Gả Vào Hào Môn

Chương 202: Tạm Biệt Anh Bác Sĩ Lục

Nhưng cho dù bây giờ Thẩm Quân Dao có gào khóc dữ dội như thế nào, người trong lòng ấy đã mãi mãi nhắm mắt rồi.

Thẩm Quân Dao gào đến khàn cả cổ họng, thế nhưng Lục Ngạn đã mãi mãi rời xa cô thật rồi.

Người bạn thân của cô, tri kỉ của cô, người đàn ông ấy luôn đối xử tốt với cô nay đã ra đi rồi.

Tại sao chứ? Những người luôn tốt với cô, vậy thì tại sao ông trời lại nỡ lòng nào cướp đi mạng sống của họ cơ chứ? Thẩm Quân Dao đang vô cùng dày xéo, những người đối xử tốt với cô lại không thể có kết cục tốt đẹp.

Chẳng lẽ cô lại là sao chổi hay sao? Khi xe cấp cứu vừa đến đây, thì Lục Ngạn cũng đã không còn thở nữa.

Họ đưa hai người về bệnh viện, sau đó chuyển xác của Lục Ngạn vào phòng xác, chờ người nhà đến nhận.

Thẩm Quân Dao cả người co do ngồi trên ghế, hai bả vai liên tục run lên, đôi mắt vô hồn cứ nhìn về cánh cửa đang đóng lại trước mặt mình kia.

Hai bàn tay yếu ớt của Thẩm Quân Dao ôm chặt lấy thân thể của mình, sâu trong đôi mắt vô hồn của người con gái lộ ra một tia đau khổ tột cùng! Bộ quần áo trên người của Thẩm Quân Dao dính đầy máu, đó là máu của Lục Ngạn.

Không chỉ quần áo, mặt mũi, khắp cánh tay của cô đều dính máu của anh.

Nước mắt bất giác rơi xuống hoà cùng màu đỏ của máu tanh ngòm ấy.

Lục Ngạn đi rồi! Người duy nhất đối xử tốt với cô trên đời này cũng đã bỏ cô mà đi! Mọi tai hoạ dường như cứ lũ lượt kéo đến.

Hết con của cô, nay lại là Lục Ngạn.

Chúng rủ nhau đổ tất cả mọi đau đớn lên đầu của Thẩm Quân Dao, không quan tâm đến tinh thần của người con gái ấy đang tôi tệ đến mức độ nào.

Cõi lòng của cô như muốn đứt ra vậy! Đang ngẩn người ra thì có một người mặc áo blouse trắng bước ra, đến lại gần chỗ mà Thẩm Quân Dao đang ngồi.

Người này là người lo mọi thủ tục cho Lục Ngạn, có lẽ đó là bạn hoặc đồng nghiệp của anh.

Anh ta nhìn bộ dạng thảm thương này của Thẩm Quân Dao, chỉ tiến tới an ủi cô vài câu.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

"Thôi cô đừng có buồn nữa!"

"Dù sao cậu ấy cũng đã đi rồi, cô đừng như vậy, cậu ấy sẽ chết không được nhắm mắt đâu.

Nguyện vọng cuối cùng của Lục Ngạn chính là muốn nhìn thấy cô sống thật tốt, cho nên tôi mong cô đừng làm cậu ấy thất vọng.

Cậu ấy sẽ mãi mãi dõi theo cô mà thôi!"

Thẩm Quân Dao ngẩn người nhìn vị bác sĩ kia, hai mắt của cô rưng rưng lệ, tuyệt vọng cùng đau đớn ngập tràn sâu trong ánh mắt của người con gái ây.

Nhìn Thẩm Quân Dao ở trong bộ dạng như thế này, người kia không khỏi thở dài một hơi, đưa tay vỗ vai cô.

"Phấn chấn lên đi cô gái, Lục Ngạn đi rồi, ai cũng cảm thấy buôn, không chỉ riêng mình cô đâu.

Nhưng hãy phấn chấn lên, đừng khiến cậu ấy thất vọng.

Chỉ tiếc rằng một người giỏi giang như cậu ấy lại sớm từ dã cõi đời này như vậy.

Thật đáng tiếc!"

Vị bác sĩ kia thở dài một hơi rồi bỏ đi, để lại một mình Thẩm Quân Dao cô đơn lạc lõng ngồi ở đó.

Không khí ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Là do cô ngồi ở gần phòng xác nên mới cảm thấy lạnh hay là trong lòng của cô đã nguội lạnh từ lâu đi.

Đôi mắt của người con gái rơm rớm nước mắt.

Trong lòng cô đang không ngừng dày vò.

Lục Ngạn rõ ràng là một vị bác sĩ vô cùng giỏi giang, tương lai rộng mở ở phía trước, hơn nữa anh còn là một vị bác sĩ rất có tâm.

Thế nhưng người đàn ông ấy lại phải từ dã cõi đời này sớm như vậy! Tất cả là tại cô! Là cô đã hại chết Lục Ngạn! Vì cứu mạng của cô nên anh mới phải chết! Nếu như lúc đó Thẩm Quân Dao không lừa anh, kêu anh đi mua sô đa rồi một mình cô thơ thẩn ra ngoài đường sẽ không đến bước đường này.

Nếu như cô không một mục đi ra đường, Lục Ngạn sẽ không lao đến cứu cô, anh cũng sẽ không phải mất mạng! Nhưng trên đời này làm gì có hai từ nếu như ấy! Lục Ngạn đã đi thật rồi! Chính là cô, chính Thẩm Quân Dao cô đã hại chết người tốt nhất với mình trên đời.

Giá mà cô chịu nghe lời anh một chút có phải sẽ không xảy ra những chuyện này hay không? Lục Ngạn, xin lỗi anh, tất cả là do em! Là em đã khiến anh như vậy! Lúc đó, Lục Ngạn lái xe nhanh như bay đi mua sô đa cho cô khi được cô nhờ vả.

Có trời mới biết anh đã vui mừng đến mức độ nào khi thấy Thẩm Quân Dao bắt đầu muốn ăn, muốn uống rồi.

Anh hy vọng chỉ cần người con gái ấy hạnh phúc, cho dù bắt anh làm bất cứ điều gì anh cũng có thể chấp nhận.

Cho dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần đổi lấy nụ cười hạnh phúc của người con gái ấy anh cũng cam lòng! Lục Ngạn lái xe nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã mua được.

Khi anh trở về bệnh viện thì không thấy người ở trong phòng đâu.

Anh chạy đi tìm khắp mọi nơi trong bệnh viện cũng không thấy được hình bóng của người con gái ấy.

Lúc đó ở trong lòng của Lục Ngạn bỗng dấy lên một cảm giác cực kỳ bất an.

Chẳng lẽ người con gái ấy xảy ra chuyện gì rồi hay sao? Hay là Trác Du Hiên đến đây đưa cô đi đâu? Hàng loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu của Lục Ngạn, trong lòng anh càng bất an lo lắng hơn nữa.

Lúc ấy, anh chẳng quan tâm đến điều gì cả, lao nhanh như bay đi tìm Thẩm Quân Dao.

Anh chạy đi khắp nơi, tìm một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng của người con gái ấy.

Mồ hôi nhễ nhại ở trên mặt anh, nhưng Lục Ngạn lại không quan tâm đến bản thân mình đang mệt mỏi đến mức độ nào.

Cuối cùng anh cũng tìm thấy Thẩm Quân Daol Nhưng anh vừa mới nhìn thấy cô đã thấy người con gái ấy thơ thẩn đi trên đường lớn bao nhiêu xe cộ lao đến.

Chẳng lẽ Thẩm Quân Dao nghĩ quẩn, cô muốn tự sát hay sao? Đặc biệt, Lục Ngạn vội vàng chạy lại chỗ cô khi anh thấy một chiếc xe đang lao nhanh đến vị trí của Thẩm Quân Dao, chẳng nghĩ ngợi được gì, anh vội vàng đẩy Thẩm Quân Dao ra chỗ khác.

Cũng may lúc đó không còn xe chạy qua đó, cho nên Thẩm Quân Dao cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm, chỉ bị trầy xước một chút mà thôi.

Nhưng Lục Ngạn, khi anh nhận ra chiếc xe kia thì nó đã chạm vào người anh rồi.

Chính vì quá để mắt đến Thẩm Quân Dao, cho nên Lục Ngạn mới không màng đến việc chiếc xe kia đang lao về phía mình.

Cú va đập quá mạnh, chiếc xe hất tung người anh ra, vô tình khiến phần đầu anh đập mạnh xuống đất, làm hộp sọ bị vỡ, khiến các dây thần kinh trong mạch máu não đứt toàn bộ, mạng sống không thể giữ.

Thẩm Quân Dao gục mặt vào đầu gối của mình, không kìm được mà bật khóc nức nở, hai bả vai của người con gái liên tục run lên.

Tất cả là tại cô, là do cô đã hại chết anh.

Lục Ngạn, anh đi rồi, em phải làm sao đây? Từ bây giờ sẽ chẳng còn một ai ở bên cạnh cô lúc cô cần, chẳng ai an ủi cô khi cô buồn nữa.

Sẽ không ai chăm sóc ân cần cho cô nữa rồi.

Lục Ngạn đã thật sự bỏ cô đi thật rồi.

Những người quan trọng nhất với Thẩm Quân Dao đều đã lần lượt bỏ cô đi hết rồi.

Ngay cả cha mẹ hay là người đàn ông mà cô yêu cũng không tốt với cô như cách mà Lục Ngạn yêu thương cô.

Lục Ngạn à, cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã luôn yêu em như vậy! Xin lỗi vì đã không đáp lại được tình cảm của anh.

Nhưng nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ yêu anh thật nhiều! Tạm biệt anh, Lục Ngạn!.