“ Ngươi nói sao cơ?”

“ Đàn gia đều bị hoàng đế bắt giam cả rồi.” Nhã Thanh nhìn Phiên Vân nói: “ Ngươi định sẽ thế nào, quay trở về sao?”

“ Trở về?” Phiên Vân mới đầu còn tỏ ra có chút lo lắng, sau đó y liền xem như không phải chuyện của mình nói: “ Tại sao ta phải trở về? Bọn họ và ta không còn quan hệ gì cả.”

“ Còn phụ thân của ngươi, ta biết ngươi chỉ biết nói cho qua, ngươi không phải còn vì tình nghĩa phụ tử với hắn mà chấp nhận giả làm nữ nhân thay Đàn Lục Nhi gả đi sao?”

“ Đúng vậy, nhưng ta thay nhi nữ yêu quý của người gả đi thì cũng xem như trả hết ân tình cho người.” Phiên Vân mỉm cười nhìn Ngôn Phong: “ Hơn nữa ta cũng không có thiệt thòi, vương gia đối xử với ta rất tốt.”

Phiên Vân nói vậy nhưng Ngôn Phong trông có vẻ không vui, hắn kéo Phiên Vân lại ngồi xuống, gắp thêm vài thứ đồ ăn vào chén của y: “ Phụ thân như vậy, ngươi muốn quan tâm ta cũng không để ngươi quản chuyện. Tiếp tục ăn đi, sau đó lại lên đường.”

“ Ta no lắm rồi.” Phiên Vân mỉm cười với Ngôn Phong, xong y lại nhìn Nhã Thanh: “ Ngươi nói bá mẫu không cần phải lo lắng, hoàng thượng thật ra không quan tâm đến thân phận nhỏ bé như ta hay bọn họ, chẳng qua do vương phi muốn dùng Đàn gia để dụ ta quay trở lại huyện Tề An mà thôi.”

“ Ta còn lo ngươi lại làm ra dáng vẻ sống chết đòi quay trở về nộp mạng để cứu người, coi như không uổng có biểu đệ như ngươi.” Nhã Thanh lại nói: “ Nhưng tại sao lại có liên quan đến vương phi?”

“ Hoàng thượng hay tam hoàng tử lúc này cũng chỉ muốn bắt bằng được vương gia, làm gì có tâm trí quan tâm đến một tiểu thiếp nhỏ nhoi của người chứ. Vì vậy người có thù với ta nhất, chắc chỉ có Thệ Ngọc vương phi thôi.” Phiên Vân vừa nói cũng vừa lén nhìn sang Ngôn Phong, thế nhưng lại chẳng thấy hắn có chút biểu hiện khác lạ nào.

“ Đã nói người làm việc phải nghĩ trước sau lại không nghe.” Nhã Thanh vuốt lông cánh màu xanh của Tiểu Thanh, vì không cần dài dòng thế nên y trực tiếp nói với nó: “ Tiểu Thanh, trở về đi. Không cần lo lắng!”

“ Không cần lo lắng.” Tiểu Thanh lại vỗ cánh vài cái rồi bay thẳng ra khỏi cửa sổ, miệng cũng lập lại lời nó nghe được: “ Mẫu thân, không cần lo lắng… không cần lo lắng.”

Thẫm Ngụy nhìn theo cảm thấy con vẹt này không đáng tin, nhưng hắn chỉ trầm mặt không nói ra lời. Vong Âm thế nhưng không tránh được, hắn lên tiếng: “ Để con vẹt đó truyền tin không sợ bị thông báo khắp nơi chứ? Hơn nữa nó chỉ biết nói như vậy, mẫu thân ngươi hiểu được sao?”

“ Tiểu Thanh rất thông minh, nó lắm miệng như vừa rồi chỉ khi xác định các ngươi cùng ta hay Phiên Vân không có ác ý mà thôi. Bình thường kẻ khác muốn bắt được, ta nghĩ không phải chuyện đơn giản đâu.”

“ Ta là lần đầu tiên thấy con vẹt hiểu tiếng người như nó.” Vong Âm trầm mặt nói.

Ngôn Phong nhìn sắc trời không còn sớm, rời khỏi thôn trang nhỏ này sẽ tới thảo nguyên cách Thừa Viên Chức một dãy núi. Nếu đi khi trời đêm thì khí hậu sẽ rất lạnh, hắn nhìn sang Phiên Vân thấy y phục của y không đủ ấm, lúc đi họ chỉ mang theo một cái áo choàng lông thú y lại nhất định chỉ để hắn bận.

Suy nghĩ xong Ngôn Phong lại nói với Vong Âm: “ Ăn xong rồi thì lập tức lên đường, ngươi trước khi ra khỏi thôn mua thêm vài cái áo choàng đủ ấm. Nhã Thanh và Phiên Vân có thể đều không quen khí hậu lạnh về đêm trên thảo nguyên.”

“ Thuộc hạ đã hiểu.”

“ Người nói ta mới để ý.” Phiên Vân xoa hai bàn tay của mình lại với nhau nói: “ Đúng là hình như càng lúc khí trời càng lạnh hơn, lúc trưa không phải vẫn còn nóng ẩm sao?”

“ Không khí thường xuyên thay đổi đột ngột giữa ngày và đêm ở nơi này, ở nam địa ta khí hậu lại càng rõ rệt hơn giữa ngày đêm khác biệt lớn. Phiên nhi, người từ từ rồi sẽ quen thôi.”

Nghe đến khí hậu này, Phiên Vân mặt lại muốn nhăn lại: “ Ta có thể chịu lạnh, nhưng không muốn chịu nóng.”

Thấy y vẻ mặt không thích thú khi nghe hắn nói về khí hậu ở nam địa, Ngôn Phong khóe môi hơi cong lên ý cười. Hắn đột nhiên tiến lại nói nhỏ vào tai Phiên Vân: “ Thừa Viên Chức có một con suối đá, ban ngày nếu ngươi nóng chúng ta có thể đến đó tắm một chút. Đêm đến ngươi dù thế nào cũng cùng với ta ngủ một phòng, còn phải chịu lạnh sao?”

Nhã Thanh nhăn mày nhìn Ngôn Phong nói nhỏ cái gì đó với Phiên Vân, sau đó biểu đệ của y ruột để ngoài da, mặt muốn bị luộc chín tới mang tai, lập tức lui ra thủ thế như muốn đề phòng với hắn.

Lại liếc mắt sang nhìn hai tên thuộc hạ mặt lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc, xem như không phải chuyện của mình. Nhã Thanh lên tiếng: “ Vương gia nói cái gì? Các ngươi đều có thể nghe thấy đúng không?”

“ Ta đi mua áo thêm áo ấm cho mọi người.” Vong Âm nói rồi đứng lên bỏ đi.

Thẫm Ngụy mặt vẫn chẳng có gì thay đổi chỉ im lặng ngồi đó, hắn là lần đầu tiên thấy vương gia đối với một người như vậy. Phiên Vân cũng không phải không tốt, nếu chủ tử là vương gia yêu thích y thì bọn họ cũng không có quyền gì để lên tiếng.

Thế nhưng với tình hình này của bọn họ về đến Thừa Viên Chức, nếu phải để người kia nhìn thấy vương gia đối xử dịu dàng với một người khác, lại còn là một nam nhân chân chính, liệu rằng y có bị tổn thương… có đau lòng hay không?

“ Thẫm tướng quân, không nghe ta nói gì sao?”

Nghe tiếng hỏi đến mình, không cần nhìn Nhã Thanh hắn trầm giọng: “ Qua thảo nguyên là đã vào đến lãnh thổ nam địa do vương gia nắm quyền, đi thêm một ngày đường ngựa sẽ đến Thừa Viên Chức.”

“ Thấy ngươi suy nghĩ sâu cái gì còn cho rằng ngươi không nghe thấy ta hỏi.” Nhã Thanh nói xong lại nhìn sang Phiên Vân: “ Dù sao cũng phải đợi Vong Âm trở lại, ta và ngươi nói chuyện riêng một lát đi.”

“ Ta?” Phiên Vân ngạc nhiên xong lại nhìn Ngôn Phong, hắn im lặng gật đầu rồi y liền đứng lên cùng với Nhã Thanh đến một góc bên cửa sổ: “ Chuyện gì vậy?”

“ Đến đây rồi không hỏi ngươi cũng không được, người định đi theo Nhật Minh vương gia?”

“ Ta…”

“ Suy nghĩ kỹ hãy nói cho ta.” Nhã Thanh lên tiếng: “ Nên biết hắn về sau một sẽ trở thành hoàng đế, hai chính là phản thần. Ngươi đi theo hắn cuộc sống sẽ không bình yên như ngươi tưởng tượng đâu.”

“ Ta biết.” Phiên Vân mỉm cười, y không do dự nói: “ Nhưng ngươi không phải cũng biết ta thích vương gia sao?”

Phiên Vân nhìn lại thấy Ngôn Phong và Thẫm Nguy đang nói chuyện gì đó, y lại lên tiếng: “ Ta suy nghĩ kỹ rồi, vương gia là do ta chăm sóc mỗi ngày, nhìn người đến hôm nay. Ta muốn nhìn thấy vương gia về sau sẽ trở thành thế nào, là hoàng đế hay phản thần bị lưu danh muốn đời ta cũng cho rằng, ở bên người mới chính là cuộc sống mà ta mong muốn.”

“ Ngươi…” Nhã Thanh định trách mắng y nhưng lại không nói ra được. Trước kia cũng như vậy, tuy nói muốn cuộc sống giản dị an nhàn nhất nhưng y thà vì phụ thân đối tốt mình một chút, ở Đàn gia chịu cực cũng không muốn đi cùng mẫu tử bọn họ. Bây giờ lại vì có tình cảm với Nhật Minh vương, cho dù biết tương lai của hắn có khả năng phải đối đầu với hoàng đế cũng vẫn muốn đi cùng.

Thế nhưng phụ thân của Phiên chỉ vì nhẫn tâm một lần, đã khiến y dứt khoát vứt bỏ cái gọi là tình phụ tử mà mình xem trọng đó. Vậy nên nếu một ngày Nhật Minh vương gia khiến Phiên Vân cho rằng mình bị phản bội, y có lẽ cũng sẽ dứt khoát rời khỏi hắn không chút suy nghĩ.

Nhã Thanh lắc đầu thở dài, tình cảm của con người liệu có thật sự sâu nặng đến vậy. Vương gia có thể không ngờ chính mình sẽ yêu một nam nhân như Phiên Vân, cả Phiên Vân cũng không ngờ mình sẽ có tình cảm với vương gia, có thể họ hiện tại đang cho rằng đối phương chính là duy nhất, nhưng tương lai có còn những lần không ngờ tới nữa hay không?

“ Được rồi, nếu ngươi đã quyết định như vậy ta cũng chẳng có lý do nào ngăn cản ngươi.”

Nghe Nhã Thanh nói, Phiên Vân lại lên tiếng hỏi: “ Còn ngươi thì sao, ngươi định không đi cùng bọn ta nữa?”

“ Dù sao cũng đi đến đây rồi, nếu chưa nhìn qua một lần ta cũng không an tâm cho ngươi. Chờ một hai ngày sẵn tiện theo dõi tình hình sức khỏe của vương gia hồi phục ra sao, sau đó ta sẽ trở về Tề An huyện.”

“ Cũng được, trở về rồi nhớ thay ta nói với bá mẫu ta sống rất tốt, nếu có cơ hội nhất định về thăm người.”

“ Cơ hội của ngươi chỉ có thể chờ khi vương gia dẫn quân đánh được tới hoàng thành, lật đỗ được thế lực và địa vị của hoàng đế, còn không thì đừng có mang đến tai họa liên lụy đến cả mẫu thân ta.”

Phiên Vân mỉm cười: “ Biểu ca, ngươi cũng dám nói mấy lời này, xem như tự mình cũng phạm tội rồi cần gì tính toán với ta.”

“ Ngươi cũng biết gọi ta biểu ca?”

“ Không phải đã hứa ngươi trị được cho vương gia liền gọi ngươi biểu ca, ta không nuốt lời.”

Ngôn Phong bên này nhìn sang Nhã Thanh và Phiên Vân muốn nói chuyện riêng, khoảng cách khá xa nên cho dù là hắn cũng không thể nghe thấy, tuy nhiên vẫn có thể đoán được phần nào hai người sẽ nói cái gì. Hắn lên tiếng: “ Thẫm Ngụy.”

“ Vương gia có việc gì sao?”

“ Ngươi thấy Nhã Thanh thế nào?”

“ Nhã Thanh?” Thẫm Nguy chưa từng quan tâm đến lý do của chủ tử, hắn nghe hỏi thì không cần suy nghĩ mà trả lời: “ Là một đại phu tuổi còn trẻ nhưng y thuật lại rất cao.”

“ Ngươi nói đúng.” Ngôn Phong trầm giọng: “ Một người có y thuật tốt đến vậy, ta không muốn để mất đi.”

“ Ý của vương gia?”

“ Không cần biết ngươi làm cách gì, không thể ép buộc nhưng nhất định phải khiến y ở lại Thức Viên Chức.”

Nghe nói thì Thẫm Ngụy trầm mặt, hắn rõ ràng thấy chuyện này giao cho mình quá vô lý nhưng lại không có cách nào từ chối mệnh lệnh của Ngôn Phong. Xét theo tính cách của Nhã Thanh mà hắn biết, vừa khó nắm bắt vừa thẳng tính muốn y nghe hắn càng là điều không thể.

“ Quyết định như vậy.”

“ Thuộc hạ tuân mệnh.”