Cả người của Thẩm Quân Dao lụi xơ ngồi trên nền đất lạnh giá ấy, trái tim đau như bị ai đó bóp nghẹt lại.
Đau, nhưng chẳng còn một giọt nước mắt nào rơi ra từ trên khóe mi của người con gái ấy.
Không phải là không muốn khóc, mà cô đã không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi.
Thẩm Quân Dao thật sự hận chính bản thân mình! Cô hận làm sao cô có thể yêu Trác Du Hiên trong khi hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện tốn thương cho cô.
Cô hận vì sao bản thân lại đau đớn vì một người không đáng để cô đau.
Thứ tình cảm không bao giờ đạt được ấy, vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn cứ đâm đầu vào.
Không còn những trận đánh đập dã man, không còn những lời sỉ nhục cay nghiệt như trước đây nữa, thế nhưng những lời nói kia của Trác Du Hiên lại như một con dao găm sâu vào trong trái tim của cô.
Không còn nỗi đau về thể xác, nhưng nỗi giằng xé ở trong trái tim gần như tra tấn toàn bộ tinh thần của Thẩm Quân Dao.
Nhiều năm rồi, sao vẫn còn đau đến như thế? Từ hôm đó, Thẩm Quân Dao vẫn bị nhốt ở bên trong căn phòng ấy, làm bạn với cô cũng chỉ là bốn bức tường màu trắng kia.
Tự do bị kìm hãm, cô chẳng khác gì một con chim đang bị nhốt ở trong lông, chẳng khác gì một con vật cưng đang chờ đợi sự sủng hạnh của chủ nhân.
Tuy nhiên, kể từ đó, Thẩm Sơ Vũ không hề đến đây làm phiền cô nữa.
Thẩm Quân Dao cũng không phải đau đầu vì cái người phụ nữ kia nữa.
Mấy tháng yên ổn trong căn nhà này, nhưng trong lòng của Thẩm Quân Dao không khỏi cảm thấy bất an.
Yên bình như vậy, chắc chắn có một cơn sóng lớn đang ở phía trước chờ đợi cô, cho nên những đêm gần đây, Thẩm Quân Dao gần như chẳng bao giờ chợp mắt được một chút.
Mỗi khi cô nhảm mắt, những hình ảnh kinh khủng ấy ùa về, làm cho Thẩm Quân Dao kích động đến mức không cách nào ngủ được.
Trác Du Hiên vẫn đến đây, thậm chí còn thường xuyên hơn những lần trước.
Truyện Xuyên Không
Dường như người đàn ông này đã quyết phải làm cho Thẩm Quân Dao mang thai bằng được.
Mỗi khi phát sinh quan hệ, Trác Du Hiên đều không cho Thẩm Quân Dao uống một thứ thuốc gì như trước đây nữa, điều đó càng khiến cho Thẩm Quân Dao càng sợ hãi hơn.
Không thế! Cô tuyệt đối không thể để cho bản thân mình mang thai! Thẩm Quân Dao tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn những đứa con của mình lần lượt bị người đàn ông tàn độc ấy giết chết.
Những đứa trẻ vô tội, những thiên thần nhỏ bé ấy không thể để một tên ác quỷ như Trác Du Hiên nhẫn tâm bóp chết chúng được.
Thẩm Quân Dao càng lo lắng, cô càng sợ hãi, nhưng lại bất lực không thể làm được gì.
Cô rốt cuộc phải làm như thế nào đây, Trác Du Hiên giam cầm cô như thế, khiến cho Thẩm Quân Dao không cách nào có thể chạy trốn được.
Điều gì đến cũng sẽ đến! Dạo gần đây, tình trạng sức khỏe của Thẩm Quân Dao ngày càng đi xuống, sắc mặt cô tái nhợt, xanh xao đến mức không một từ ngữ nào có thể diễn tả.
Cô ngủ nhiều hơn trước đây, tuy nhiên Thẩm Quân Dao ăn rất ít, thậm chí cô còn bỏ bữa mấy hôm liền.
Không phải không ăn được mà Thẩm Quân Dao thật sự không thể ăn.
Trong bụng của cô như có thứ gì đó chặn lại không cho thức ăn đi xuống.
Đã thế, những cơn nôn mửa kéo dài cứ liên tục hành hạ Thẩm Quân Dao.
Mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn, Thẩm Quân Dao đều không khống chế được mà chạy vội vào trong nhà vệ sinh, miệng liên tục phát ra những tiếng "oẹ!
Oẹ"
Ban đầu, Thẩm Quân Dao cũng chỉ nghĩ rằng bản thân của mình bị bệnh dạ dày, dạ dày cô những năm gần đây cực kỳ không tốt.
Không chỉ dạ dày, cả phổi cũng thế, cho nên Thẩm Quân Dao thường xuyên ốm vặt.
Nhưng khi Thẩm Quân Dao nhận ra, chu kì sinh lí của mình đã muộn hơn mười lăm ngày rồi.
Lúc đó Thẩm Quân Dao mới giật mình kinh sợi Chẳng lẽ cô mang thai rồi hay sao? Nghĩ đến trường hợp này, sắc mặt của Thẩm Quân Dao bỗng dưng trở nên xanh xao, nhợt nhạt hắn đi.
Cùng với đó chính là sự kinh sợ ở trên gương mặt của người con gái.
Không thể nào, cô không thể mang thai được! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Đưa tay chạm vào phần bụng của mình, trong lòng của Thẩm Quân Dao bỗng nhiên rét run.
Nỗi lo sợ không ngừng bao trùm lấy cô.
Lỡ như! lỡ như cô thật sự mang thai? Nếu điều đó xảy ra cô phải làm như thế nào đây? Không được! Đừng mà! Trong lòng của Thẩm Quân Dao đang không ngừng cầu xin ông trời, xin đừng để cô mang thai! Thế nhưng lỡ như Thẩm Quân Dao thật sự mang thai thì sao? Lỡ điều đó xảy ra, cô phải làm như thế nào đây? Trác Du Hiên nhất định sẽ không tha cho đứa trẻ này đâu, hắn nhất quyết sẽ ép cô cùng đứa trẻ này âm dương cách biệt.
Thẩm Quân Dao thật sự không dám nghĩ đến điều đó, một đứa con với cô đã là quá kinh khủng rồi, cô không thể chịu nổi khi cứ nhìn con của mình lần lượt ra đi như thế.
Bây giờ, cô phải làm như thế nào đây? Từ ngày nghi ngờ điều này, Thẩm Quân Dao hoàn toàn từ chối quan hệ với Trác Du Hiên, do hiệu lực của giao dịch vẫn còn cho nên Trác Du Hiên cũng không chạm vào người của cô.
Cô hoàn toàn ép bản thân phải giấu kín tình trạng của mình hiện tại, không thể để cho Trác Du Hiên phát hiện ra.
Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến! Cô giấu được một ngày không có nghĩa là suốt đời sẽ giấu được chuyện này! Thẩm Quân Dao đang lo lắng không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, thì Trác Du Hiên hôm nay đến đây sớm, hắn đem lên cho cô một khay đồ ăn.
Trác Du Hiên hơi liếc sang chỗ của Thẩm Quân Dao rồi lạnh lùng nói.
"Tôi thấy giúp việc bảo mấy ngày nay cô mệt không ăn uống gì.
Tôi mang cho cô một ít thức ăn đấy, mau chóng ngồi dậy ăn đi"
Đúng là khi nghe thấy Thẩm Quân Dao bị bệnh, Trác Du Hiên như cũng có chút đau lòng.
Hắn ta cũng không hiểu mình đang đau lòng vì điều gì nữa.
Thẩm Quân Dao vẫn quyết nằm lì ở trên giường, mùi thức ăn khiến bụng dạ của Thẩm Quân Dao thật sự khó chịu, cô thật muốn chạy vào nhà vệ sinh nôn toàn bộ những gì ở trong bụng mình ra.
Trác Du Hiên hơi bực dọc, hắn kéo cả người của Thẩm Quân Dao ngồi dậy.
"Ốm thì dậy ăn đi, tôi không muốn làm tình với một cái xác như thế này đâu.
"
Thẩm Quân Dao nhìn khay thức ăn kia, cô thật không muốn ăn một chút nào cả.
Không những thế, ở dưới bụng của cô đang cồn cào, cô khống chế không để mình nôn ra bên ngoài.
Nhìn Thẩm Quân Dao tiều tụy đến mức này, Trác Du Hiên đúng là có chút không nỡ.
"Nếu cô còn không ăn thì đừng để Tôi dùng biện pháp mạnh"
Thẩm Quân Dao hoảng sợ, xúc lấy xúc để một thìa cơm cho lên miệng của mình.
Thế nhirng, những hạt cơm kia vừa chạm vào lưỡi, bụng của Thẩm Quân Dao đã khó chịu từ vừa nãy, cô không kìm được mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Trác Du Hiên nhướn mày nhìn bộ dạng hốt hoảng ấy của Thẩm Quân Dao, sau đó hắn cũng chạy vào nhà vệ sinh xem xem Thẩm Quân Dao gặp chuyện gì.
Thẩm Quân Dao liên tục nôn mửa, gần như trong dạ dày của cô đã hoàn toàn không còn một thứ gì đó cả.
Sau khi nôn hết những thứ ở trong bụng của mình ra, Thẩm Quân Dao dễ chịu hơn rất nhiều.
Thế nhưng, Trác Du Hiên đã thấy có điều gì đó không đúng, hắn lập tức tóm lấy cổ tay của Thẩm Quản Dao.
"Thẩm Quân Dao, cô mang thai đúng không?".