Tuyết tan (tam)

Bí điện lâm vào sự im lặng quỷ dị, ngay cả Nguyên Tịch luôn giữ bình tĩnh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên trên gương mặt.

Thích Ẩn vô cùng xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Ca, chúng ta đều là nam, không thể thành thân được."

Phù Lam ngơ ngác nói: "Nhưng lúc ở thần mộ đệ đã nói, nếu ta sống đệ sẽ gả cho ta mà."

"..." Lúc ấy là vì muốn khơi dậy ý chí sống sót của Phù Lam nên mới nói thế, bọn họ là hai tên đàn ông cao lớn, sao có thể ở bên nhau được? Thích Ẩn muống giải thích, song nhìn thấy con ngươi trong suốt của Phù Lam, những lời muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn lắp bắp cả buổi trời, đành nói, "Giờ không phải lúc để nói chuyện này, khi nào về chúng ta nói sau nhé."

Phù Lam nhìn Thích Ẩn, trong đáy mắt dần dần xuất hiện làn sương mờ cô đơn.

Y cúi đầu, cụp mắt nói: "Tiểu Ẩn, đệ gạt ta sao?"

"Ta..." Thích Ẩn lại bắt đầu lắp bắp, hắn bực bội gãi đầu nói, "Về rồi nói, về rồi nói.

Ca, từ giờ trở đi huynh đừng lên tiếng nữa."

Phù Lam im lặng ngồi đó, bộ dạng trông rất uể oải.

Thích Ẩn không có thời gian an ủi y, nghe tiếng than thở của Thanh Thức ở bậc thềm phía trên: "Đứa bé đáng thương này, ngay cả nam nữ y còn không phân biệt được, còn tưởng rằng nam nhân và nữ nhân không có gì khác nhau, đều có thể nên duyên cả."

Bốn tòa đều lộ ra thần sắc thương tiếc, mọi người lắc đầu xót xa, "Đứa trẻ đáng thương."

Bạch Minh Quân than thở nói: "Ngốc như vậy đúng là không bình thường chút nào.

Nguyên Tịch chưởng môn, ta thấy là ngươi nên an phận đền tội đi, chớ có làm khó một đứa nhỏ ngốc nữa."

"Thanh Thức chưởng môn, xưa nay thấy ngươi ôn hòa hiền hậu, nhưng không ngờ ngươi lại có một cái miệng sắt đấy." Nguyên Tịch cười lạnh, "Chớ có vòng vo tam quốc, Vân Lam người này như thế nào thì liên quan gì đến thân phận thật của y?" Hắn quay sang Vân Lam, "Vân Lam, mấy ngày trước đệ tử ta phái đi làm việc về báo cáo, lúc ngươi quét tuyết đã trượt chân rơi xuống Huyền Không Giai, từ đó chẳng rõ tung tích.

Ta hỏi ngươi, sau khi ngươi mất tích đã đi đâu? Lúc ma long đại náo Băng Hải ngươi đang ở đâu? Có nhân chứng hay vật chứng không?"

Tên Nguyên Tịch này quả thực không phải dạng vừa, thoáng cái đã nhìn thấu trò mèo của Phượng Hoàn, đánh trúng vào vấn đề trọng yếu.

Thích Ẩn bình tĩnh, đứng lên chắp tay với Nguyên Tịch, đoạn nói: "Tâm trí của huynh trưởng ta không toàn vẹn, khó mà ứng đối với chỉ trích của sư thúc, cứ để đệ đệ ta thay huynh ấy đáp lời.

Vào đêm ca ca ta mất tích, chúng ta xuống mộ tìm kiếm, sau đó tìm được huynh ấy ở hậu điện thần mộ, lúc ấy huynh ấy bị..." Thích Ẩn dừng một chút, sau đó nói tiếp, "Phụ thân biến thành yêu quái bọc huynh ấy trong kén, rơi vào hôn mê.

Rõ ràng là huynh ấy đi nhầm vào thần mộ nên bị cha ta bắt được, việc này ta và Vân Tri sư huynh đều có thể làm chứng."

Vân Tri ngồi phía sau giơ tay lên nói: "Không sai, đúng là như thế."

"Các ngươi cùng một phe với nhau, lời nói sao đủ làm chứng được?" Nguyên Tịch nói, "Đi cùng với các ngươi còn có Thích Linh Xu của phái ta và Phương Tân Tiêu của Chung Cổ Sơn.

Linh Xu bị thương nặng, vẫn đang hôn mê, Phương Tân Tiêu vừa khéo đang ở đây.

Tân Tiêu tiểu hữu, rốt cuộc là các ngươi có gặp Vân Lam ở trong mộ không, ngươi phải nói đúng sự thật."

Sắc mặt của Phương Tân Tiêu tái nhợt, lắp bắp không nói thành lời.

Vân Tri cà lơ phất phơ đứng dậy nói: "Lúc ấy Tân Tiêu sư muội hôn mê, ra khỏi mộ mới tỉnh lại, đương nhiên không biết chuyện của Vân Lam." Hắn nhìn về phía Phương Tân Tiêu, nhướng mày, "Sư muội, có phải thế không?"

"Đúng thế, ta hôn mê rất lâu, chẳng nhớ gì cả." Phương Tân Tiêu cắn môi nói.

"Vậy rõ ràng là không có nhân chứng cũng như vật chứng." Nguyên Tịch hờ hững cười rộ lên.

"Sư thúc nói thế là không đúng rồi, theo như lời ngươi nói, Phượng Hoàn chúng ta thông đồng với yêu ma làm bậy à?" Vân Tri cũng cười, "Tuy Phượng Hoàn chúng ta nhà tranh vách đất, không sánh bằng Vô Phương đất thiêng sinh hiền tài các ngươi, nhưng sẽ không cùng một giuộc với yêu ma làm xằng, càng sẽ không để ngài muốn bắt nạt tiểu bối Phượng Hoàn thế nào thì bắt.

Thanh Hòa trưởng lão của phái ta đã bị ngài tra tấn đến mức thành phế nhân, ngươi còn muốn mưu hại sư đệ khuyết thiếu tâm trí này của ta.

Không biết Phượng Hoàn chúng ta đã có thâm thù đại hận gì với ngài mà khiến ngài hùng hổ dọa người như thế?"

Chung quanh bàn tán sôi nổi, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Nguyên Tịch, tất cả đều chỉ trích hắn hồ ngôn loạn ngữ, vu oan người tốt.

Hiện giờ cả hai bên đều không có chứng cứ, Nguyên Tịch lại là một tên phản diện điên khùng chắc như đinh đóng cột, mọi người đương nhiên tin tưởng Phượng Hoàn Sơn.

Thích Ẩn an tâm hơn một xíu, định an ủi Phù Lam bảo y đừng lo lắng.

Đảo mắt sang thì thấy y đang cụp mắt, lộ ra thần sắc cô đơn.

Nguyên Tịch ôm tay ngồi quỳ ở giữa, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, không hề hoảng loạn.

Hắn quay đầu nhìn Phương Tân Tiêu, nói: "Tân Tiêu tiểu hữu, chân tướng thực sự chỉ có ngươi biết.

Ngươi có hôn mê hay không, hôn mê lúc nào, chỉ mỗi mình ngươi rõ." Hắn ngừng một chút, đoạn cười rộ lên, "Ta nghe nói thủ đồ Phương sư điệt dưới tòa Bạch chưởng môn có thiên tư thông minh, khiến Bạch chưởng môn vui mừng, còn thu nàng làm con gái nuôi.

Không biết nếu nàng đến đây có giúp ngươi nói thật hay không nhỉ?"

Nghe vậy, Phương Tân Tiêu và Bạch Minh Quân đồng thời biến sắc.

Đầu ngón tay run rẩy của Bạch Minh Quân chỉ thẳng vào Nguyên Tịch, "Cái đồ chó điên nhà ngươi đừng có sủa bậy!"

"Con cáo già này nham hiểm thật đấy," Vân Tri thầm nghĩ không xong, sáp qua Thích Ẩn nói, "Ngươi có còn nhớ ta từng nói về chuyện cha nuôi và con gái nuôi không?"

"Mẹ nó không phải ngươi thuận mồm nói bậy à?" Thích Ẩn ngạc nhiên.

"Ta nói bậy hồi nào? Trước giờ lời nói của ta đều có căn cứ nhá!" Vân Tri nói, "Thủ đồ Chung Cổ Sơn chính là đường tỷ của Phương Tân Tiêu!"

Tựa như có sấm sét giáng thẳng xuống đầu Thích Ẩn.

Hắn biết Phượng Hoàn sa đọa, không ngờ còn có môn phái còn sa đọa hơn cả Phượng Hoàn nữa.

Chuyện con gái nuôi hắn có nghe Vân Tri nói mấy lần, đám Phượng Hoàn Sơn có gai mọc dưới đít, trước giờ không ngồi yên một chỗ được, mới một xíu đã chạy lung tung chỗ khác.

Mấy năm trước Diệp Thanh Minh dẫn Vân Tri đến các tiên sơn khác làm khách, buổi tối hai người cùng nhau lén lút đi chơi, tình cờ gặp đôi nam nữ gọi nhau là cha Đạt Đạt và con gái cưng.

Miệng của thằng nhãi Vân Tri này trước giờ hay nói bậy, không thể coi là thật, Thích Ẩn coi như nghe tiểu thuyết ướt át, mẹ nó ai ngờ là sự thật chứ.

Ánh mắt của Nguyên Tịch lạnh lùng, "Tân Tiêu tiểu hữu, rốt cuộc ngươi có gặp Vân Lam ở hậu điện thần mộ không?"

"Ta...!Ta..." Phương Tân Tiêu nhìn về phía Thích Ẩn, nước mắt lưng tròng, nàng làm một khẩu hình xin lỗi, sau đó nói, "Không có, ta không có gặp.

Ở hậu điện có rất nhiều kén người, nhưng không có Lam ca ca."

Nguyên Tịch cười lạnh, "Trên dưới Phượng Hoàn toàn là kẻ nói dối, căn bản không thể tin được!"

Bốn tòa vang lên tiếng xì xầm, hoài nghi tới lui, không có kết luận.

Bạch Minh Quân lau mồ hôi nói: "Thanh Thức lão đệ, rốt cuộc đồ nhi này của ngươi có lai lịch gì, ngươi nói thật đi!"

Nguyên Tịch lạnh lùng mỉm cười, "Hay các ngươi còn nhân chứng nào nữa không?"

Ở trong bóng tối phía xa xa, ánh mắt của Nguyên Tịch và Phù Lam giao nhau, tựa như có ánh chớp xẹt qua.

Thích Ẩn nhạy bén cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo đang ngưng tụ xung quanh Phù Lam, trong đôi mắt của y đang dần nổi lên sát khí.

Trên người y có thương tích, cần phải chiếm thế thượng phong.

Chỉ cần trong tòa có người rút kiếm, y sẽ bắt đầu đồ sát.

"Còn có ta."

Cửa lớn bí điện bỗng mở toang, một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở cửa.

Mọi người quay đầu lại, có một đệ tử đang dìu Thích Linh Xu vào điện.

Vân Tri ngẩn ra, "Tiểu sư thúc!"

Tên nhóc kia bị thương nặng thế mà sao còn lên đây? Thích Ẩn cũng ngây người.

Thích Linh Xu gian nan bước lên từng bậc thềm, mỗi bước đi run rẩy như lá khô trong sương gió, tựa như đôi chân kia sẽ gãy ngay lập tức.

Rất nhiều người đứng dậy nhường đường cho y.

Thích Ẩn tinh mắt, xuyên qua kẽ hở giữa đám người đang chen chúc xô đẩy thấy được dấu chân đầy máu của y trên thềm đá huyền vũ màu đen.

"Ta có thể làm chứng, ta, Vân Tri, Vân Ẩn đã phát hiện Vân Lam ở hậu điện thần mộ.

Y bị trọng thương, đã hôn mê.

Lúc đó Phương Tân Tiêu bị sốt mê mang nên không biết.

Chư vị sư thúc bá, các người không tin Phượng Hoàn Sơn, nhưng lời của Linh Xu chắc các vị sẽ tin chứ?" Trán Thích Linh Xu đầy mồ hôi lạnh, y gằn từng câu từng chữ, "Linh Xu chẳng mong cầu điều gì, chỉ muốn xử tử kẻ này, trả lại công bằng cho...!sư tôn ta!"

Thích Linh Xu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bùi ngùi.

Thích Linh Xu là đệ tử duy nhất của Thích Thận Vi, thủ đồ của Vô Phương Sơn, phẩm hạnh của y như thế nào mọi người đều rõ, cho dù cả thiên hạ này nói dối, y cũng không thể nào nói dối được.

Thích Linh Xu vừa nói xong thì lập tức ngã xuống.

Bóng trắng của Vân Tri chợt lóe lên rồi xuất hiện bên cạnh Thích Linh Xu, kịp thời đỡ lấy y.

Y ngã vào lòng Vân Tri, nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng.

Khóe mắt Vân Tri muốn nứt ra, hắn nói: "Mẹ nó là đứa nào nói với y ở đây đang thẩm vấn Vân Lam vậy, các ngươi điên rồi sao, y bị thương như thế mà còn để y tới nữa!"

Đệ tử dìu y ban nãy lúng túng nói: "Tiểu sư thúc một hai phải tới, chúng ta...!Chúng ta..."

Vân Tri hung dữ liếc hắn một cái, bế Thích Linh Xu lên quát to: "Tránh ra tránh ra, mẹ nó ai dám chặn đường ông mày đá cho chết hết!" Các đan dược trưởng lão của Chung Cổ Côn Luân cũng vây lại, theo Vân Tri ra ngoài.

"Ca, thuật Tô Sinh của bí pháp Vu La dùng cho tiểu sư thúc được không?" Thích Ẩn nhỏ giọng hỏi Phù Lam.

Phù Lam lắc đầu, "Ta không hiểu kinh mạch của y."

Cõi lòng nguội lạnh, Thích Ẩn nhớ Diệp Khô Tàn có từng nói, thuật Tô Sinh yêu cầu người thi thuật phải hiểu rõ phân bố và hướng đi kinh mạch của người chịu thuật, nếu không một khi linh lực lạc đường, kinh mạch của người chịu thuật sẽ đứt đoạn mà chết,

"Muốn vẽ sơ đồ kinh mạch của y cần phải có thời gian, nhưng y sắp chết rồi, chỉ gắng gượng được đêm nay nữa thôi." Phù Lam nhẹ giọng nói.

Thật sự không cứu được sao? Thích Ẩn gục đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác đau khổ.

Cái tên lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng thích giáo huấn người ta ấy cứ vậy mà chết sao? Bỗng dưng sâu tận dưới đáy lòng có cảm giác bất lực lạnh lẽo, cứ cảm thấy mạng người như cỏ rác, gió thổi một cái là biến mất không còn thấy bóng dáng.

Thích Linh Xu đứng ra làm chứng, mọi chuyện chấm dứt tại đó.

Đệ tử của tứ đại tiên sơn áp giải Nguyên Tịch lên bậc cao.

Tên đàn ông này tội ác chồng chất, hắn sắp phải chịu hình Ngũ Lôi Oanh Đỉnh ở Thiên Tru Nhai, hắn sẽ bị bổ thành than đen, tan vào Băng Hải.

Các trưởng lão khác của bốn tòa cũng được đưa đến thẩm phán, trục xuất đến núi xa hoang dã, vĩnh viễn không được quay về Vô Phương.

Lúc đi ngang qua Thích Ẩn và Phù Lam, hắn dừng bước, xoay người lại nói mấy câu với đệ tử phía sau, các đệ tử lui lại mấy bước.

Nguyên Tịch ngồi xổm xuống, nhìn hai người bọn họ.

Hắn là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ hào sảng, giữa mày có một vết sẹo sâu, khiến cho người ta có cảm giác lúc nào hắn cũng nhíu mày, trông như một kẻ mang nỗi âu sầu cô độc.

Hắn cười khổ nói: "Vì sao các hạ phải đến nhân gian? Để thăm dò tin tức của tiên sơn, sau đó một lưới bắt sạch chúng ta? Nhìn bọn ta xem, yêu ma ở ngay bên cạnh nhưng không hề phát hiện ra, trong mắt ngươi có phải rất buồn cười không?"

Phù Lam lắc đầu, "Bởi vì A Phù và Tiểu Ẩn ở nơi này, nên ta muốn về nhà."

"A Phù?" Nguyên Tịch lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"A Phù là mẹ ta," Thích Ẩn nói, "Rất nhiều năm trước chúng ta cùng sống dưới một mái nhà nhỏ trong thôn nhỏ ở Ô Giang, mẹ ta nhận nuôi ca ta, dạy ca ta giặt quần áo nấu cơm xào rau trông em bé.

Sau này bởi vì gặp chút chuyện nên chúng ta lạc nhau rất lâu.

Ca ta không có suy nghĩ gì khác cả, chỉ muốn sống cùng với ta và mẹ ta.

Tiếc là lúc chúng ta tương phùng, mẹ ta chẳng còn trên đời này nữa."

Lúc này Nguyên Tịch trầm mặc thật lâu, vẻ mặt phức tạp nói không nên lời, Thích Ẩn nhìn không thấu hắn.

Thanh Thức ôm bụng béo đứng phía sau bọn họ, buông tiếng thở dài: "Nguyên Tịch, chớ có nhiều lời nữa, lo đi đường của ngươi đi."

"Vân Lam, bảo sao thế nhân lại nói ngươi là quái vật." Ánh mắt Nguyên Tịch sâu xa, "Trên đời này chỉ có người, yêu, ma, không có ai vừa là người cũng vừa là yêu ma, càng không có thứ gọi là không phải người không phải yêu cũng chẳng phải ma.

Nhưng nếu ngươi không có mưu đồ gì với nhân gian, vậy chuyện này cũng không liên quan đến ta." Sau đó hắn nhìn Thích Ẩn, đoạn nói, "Ta cấy tim yêu cho cha ngươi là muốn cứu y, không phải hại y.

Giết yêu lấy tim, giết người đổi tim, mưu cầu bí pháp Vu La, những chuyện này đều là vì đạo pháp nhân gian, ta không hối tiếc.

Duy mỗi chuyện cho Nguyên Vi tim yêu, ta rất hối hận."

Hắn đứng lên, chỉnh sửa tay áo, chầm chậm bước ra ngoài điện nơi có ánh mặt trời xán lạn.

Thích Ẩn nhìn bóng lưng của hắn, im lặng không nói gì.

Gì mà cứu vớt chúng sinh, thật ra mỗi lần Thích Ẩn đi ngang qua quán trà, lúc nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện kiếm tiên đại chiến với yêu ma quỷ quái cứu vớt chúng sinh, hắn cảm thấy bọn họ rất vô vị.

Vì sao lại muốn cứu vớt chúng sinh? Khi hắn còn bé bị bá vương đường phố đánh bầm dập mặt mũi, khập khiễng đi vào nhà, trong lòng còn muốn hủy diệt cả chúng sinh cơ.

Tốt nhất là thổi một mồi lửa lớn xuống nhân gian, thiêu cả mọi người thành tro bụi.

Cháy hết rồi, hắn sẽ không phải bị mắng mỗi ngày vì mất tiền, còn phải nhịn nhục nấu cơm xào rau.

Cháy hết rồi, người cha đáng thương kia của hắn sẽ không biến thành yêu quái, không cần phải tự mổ bụng mình nữa.

Lúc đại thần Nữ Oa nhìn xuống thế gian, thấy đám đầu đất này giết hại lẫn nhau, moi tim người moi tim yêu, có phải rất hối hận vì đã nặn ra những kẻ tà tâm như vậy không?

Nhưng chỉ là suy nghĩ của hắn thôi, hắn vẫn hy vọng nhân gian hưng thịnh phồn vinh, mọi người đều an cư lạc nghiệp.

Lòng Thích Ẩn trống rỗng, hắn xoay người cõng Phù Lam lên, nói với y: "Ca, đi thôi, chúng ta về phòng ngủ."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bảo Bảo: Mời mọi người lên thuyền! #team_hỗ.