"Mấy người gan to lắm! Dám để cho chó nằm ngủ trên giường của tôi à? Có phải tôi để yên là mấy người muốn làm gì thì làm hay không hả? Loại phụ nữ nhơ nhuốc, bẩn thỉu, trơ trên như vậy mà mấy người dám để cho cô ta nằm lên trên giường của tôi."

"Kẻ nào để cho cô ta nằm lên đó mau khai ra thì tôi còn tha tội.

Chứ đừng để tôi điều tra ra đó là kẻ nào thì tôi sẽ trừng trị mấy người thật nặng.

Nếu không muốn mất việc thì mau khai ra cho tôi"

Giọng điệu lạnh lẽo đến thấu xương hòa cùng cơn giận giữ kia của Trác Du Hiên kia khiến cho những người đang cúi đầu phải run lẩy bẩy.

Ai ai cũng đang run sợ thì có một giọng nói vang lên.

"Thưa thiếu gia, người đó là tôi!"

Một nữ giúp việc bước ra khỏi hàng, gương mặt của cô ta rắn rỏi nhưng lại không dám nhìn trực tiếp vào khuôn mặt của Trác Du Hiên.

Người phụ nữ này chỉ dám cúi đầu xuống đất, không dám ngẩng mặt lên.

Người giúp việc này chính là người lúc sáng được Trác Du Hiên phân công trông chuừng Thẩm Quân Dao cùng với để ý kỹ xem cô có bị làm sao không? Việc này là do cô ta làm, cô ta cũng không muốn để mọi người liên luy chỉ vì cô ta.

Cô ta lúc đầu còn tưởng rằng Trác Du Hiên bảo cô ta gọi bác sĩ đến khám cho Thẩm Quân Dao là vì hắn vẫn còn một chút tình người, cũng chỉ vì hắn quan tâm đến cô gái đáng thương này dù chỉ một chút.

Chính vì vậy cô ta mới để Thẩm Quân Dao nghỉ ngơi ở trong căn phòng ngủ của Trác Du Hiên, cô ta cũng nghĩ Trác Du Hiên không để ý đến việc này cho lắm.

Dù sao hai người cũng là vợ chồng được pháp luật công nhận mà.

Cho dù cô ta biết đại thiếu gia của cô ta không hề thừa nhận cô gái đáng thương đang nằm trên giường kia là vợ của mình.

Dù gì thì điêu này tất cả mọi người biết rồi.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Nhưng dù sao hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp, thế nên cô ta mới không nghĩ đến điều này mà để Thẩm Quân Dao nằm lên giường của hắn ta.

Phòng này vốn là của chung hai người bọn họ mà, Thẩm Quân Dao nằm ngủ ở đây thì có gì không đúng chứ? Nhưng cô ta thật không thể ngờ rằng Trác Du Hiên lại tức giận đến như vậy khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao ngủ trên giường của hẳn.

Cô ta hiểu rõ Trác Du Hiên không ưa Thẩm Quân Dao, nhưng thiếu gia cũng đâu thể quá đáng đến nỗi ép một người đang bị bệnh như sắp chết kia năm ở dưới đất hay nằm trong cái nhà kho mục nát kia chứ? Cô ta tuy chỉ là một người giúp việc nhỏ bé ở đây nhưng cô ta biết cái gì là đúng mà cái gì là sai.

Tuy cô ta không thích Thẩm Quân Dao nhưng cũng không vì vậy mà cô ta nhẫn tâm xuống tay với một người phụ nữ đang bị bệnh như vậy.

Cô ta vẫn còn tình người, vẫn còn nhân tính chứ không tàn độc như Trác Du Hiên kia! Cô ta ưỡn lưng đứng thẳng ở trước mặt của Trác Du Hiên như đang chờ đợi hắn trách phạt vậy.

Dù sao thì lỗi cũng là cô ta gây ra, cô ta chấp nhận chịu phạt.

Gương mặt của cô ta cũng không có một chút gì gọi là sợ hãi cả.

Trác Du Hiên hơi nhướn mày nhìn người giúp việc đang đứng trước mặt của hản, ánh mắt đỏ ngầu đã giảm đi phân nào mà thay vào đó dường như là hắn ta đang suy tư một thứ gì đó, không một ai có thể đoán ra.

Hắn nhìn người phụ nữ này một lát, kế tiếp, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương của Trác Du Hiên hắn vang lên khiến cho những người đang đứng đằng sau kia không khỏi run rẩy ở trong lòng.

"Cô là người để cô ta nằm lên giường tôi?"

"Dạ, là tôi ạ! Tất cả mọi chuyện này là lỗi của tôi, không hề liên quan đến mọi người.

Nếu thiếu gia muốn trách phạt, tôi tình nguyện chịu phạt chứ thiếu gia đừng làm liên lụy đến mọi người."

Giọng nói hiên ngang như một người anh hùng cứu thể của người phụ nữ này khiển cho Trác Du Hiên không khỏi cảm thấy thú vị.

Khoé môi của hắn nhếch lên một chút nhưng rất nhanh sau đó, gương mặt của Trác Du Hiên hắn đã trở về như bình thường, lạnh lẽo đến mức tàn khốc.

"Gan của cô cũng lớn thật đấy! Tôi khá khen cho sự can đảm của cô khi dám đứng ra nhận lỗi ở trước mặt của tôi mà không hề sợ hãi.

Cô khiến tôi phải thay đổi cách nhìn về cô rồi đấy"

"Nhưng cô làm việc ở đây bao nhiêu lâu, cô cũng phải biết Trác Du Hiên tôi vô cùng ngại bẩn đúng chứ?"

Trác Du Hiên dừng lại nhìn người phụ nữ kia một chút, đáy mắt lộ rõ sự thăm dò.

Người phụ nữ kia gật đầu một cái, Trác Du Hiên lại tiếp tục lên tiếng.

Âm thanh tuy lạnh lùng nhưng chứa đầy sự đe dọa cùng với nguy hiểm ở trong đó.

"Biết rồi mà cô đám để chó nằm lên giường của tôi là sao? Chắc cô cũng đã biết cô ta chẳng qua chỉ là một vật cưng mà tôi nuôi, mấy người cũng có thể tùy sức hành hạ cô ta mà.

Vậy mà cô dám để loại phụ nữ bẩn thỉu đó nằm trên giường của tôi, tội này của cô cũng lớn lắm đấy!"

Lời nói tàn nhẫn cứ thế tuôn ra từ miệng của Trác Du Hiên mà không một chút suy nghĩ hay thương cảm nào dành cho người con gái đáng thương đang gắng gượng chống lại bệnh tật ở trên giường kia.

Hắn ta cứ thế căm hận rồi đối xử tàn nhẫn độc ác với Thẩm Quân Dao như vậy, trong khi Trác Du Hiên hoàn toàn chưa hiểu rõ mọi chuyện như thế nào cả.

"Dạ, tôi biết tội của mình gây ra, cho nên tôi chấp nhận mọi sự trừng phạt của thiếu gia!"

Người phụ nữ kia cúi đầu gật một cái, cô ta chẳng một chút lưỡng lự mà đã lên tiếng.

Tội là do cô ta gây ra, gây ra tội thì phải chịu phạt cũng là điều đương nhiên thôi.

Cô ta cũng thật đáng khen đấy, dám nói ra những lời này ở trước mặt của Trác Du Hiên thì cũng không phải là dạng vừa đâu.

"Được! Cô ở lại nhận hình phạt, còn những người khác không liên quan đến chuyện này thì lập tức xuống nhà cho tôi.

Cấm không được người nào ở lại trên này, không thì sẽ cùng chịu phạt với cô ta luôn."

Mọi người sau khi được sự cho phép của Trác Du Hiên thì nhanh chóng chạy vội xuống nhà nhân lúc đại thiếu gia của bọn họ vẫn còn chưa đổi ý.

Bọn họ thở phào ở trong lòng, cũng may là không sao, bọn họ vẫn còn sống được sau cơn phẫn nộ kia của Trác Du Hiên.

Chẳng một ai ngu mà ở lại trên này rồi chịu phạt cùng người phụ nữ kia cả.

Bọn họ sau khi xuống nhà thì ai nấy đều trở về phòng của mình rồi đóng kín cửa lại, không quan tâm đến Trác Du Hiên sẽ phạt nữ giúp việc kia như thế nào.

Nhưng cô ta có vẻ không hề cảm thấy lo lắng.

Gương mặt của người phụ nữ vẫn vô cùng bình thản.

Sau khi mọi người đều đã xuống nhà, trong căn phòng kia không khí im lặng đến lạ thường.

Căn phòng đông nghẹt người nay chỉ còn mỗi Trác Du Hiên cùng với nữ giúp việc kia và Thẩm Quân Dao đang nằm hôn mê ở trên giường.

"Tội hôm nay của cô gây ra quá lớn, đáng lẽ ra cô sẽ bị đuổi việc.

Nhưng khen cho sự can đảm của cô, tôi chỉ phạt cô làm việc ở đây không công nửa năm cùng với nhanh chóng đưa người phụ nữ kia về nơi thuộc về cô ta, sau đó phải giặt thật sạch drap giường mà cô ta đã nắm bằng tay.

Cô có làm được không?"

"Dạ, cảm ơn thiếu gia đã khoan hồng độ lượng.

Tôi nhất định sẽ chấp hành thật nghiêm chỉnh".