*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh âm nức nở mỏng manh vang lên, trên tấm kính phản chiếu hình ảnh cây dừa lay động trên bờ cát, sóng biển mê ly ban đêm thêm một tia sắc thái lãng mạn.

Phần lưng thiếu niên trắng nõn mảnh khảnh bại lộ ở trong không khí, biểu lộ ra hương vị thảm hề hề.

Dưới tình huống Hoắc đại tổng tài tự nhận đã rất cẩn thận ôm cậu.

Thật là quá dễ dàng bị thương.

Nam nhân còn chưa có hoàn toàn thỏa mãn, đành phải kết thúc sự xâm chiếm, đứng dậy tắm nước lạnh, rửa đi mồ hôi dính nhớp trên người.

"Làn da thật là yếu ớt......" Hoắc Vân Xuyên nhíu mày ghét bỏ, cố ý ngâm trong nước ấm, rồi vắt khô khăn lông, chà lau cho thiếu niên đã ngủ say.

Chờ hắn hoàn thành hết thảy, trở lại trên giường, cố tình tạo ra khoảng cách với An Vô Dạng, miễn cho thân thể nóng lòng muốn thử một lần nữa bị lại câu lên dục hỏa.

Ôm đối phương hai lần vẫn có tác dụng, ít nhất cổ tà hỏa trên người đã tiêu tán không ít.

"Ngô......" Lúc An Vô Dạng dần dần tỉnh lại, cảm thấy trên người rõ ràng truyền đến cảm giác không khoẻ, mày hung hăng nhíu chặt.

Lúc này hình ảnh tối hôm qua nhảy ra trong đầu, cậu xấu hổ buồn bực nâng lên cơ thể đau nhức hé môi mắng một câu: " Khốn nạn......"

Tối hôm qua, cậu hoàn toàn không nhớ rõ khi nào kết thúc......

Chỉ nhớ rõ nam nhân kia không ngừng đòi hỏi, chính mình còn không có tiền đồ mà xin tha, nhưng mà cũng không có tác dụng gì.

Rõ ràng đối phương ăn uống no nê, mình còn bị nói quá yếu ớt --

An Vô Dạng càng nghĩ càng không biết nói gì, cũng không hề có biện pháp.

Trừ bỏ gánh nặng sinh lý chịu không nổi bên ngoài, cậu càng để ý chính là lúc làm loại chuyện...... xấu hổ đó. Cảm xúc thẹn thùng lúc đó, chỉ là nhớ lại, đã khó có thể thừa nhận.

Thu lại những suy nghĩ miên man bất định, An Vô Dạng khẽ thở dài, né tránh thật xa cánh tay của người đàn ông bên người, thật cẩn thận xuống giường.

Lúc mũi chân đụng tới thảm, thừa nhận áp lực nơi các khớp xương, đôi chân lập tức bủn rủn.

Cậu bắt đầu có chút đồng ý với nhận xét của Hoắc Vân Xuyên, chính mình xác thật có hơi yếu ớt......

Cọ tới cọ lui mà đi vào phòng tắm, An Vô Dạng không có gì bất ngờ khi nhìn thấy dấu vết trên cả người mình, y chang như vỉ pha màu.

Làn da của cậu chính là như vậy, rất dễ dàng lưu lại ứ ngân.

Hoắc Vân Xuyên nửa mộng nửa tỉnh, đưa tay sờ sờ vị trí bên người, phát hiện trống không, hắn giật thót một cái tỉnh lại.

"Dạng Dạng?"

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước xôn xao, làm nam nhân đang sốt ruột nhẹ nhàng thở ra.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn có vài phần dáng dấp thỏa mãn, ở trên giường đợi trong chốc lát, động tác lười biếng mà rời giường, thong thả đi vào phòng tắm.

An Vô Dạng vừa mới tắm xong, trên đầu chùm một cái khăn tắm, đáng thương hề hề mà nhìn hình ảnh của nam nhân phản chiếu trên cửa.

Nhìn như vậy đã cao lớn tràn ngập tính xâm lược, so với Hoắc tiên sinh trước kia chỉ biết mượn tay dùng hoàn toàn không giống nhau.

"Làm sao vậy?" Hoắc Vân Xuyên tới gần.

An Vô Dạng trốn sang bên cạnh.

"......" Bước chân Hoắc đại thiếu cứng đờ, sau đó yên lặng mà lấy khăn tắm che chắn người mình: "Không sao, tôi không chạm vào em."

Quả nhiên, sau khi quấn lên, thiên sứ không né tránh nữa.

Hoắc Vân Xuyên thật cẩn thận mà ôm cậu một cái, đưa về phòng ngủ, để cho cậu ngồi ở trên giường, chính mình ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu: "Chỗ nào không thoải mái?"

Miệng thiếu niên dính chặt giống như vỏ trai, lắc đầu, sau khi tắm rửa một cái cảm thấy đã tốt hơn rồi, nhưng vẫn mệt mỏi.

Hoắc Vân Xuyên hôn hôn cái trán cậu, nhỏ giọng dỗ dành nói: "Nói với tôi một câu, hửm?"

An Vô Dạng mắt thấy không có biện pháp, đành phải dùng giọng nói khàn khàn của mình nói một câu: "Chào buổi sáng."

Hoắc ba ba đau lòng một trận, đây là tối hôm qua kêu la quá nhiều, giọng nói ám ách: "Không sao, một lát tôi mua cho em ít thuốc."

Thiên sứ híp lại đôi mắt mệt rã rời, gật gật đầu.

"Ngủ." Hoắc Vân Xuyên trấn an cậu xong, bỏ cậu vào trong ổ chăn.

Chính mình ngồi ở trên giường cùng cậu trong chốc lát, mới đứng dậy đi vào phòng tắm giặt sạch ga trải giường.

Nhưng mà trong lòng An Vô Dạng có tâm sự, cũng không có ngủ.

Đều nói làm người phải có chút hiểu biết về chuyện đó, thân là một người có sức chiến đấu bằng 0, đột nhiên cậu lo lắng sinh hoạt trong chuyện đó không hài hòa sẽ làm cho hôn nhân tan vỡ!

"Làm gì không ngủ, chờ tôi?" Một bàn tay dày rộng, theo giọng nói bao trùm lên gương mặt An Vô Dạng, sờ sờ, lại nhéo nhéo: "Ăn nhiều như vậy cũng không mập ra, cơm ăn đều vào miệng chó con trong bụng."

"Cút." Đẩy ra bàn tay đối phương đang làm càn giống như móng heo sờ mình, An Vô Dạng hỏi: "Anh tối hôm qua thỏa mãn chứ?"

Bàn tay Hoắc Vân Xuyên cương cứng ở giữa không trung, không dám tin tưởng mà liếc cậu: "......"

"Ánh mắt đó là gì a?" An Vô Dạng cũng biết ngượng ngùng, chỉ là cảm thấy làm người vẫn nên trực tiếp chút thì tốt hơn: "Đối tượng trước kia của anh có phải có thể cùng anh đại chiến ba trăm hiệp hay không?"

Đối mặt với câu tán gẫu bất ngờ như thế. Nam nhân bị đặt vấn đề,  hít sâu một hơi.

"Không có, tôi chỉ có một đối tượng."

An Vô Dạng lập tức nói: "Anh nói bậy."

Hoắc Vân Xuyên nói: "Không có nói bậy." Hắn sờ sờ đầu An Vô Dạng: "Đời sống riêng tư xuất sắc không phải có nghĩa là nhiều kinh nghiệm, hiểu không?"

Thiếu niên giật mình đôi mắt mở rất to, nói: "Thì ra là thế, khó trách."

Hoắc đại thiếu đen mặt: "Khó trách cái gì?" Hắn có dự cảm cái miệng thiên sứ làm người vừa hận vừa yêu sắp nói gì, vì thế trước tiên bóp chết từ trong nôi, chặn lại nói: "Bỏ đi, em câm miệng."

"......" An Vô Dạng ủy khuất mếu miệng.

Hoắc ba ba thương cậu cũng không có biện pháp với cậu, nắm tay cậu, thỏa hiệp nói: "Tùy em tùy em, em thích nói cái gì thì nói đi."

Thiếu niên cười tươi như một đóa hoa: "Đồ thối tha."

Hoắc Vân Xuyên cười cười theo, nhưng trong lòng thì nói mụ bà nó: "Được rồi, mau ngủ, không phải em muốn đi công viên trò chơi sao?"

Vừa nói như vậy, An Vô Dạng cũng nhớ tới lịch trình đã sắp xếp trước của mình, xác thật không thể dời lại nữa.

Vì thế níu ngón tay ba ba hờ, nhắm mắt lại ngủ.

Hoắc Vân Xuyên giúp cậu đắp chăn, nhìn gương mặt giống như thiên sứ kia, mắt lại nhìn, liếc mắt một cái liếc mắt một cái, trời đã sáng rồi.

Khoảng tám giờ, An Vô Dạng tỉnh lại, duỗi cái eo lười biếng.

Thời tiết ở bên bờ biển đặc biệt tốt, một năm bốn mùa độ ấm và khí hậu đều thế này, khó trách chỗ này được xem như thiên đường nghỉ dưỡng.

Phong cảnh đẹp như vậy, không chụp lại thật đáng tiếc.

An Vô Dạng mang theo camera của mình, mũ che nắng, ba lô nhỏ, rồi ra cửa.

Trước khi đi ba ba Đôn Đôn đã ăn bữa sáng, sau đó đi tiệm thuốc mua thuốc, cứu vớt một chút yết hầu khàn khàn của mình.

"Ai nha, tôi thật vui vẻ nha." Thiên sứ đột nhiên lẩm bẩm một câu.

Hoắc Vân Xuyên sau khi suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân cậu cười ngây ngô, nhíu lại lông mày, hoàn toàn không đi so đo với vật nhỏ nói chính mình là tên thối tha.

"Nào, há miệng." Ở cửa hàng khu nghỉ ngơi, Hoắc Vân Xuyên xé mở gói giấy chứa kẹo thông cổ họng, đem kẹo đưa tới bên miệng thiên sứ.

"Ngô, chua quá......" An Vô Dạng ngậm cục kẹo thông cổ họng, lộ ra biểu tình nhăn dúm dó.

Hoắc Vân Xuyên: "Không phải ngọt sao?"

Thiên sứ nói: "Vừa ngọt vừa chua, khụ khụ khụ."

Công viên trò chơi - một chỗ trẻ con thế này, nếu không phải đi cùng An Vô Dạng đến, Hoắc Vân Xuyên khó có thể tưởng tượng bản thân mình sẽ đặt chân đến nơi này, vậy chắc chắn là điên rồi.

Bất quá, cùng An Vô Dạng đi vào chỗ này, hắn cũng không có không kiên nhẫn.

Chỉ là ghét bỏ người quá nhiều, quá ồn ào nhốn nháo, không chú ý một chút đã bị đám người tách ra.

"Vân Xuyên! Chúng ta đi chơi cái đó đi?" An Vô Dạng nhìn con lắc khổng lồ nơi xa, hưng phấn mà nói.

Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn theo một cái, không nghĩ ra cái đó có gì kích thích: "Có thể." Bất quá trước khi đi qua mua vé, hắn nhìn thấy một người mẹ mang đứa nhỏ sử dụng một cái Thần Khí, lập tức lộ ra ánh mắt hứng thú.

"Đi đâu?" An Vô Dạng bị kéo về hướng ngược lại, vô cùng không hiểu.

"Mua một thứ." Hoắc Vân Xuyên tìm được cửa hàng bán đồ, tìm được thứ mình muốn mua, là một cái dây lò xo cho người lớn và đứa trẻ mang khi ra ngoài để phòng trẻ đi lạc.

An Vô Dạng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn người nam nhân này, hay là hắn nghĩ......

Sao có thể, chính mình cũng không phải học sinh tiểu học!

"Mang lên." Hoắc Vân Xuyên không nói hai lời, lôi kéo tay thiếu niên cột chặt vào một đầu, một đầu khác buộc vào tay của mình: "Như vậy tôi mới yên tâm."

Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của An Vô Dạng, hắn khó hiểu: "Em không phải thích chụp ảnh sao? Mang lên cái này em có thể tùy ý chụp, tôi không cần luôn lo lắng cho em."

Nghe giống như cũng có chút đạo lý.

An Vô Dạng liền tiếp nhận cái dây lò xò tràn ngập sỉ nhục trên cổ tay mình, nhưng mà, cậu nhìn thấy những người buộc cái dây này, đều là bạn nhỏ dưới mười tuổi!

"Phải mua cho em hai cái bong bóng sao?" Ba ba hờ hỏi.

An Vô Dạng: "Không cần!"

"Vậy không mua."

Hoắc Vân Xuyên mang theo cậu đi xuyên qua đám người, đi đến trước con lắc khổng lồ " kích thích ", xếp hàng để được lên trải nghiệm.

Trong quá trình vui vẻ, thiên sứ cảm thấy cái trò này chơi vui muốn chết, vẫn luôn a a hét lên: "A! Chơi vui quá a a, a a a......"

Giọng nói khàn khàn, không hề tồn tại!

Hoắc đại thiếu toàn bộ hành trình mặt vô biểu tình, có chút muốn cười.

Sau khi cười xong lại có chút đau lòng: "......" Vừa rồi, vật nhỏ kế bên nói với hắn đây là lần đầu tiên cậu vào công viên trò chơi.

Thấy thế nào đều là một đứa trẻ đáng thương có tuổi thơ " thiếu hụt ".

Cho nên mới nhìn cái gì cũng cảm thấy chơi rất vui.

"Nhanh như vậy đã chơi xong rồi?!" Con lắc ngừng lại, muốn đổi sang trò khác.

An Vô Dạng còn đắm chìm ở trong cảm giác kích thích vừa rồi, cảm thấy quá nhanh: "Nếu không chúng ta lại chơi thêm một lần?" Cậu giật nhẹ sợi dây kết nối với ba ba hờ.

Hoắc Vân Xuyên co rút khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Còn có rất nhiều trò vui hơn, em xác định muốn lãng phí thời gian ở chỗ này?"

An Vô Dạng suy nghĩ lại cũng phải: "Nhưng mà thật sự chơi rất vui."

Sau khi đi xuống, cậu tìm ra camera, lôi kéo Hoắc Vân Xuyên đứng ở trước con lắc selfie một tấm.

Bài tập thật là khó 2000V: [ hình ảnh ] Chơi rất là vui! Nhưng mà toàn bộ hành trình vẻ mặt người kế bên rất nhàm chán......[ khó hiểu /][ tự hỏi /]

#đột nhiên cùng xuất hiện#

Thiên thần nhỏ biến mất vài ngày, từ ngày đó, sau khi post xong trạng thái cho biết tài khoản Weibo, liền không thấy bóng dáng.

Các fan gào khóc đòi ăn, rốt cuộc chờ được cậu post ảnh lên Weibo lần hai!

"Hóa ra hai người đang đi du lịch, nói cách khác video ở sân bay ngày đó là thật sự?"

Các fan còn nhớ thương video clip kia, tuy nói đã xác định chính là hai người bọn họ không khác lắm, bất quá sau khi có chứng cứ chứng thực càng vui vẻ hơn!

"Không chịu được không chịu được, mọi người mau xem thứ trên tay Tiểu Điềm Điềm cùng Hoắc tổng! Đó là thứ gì!"

"Ai nha, cái đó là dây lò xo, nhà tôi cũng có một cái, dùng để ra phố thì buộc con gái."

"Ha ha ha ha ha cười chết, là bởi vì công viên trò chơi người quá nhiều sợ đi lạc sao?"

"Trời!! mẹ nó!! sợ đi lạc, ha ha ha ha."

"Ha ha ha ha."

"Không phải tôi nói, Hoắc tổng đang nuôi người yêu như con sao, lần trước có tin tức về tiệc đầy tháng của con trai bọn họ đăng lên, còn có nhận định trên báo, chậc chậc chậc, ánh mắt của Hoắc tổng, nghiễm nhiên là của một ba ba tổng tài."

An Vô Dạng ghé vào trên giường khách sạn xem xong bình luận, quá mắc cỡ nên đá một cái lên dây lò xo.

Hoắc tổng: "......"

Dây lò xo

- Tôi muốn lười rồi!!