Lục Nhiễm Vy nhăn mặt, đưa tay xoa bóp chân.

Lúc này chân cô đã sưng tím, cơn đau bắt bắt đầu ồ ập đến...

Những quả bom đếm ngược chỉ còn 2 phút 30... mạng sống của cô đang từng giây bị đe dọa.

Tất cả mọi người đều lần lượt chạy ra ngoài hết, giờ chỉ còn vài người do chen lấn xô đẩy bị ngã, đang đứng dậy chạy tiếp...

Nhìn những quả bom, cô thở dài 1 tiếng. Không thể đứng dậy chạy được như những người khác, cuộc sống của cô đến đây chấm dứt sao???

Đang thất vọng suy nghĩ thì bỗng dưng cô bị người vào đó ôm vào lòng, bế bổng lên

- Anh..?? Mặc Tử Thần???!!

Mặc Tử Thần nhanh chóng bế cô dậy, liếc nhìn gương mặt cô rồi bỉnh thản bước nhanh

- Chỉ còn 1 phút 50 để chạy ra cửa. Thời gian còn lại để đóng cửa, các lớp siêu thủy tinh dày sẽ chắn được sức công phá của bom! Cô ngậm mồm lại nếu không muốn chết!

-"......"

Lục Nhiễm Vy bĩu môi. Tên này không thể nói lời dễ nghe hơn sao? Lúc nào cũng ra vẻ cái bản mặt như vậy....

Tuy nghĩ vậy nhưng cô không dám nói, tay ôm chặt cổ Mặc Tử Thần để hắn ôm mình. Trong lòng cô tự dưng lại cảm thấy một xúc cảm lạ, nó có thể nói là rất ấm áp....

Mặc Tử Thần nhanh nhẹn, ôm chặt cô mà lao nhanh về phía cánh cửa chính.

Tần Nhan, Tiêu Trác, Tiêu Triệt đã đợi sẵng ở cửa, tư thế sẵng sàng tiếp viện.

Mặc Tử Thần ôm cô vụt qua cửa, ra lệnh

- Không còn thời gian chạy ra xa nữa. Đóng cửa vào nhanh!

- Dạ!

Nhận được lệnh, cả 3 liền nhanh chóng kéo cánh cửa thủy tinh siêu bền lại. Xong xuôi liền chạy theo Mặc Tử Thần

- Tất cả nằm xuống!

Vừat dứt lời, Mặc Tử Thần lập tức nằm xuống, thuận theo đó ôm cô che chắn trước đầu bảo vệ...

Một tiếng nổ kinh hoàng khiết mặt đất rung chuyển, kèm theo đó là những mảnh vỡ bắn tung tóe.

Liếc mắt nhìn khung cảnh trước mặt, Lục Nhiễm Vy giật mình. Ngay cả cửa thủy tinh siêu trọng lực cũng bị nổ như vậy thì không biết sức ảnh hưởng của nó lớn đến thế nào....

Cô cảm giác chân mình đau nhói, cử động thì chân trái cô tê dại.

Đợi đến lúc mọi thứ không còn nguy hiểm gì, lúc này Mặc Tử Thần mới đỡ cô dậy thì thấy gương mặt cô đổ mồ hôi tái nhợt

- Sao thế? - Hắn hỏi

- Chân... chân.... tôi... đau quá!

Nghe vậy, Mặc Tử Thần mới nhìn xuống chân Lục Nhiễm Vy. Do bị trẹo với va chạm mạnh nên sưng tím rướm máu...

Hắn vội bế cô dậy, quay sang đám Tiêu Triệt

- Chuẩn bị xe về Mặc gia. Liên lạc cho Tần Hào đến ngay!

Mặc Tử Thần vội vàng ôm cô hướng đến chỗ bãi để xe. Nhìn gương mặt biến sắc của cô, hắn lại dâng lên nỗi lo sợ......

~~~~~~~~~~

*Về đến Mặc gia

Mặc Tử Thần ôm Lục Nhiễm Vy hướng thẳng vào phòng mình. Tần Hào đã đợi đó chuẩn bị sẵn, thấy Mặc Tử Thần ôm Lục Nhiễm Vy bị hoảng hốt...

Đặt Lục Nhiễm Vy lên giường, Mặc Tử Thần lập tức quát

- Nhanh lên! Chân cô ấy bị thương nặng!

Tần Hào đặt đồ dụng cụ xuống bàn bên cạnh, đi đến ngồi xuống giường xem xét vết thương ở chân của cô.

- Tình hình có vẻ không ổn. Cô ấy bị trẹo chân, lại còn bị thủy tinh bắn cứa vào nhiễm trùng....

Mặc Tử Thần cau mày nhìn cô thiếp đi

- Chữa được không?

- Có. Nhưng cần thời gian để xử lí! Bây giờ cậu ra ngoài trước đi, việc còn lại trong này để tôi!

Tần Hào nói rồi mở đồ dụng cụ ra tiến hành công việc. Mặc Tử Thần không nói gì đi ra ngoài. Trong lòng nổi cơn tức giận...

Tiêu Trác, Tiêu Triệt, Tần Nhan cùng lúc này cũng bước vào.

- Lão đại!

Gương mặt cương nghị mà lạnh lùng của Mặc Tử Thần bất giác làm đám Tiêu Triệt lạnh người

- Mau cho người điều tra tìm ra kẻ bí ẩn đó cho tôi! Tôi muốn hắn phải trả giá đắt!

- Dạ!

*Khoảng 1 tiếng sau

Tần Hào từ trong phòng Mặc Tử Thần đi ra. Chưa kịp bước tiếp thì cái rét lạnh buốt từ phía sau rọi thẳng vào người khiến anh sở gai ốc

- Sao rồi?

- Cậu yên tâm! Chân cô ấy giờ không sao nữa, do mệt quá đã ngủ rồi... nên tránh đi lại nhiều trong vào 1 tuần!

Tần Hào lại nhìn Mặc Tử Thần. Thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình, Mặc Tử Thần nhíu mày

- Có chuyện gì sao?

- À... à không có gì cả! Mà đây là lần đầu tiên mình thấy cậu để 1 người vào trong phòng mình đấy!

- Sao? Cậu thật lắm chuyện....

- Là bạn học cùng nhau lâu năm nên mình thắc mắc thôi! Cậu cũng thật là... đẩy cô ấy kiểu gì mà để cô ấy bị trật chân nặng như nặng như vậy.... thật không nam tính chút nào...

Nghe đến đây, Mặc Tử Thần khó chịu, trừng mắt

- Tôi đẩy cô ấy lần nào? Lúc ngã xuống đất thì tôi đã bảo toàn rồi làm sao có thể bị trật chân?

- Cậu không làm vậy thì tại sao chân cô ấy lại bị nặng như vậy? Cho dù bị ngã cũng không đến nỗi như thế!- Tần Hào thắc mắc

Lời Tần Hào nói ra cũng có lí. Mặc Tử Thần nghĩ ngợi 1 hồi rồi lên tiếng

- Vậy cậu đi điều tra xem!

- Này... sao động 1 tý lại là mình chứ, 3 tên kia đâu?

- Nói cậu làm là làm. Muốn chết?

Tần Hào không dám phản kháng, đành ngậm ngùi oan ức...

Mặc Tử Thần không nói gì, đi vào phòng cửa lại, để người nào đó bên ngoài muốn gào thét bất công nhưng không được

Thật bất công....!!!! Haizzz... Cũng đành vậy, chỉ tại mình lắm lời mà phải đi làm nhiệm vụ... Tần Hào thở dài rồi cất bước đi vẻ uể oải....