Mà Quân Nguyệt Nguyệt cũng đã tỉnh lại từ sớm, tâm trạng nát bấy, nhắm chặt mắt chưa ngồi dậy, cũng không nhúc nhích. Cô cũng cảm nhận được bàn tay của Phương An Ngu vuốt ve tóc mình, khiến tóc cô dựng đứng lại hơi buồn buồn...

 

Làm như vậy một lúc, cô bắt đầu muốn cười, đến khổ sở trong lòng cũng chẳng thèm để ý nữa, đưa tay ra một cái bắt trúng tay Phương An Ngu đang cố gắng nhẹ nhàng hết sức để không đánh thức mình nhưng lại cố tình khiến cô ngứa tay như vậy, chậc một tiếng ngẩng đầu nhìn anh.

 

Trong lòng anh sung sướng, khóe miệng có chút vui vẻ bị cô hiểu lầm, cho rằng anh đang muốn trêu chọc cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Mới sáng sớm đã trêu cô rồi, cô còn đang thương tâm đây này...

 

Quân Nguyệt Nguyệt dở khóc dở cười, chống giường ngồi dậy, bởi vì cả đêm không đổi tư thế cho nên khi lật người toàn là vết hằn do bị đè, anh nhìn thấy cô, khóe miệng cười để lộ má lúm đồng tiền.

 

Rõ ràng là cô vẫn còn thương tâm, hoàn toàn không muốn trêu đùa, cũng không hề muốn cười nhưng không biết vì sao lại bắt đầu ầm ĩ đùa giỡn với anh. 

 

Hai người cù qua cù lại, lăn lộn qua lại trên giường, cuối cùng rủ nhau rơi xuống đất, Phương An Ngu nằm dưới, trong nháy mắt bị đè một cái, trò đùa giỡn này không biết bắt đầu từ lúc nào, cuối cùng mới kết thúc...

 

Quân Nguyệt Nguyệt rất muốn nghiêm chỉnh một chút, dù sao hiện tại cô cần phải đau lòng khổ sở, tiếp tục nghĩ cách để chứng thực phỏng đoán của mình, sau đó tìm biện pháp xử lý mới là chuyện chính, sao lại đi nô đùa với một tên ngốc chứ?

 

Có điều miệng cô lại cong lên không kìm nén được, ấn lồng ngực Phương An Ngu xuống, ngồi ở ngang hông anh, nhìn anh từ trên xuống bị đè đến mức hô lên một tiếng, không biết vì sao trong đầu nảy ra một ý, hai tay để trên cổ anh, không cho anh thở đàng hoàng...

 

Hành động này thật sự rất xấu xa, tay Phương An Ngu vốn yếu ớt đỡ eo cô, thở không ra hơi, lúc này mới đưa tay ra bắt cổ tay cô, đẩy tay cô trên cổ anh ra. 

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có điều sau khi đẩy ra cũng không buông tay cô mà nhìn chằm chằm Quân Nguyệt Nguyệt, đang cười nên mắt híp lại, tóc toán loạn dạt sang hai bên để lộ cái trán trơn láng, nhìn qua có chút không giống với bình thường. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh, giãy giụa một chút nhưng không thoát ra, nhướng chân mày, Phương An Ngu mới thoảng nới lỏng tay ra một chút lại nhanh chóng nắm chặt. 

 

Anh kéo tay cô, chậm rãi kéo xuống, kéo về phía mình. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn anh không hiểu cho lắm, theo lực kéo của anh chầm chập cúi người, đến khi hai cánh tay hai người cùng chạm vào ngực thì dừng lại, Phương An Ngu thả tay cô ra, vòng tay qua đằng sau ôm cô. 

 

Trái tim trong lồng ngực của cô thịch một cái, anh đã ôm cô xoay một vòng, trời đất đảo lộn, Quân Nguyệt Nguyệt bị đè bên dưới, bị giam ở khe giữa giường và vách tường, nằm dưới trừng mắt lên nhìn anh ngốc. 

 

"Anh đang làm cái gì vậy?" Quân Nguyệt Nguyệt trực tiếp mở miệng hỏi anh. 

Trong tình huống đặc biệt như thế này, mấy chữ đơn giản của cô Phương An Ngu lập tức hiểu được ngay, nhưng anh không trả lời mà cúi đầu về phía người cô. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt trợn mắt nhìn anh, cuối cùng sườn mặt anh ở ngay trước mắt, bờ môi anh dán chặt vào cằm và bên gáy cô, ấm áp đối lập hoàn toàn với sàn nhà cực kỳ lạnh buốt, khiến cho cô không nhịn được mà run rẩy trong nháy mắt. 

 

Bầu không khí tràn ngập sự mời gọi thế này, Quân Nguyệt Nguyệt thích nhưng mà, ôi, không được đâu, sáng dậy cô còn chưa đánh răng đây này...

 

Có điều anh ngốc cũng chưa đứng dậy luôn, hai tay anh ôm lấy vai cô, môi kề bên gáy nhẹ nhàng hôn từng cái một, cuối cùng dừng ở đầu vai cô, hé miệng, cắn bả vai cô một cái!!! 

 

Quân Nguyệt Nguyệt đau đến rụt cả cổ lại mà lúc này anh vẫn giữ chặt eo cô, vô cùng mạnh mẽ đụng cô một cái. 

 

Đầu cô ong một tiếng, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra thì chuông điện thoại phá hoại vang lên...

 

"Dù là để tôi bám theo anh cùng trời cuối đất, 

Để tôi viết một câu chuyện khủng khiếp

Ai đáng ngờ ai đáng thương

Ai vô tội ai sống cho qua ngày

Tôi đã thấy kết quả cuối cùng..."

 

Chuông điện thoại này là của Quân Nguyệt Nguyệt, nhưng điện thoại cô vẫn đang để trạng thái yên lặng, đúng lúc này lại vang lên khiến cô giật mình kêu lên một tiếng, đẩy Phương An Ngu ra...

 

Anh ngốc không nghe thấy chuông điện thoại reo nhưng khi cô đột nhiên chống cự khiến anh gần như ngay lập tức thả cô ra, đứng dậy từ trên mặt đất, có hơi xấu hổ nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, quay người đi vào nhà vệ sinh. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt bám giường ngồi dậy, không đi nghe máy ngay lập tức mà nhìn về phía Phương An Ngu vội vàng đóng cửa nhà vệ sinh lại, lúc này mới hiểu ra vừa ra anh ôm chặt cô, đụng cô một cái là có ý gì...

 

Anh đang dè dặt đến gần cô để mời gọi đây mà. 

 

Haiza... Quân Nguyệt Nguyệt ngồi xếp bằng ở góc giữa vách giường và tường, bất đắc dĩ gãi gãi đầu, vừa rồi cô đẩy anh ra mạnh quá dường như làm anh ngốc sợ rồi. 

 

Thật ra chỉ cần Phương An Ngu đồng ý thì làm một chút cũng không vấn đề gì, chỉ là cái điện thoại reo chả đúng lúc gì cả...

 

Điện thoại vẫn không chịu bỏ qua mà reo tiếp, 

 

"Dù là để tôi tới thay người kế tục

Khắc cốt ghi tâm như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình

Tay càng chảy máu thì lại càng đau xót

Tim trống rỗng lại càng đau đớn

Tình yêu thiên đao vạn quả mới sống động..."

 

Quân Nguyệt Nguyệt bò lên giường, mò tới điện thoại dưới gối lên.

 

"Này?! Tối qua sao cô không chịu nghe máy?" Nghe thấy âm thanh như khủng long bạo chúa thì chắc chắn là Phương An Yến rồi, cậu nói trực tiếp, "Công ty tôi còn có việc, cần mau chóng quay về thành phố Khâu Hải, cô và anh tôi nhanh chóng thu xếp, tôi sắp đến khách sạn của hai người rồi..."

 

Cậu còn chưa nói xong đã bị cô ngắt máy, bỏ điện thoại ra, cô nghĩ ngợi rồi đi đến trước cửa nhà vệ sinh, đưa tay kéo cửa một chút...

 

Không nghĩ tới vừa kéo cửa một cái là đã mở được luôn, Phương An Ngu căn bản không hề khóa cửa lại, cô trợn mắt há mồm đứng ở cửa, đứng ở khoảng cách vô cùng gần mà lại vô cùng thẳng thừng nhìn anh đang ngồi trên bồn cầu, ngẩng đầu ngậm áo mình, mặt mày đỏ ửng tự xử...

 

Anh không hề nghe thấy tiếng cô mở cửa, nhưng vẫn cảm giác được chút gió khi cửa mở, mở mắt ra.

 

Lông mày anh nhíu lại, đầu ngửa ra dựa vào trên tường, yết hầu lên xuống, tóc xoăn từng lọn tán loạn trên mặt, thấy cô đứng trước cửa, vẻ mặt mơ màng, thả góc áo trên miệng xuống, kinh ngạc há hốc miệng, chân tay và cả người anh đang mở rộng hướng về phía cửa, cả người như một đóa hoa nở rộ đến thối rữa, mặc cho người ta tùy ý thưởng thức. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt thần người ba giây, sau đó sặc nước miếng của chính mình...

 

"Khụ khụ khụ khụ..." Cô vội vàng đóng sầm cửa lại, sau đó nhanh chóng chạy lại bên giường, chân đạp trên mặt đất một phát phi thẳng lên giường rồi trùm kín chăn lên người. 

 

Trùm chăn khiến chính mình ho sặc sụa để bình thường lại rồi lại tự dưng từ trong chăn chui ra, không rõ mình muốn trốn tránh chuyện gì, người nên trốn đâu phải cô kia chứ!

 

Nghĩ đến việc Phương An Yến bảo đang trên đường tới, trong đầu lại không kiềm chế được nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Phương An Ngu, sau đó há miệng cắn cổ tay mình.

 

Có lẽ… lúc nữa có thể, cô đợi lúc nữa lại nói cho Phương...

 

Có tiếng mở cửa nhà vệ sinh cắt đứt suy nghĩ của cô, Phương An Ngu đi tới, tóc mái ướt sũng, hiển nhiên là vừa mới rửa mặt, nhưng mặt anh vẫn còn đỏ bừng, anh nhìn qua chỗ cô một chút rồi nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, càng thêm xấu hổ...

 

Quân Nguyệt Nguyệt: ... Mới vậy mà đã xong rồi! Nhanh vậy ư...

 

Không thể nào, tuy rằng nhìn qua anh giống như chưa có kinh nghiệm gì nhưng không ngờ dùng rất bền đó, ngày đầu tiên cô xuyên đến đã chính thức xác định được. 

 

Vậy anh...

 

Ánh mắt cô không khống chế được bắt đầu không thành thực ngó nhìn một chút, nhưng ngó lên ngó xuống vẫn không phát hiện ra cái gì bất thường cả. 

 

Hai người vô cùng khó xử, người đứng người ngồi, lúc sau Quân Nguyệt Nguyệt mới cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho anh. 

 

Cuối cùng Phương An Ngu không loay hoay trước cửa nhà vệ sinh nữa, cùng tay cùng chân đi đến bên giường cầm điện thoại lên, khiến Quân Nguyệt Nguyệt đang nằm lì trên giường vô cùng không nể tình mà cười sằng sặc. 

 

"Ha ha ha..." Cô cười nhiều đến mức hai đùi đập thẳng vào giường. 

 

Trong lòng cô vẫn còn phỏng đoán đáng sợ của tối ngày hôm qua, cô phải nghĩ cách đi chứng thực, cô không thể... ha ha, không được, trêu đùa Phương An Ngu thật sự rất thích. Cô và anh dừng lại cùng một chỗ cũng không hề có thời gian làm những chuyện kia, chỉ một mình Phương An Ngu lại khiến cho cô bận tíu tít. 

 

Tuy Phương An Ngu không nghe được tiếng cười của cô nhưng anh có thể nhìn thấy cô lăn qua lăn lại trên giường, cười đến mức không cầm nổi điện thoại. 

 

Làn da anh vì vậy lại từ từ hồng lên, chưa đầy một lúc thì biến thành trái cà chua đỏ mọng, dựng đứng mà đi. 

 

Anh cầm điện thoại xem qua tin nhắn, là cô nhắn tin, bảo anh rằng Phương An Yến đã lái xe đến đón hai bọn họ. 

 

Phương An Ngu bắt đầu thay quần áo, sửa sang lại phòng bị hai người quậy đến lộn xộn linh tinh, nhưng đến khi anh mặc quần áo xong, sửa sang phòng cũng hoàn thành, cũng đã tìm được quần áo cho cô để ở bên cạnh mà cô thì vẫn nằm lì trên giường, cười một chút rồi dừng, cười một chút lại dừng, cười đến mức không thể làm nổi bất cứ thứ gì khác.

 

Anh hiếm khi xấu hổ đẩy cô một cái, nhưng đẩy cũng không ăn thua, cô vẫn nằm cười không dừng lại được...

 

Nếu như Phương An Ngu có thể nghe được tiếng cười, anh sẽ biết được tiếng cười hiện tại không phải là người cười, mà là giọng cười khàn lúc gà gáy buổi sáng. 

 

Cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt cười đến mức không còn chút sức lực nào, là Phương An Ngu giúp cô mặc quần áo, lúc thay quần áo cho cô thì rốt cục nụ cười cũng chấm dứt, giống như một con búp bê vải mặc cho anh lắc lư qua lại, cảm xúc đột nhiên trùng xuống. 

 

Kỳ thực sau khi khóc ầm lên rồi lại cười ầm lên, tâm trạng vẫn không ổn, sau khi gọi cuộc điện thoại đêm qua, cả người quả thực không quá bình thường lắm. 

Bất cứ ai từng trải qua thế giới đó, sau này đều rất khó bình thường hoàn toàn. 

 

Nhất là khi cô cho rằng mình đã thoát khỏi bóng tối, quay đầu lại phát hiện bóng tối vẫn luôn bao phủ trên đầu mình, không lập tức phát điên cũng coi như là cứng cỏi lắm rồi. 

 

Vốn dĩ cô nên khóc lớn một trận, nhưng khi ở chung với Phương An Ngu, không hiểu sao lại bị anh ảnh hưởng, chẳng những không khóc mà lại cười to một trận rã rời. 

 

Bất kể thế nào thì đều là phát tiết được cảm xúc, tình trạng kiệt sức sau đó, trái lại không còn nữa...

 

Phương An Ngu thật sự là một bảo bối thần kỳ... thuốc trấn an cảm xúc, thuốc trấn định tinh thần...

 

Quân Nguyệt Nguyệt mặc quần áo xong xuôi, đầu dựa vào lồng ngực anh, hai người cứ để tư thế này mãi cho đến khi Phương An Yến lại réo điện thoại tới. 

 

Hai người cùng nhau đi xuống tầng, trả phòng xong thì đem tiền thừa đưa hết cho cô gái nhỏ ở quầy bar tối hôm qua. 

 

Sáng hôm nay mưa mới dứt, nhưng mặt trời vẫn chưa xuất hiện, trời vẫn âm u, trên đường toàn là nước, sâu đến ngang ngang mắt cá chân, xe cộ đi lại rất chậm chạp, trên đường có rất nhiều nhân viên bảo vệ môi trường đang khai thông cống nước. 

 

Xe Phương An Yến dừng ở cửa ra vào, hai người lên xe xong, cậu quay đầu liếc Quân Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt vô cùng phức tạp, mở miệng nói, "Đêm qua ông cụ đi tìm cô." 

 

Xe chạy chầm chậm vào đường phố, ba người đi về phía nhà họ Quân.

 

Cô không lên tiếng, tất nhiên là cô biết ông cụ sẽ đi tìm cô, còn biết nếu như ông ta biết rõ cô dẫn Phương An Ngu đi thuê phòng, chắc chắn sẽ tức đến méo mũi. 

 

Như thế rất tốt, tốt nhất là giận đến mức tước bỏ quyền thừa kế của cô đi. 

 

Trải qua suy đoán đêm qua, cô càng thêm kiên định rằng cô tuyệt đối không thể ly hôn với Phương An Ngu được, đầu tiên cô phải nghĩ cách chứng minh được phỏng đoán của cô có phải hoàn toàn đúng hay không, mà trong lúc ở lại với anh - nam phụ của sách, có thể cô chỉ là một người qua đường Ất Giáp gì thôi...

 

Tình hình hiện tại của thế giới này đã khác hoàn toàn với tiểu thuyết cô xem trước kia, cô suy đoán là do cô thay thế nữ phụ ác độc lựa chọn khác nhau khiến cho cốt truyện cũng bị tạt sang một hướng khác với nguyên tác.

 

Nếu như tất cả những gì cô nghĩ đều là thật thì cô thực sự là nhân vật thuộc một phần thế giới mà trong cuốn tiểu thuyết không hề miêu tả, vậy thì cô lại càng phải lấy nhiều tiền, chỉ có khi nhiều tiền như vậy mới có thể chuẩn bị đàng hoàng chờ sự kiện "mưa to gió lớn" tiếp theo đến.

 

Mà phương pháp xử lý trước mắt trực tiếp nhất, chính là dính chặt lấy Phương An Ngu, khiến cho ông cụ Quân thất vọng hoàn toàn giống như đã từng thất vọng với nữ phụ bản gốc, thất vọng tột cùng. 

 

Vì thế, ba người về đến nhà họ Quân, đúng như suy nghĩ của cô, ông cụ Quân gọi cô vào thư phòng, gõ mạnh gậy ba toong xuống đất, tức giận với cô, thì cô bướng bỉnh giữ cổ giống như kẻ phản nghịch, nói ra, "Cháu sẽ không ly hôn, cháu yêu anh ấy còn nhiều hơn chính bản thân cháu."

 

Ông cụ Quân nghe xong thì méo hết cả mặt mày, đêm qua Quân Du khóc sướt mướt, lòng ông ta đau đớn đến chạm đáy rồi nhưng vẫn quyết định giao phó đại nghiệp cho cô cháu gái lớn này, giờ lại bắt đầu rối rắm. 

 

"Cháu!" Ông cụ thò tay đỡ gáy, nhìn qua giống như sắp trúng gió rồi.

 

Đêm qua cô cũng thấy ông ta đỡ cổ, đến giờ mà vẫn chưa trúng gió xem ra là giả vờ rồi, nghĩ ngợi rồi lại bắt đầu châm chích tấm lòng của ông ta, "Ông nội, chúng ta nghĩ thoáng một chút, lúc trước ông đồng ý gả cháu cho anh ấy, ông cũng biết rõ là anh ấy không nghe được cũng không nói được, biết rõ đầu óc anh ấy không được nhanh nhạy cho lắm, vậy sao ông lại chấp nhận ạ?"

 

"Là vì cháu đòi sống đòi chết phải gả cho nó đấy chứ!" Ông cụ Quân phẫn nộ gõ mạnh gậy ba toong.

 

Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy là tự cháu nhất quyết muốn gả cho anh ấy, nhưng ông đã đồng ý rồi mà, tại sao bây giờ lại muốn phản đối bọn cháu?"

 

Ông cụ gầm nhẹ, "Cháu muốn kế thừa nhà họ Quân thì nhất định phải ly hôn với nó, tìm được một người đàn ông khác có thể cùng cháu gánh vác việc nhà họ Quân ta!"

 

"Không phải!", Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Ông nội tránh nặng tìm nhẹ nhưng cháu hoàn toàn hiểu rõ đấy, vì lúc đó ông thiên vị, muốn Quân Du kế thừa sản nghiệp nhà mình, biết rõ lúc đó cháu thích Phương An Yến nhưng vẫn lén lút đánh tiếng cho bên nhà họ Phương, ám chỉ người ông coi trọng hơn chính là Quân Du."

 

Ông cụ há to miệng, lại không thốt ra được lời nào. Quả thực ông ta đã từng đánh tiếng với nhà họ Phương, nhưng che giấu việc này vô cùng kín đáo, không có chuyện có người nào khác biết được. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt đọc sách mới biết được, vẻ mặt cô giả như thất vọng nhìn ông cụ Quân, tổn thương nói, "Cháu biết rõ từ nhỏ đến lớn mọi người đều yêu quý Quân Du hơn, cho nên cháu ghen ghét, cháu làm bậy, chỉ là muốn mọi người chú ý đến cháu mà thôi..."

 

Cô nói chuyện giống như thật, "Từ nhỏ cháu vẫn thích cướp đồ của em gái, nhưng mà khi đó cháu thực sự thích Phương An Yến thật lòng, thế mà ông nội lại dùng lợi ích hợp tác đi dụ dỗ anh ta lựa chọn em ấy."

 

"Cháu không hề trách ông, cũng không trách Quân Du," Cô nói, "Là do cháu tự lựa chọn gả cho Phương An Ngu, mục đích ban đầu là vì muốn tiếp cận Phương An Yến nhưng bây giờ không phải như vậy nữa, cháu thích anh ấy mất rồi."

 

"Cháu không cần cái gì nhà họ Quân, cũng không cần mảnh đất kia, sau này cũng không cướp thứ gì với em gái nữa."

 

Quân Nguyệt Nguyệt kìm nén nước mắt trực trào, mặt mũi vô cùng nồng nàn tình cảm, "Ông nội, ông thương cháu lần này nữa đi, cháu ở bên với anh ấy cực kỳ vui vẻ, cháu muốn sinh cho anh ấy những đứa trẻ xinh đẹp, cháu không muốn làm chủ nhà họ Quân, dù sao ông cũng vẫn luôn thương Quân Du, chỉ cần đổi giữa cháu và em ấy một chút là được."

 

Đưa phần tiền kia cho cô là được rồi.