Gả Cho Ta

Chương 32-1: Hưng sư vấn tội(*)

*Hưng sư vấn tội – 兴师问罪 – xīng shī wèn zuì : nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó. Câu này có từ thời Tống.

Triệu Giản nói chuyện tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng lại phi thường uy nghiêm, khiến người Lăng gia nghe xong bỗng nhiên trong lòng có chút run sợ.

Trước đó bọn họ đã hỏi thăm kỹ càng, Cố Trường Đình kết hôn với một tên nhà quê ở nông thôn, tuy cậu đưa theo bạn đời đến Lăng gia, nhưng cái tên đàn ông nông thôn không tiền không thế này căn bản không cần bọn họ phí tâm tư.

Cho nên tuy trong lòng Lăng Chính Trung bồn chồn, nhưng lão ta tốt xấu gì cũng lăn lộn trong thương vòng gần một đời người, trải qua biết bao sóng to gió lớn, nên nét mặt không chút biến sắc, nhìn qua phi thường bình tĩnh, chỉ khinh thường nhìn Triệu Giản, tựa hồ cảm thấy Triệu Giản căn bản không nháo ra cái khỉ khô đi.

Đào Kỳ ở bên cạnh cũng nhìn không nổi nữa, lập tức nói: "Các người đây là có ý gì? Cũng không hỏi xem Cố đại ca có nguyện ý hay không, đây là chuẩn bị cưỡng éo Cố đại ca làm theo sao? Người Lăng gia sao lại vô lý như vậy?"

Lăng Chính Trung thấy Đào Kỳ dáng vẻ chỉ là một thiếu niên, cũng không để ở trong mắt, ngay cả nhìn thằng cũng không thèm liếc mắt một cái.

Lúc này Lê Thịnh Uyên liền cười, đứng ra nói: "Lăng lão, hiện giờ mọi người đều đã đến Lăng gia, chuẩn bị tham gia tiệc mừng thọ của ông, đây cũng coi như là chuyện trọng đại, người đến cũng không ít. Lăng lão, ngài cũng không nghĩ đến lúc đó trong tiệc mừng thọ, tất cả mọi người đều bàn tán chuyện hôm nay a?"

Lúc này người trên lầu đều là đối tác thương nghiệp cùng với khách mời đến sớm, tuy rằng không  quá nhiều, nhưng số lượng cũng không ít, này nếu là một truyền mười mười truyền trăm, chỉ sợ rất nhanh tất cả mọi người đều biết Lăng gia rốt cuộc là nơi có đức hạnh gì.

Tuy Lăng lão biết, nhưng lão ta cũng không nghĩ sẽ buông tay, lão cảm thấy đây là hy vọng cuối cùng của Lăng Sơ Nam.

Bọn họ ồn ào nhốn nháo, Cố Trường Đình ngủ mê man, bởi vì phát sốt rất nghiêm trọng, cho nên ngủ cũng không an ổn, nghe được tiếng ồn ào lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng cậu không mở nổi mắt.

Cố Trường Đình nửa tỉnh nửa mê ngập ngừng nói: "Triệu Giản?...... Làm sao vậy?"

Triệu Giản nghe được Cố Trường Đình nói chuyện, vội vàng nói: "Vợ à, không có việc gì, em mau nhắm mắt nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thì bệnh mới có thể tốt lên, biết không?"

Cố Trường Đình gật gật đầu, cũng không biết có nghe rõ Triệu Giản nói gì không, nghiêng đầu lại ngủ mất.

Triệu Giản nhìn gương mặt Cố Trường Đình lại bắt đầu đỏ lên, cái trán còn toát ra mồ hôi, nhìn qua chính là bộ dáng rất khó chịu, anh đau lòng muốn chết. Nhưng mà những người Lăng gia này, vẫn còn ở đây cản đường không cho anh rời đi.

Lồng ngực Triệu Giản lúc này hừng hực bùng lên lửa giận, cũng không muốn ở lại thêm nữa, sải bước liền ra ngoài.

Lăng Chính Trung thấy tên đàn ông đến từ nông thôn kia lại dám làm ngơ mình, cũng bị khêu gợi lên cơn giận dữ, lập tức chống quải trượng dùng sức gõ xuống nền nhà, hô lớn: "Chặn hắn lại cho ta."

Triệu Giản nghe thấy lời này, không cả dừng lại một giây, vệ sĩ Lăng gia lập tức tất cả đều xông đến, vây thành một vòng, chặn trước lối đi dẫn đến khu nhà cho khách.

Triệu Giảncũng không thèm để ý bọn họ, mắt nhìn thẳng hướng cổng lớn mà bước đi.

Một tên vệ sĩ đứng giữa lập tức đi lên cản lại, muốn giơ tay ra cướp đi Cố Trường Đình đang nằm trong ngực Triệu Giản.

Triệu Giản lập tức liền bùng nổ, hiện tại Cố Trường Đình chính là bảo bối trong tim của anh, ai cũng không thể chạm vào dù chỉ một chút, hành động của tên vệ sĩ kia, quả thực chính là đổ thêm dầu vào lửa, tự tìm đường chết.

Triệu Giản nghiêng người tránh né, vệ sĩ kia còn chưa chạm vào góc áo của Cố Trường Đình, đã nghe được "kẽo kẹt" một tiếng, lập tức đau đớn hô to.

Triệu Giản nghiêng người tránh thoát, theo sát lập tức nhấc chân đạp một cước, móc lấy đầu gối cong xuống của vệ sĩ, thuận thế đá mạnh.

Đầu gối vốn chính là nơi yếu ớt của con người, căn bản không chịu được sự sự cú đá hiểm như vậy, lập tức phát ra một tiếng "kẽo kẹt".

Tên vệ sĩ kia căn bản đứng không vững, đau đến hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ gối trước mặt Triệu Giản.

Dáng người cao lớn này của Triệu Giản cũng không phải đơn giản do di truyền, từ nhỏ anh đã theo học các huấn luyện viên cùng sư phụ rèn luyện thân thể, lúc đánh nhau tuyệt đối nghiêm túc, nếu không thì một thân cơ bắp này có lẽ đã uổng phí rồi.

Đào Kỳ sợ hãi, người Lăng gia căn bản không nói lý lẽ, còn dám ra tay đánh người, bọn họ nhiều vệ sĩ như vậy, hai tay Triệu Giản còn ôm Cố Trường Đình, nhìn qua thật khiến người ta lo lắng không thôi.

Đào Kỳ lập tức chạy ra, chắn trước người Triệu Giả, giang hai tay ra bảo vệ Triệu Giản cùng Cố Trường Đình, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, nhưng dáng người Đào Kỳ quá gầy, căn bản che không hết được bóng dáng Triệu Giản, nhìn qua thật có chút buồn cười.

Triệu Giản tuy rằng đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy hành động này của Đào Kỳ, bỗng cảm thấy nuôi đứa con trai lớn này cũng không tồi, tốt xấu gì thì con trai lớn cũng biết thương 'cha mẹ' a.

Lê Thịnh Uyên nhìn thấy Đào Kỳ chạy qua hỗ trợ, có chút đau đầu, dù sao thì Đào Kỳ cũng là đứa trẻ tay nhỏ chân nhỏ.

Triệu Giản nói: "Đào Kỳ, mau đi ra, cẩn thận bị thương."

"Không, đại ca, em có thể bảo vệ các anh." Đào Kỳ kiên định nói.

Triệu Giản cười, nói: "Nghe lời, ra sau lưng anh đi, em giúp anh chuyện này."

Đào Kỳ nghe thấy anh nói muốn hỗ trợ, lập tức hỏi: "Giúp anh làm cái gì?"

Triệu Giản nói: "Lấy điện thoại của anh, bên trong có một dãy số, gọi cho dãy số thứ tám, nói với đối phương, lập tức đến Lăng gia, có chuyện vô cùng gấp."

Đào Kỳ nghe nói vậy, lập tức lấy điện thoại của Triệu Giản, nhanh chóng tìm cái dãy số kia.

Nhưng Lăng Chính Trung nghe được Triệu Giản muốn gọi cứu trợ, sao cho họ có cơ hội đó? Quát: "Các người còn thất thần gì nữa? Còn chưa ngại chuyện không đủ lớn sao? Mau bắt bọn họ lại cho tôi, đưa trở về phòng cho khách"

Vệ sĩ không dám không nghe, toàn bộ đều xông lên.

Lê Thịnh Uyên nhìn thấy, cũng lập tức đi ra phía trước, gào to một tiếng: "Dừng tay!"

Nhưng ngay tại lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh phanh xe chói tai, một chiếc xe thể thao màu bạc dừng ngay trước cửa khu nhà tiếp khách, theo sau còn có mấy chiếc xe thương vụ, thoạt nhìn khí thế rất lớn.

Lăng Chính Trung lộ ra biểu tình kinh ngạc, nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Những người này là ai? Bọn họ vào bằng cách nào?"

Lục Sang Uy cũng luống cuống, đây chính là Lăng gia, đột nhiên có mấy chiếc xe lạ xông vào, ông ta cũng đâu biết những người đó vào bằng cách nào.

Từ trên xe thể thao màu bạc, một người đàn ông mặc âu phục trắng bước xuống, dáng người cao gầy, cũng không có vẻ gì cường tráng, nhưng cẩn thận nhìn kĩ, bả vai rất rộng. Hắn có một đôi mắt đào hoa, bộ dáng cười tủm tỉm, bất giác thấy quả thực giống một con khổng tước sặc sỡ trong tranh tứ bình, thế nhưng là Giang tam thiếu.

Giang lão tam xuống xe, lập tức ở phía sau mười mấy người bảo tiêu cấp cao chạy đến, khí thế phô trương kia, thật giống bang phái tụ tập giải quyết ân oán giang hồ.

Giang lão tam tươi cười đi đến, nói: "Lăng lão gia thật đúng là quý nhân hay quên, ta là người thế nào, Lăng lão gia sẽ không phải là quên đâu rồi chứ?"

Hắn lại đổi giong, nói: "Nhưng nói cũng phải, Lăng lão gia cũng đã tám mươi rồi, người già ở tuổi này hồ đồ một chút cũng là chuyện thường."

Lăng Chính Trung mặt lập tức đen xì, đen sau đó lại đỏ, tức giận đến sắc mặt biến hóa như cầu vồng.

Lăng Chính Trung xụ mặt nói: "Giang tam thiếu đột nhiên tới nơi này của tôi, như  một đại tôn Phật vậy, Lăng gia chúng tôi tiếp đãi không nổi."

Triệu Giản không nghĩ tới Giang lão tam lại chạy đến, nhất định không phải trùng hợp, khẳng định là cố ý tới đây.

Giang tam thiếu tuy rằng thoạt nhìn thực khí thế, nhưng âu phục màu trắng thoạt nhìn có chút nếp nhăn, có loại dáng vẻ bôn ba khắp nơi, phong trần mệt mỏi.

Đêm qua Đường Quý Khai đi gọi người điều tra tình huống Lăng gia, hơn nửa đêm, tra được chút manh mối. Đường Quý Khai có chút ngây ngốc, cảm thấy người Lăng gia cũng không nỗi vì chữa bệnh mà mất trí như vậy chứ? Nhưng trong lòng vẫn thấy không yên, có chút bồn chồn, sợ Cố Trường Đình cùng Triệu Giản bị thua thiệt.

Y vốn dĩ muốn tự mình chạy đến đây, nhưng ai mà ngờ được, thế nhưng nửa đêm gió quá to, trực thăng căn bản không thể cất cánh, tự thấy đây là chuyện không thể chậm trễ.

Đường Quý Khai vội vàng lăn lộn nghĩ cách, đột nhiên nghĩ đến Giang lão tam, dứt khoát gọi điện cho hắn.

Giang tam thiếu buổi tối hôm đó ở Đường gia ăn bữa cơm, bà nội Đường đã lâu không gặp Giang tam thiếu, bữa cơm này ăn rất lâu.

Sau đó Giang tam thiếu cũng không qua đêm ở Đường gia, trêu chọc Đường Qúy Khai một chút liền rời đi, ngày mai hắn còn có hợp đồng quan trọng cần phải bàn bạc, phải đi thành phố khác.

Lúc Đường Quý Khai gọi cho hắn, Giang tam thiếu đã đến nơi khác, đang chuẩn bị nghỉ ngơi vài tiếng, sau đó sẽ đi ký hợp đồng.

Đường Quý Khai vừa nghe hắn nói đang ở nơi nào, lập tức liền vui sướng, Giang tam thiếu đúng lúc đang ở nơi cách không xa Lăng gia, không cần đi phi cơ, trực tiếp lái xe qua đó là được, hai ba tiếng đồng hồ chắc vẫn kịp.

Đường Quý Khai muons nhờ Giang tam thiếu đón Triệu Giản cùng Cố Trường Đình từ Lăng gia ra ngoài, Giang tam thiếu nhìn thoáng qua thời gian, chuyện Đường Quý Khai nhờ hắn với thời gian ký hợp đồng thật sự quá sát nhau, nếu như đồng ý với Đường Quý Khai, vậy hợp đồng chỉ có thể ngâm nước nóng.

Nhưng Giang tam thiếu vẫn một hơi đồng ý với người trong lòng, sau đó vội vã dẫn theo một nhóm vệ sĩ đi cùng, lái xe thẳng hướng Lăng gia.

Lúc đến trước cổng lớn Lăng gia, mấy tên bảo vệ ở Lăng gia có chút ngây ngốc, chưa thấy qua ai lại khí thế lớn như này. Mà bảo vệ cũng không ngờ tới là, những người đó xông vào Lăng gia, nhưng lại không nói vào làm gì.

Giang tam thiếu không ngừng tăng tốc, may mà đến vẫn còn kịp, cũng không uổng công hắn một đêm không ngủ, hiện tại mệt như chó cũng có dư, tâm tình đương nhiên không thế nào tốt nổi, đôi mắt đào hoa câu nhân kia cũng sắp cười không nổi.

Lăng Chính Trung nghe thấy hắn nói rõ ràng mình là lão hồ đồ, quả thực cũng sắp tức chết rồi, nói: "Chuyện của Lăng gia, Giang tam thiếucho dù có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng quản không nổi?"

Giang tam thiếu cười, nói: "Tôi cũng là được người khác nhờ cậy, muốn đưa Cố tiên sinh cùng Triệu tiên sinh rời khỏi đây, những cái khác tôi cũng quản không được, dù sao thì hôm nay, tôi nhất định phải đưa người đi."

(Edit: Nhanh nhanh cho anh tôi uống thuốc nghỉ ngơi cái, mệt ẻ còn nghe cãi nhau :))))

Giang tam thiếu tuy rằng là đang cười nói, nhưng giọng điệu lại vô cùng cứng rắn.

Lục Sang Uy có chút sợ hãi, âm thầm nhỏ giọng nói với Lăng Chính Trung: "Lão gia, chúng ta không thể đắc tội với Giang gia, hay là......"

Lăng gia vừa mới khôi phục chút nguyên khí, sao có thể lại đối đồi với Giang gia? Lục Sang Uy biết con trai mình được lão gia vô cùng yêu quý, đây là chuyện tốt. Nhưng Lục Sang Uy lại không muốn vì Lăng Sơ Nam mà đắc tội với Giang gia.

Nói cũng đúng, Lục Sang Uy còn không muốn cho con trai mình một quả thận, còn có thể quan tâm tới cái gì? Trận này nếu đắc tội với Giang gia, toàn bộ Lăng gia e là đều hóa thành bọt nước, Lục Sang Uy trong tay còn chưa được nắm giữ tiền tài cùng quyền lực, bỗng nhiên lại thành một kẻ nghèo hèn, vậy thì cái gì cũng chấm hết.

Lăng Chính Trung không muốn, nhưng Lão cũng biết bản thân không có khả năng động vào Giang gia, hầm hừ nói không nên lời.

Giang tam thiếu phất phất tay, nói: "Mau đưa Cố tiên sinh lên xe đi, tôi không đưa theo bác sĩ tư nhân, chúng ta đi mau, đừng chậm trễ trị bệnh."

Lăng gia không ai dám ngăn cản Triệu Giản nữa, Triệu Giản lập tức ôm Cố Trường Đình lên xe.

Cố Trường Đình thật ra đã ngủ rồi, cũng không biết vừa xảu ra chuyện gì, ngả vào lòng Triệu Giản, ngủ rất ngon.

Giang tam thiếu dẫn theo người của hắn, vội vàng chạy đến, lại vội vàng rời đi.

Bọn họ rời khỏi Lăng gia, chạy đến gần trung tâm thành phố, liền tìm một khách sạn trước. Giang tam thiếu cố ý gọi điện thoại mời một bác sĩ tư nhân đến khám cho Cố Trường Đình, bác sĩ đến rất nhanh, lấy thuốc cho Cố Trường Đình uống.

Cố Trường Đình là do khí hậu không hợp, lại vừa đúng thời điểm phát sốt, cho nên bệnh trạng mới rào rạt đến như thế, còn rất nghiêm trọng, uống thuốc muộn, hiện giờ đã bắt đầu xuất hiện tình trạng mất nước.

Cố Trường Đình mơ mơ màng màng, lúc mở to mắt trong phòng lại có chút tối.

Trong ký ức của cậu hình như nhìn thấy Triệu Giản đang đánh nhau với người khác, lập tức vô cùng lo lắng, mạnh mẽ mở mắt, nhưng xung quanh thực yên tĩnh, Triệu Giản đang ở bên cạnh, nắm chặt tay cậu.

Cố Trường Đình vừa động, Triệu Giản lập tức cảm nhận được.

Triệu Giản thấy cơ thể hơi mệt, mê man thiếu chút nữa ngủ quên mất, cảm nhận được tay Cố Trường Đình vừa động, lập tức tỉnh lại.

Cố Trường Đình nhìn thấy Triệu Giản, lại thấy mu bàn tay mình đang cắm kim truyền dịch.

Triệu Giản vội vàng nói: "Vợ à, không sao rồi, em đã hạ sốt, truyền xong bình dịch này sẽ tốt lên, cảm giác thế nào? Còn khó chịu không? Có đói bụng không? Hay là khát nước?"

Triệu Giản một hơi hỏi nhiều như vậy, Cố Trường Đình cũng bật cười, nói: "Không có việc gì, em nào có yếu đuối như vậy, là do vẫn còn hơi mất sức. Đây là đâu?"

Căn phòng trước mắt không giống phòng ở Lăng gia, Cố Trường Đình có chút hoang mang.

Triệu Giản nói: "Đây là khách sạn, anh gọi người đưa bữa tối lên nhé?"

Cố Trường Đình gật gật đầu, Triệu Giản lập tức ra phòng khách gọi điện đặt cơm.

Cố Trường Đình bởi vì trước đó ngủ say, cho nên cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ được Triệu Giản đánh nhau với một đống hộ sĩ và bác sĩ, sau đó là vệ sĩ Lăng gia, cũng không biết Lăng gia muốn làm gì.

Kỳ thật Triệu Giản cũng không định nói cho Cố Trường Đình biết quá nhiều, cũng không muốn Cố Trường Đình nghe xong trong lòng khó chịu. Cố gia đối xử với Cố Trường Đình vẫn luôn không tốt, nhưng mà hiện tại Lăng gia nhiều năm không liên lạc, lại tìm đến Cố Trường Đình ý đồ muốn lấy một bên thận của cậu. Triệu Giản sợ Cố Trường Đình nghe xong bệnh tình biến xấu, cho nên dứt khoát không nóng vội nói ra.

Rất nhanh khách sạn đxa phục vụ cháo trắng thanh đạm cùng đồ ăn kèm, Triệu Giản bưng bát, từng thìa đút cho Cố Trường Đình. 

Cố Trường Đình ăn cơm xong, nhiệt độ cũng giảm xuống, ngoài trời tuy vẫn đen như mực, đã là nửa đêm, nhưng Cố Trường Đình mới vừa tỉnh lại, một chút cũng không muốn ngủ tiếp.

Chai truyền dịch đã hết, lúc sau rút kim tiên ra, Cố Trường Đình hoạt động cũng thoải mái hơn chút.

Cố Trường Đình nhìn Triệu Giản, thấy anh có cả quầng thâm mắt, nói: "Anh mau đến đây, nằm xuống nghỉ ngơi đi, có cả quầng thâm mắt rồi kìa."

Triệu Giản cười nằm vào bên cạnh Cố Trường Đình, duỗi tay ra ôm người vào trong ngực, nói: "Anh không sao, chỉ cần vợ anh không khó chịu là tốt rồi."

Cố Trường Đình nói: "Chúng ta sao lại đi khỏi Lăng gia? Người Lăng gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?"

Triệu Giản vốn dĩ chưa muốn nói, nhưng nghe Cố Trường Đình truy hỏi, anh lại không muốn lừa gạt Cố Trường Đình, nếu giờ không nói cho Cố Trường Đình biết, vậy về sau cũng là chuyện phiền phức.

Triệu Giản do dự một lát, liền kể hết đầu đuôi câu chuyện mà Đường Quý Khai  điều tra được cho Cố Trường Đình nghe.

Cố Trường Đình nghe xong xũng có chút sững sờ, cậu chỉ cảm thấy, Lăng gia đột nhiên đến tìm mình rất kỳ quặc, nhưng di vật của mẹ với cậu có lực hấp dẫn quá lớn, cậu vô cùng tưởng niệm người mẹ đã qua đời, muốn lấy lại số di vật đó, cũng coi như làm một lễ tưởng niệm cho bà, nhưng Cố Trường Đình không ngờ tới, Lăng gia lại nhẫn tâm muốn hại người, muốn lấy một quả thận của cậu.

Cố Trường Đình thẫn thờ hỏi: "Chính là thiếu niên ngày đó chúng ta nhìn thấy sao?"

Triệu Giản gật gật đầu.

Cố Trường Đình trước kia chưa từng gặp qua người đó, nhưng thiếu niên thoạt nhìn thực đáng thương, đúng là khiến Cố Trường Đình đồng cảm.

Nói thật ra, Cố Trường Đình người này vô cùng mềm lòng, có thể là bởi vì từ nhỏ không được người thân đối xử tử tế, cho nên thực khát khao tình thương, cũng coi trọng thân tình, được đối đãi tốt một chút, liền phi thường cảm kích.

Nếu người thân của Cố Trường Đình thật sự bị bệnh, được bác sĩ trị liệu yêu cầu này nọ, kỳ thật Cố Trường Đình có lẽ sẽ xem xét, sau khi hiến một quả thận tuy rằng cuộc sống sau này không thể so với người bình thường, nhưng chung quy sinh hoạt thường ngày vẫn có thể .

Chỉ là hiện tại, trong lòng Cố Trường Đình có khúc mắc, cảm thấy lam sao  cũng không thoải mái.

Triệu Giản vỗ vai cậu, giống như dỗ dành trẻ nhỏ, nói: "Vợ à, ngủ đi, em còn đang bệnh đó, đừng cứ miên man suy nghĩ mãi."

Cố Trường Đình nói: "Em không có miên man suy nghĩ, chỉ là...... không nghĩ ra mà thôi."

Trước kia cậu không rõ vì sao cha ruột lại đối xử với mình như kẻ thù vậy, hiện tại cũng không hiểu, rõ ràng Lăng gia là người thân, những cũng đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy.

Cố Trường Đình thấy những thứ khó hiểu quá nhiều, nhưng cậu cũng gặp may mắn, may mắn vì có Triệu Giản đối xử với cậu rất tốt, đây cũng có như vạn hạnh rồi.

Triệu Giản nói: "Vợ à, mấy chuyện phiền lòng đó em cũng đừng suy nghĩ, em phải mau khỏe nha, sau đó chúng ta liền về nhà."

Cố Trường Đình gật gật đầu, rồi lại nói: "Vậy di vật của mẹ em, rốt cuộc là có thật hay không?"

Mẹ Cố Trường Đình đúng thật là có để lại chút đồ cho cậu, vẫn luôn ở trong tay người của Lăng gia, Cố Trường Đình đối với cái này vẫn có chấp niệm.

Triệu Giản nói: "Vậy cũng phải chờ đến khi vợ anh khỏi bệnh rồi lại nói, vợ à trước hết em đừng nghĩ ngợi, chờ đến khi em hết bệnh rồi, chúng ta lại đến Lăng gia lấy lại, được không? Đến lúc đó anh giúp em tay không cũng có thể phá hủy Lăng gia."

Cố Trường Đình gật đầu, bị anh chọc cười, nói: "Được."

Cố Trường Đình nói chuyện cùng Triệu Giản trong chốc, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, Triệu Giản sờ thử nhiệt độ cơ thể cậu, cảm giác đã bình thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hai người cùng nhau ngủ, vốn dĩ thời gian đã qua mười hai giờ, đến khi hừng đông cũng không đến mấy giờ, mùa hè bình mình khá sớm.

Triệu Giản ôm Cố Trường Đình, một giấc đến tận khi mặt trời lên cao.

Triệu Giản mở to mắt, liền nhìn thấy gương mặt to bự ở đối diện đang nhìn mình cười xấu xa, khiến cậu hoảng sợ, thiếu chút nữa ngồi bật dậy.

Nhưng Cố Trường Đình còn đang gối đầu lên vai của anh, anh cũng không dám động, sợ đánh thức Cố Trường Đình.

Triệu Giản cẩn thận nhìn lại, vậy mà là Đường Quý Khai, y đang đứng ngay mép giường, trong tay còn đang giơ di động chụp ảnh.

Triệu Giản nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Đừng có mà đánh thức vợ anh."

"Em biết, em sẽ nhẹ nhàng." Đường Quý Khai nói.

Triệu Giản thật cẩn thận xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho Cố Trường Đình, lúc này mới đuối Đường Quý Khai ra phòng khách.

Triệu Giản nói: "Sao chú lại đến đây?"

Đường Quý Khai nói: "Em không yên tâm a, Giang thỏ trắng làm việc thật khiến người ta không yên tâm nổi, em sợ hắn không xử lý được, liền tự mình chạy tới đây."

Triệu Giản nhịn không được bật cười, anh vẫn là lần đầu tiên nghe nói Giang tam thiếu làm việc không đáng tin.

Đường Quý Khai khoe khoang nói: "Thế nào thế nào, lần này anh phải cảm ơn em cho tốt, may mà có em điều tra ra chuyện đó, may mà em thông minh, phái Giang thỏ trắng đi cứu các anh."

Triệu Giản nói: "Đúng đúng, ngài quá thông minh, cảm ơn ngài, cảm ơn ân cứu mạng."

Đường Quý Khai chép miệng: "Anh làm vậy thật chả có tý thành tâm nào cả."

Triệu Giản xoa xoa trán, nói: "Đưa điện thoại của em cho anh."

Đường Quý Khai lập tức nhét di động vào túi, giơ hai tay trống trơn ra vô tội, nói: "Em không có dùng điện thoại a, điện thoại gì, cái gì em cũng không biết."

Triệu Giản nhéch môi: "Vừa rồi em chụp cái gì?"