Sau khi đơn phương đạt được nhận thức chung, Thẩm Tương Uyên lộ rõ vẻ hài lòng, chỉ kém nước ghi rõ bốn chữ "vừa lòng đẹp ý" lên mặt, vừa nhìn vào là thấy ngay.

Thẩm Tương Uyên vẫn chưa biết bí mật nhỏ của Diệp Thê, chỉ thấy cánh môi nàng run rẩy, chân hình như cũng đang run theo, đột nhiên nhớ ra chân nàng có tất, tưởng do nguyên cớ đó, chàng chỉ tay xuống giường: "Ngồi đi."

Diệp Thê đang eo đau chân mỏi, nghe được lời này của chàng như được đại xá.

"Vâng ạ." Bởi phản ứng ban nãy của chàng, nàng nói chuyện hết sức khép nép rụt rè, cố gắng ngắn gọn hết sức, chỉ sợ nhiều lời lại thành sai.

Nhưng ngữ khí giọng điệu đã dùng bao lâu này, sao có thể sửa đối dễ dàng?

Một tiếng trả lời của nàng cũng đủ làm tâm trạng Thẩm Tương Uyên xoay vần, hệt như đuôi mèo cọ vào tim chàng, lại nhớ tới đôi hoàng oanh mình nhìn thấy trên đường khải hoàn về, càng suy ngẫm lại càng thấy có ý vị.

Chàng khôi phục lại tinh thần, thong thả nhìn lướt qua một lượt bày biện trong phòng: "Lúc ta vắng nhà, nàng ở gian phòng này à?"

"Ừm." Diệp Thê vừa ngồi xuống, nghe vậy lại đứng phắt dậy: "Nếu tướng quân thấy không thoải mái, ta sẽ dọn ra ngoài ngay."

"Không cần đâu." Thẩm Tương Uyên lắc đầu, dù sao phòng chàng cũng rộng, thêm một người nữa cũng không có vấn đề gì.

Mà khoan, ngủ đâu được nhỉ, tai chàng hơi nóng lên, "Ta về rồi thì nàng ngủ ở đâu?"

"Phúc bá đã chuẩn bị một chiếc giường nhỏ rồi ạ." Diệp Thê chỉ vào chiếc giường phía sau bình phong.

"Phúc bá lúc nào cũng chu đáo." Thẩm Tương Uyên lén thở phào, gật gật đầu, rồi nói: "Lại đây ngồi đi."

Diệp Thê ngoan ngoãn xách váy tới gần chàng.

"Ngồi thẳng!"

Diệp Thê nghiêm chỉnh thẳng sống lưng.

Mỗi câu một hiệu lệnh, Thẩm Tương Uyên híp mắt hưởng thụ cảm giác thú vị này: "Nước."

Diệp Thê vội vàng rót nước cho chàng.

Thẩm Tương Uyên đã tỉnh táo hơn, đưa ra một loạt yêu cầu.

"Khăn vải."

"Thuốc mỡ."

"Giá nến."

Diệp Thê luống cuống tay chân, trong lúc vô ý làm rơi một giọt sáp nến xuống tay, khiến nàng nhỏ tiếng xuýt xoa.

Vừa nói dứt câu, vốn đang chơi đùa rất vui vẻ - Thẩm Tương Uyên – khẽ biến sắc, chàng ném bay cái giá nến đi, bao lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, cẩn thận bóc miếng sáp nến.

Thấy điểm nho nhỏ màu đỏ in trên làn da trắng muốt của cô vợ nhỏ, chàng có chút buồn bức, thê tử nhà mình chẳng linh động chút nào.

Thẩm thiếu tướng quân, xin ngài ngẫm lại cho cẩn thận, nếu không phải bản thân ngài khó chiều thì người ta đâu có bị thương?

"Tướng quân..." Diệp Thê nhìn đôi tay mình nhỏ bé nằm trọn trong tay chàng, ngượng ngừng lên tiếng.

"Đau không?" Thẩm Tương Uyên dùng ngón cái cọ xát vào vết đỏ.

"Không đau." Tư thế ái muội kiểu này làm tim Diệp Thê đập nhanh dữ dội, nhớ tới chuyện xấu hổ ban nãy, đôi tay đang nắm tay mình đây bị đè ở dưới, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

"Không đau là được." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Thẩm Tương Uyên vẫn không chịu buông tay.

Ngoại trừ những trưởng bối nữ trong nhà, lần đầu tiên Thẩm Tương Uyên cầm tay con gái.

Lúc này, chàng hơi dùng sức miết lên mù bàn tay rồi lòng bàn tay Diệp Thê, rồi lại chuyển sang tay kia, mân mê từng chút một.

"Mềm thật đấy." Thẩm Tương Uyên than một tiếng.

"Tay của ta đâu thể coi là mềm được, so với những cô nương khác..." Bị chàng xoa nắn như thế, Diệp Thê có phần không được tự nhiên, cười đáp.

Nàng chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng người đàn ông bên cạnh lại có vẻ nghe rất nghiêm túc, chàng siết chặt tay nàng: "Nàng nói tới cô nương khác làm gì?"

"Ta không..." Diệp Thê nào biết được, cái tính khó chiều của chàng nói tới là tới.

Thẩm Tương Uyên đan tay vào mười ngón tay nàng, nắm thật chắc, kéo nàng lại gần: "Nếu ta đã cưới nàng, thì sau này sẽ không đụng tới tay nữ tử khác nữa."

Ý nghĩa của việc tay đan tay, chính chàng cũng không hiểu lắm, chỉ biết khi chiến đấu, trói chặt như vậy sẽ khiến đối phương không thể tránh né.

"Ta không..." Diệp Thê bị lời vô nguyên vô cớ của chàng làm bất ngờ.

"Không gì mà không." Thẩm Tương Uyên co tay lại, thân hình mảnh mai của Diệp Thê sao chịu nổi, đổ nghiêng về phía chàng, "Thẩm Tương Uyên ta tuy không giỏi hoa ngôn xảo ngữ, nhưng có thể đảm bảo với nàng."

Ngữ khí của chàng không hề chứa tính ý mà kiên định chắc nịch, hệt như một lời tuyên thệ trước trận chiến, đủ làm lòng Diệp Thê ngọt ngào vô cùng.

"Ngoắc tay lập minh ước, Thẩm Tương Uyên cưới Diệp Thê làm vợ, cả đời này không rời không bỏ."

Thế xong, Thẩm Tương Uyên chủ động ngoắc vào ngón tay nàng, rồi nâng lên trước mắt.

Diệp Thê ngẩn người, dường như vẫn chưa phản ứng kịp, nhìn khuôn mặt chàng thiếu niên, nghiền ngẫm ý tứ của chàng, sao giống như đang chờ khen ngợi mà vẫn cố tỏ vẻ kiêu ngạo thế nhỉ.

"Cảm ơn tướng quân." Diệp Thê thử trả lời thăm dò trước.

"Không cần khách khí." Nhận được đáp án mong muốn, Thẩm Tương Uyên thỏa mãn liếm môi, rồi ngáp một cái rõ dài.

Sau khi kết thúc tiết mục "Phu thê tâm sự", Thẩm Tương Uyên cũng cảm thấy thấm mệt.

"Tướng quân cứ nghỉ ngơi đi." Diệp Thê nhắc nhở đúng lúc.

Chàng gật đầu, Diệp Thê cẩn thận đỡ chàng nằm xuống giường, để chàng nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Dù hành vi của Thẩm Tương Uyên có hơi quái đản nhưng không thể phủ nhận được rằng chàng vẫn tôn trọng mình, Diệp Thê mơ mơ màng màng nghĩ vậy.

Hơn nữa, chuyện xảy ra tối nay thực sự quá hỗn loạn, cả thể xác và tinh thần nàng đều rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Khi nàng đã say giấc, tiếng hít thở dần trở nên đều đặn, trong bóng tối, Thẩm Tương Uyên mở bừng mắt, chàng lách quq người Diệp Thê rồi bước xuống giường.

Bước đi chắc chắn vững vàng, chẳng có vẻ gì là người bị thương mới ốm dậy cả.

Chàng khẽ khàng điểm lên huyệt ngủ của nàng, đi tới bên cửa sổ, gõ vài tiếng gọi người đứng gác.

A Tả A Hữu nhảy từ trên mái xuống, quỳ một chân hành lễ.

"Phu nhân, thế nào?"

"Tốt ạ." A Tả đáp.

"Không có thế lực khác sau lưng." A Hữu đáp.

"Ta hiểu rồi." Thẩm Tương Uyên phất tay cho hai người lui, khóe miệng lại bất giác cong lên, nhưng không hoàn toàn là vẻ lạnh lẽo như trước đó.

Chàng xòe bàn tay ra hứng lấy ánh trăng, cảm giác mềm mại trơn mượt của đôi tay thiếu nữ dường như vẫn còn đọng lại.

Thẩm Tương Uyên siết nắm đấm, Diệp Thê, thê của ta..