"Tướng quân nói nơi rất tuyệt, là chỗ này?"

"Không tồi đúng không."

"Không tồi."

Hôm nay từ rất sớm, tướng công đã gọi Diệp Thê dậy, hiếm có khi chàng không giở tính tình trẻ con với nàng, hối nàng thay một nam phục màu nguyệt sắc thêu hoa văn trúc bạc, suối tóc dài rối bung được buộc lên gọn gàng, chỉ lưu lại một vài lọn rủ xuống trước ngực, nhìn vừa hoạt bát, nhanh nhẹn vừa anh tuấn, phóng khoáng

Chàng mặc y phục đen đỏ, bên ngoài là giáp bạc, trên đầu cũng là mũ giáp gắp lông vũ màu đỏ thắng, rủ xuống phía sau, hệt như tâm tình của chàng nhộn nhạo xuân tâm, mong chờ háo hức.

Thì ra Thẩm tướng quân hôm nay muốn đưa phu nhân đến địa bàn của mình.

Không sai, Thẩm tướng quân nghĩ trước nghĩ sau cuối cùng đúc rút ra kết luận, nơi thú vị nhất để đưa phu nhân đi dạo chính là giáo trường quân doanh.

Về tình về lý đều vô cùng thích hợp, đúng là không hổ là chàng.

Bên ngoài hàng rào, cọc gỗ vây kín.

Tiếng hô hào huấn luyện binh sĩ ồn ào, bụi bặm mù mịt, mặc dù chưa đứng từ xa cũng vẫn có thể cảm nhận được tốc độ đồng đều, độc tác mạnh mẽ, dứt khoát, sức mạnh kinh hồn.

Thẩm gia quân không phải chỉ có hư danh.

Diệp Thê nhìn bốn phía, phát hiện ra nơi bọn họ đang đứng là khu vực luyện cung tiễn.

Nơi này rộng rãi, khoáng đạt, các đĩa đan bằng rơm, người rơm để luyện tập xếp san sát cạnh nhau phía xa, trên bức tường đằng sau mục tiêu tập bắn là vô số vết nứt, vỡ, trên đất nhiều vô số gạch đá vương vãi.

"Ta thấy Thê tỷ tỷ thường thích thêu hoa, mà những hoa văn tỉ mỉ ấy đều phải dùng mắt thường căn chỉnh, cho nên có lẽ tỷ bắn tên sẽ không tồi." Thẩm Tương Uyên tự tin nói.

Không, hai việc đó hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến nhau hết á.

Nhìn thần sắc tướng công nhà mình, nàng không nỡ hất bát nước lạnh vào mặt chàng, đành cắn môi do dự nói: "Nhưng thiếp chưa từng tập qua."

Nàng sợ bản thân vụng về làm ảnh hưởng đến tâm trạng phấn chấn của chàng.

"Ta dạy nàng, rất đơn giản."

Nam nhân ấy à, ai mà chẳng muốn thể hiện trước mặt nữ nhân của mình cơ chứ?

Trên giá tất cả các trường cung đều giống nhau duy chỉ có một cái hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Tương Uyên cầm lấy chiếc cung toàn thân kim sắc, không biết chế tạo bằng chất liệu gì nhưng chiều dài hơn nửa người chàng, trọng lượng tuyệt đối không nhẹ, vậy mà chàng có thể nhẹ nhàng nâng lên, thậm chí giơ lên giơ xuống vài cái.

Diệp Thê tự giác lui về phía sau vào bước, bảo trì khoảng cách.

"Cầm cung đúng cách đòi hỏi người bắn phải điều hòa nhịp thở và tăng dần sự tập trung.

Chân đặt thế này.

Giữ trọng tâm sao cho cơ thể thật cân bằng.

Chuẩn bị cung tên và điều hòa nhịp thở, sau đó từ từ nâng cung tên lên khỏi đầu, kéo kéo căng dây cung, hít thở, tập trung chú ý vào mục tiêu...!và bắn.

Như thế tên mới có thể đi xa mà có lực." Thẩm Tương Uyên hướng dẫn vô cùng rõ ràng, chậm rãi, nói xong chàng nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thê, thấy nàng ngẩn người, cánh môi khẽ đóng mở, không nói thành lời.

Nam tử quay đầu, nghiêng người lấy một mũi tên trên giá, động tác thuần thục mau lẹ, dây cung căng lên, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, bắp tay hằn lên.

Diệp Thê theo mức độ căng dần lên của dây cung mà nín thở, ngưng thần.

Vào thời điểm khi dây cung căng đến cực hạn, mũi tên xé gió bay đi, xuyên qua hồng tâm, đâm thẳng vào tường đá phía sau.

"Thê tỷ tỷ, thử xem." Thẩm Tương Uyên nhướn mày.

"Thiếp...!sợ không kéo được dây cung này." Diệp Thê do dự đáp, với sức nàng đừng nói đến kéo dây cung có khi còn chẳng nhấc nổi cung tên lên.

"Vậy, hay là ta kéo cung, Thê tỷ tỷ thấy được không?"

"Có thể à."

Diệp Thê lần nữa trở lại bên cạnh chàng, ỷ lại trong lồng ngực ấm áp, vững chãi.

Thẩm Tương Uyên vươn tay kéo dây, ngón cái dán vào một bên sườn mặt, Diệp Thê nhỏ xinh nép trong lòng chàng, chẳng chút nào ảnh hưởng đến Thẩm tướng quân.

Bờ ngực nóng hổi của nam nhân dán phía sau lưng, nhịp tim đều đặn, hơi thở ấm áp, bóng hai người lồng vào nhau, tuy hai mà một.

Diệp Thê học theo chàng nhắm hờ một mắt căn khoảng cách, nghiêm túc nhìn bia bắn, ngón tay nhẹ nhàng dịch chuyển theo sự hướng dẫn của chàng.

Đây là lần đầu của nàng, động tác còn bối rối, Thẩm Tương Uyên cũng không thúc giục, vững vàng kéo dây cung, cực kỳ thoải mái, tiêu sái, dù sao tỷ tỷ cũng đang ở trong ngực chàng, chàng còn đang muốn giữ nguyên hiện trạng này lâu hơn một chút.

"Thế này được chưa?" lưng Diệp Thế nhích lại gần vòm ngực chàng hơn, thân nhiệt ấm áp, nhịp tim vững chãi của chàng khiến nàng cảm thấy tự tin hơn.

"Quyết định rồi?" Thẩm Tương Uyên thuận miệng hỏi, nhãn lực của nàng vượt xa tưởng tượng của chàng.

Giọng nói từ đỉnh đầu vang lên, Diệp Thê theo phản xạ ngẩng mặt lên.

Thẩm Tương Uyên vô cùng anh tuấn, sườn mặt chàng sắc nét, hoàn mĩ, đuôi mắt dài hơi xếch lên kiệt ngạo xen lẫn nét nét nhu tình, lông mi dài đen như mực, đôi con ngươi sâu thăm thẳm như biển sâu lăn tăn sóng lại thoắt cái sáng trong, lấp lánh như bầu trời chứa cả ngàn sao.

Được nam nhân như chàng ôm trong lồng ngực cảm thấy thiên địa đều mất đi màu sắc, phồn hoa đô hội của kinh thành cũng không đẹp đẽ bằng đáy mắt nam tử trước mặt nàng.

Khoảnh khắc này ngắn ngủi nhưng rực rỡ đến lóa mắt, đáy lòng nàng không nén được thoáng rung động, rồi từ từ biến thành một mảng si tâm.

Kiếp này tương lai nếu không thể nắm tay nhau cùng đi đến bạc đầu, nguyện kiếp sau lại là phu thê mãi mãi bên nhau ân ái đến già.

"Quyết định" một từ ngữ hai ý nghĩa, chính là lời định tình ba kiếp không rời.

Nữ nhân rung động nhẹ hôn lên hầu kết chàng, nam nhân cả kinh, tất cả sự nghiêm túc lập tức vỡ tan.

Mũi tên rời cung phá không mà đến, xuyên qua lỗ thủng vừa rồi trên tấm bia, đâm thẳng vào vách tường đá.

"Trúng rồi sao?" Diệp Thê hạ mũi chân, kiên định, bình thản.

"Trúng..." Thẩm Tương Uyên nắm cung, mặt mày ngẩn ngơ hệt một chàng ngốc, nào đâu còn khí phách oai nghiêm của vị Trấn Quốc tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, nức danh thiên hạ.

"Tướng Quân thật lợi hại."

"Nàng..." Khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, ngượng ngùng không nói được thành lời.

Chàng còn muốn nói thêm gì đó, thì nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập đi tới.

Chàng nhanh chóng kéo thê tử tránh vào rừng liễu cạnh thao trường.

Thẩm Tương Uyên keo kiệt, không muốn cho thủ hạ nhìn thấy Thê tỷ tỷ của chàng, nam tử nào cũng không được phép.

Chắc chắn không còn ai phát hiện ra, Thẩm Tương Uyên bắt đầu tính sổ với ai đó: "Nàng hôn ta làm gì? Vạn nhất bắt trật sẽ mất mặt..."

"Ta tin tưởng Uyên Nhi, Uyên Nhi không tin ta sao?" Diệp Thê dịu dàng mỉm cười nắm lấy tay chàng.

"Đương nhiên là tin." Thẩm Tương Uyên nắm chặt tay nàng, 10 ngón đan vào nhau.

Tơ liễu xanh rờn yểu điệu nhảy múa trong gió mê hoặc lòng người, xa xa trời xanh, mây trắng, cảnh đẹp như mộng.

"Uyên Nhi..." Diệp Thê ngước nhìn phu quân, nàng nhận ra bản thân từ lúc nào đã quyến luyến đôi bàn tay này nhiều không kể xiết, bàn cầm cung cầm kiếm uy dũng, oai phong bảo vệ nước nhà, khi bên nàng thì nhu tình mật ý, hết lòng bao bọc, yêu thương...

"Làm sao?" Thẩm Tương Uyên vừa vặn bắt được một chiếc lá liễu phiêu phiêu bay trong gió.

"Ta hối hận."

"Hối hận cái gì?" Khuôn mặt chàng thoáng biến sắc.

"Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ đi tìm chàng." Diệp Thê lấy lá liễu trong tay chàng thả trôi theo gió: "Uyên Nhi đợi ta, được không?"

Diệp Thê không chờ chàng trả lời, bồn chồn nói tiếp, tiếng nàng rất nhỏ có run rẩy, lo lắng, có ngại ngùng, xấu hổ, nhưng kiên định vô cùng: "Ta không muốn nhường chàng cho người khác khác, một chút cũng không được.".