Bắt đầu giấc mộng là chém giết đẫm máu, là thứ mùi tanh tưởi khiến người ta hít thở không thông, là khuôn mặt vặn vẹo quen thuộc của hàng xóm, ngoảnh mặt về phía cô há miệng vươn tay định nuốt sạch cô vào bụng. 

 

Sau đó cô trăm cay nghìn đắng chạy mới chạy ra khỏi nơi bị tấn công, trên đường đi gặp được người tốt bụng đưa cô về quê, trở về nhà mình. 

 

Vô cùng may mắn là mẹ và em trai cô vẫn còn sống chỉ có điều không biết đã ngồi không bao nhiêu ngày rồi, trong phòng tràn ngập mùi phân và nước tiểu, cùng với mẹ và em trai tinh thần hốt hoảng. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Quân Nguyệt Nguyệt dẫn người tốt bụng đó đi ăn chút đồ ăn và nước uống, run rẩy dùng cánh tay mảnh mai cũng mình chém chết hai người hàng xóm cao tuổi ông cụ Tam và bà cụ Tam cứu mẹ và em trai. 

 

Bọn họ chứng kiến Quân Nguyệt Nguyệt vui vẻ hết mức đến sự chết lặng trên khuôn mặt cũng có cảm xúc. Sau khi ăn hết sạch đồ ăn duy nhất cô cầm đi thì một nhà mấy người ẩn náu ở một chỗ bỏ không trong cửa hàng bên đường chờ người tốt đi ngang qua.

 

Ngay từ khi mạt thế bắt đầu, nhân tính còn chưa bị mai một hoàn toàn. Vận may của bọn họ cũng vẫn còn tốt, rất nhanh gặp được một đoàn người trẻ tuổi đi xe tải to. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt quỳ xuống cầu xin bọn họ cuối cùng họ đồng ý để ba người đi cùng với điều kiện là cô và mẹ phải nấu cơm cho mấy người bọn họ nhưng chỉ có thể nhận được hai phần đồ ăn bởi trẻ con không được tính là có sức lao động. 

 

Nhưng mà không sao, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thấy người giống hệt chính mình đần độn ở trong mơ phấn khởi nói chuyện với mẹ cô:

 

"Không sao, chỉ cần một nhà ba người chúng ta ở cùng nhau rồi cũng sẽ tốt thôi. Mẹ nghe bọn họ nói tìm được chỗ nhờ cậy là bên quân đội..."

 

Khi đó người mẹ dịu dàng và đứa em trai ỷ nại vẫn hiền hậu như vậy khiến cho người khác cảm thấy ấm lòng. 

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng hình ảnh chuyển rất nhanh, xe tải to bị lật ở bên đường, toàn bộ người trong xe chết hết - không phải chết do tang thi mà là bị bắn chết. Cả nhà cô ra bờ sông giặt quần áo nên may mắn sống sót nhưng lại về không đúng lúc. Đám người xấu còn chưa đi vẫn đang vơ vét mọi thứ. 

 

Mẹ cô và em trai bị phát hiện, có người đàn ông trẻ tuổi cầm súng chỉ vào họ. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt trốn ở sau cây gỗ to chứng kiến người đó có một nốt ruồi ở xương gò má bên trái. 

 

Lúc ấy có cơ hội cô sẽ chạy bởi đám người này giết người không chớp mắt, khi ấy đã là tháng thứ ba của mạt thế rồi không còn đạo đức nhân tính cũng vặn vẹo, nghiền chết kiểu già yếu không có biến dị như bọn họ giống như nghiền chết con kiến vậy. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt vẫn đang trong mộng, điên cuồng hô với chính mình đang trốn đằng sau cây:

 

"Chạy đi! Ngu quá!"

 

Nhưng trong mộng cô sống nương tựa cùng mẹ và em trai, vì tìm cách kiếm đồ ăn cho bọn họ mà bản thân thành da bọc xương làm sao có thể chạy được?

 

Quân Nguyệt Nguyệt chứng kiến chính mình từ đằng sau cây đi ra, quỳ bên chân người đàn ông trẻ tuổi đó, nước mắt giàn giụa van xin rồi dập đầu hắn, dùng ngực cản họng súng cho mẹ và em trai. 

 

Chuyện này chẳng có gì sai, cô không sai, là con gái che chở cho mẹ, là chị gái che chở cho em trai chẳng phải không phải chuyện hiển nhiên hay sao?

 

Quân Nguyệt cười một cái với cô trong mộng nói, sai rồi. 

 

Sai là vì cô không có khả năng còn kiên cường ra mặt, sai vì khuôn mặt cô nhìn khá xinh đẹp, sai vì cô còn sức trẻ dồi dào, người không giống như gầy gò, ngực ngăn cản còn có mấy lạng thịt, sai vì cô đánh giá cao tình thân, đánh giá cao nhân tính, đánh giá cao sức nặng của chính mình khi sống chết gần kề.

 

"Không muốn chết cũng được, cô chơi cùng bọn anh vài lần để bọn anh thoải mái thì có thể xem xét..."

 

Người kia xấu xa cười ầm lên:

 

"Tha hai mạng cho ba người các ngươi kiểu gì đây?"

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn chính mình trong mộng đều run rẩy giống nhau, hai mắt ngập tràn van xin sợ hãi nhưng lại không có bất cứ thù hằn căm ghét gì. Cô thở dài, hóa ra chính mình cũng từng có đôi mắt trong suốt như tang thi. 

 

Cô vẫn cầu xin người kia mà họng súng của hắn lại ác ý đẩy ngực cô còn đám người ở phía sau bắt đầu cười ầm lên. 

 

Cô vẫn cầu xin, dập đầu đến mức trán chảy máu, giọng run rẩy đến nói không thành câu, ý muốn nói

 

"Thả chúng tôi được không, chúng tôi không có sức sát thương hay là giữ lại cũng được, chúng tôi sẽ giặt quần áo nấu cơm lại ăn rất ít..."

 

Nhưng đám người trước mặt chỉ cười, cười đến điên cuồng ngang ngược lại vặn vẹo, họng súng đen ngòm từ trước ngực cô đến trên miệng nhét vào trong khiến tiếng cười sau đó càng ngày càng lớn hơn. 

 

Tiếp đó ngay lúc cô tuyệt vọng mà định đi van xin bọn họ tha cho mẹ và em trai thì nghe được tiếng của mẹ cô.

 

Bà nói: "Các người muốn làm gì nó cũng được, thả tôi và con trai đi. Các người muốn làm gì nó cũng được, nó không sao đâu… Nhưng mà con trai tôi còn nhỏ, các người không thể giết đứa trẻ nhỏ như vậy được, sẽ gây nghiệp chướng đó..."

 

Đám người đó vẫn cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng vặn vẹo. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn chính mình trong mộng nhắm mắt lại, trong chớp mắt giác quan như bị mạnh mẽ kéo vào câu nói trong thân thể chính mình đã từng mảnh mai yếu ớt lúc đó. 

 

Hết thảy xung quanh đều yên tĩnh lại, cô không nghe được gì nữa, không run rẩy, thứ lạnh buốt trong miệng cũng không còn đáng sợ nữa, cô chỉ có thể nghe được lời nói của mẹ, bà nói:

 

"Các người muốn làm gì nó cũng được, nó không sao đâu..."

 

Các người muốn làm gì nó cũng được, nó không sao đâu không sao đâu không sao đâu không sao...

 

Quân Nguyệt Nguyệt đau đớn tột cùng thét lên, cô nhớ lúc đó cô không thét lên nhưng trong mộng lại làm thế, thét lên như chất chứa tất cả không cam lòng và không tài nào giải thích được, chất chứa tất cả sự đau lòng và căm hận.

 

Hình ảnh lại chuyển tiếp, cô bị nhốt trong một nhà kho tối đen như mực. Cô phát hiện mình không ở trong ở góc nhìn của chính mình nữa, ý thức của cô phiêu du trên không nhìn cô gái nằm trên mặt đất dơ bẩn, mắt nhìn chằm chằm qua khe cửa sắt lớn, thông qua ánh mắt trong mộng của mình thấy được giữa một đám người cười ầm nhanh chóng là mẹ dẫn em trai mình nhanh chóng chạy về một cánh đồng hoang vu. 

 

Đám người kia thật sự thả hai người...

 

Nhưng ngay sau đó có người nổ súng, không bắn chết mẹ và em trai mà bắn lên trời. 

 

Chỉ một tiếng súng đã dọa can đảm dám chạy trốn của hai người, họ ngã trên đất.

 

Đứng lên phát hiện mình không bị thương lại định tiếp tục chạy thì đã không kịp nữa rồi...

 

Tiếng súng thu hút tang thi, hai người họ trong mắt cô, xuyên qua khe cửa nhỏ hẹp, đang sống sờ sờ bị xé nát. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt chứng kiến chính mình nằm trên đất nở nụ cười, cười đến mức tiếng cười đặc biệt lớn, rất lớn, rất điên cuồng, còn điên cuồng hơn mấy người đàn ông ngoài kia. 

 

Cô cười đến mức gân xanh thái dương phồng lên, cười đến mức từng mạch máu nổi lên bên ngoài cơ thể, cười đến mức cả làn da cũng bắt đầu đỏ lên nứt ra, cô biến dị trong tuyệt vọng như vậy. 

 

Biến dị này đã kéo dài đằng đẵng suốt mấy tháng trời, cả người như thể bị người khác dùng đao tách ra từng chút một, rồi lại từ từ gắn lại. Tiếng cười ầm ĩ bên ngoài, một đám người đang ăn cơm uống rượu to mồm bàn về chuyện ai lên trước chơi cô. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt lại dễ dàng cởi được dây thừng trói mình lén lút chạy từ cửa sau ra.

 

Đúng vậy, cô biến dị, tuy nhiên lại là biến dị sức mạnh thấp nhất. 

 

Cô không giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết, sau khi biến dị có thể đại sát tứ phương, rơi vào bước đường cùng mà báo thù. Thân thể nặng trĩu không giống như chính cô nữa, toàn thân đau đến mức nửa bước cũng khó đi, không đánh lại được đám người có súng thậm chí ngay cả đứng cũng giống như đứng trên mũi dao, lúc này chỉ cần một đứa bé có thể đẩy ngã cô được. 

 

Nên chỉ có thể tạm thời chạy trốn trước. 

 

Buổi tối hôm đó thật sự rất tối, cô đã mất đi tất cả, mẹ, em trai còn có... chính cô.

 

Cô liên tục chạy về phía rừng cây tối như mực, không rõ phương hướng, không có ánh sáng, không có tiếng động, không có bất cứ cái gì như thể cô bị toàn bộ thế giới vứt bỏ. 

 

Cô vừa chạy vừa khóc, gió đêm thổi không làm khô được nước mắt của cô, trong đêm đó cô đã khóc cạn nước mắt của cuộc đời mình...

 

Quân Nguyệt Nguyệt khóc mà tỉnh dậy, cô giống như lại biến thành người giống trong mộng hay nói cách khác trong hồi ức của cô gái kia sức cùng lực kiệt ngã xuống rừng cây tối đen như mực, trong lòng chỉ có sợ hãi và tuyệt vọng. 

 

Còn có một câu vĩnh viễn không thể quên được - Cô không sao đâu.

 

"Không sao đâu..." Quân Nguyệt Nguyệt đột nhiên ngồi dậy như một con cá mắc cạn trên bờ cát dùng hết tất cả sức lực có được đạp đạp vẫy đuôi nhưng tuyệt nhiên không quay lại trong nước được. 

 

Cô bị cái gì đó đè xuống, cô...

 

Quân Nguyệt Nguyệt hít mạnh một hơi, điên cuồng hít khí vào lồng ngữ lại khiến cô ho khan, mở mắt. 

 

Phương An Ngu phóng đại trước mặt cô, bởi vì khoảng cách quá gần mà tóc quăn cọ trên mặt cô. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ bao một tầng vàng ấm trên cả người anh. 

 

Cô ngừng giãy dụa, híp mắt sững sờ nhìn Phương An Ngu, hô hấp cũng dần dần ổn định lại cuối cùng từ ác mộng u ám lạnh lẽo kia tỉnh lại. 

 

Cô giãy dụa lại bị anh cầm tay vòng qua cổ anh, nước mắt theo khóe mắt rơi vào tóc cô lại mệt mỏi nở nụ cười. 

 

Hai người thât sự quá sát nhau rồi, Phương An Ngu còn vì áp chế cô mà ngồi dạng trên chăn. Chóp mũi chạm nhau, giờ khắc này Quân Nguyệt Nguyệt yếu ớt như một đóa hoa chỉ cần buông tay ra là sẽ bị mất nước đến héo mòn. Nhu cầu cấp bách là cần tránh bàn tay của người trước mặt mình bởi với cô anh là thế giới khác xinh đẹp. Cô biết rõ anh là nhân vật trong tiểu thuyết nên khi vừa tỉnh lại nhìn thấy anh mới có thể thoát khỏi ác mộng, cũng là người đưa dây thừng kéo cô ra khỏi thế giới ăn thịt người. 

 

Khoảnh khắc này cô thầm nghĩ leo thật nhanh dây thừng này. 

 

Chỉ có điều cô còn chưa kịp kéo cổ Phương An Ngu thì trong phòng truyền đến tiếng "Khụ".

 

Tiếng này quá tốn công rồi, tiếng cũng không nhỏ khiến Quân Nguyệt Nguyệt từ trạng thái yếu ớt tỉnh lại, buông lỏng cổ Phương An Ngu nhìn về nơi phát ra tiếng. 

Náo nhiệt thật sự, một phòng toàn người. 

 

Quân Du, Phương An Yến thậm chí còn có ông cụ Quân và hai vệ sĩ đi theo ông nữa. 

 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn quanh một vòng mới phát hiện nơi này là bệnh viện.