Lâm Sở Nguyệt vô thức gật đầu, lão thái thái nở nụ cười tươi rói, nắm lấy hai bàn tay cô, nói:

“Sở Nguyệt, Thế Tu nhìn vậy thôi nhưng thằng bé tốt lắm, nếu như nó mà bắt nạt cháu thì cứ bảo với bà nhé.”

Lâm Sở Nguyệt đưa mắt nhìn Tiêu Thế Tu đang ngồi trên giường, gương mặt lạnh lùng vô cảm tựa như những chuyện ban nãy chưa hề xảy ra, khóe miệng cô bèn nhếch lên một cách gượng gạo, người đàn ông này tốt ở chỗ nào vậy chứ?

Lão thái thái đang rất vui nên không phát hiện ra giữa hai người xảy ra chuyện, Tiêu Thế Tu liếc qua cô đầy cảnh cáo, đúng lúc này lão thái thái lại vô tình nắm vào cổ tay cô, vừa nãy bị anh làm trật, Lâm Sở Nguyệt lập tức kêu lên một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại rất đau đớn:

“A…”

“Cháu sao vậy?” Lão thái thái cuống quýt, cổ tay của Lâm Sở Nguyệt sưng lên, nhìn rất đáng sợ.

“Sao lại thế này? Ngô quản gia, mau gọi bác sĩ đi!”

“Vâng…”

Ngô quản gia vội vàng chạy đi, sự quan tâm từ một người lạ bỗng chốc làm cho Lâm Sở Nguyệt cảm thấy ấm lòng hơn.

“Thế Tu, tại sao tay của con bé lại bị như thế này?” Lão thái thái quay sang Tiêu Thế Tu, hỏi.

Tiêu Thế Tu lạnh nhạt đáp:

“Cháu cũng không biết nữa.”

Nghe thế, trong lòng của Lâm Sở Nguyệt thầm phẫn nộ, thầm chửi Tiêu Thế Tu, lão thái thái đứng một bên dường như phát giác ra điều gì đó, bà giơ tay đánh vào người anh một cái:

“Là cháu bắt nạt con bé có phải không?”

“Không có.” Tiêu Thế Tu bị đánh, nhưng gương mặt không lọ ra vẻ khó chịu, trong lúc đó lão thái thái vẫn tiếp tục dạy dỗ anh.

“Nhất định là cháu rồi! Thằng nhóc hư hỏng này! Ai dạy cháu cách đánh phụ nữ như vậy hả?”

Lão thái thái liên tục gõ vào đầu của anh, Tiêu Thế Tu tránh né, dáng vẻ đó bỗng nhiên khiến cho Lâm Sở Nguyệt cảm thấy buồn cười.

“Haha…” Không kìm chế được, Lâm Sở Nguyệt liền bật cười thành tiếng, tiếng cười thánh thót như tiếng chuông ngân, lão thái thái dừng động tác lại, hai người cùng đồng thời đưa mắt nhìn cô.

Lâm Sở Nguyệt thất thố, đỏ mặt thu lại nụ cười, lão thái thái nhìn Tiêu Thế Tu có chút ngây người, bèn gõ thêm một cái nữa vào trán anh:

“Thằng nhóc này! Mau xin lỗi con bé đi!” Lão thái thái quát lên, Tiêu Thế Tu lạnh lùng thốt ra một câu mà Lâm Sở Nguyệt không thể nào ngờ tới:

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi kiểu gì mà không có chút thành ý như vậy hả?!” Lão thái thái tiếp tục dùng tay gõ lên trán anh, nhưng khiến anh xin lỗi một lần đã là điều không tưởng rồi, bắt phải xin lỗi thêm một lần nữa, e là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Đúng lúc này, quản gia Ngô đem theo bác sĩ tiến vào, bác sĩ Triệu là bác sĩ riêng của Tiêu gia, ông ta khoảng ngoài năm mươi tuổi, bộ dạng hấp ta hấp tấp tiến vào.

“Bác sĩ Triệu, ông đến rồi, mau kiểm tra cho cháu dâu của tôi đi.”

“Vâng.”

Ông ta đặt cái hộp sơ cứu xuống đất, sau đó cầm tay của Lâm Sơ Nguyệt lên xem xét một lượt, cuối cùng kết luận:

“Thiếu phu nhân bị trật khớp ạ.”

“Trật khớp?!” Lão thái thái kinh ngạc nói lớn, quắc mắt lườm sang Tiêu Thế Tu:

“Sao cháu có thể đối xử với con bé như vậy? Con bé là vợ của cháu cơ mà.”

Anh đưa tay lên gãi gãi sống mũi,ở Tiêu gia thì lão thái thái là trời, Tiêu Thế Tu có đáng sợ đến mấy thì trước mặt của bà anh cũng nhẫn nhịn.

“Bác sĩ Triệu, ông mau chữa trị cho Sơ Nguyệt đi.”

Lão thái thái thúc giục ông ta, bác sĩ Triệu nhìn cô, nói:

“Thiếu phu nhân, cô cố gắng chịu đau một chút nhé.”

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu một cái, bác sĩ Triệu lập tức nắn nắn cổ tay của cô, giây tiếp theo một tiếng khực vang lên, Lâm Sơ Nguyệt đau đến tái mặt, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, sống lưng đổ từng giọt mồ hôi lạnh, nghe thấy âm thanh đó đến bác sĩ Triệu cũng phải nổi gai ốc huống hồ là cô, vậy mà Lâm Sơ Nguyệt lại không kêu lấy nửa lời.

“Xong rồi ạ, thiếu phu nhân, lão thái thái.”

Bác sĩ Triệu lên tiếng, lão thái thái bèn đỡ lấy cô để cô ngồi xuống giường:

“Sơ Nguyệt, cháu không sao chứ?”

“Vâng.” Lâm Sơ Nguyệt cố gượng cười, ánh mắt như có như không liếc qua Tiêu Thế Tu, anh ta đúng lúc lên tiếng:

“Bà, bác sĩ Triệu, hai người ra ngoài đi, con muốn nói chuyện riêng với vợ con một chút.”

Thanh âm không mang chút cảm xúc nào, lão thái thái bĩu môi một cái rồi ôm lấy cánh tay của cô, ánh mắt lườm sang Tiêu Thế Tu:

“Sơ Nguyệt, nếu nó mà bắt nạt cháu, cứ nói cho bà.”

Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy, vậy nên cô cảm thấy rất thích lão thái thái, trước lúc rời đi, bà còn cảnh cáo Tiêu Thế Tu thêm một lần nữa sau đó mới đóng cửa lại đi ra ngoài.

Nhưng cảm xúc ấm áp đó kéo dài chưa được bao lâu thì đã bị giọng nói lạnh ngắt của anh dập tắt:

“Cô tưởng bà nội thật sự quan tâm tới cô à? Đó chỉ là do bà muốn có cháu để bế mà thôi, nếu không phải nhìn thấy vết máu trên tấm ga trải giường này thì bà đã tống khứ cô ra khỏi Tiêu gia rồi.”.