Cân nhắc đến thân thể An Vô Dạng còn chưa có hoàn toàn khôi phục, Hoắc Vân Xuyên tàn nhẫn nhíu mày lại, dục hỏa mạnh mẽ hơn nữa cũng giảm xuống.

Coi như là cầm thú, hắn cũng không có xấu xa đến nỗi cưỡng ép thiếu niên mới vừa sinh con xong để thỏa mãn chính mình.

"Vậy trước cho thiếu."

Một câu nói nhỏ xíu không nghe thấy được, không khỏi làm chân An Vô Dạng run rẩy: "Ừm." Cậu nhẹ giọng nói đáp ứng, tiếp theo còn nói: "Thật ra tôi qua đây, là có chuyện muốn nói với anh."

Hoắc Vân Xuyên dùng tay chỉnh sửa quần áo một hồi, nghiêng đầu lần thứ hai nhìn sang: "Chuyện gì?"

Ánh mắt lại rơi vào trên đuôi mắt ửng hồng của đối phương, đẹp đẽ giống như tô son, mới vừa rồi bị chính mình đè hôn, quả nhiên cũng có phản ứng.

"Mẹ nói có tạp chí cùng chương trình TV muốn phỏng vấn tôi" An Vô Dạng ôm cánh tay nhìn hắn: "Anh cảm thấy tôi cần phải đi không?"

"Phỏng vấn?" Hoắc Vân Xuyên lập tức cau mày, không muốn nói nhiều lời thêm: "Không cho đi." Giọng điệu có chút cứng rắn, có thể chính hắn cũng ý thức được điểm này, không khỏi sợ An Vô Dạng giận, vội mở miệng giải thích: "Em bây giờ không cần gấp gáp xây dựng hình tượng của bản thân, hơn nữa, em cũng ứng phó không xuể."

An Vô Dạng gật gật đầu, đút tay vào túi quần dựa vào trên tường nói: "Cũng đúng, vậy sau này hãy nói đi." Trở thành một thành viên của Hoắc thị, cậu cũng không phải một chút giác ngộ đều không có, đúng là tương đối ưu sầu, mình là một đứa xứng danh học tra, khả năng tiếng anh cấp hai đều thi không qua.

"Không cần cân nhắc những thứ này." Hoắc Vân Xuyên nói.

"Ừm." An Vô Dạng nhìn cửa một chút: "Vậy anh cứ bận chuyện của mình, tôi tới chăm sóc Đôn Đôn."

Vừa nói xong, phòng bảo bảo có người gõ cửa, là dì Trương.

"Ừm, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi." Hoắc Vân Xuyên nghiêng người hôn An Vô Dạng một chút, mới rời khỏi phòng.

An Vô Dạng đi tới một bên giường trẻ em, khom lưng nhẹ nhàng đẩy đẩy cái nôi con trai: "Đôn Đôn." Thần kỳ chính là, đôi mắt bé con tròn xoe đang nhìn khắp nơi, lập tức dời mắt hướng về phía mình.

"..." An Vô Dạng ngẩn người, sau đó nở nụ cười.

Thực sự là vật nhỏ đáng yêu a, ngay cả mình đều không nghĩ tới, vật nhỏ này ra đời từ bên trong bụng của mình...

An Vô Dạng đưa tay ôm lấy đứa nhỏ có máu mủ của mình kết hợp với một người đàn ông khác, vui vẻ ở trong phòng vừa đi lại vừa hát ru.

Cũng không lâu lắm, cậu liền đem bảo bảo nhỏ mới vừa tỉnh ngủ, dỗ ngủ say tiếp!

Dì Trương nói cậu: "Dạng Dạng, cậu như vậy sẽ làm hư Đôn Đôn, sau này không ai hát ru bé con sẽ không chịu ngủ đâu!"

Thiếu niên tiếp tục hát lên nói: "Không sao, để cho ba ba bé dỗ!"

Hoắc ba ba ở phòng bên bề bộn công việc: "Asssshi!"

Nam nhân một mặt nghiêm túc, rút một tờ khăn giấy lau lau mũi, nói với cấp dưới: "Mới vừa nói đến chỗ nào, tiếp tục."

Dì Trương kiên quyết không cho phép An Vô Dạng quen thói chiều hư Đôn Đôn, tìm một lý do phái cậu ra khỏi phòng bảo bảo.

"Cậu đi tìm Hoắc tiên sinh chơi đi."

An Vô Dạng trợn trừng hai mắt: "..."

Đột nhiên cảm thấy dì Trương dạy người sinh hư, biết rõ Hoắc tiên sinh còn đang làm việc, còn để cho mình đi tìm hắn.

Vì vậy An Vô Dạng dọc theo hành lang đi thẳng xuống lầu, quyết định ra vườn hoa nhìn hoa cỏ vừa chuyển tới từ chung cư xem bây giờ đã lớn ra sao rồi.

Có thể nguyên do bởi vì trời sinh tính cách yên tĩnh, cậu rất thích cảm giác tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ.

Mà vườn hoa Hoắc gia rất lớn, bên trong vườn trồng rất nhiều loài hoa quý giá đẹp đẽ; có cả hoa hồng màu đỏ thắm.

Buổi sáng tháng năm bầu trời màu lam, ánh sáng tương đối nhu hòa.

An Vô Dạng mang theo tạp dề cùng bao tay, ngồi xổm ở trong bụi hoa làm cỏ, tưới nước.

Không biết lúc nào, Chương Nhược Kỳ nhấc theo một cái giỏ bện trên đỉnh đầu mang mũ rơm đi tới: "Dạng Dạng, con đang làm cỏ sao? Giúp mẹ cắt mấy cành hồng mang vào có được hay không!"

An Vô Dạng ngẩng đầu lên, gió nhẹ thổi lên mái tóc mềm mại trên cái trán nhu hòa của cậu, ánh mặt trời chiếu xuống khiến cậu híp híp mắt lại một chút: "Vâng a! Con hiện tại liền giúp ngài cắt!" Cậu đứng dậy chạy tới lấy rổ cùng mũ rơm.

"Cảm ơn con!"

Sau đó trở về bên trong vườn hoa hự hự mà bắt đầu cắt hoa.

Chương Nhược Kỳ cười híp mắt lấy ra camera, lập tức răng rắc răng rắc mà chụp thiếu niên đang bận bịu hái hoa.

Khuôn mặt nhỏ thanh tú tuấn nhã, hoa hồng đỏ bừng, mặt trời rực sáng đi kèm gió nhẹ, vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.

Ở trong phòng ngủ chính, trước cửa sổ dĩ nhiên là đối diện vườn hoa.

Hoắc Vân Xuyên sau khi kết thúc công việc, quay đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ...

Mấy phút sau, Hoắc tổng đứng ở bên người mẹ của mình, cùng với bà thưởng thức "Tiểu ong mật" Dạng Dạng bên trong vườn hoa.

Hai mẹ con nhìn nhau, lại rất nhanh mà nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Mẹ sẽ đem bức ảnh gửi cho con." Chương Nhược Kỳ nói.

"Cảm ơn." Con trai lạnh lùng của bà nói.

An Vô Dạng tỉ mỉ chọn lựa những nụ hoa xinh đẹp, hình dáng hoàn mỹ, sau đó hết sức cẩn thận cắt xuống, cho vào trong rổ.

Tư thế như vậy cơ hồ vùi cả mặt vào đóa hoa, da dẻ An Vô Dạng là loại trắng như bơ sữa; phía dưới chóp mũi bốc lên một lớp mồ hôi mỏng, màu đôi môi gần giống bảy phần với màu sắc của hoa hồng.

Giờ khắc này hơi mím chặt, hiện ra vô cùng nghiêm túc.

Rốt cục sau khi cắt đầy giỏ, cậu nhấc theo giỏ hoa đứng lên, nhìn thấy hình bóng kiên cường ở xa xa, có hơi ngẩn người, sau đó đi tới.

"Dạng Dạng, cực khổ rồi." Chương Nhược Kỳ cất đi camera từ lâu, vội vã nhận lấy giỏ hoa An trong tay Vô Dạng.

"Ngài thật khách sáo." An Vô Dạng tươi cười.

Hoắc Vân Xuyên trực tiếp dùng tay áo lau mồ hôi cho An Vô Dạng, đồng thời ôm lấy sau gáy không coi ai ra gì hôn một cái, biểu tình trên mặt lộ vẻ hưởng thụ.

Hành động như vậy dĩ nhiên nhận lấy sự phản kháng của An Vô Dạng, nhưng là cậu đẩy không ra.

Mẹ chồng thấy thế, nhanh chóng nhấc theo giỏ hoa rời khỏi.

"Công việc của anh làm xong rồi sao?" An Vô Dạng xoa xoa dấu vết bên môi, nỗ lực để cho mình duy trì bình tĩnh, nam nhân này thích táy máy tay chân, chính mình cần phải quen thuộc từ lâu mới đúng.

"Còn chưa xong." Hoắc Vân Xuyên đứng ở trước mặt cậu, rốt cục kéo dài khoảng cách: "Em vào phòng nghỉ ngơi đi, nhớ phải uống nước, tôi tiếp tục làm việc."

Nói xong, lại không động đậy gì.

"Được." An Vô Dạng đứng tại chỗ chờ Hoắc Vân Xuyên đi trước.

Qua khoảng ba giây đồng hồ, Hoắc Vân Xuyên xoa nắn cằm của cậu, nói một câu: "Muốn em chủ động có phải cần đợi đến kiếp sau?"

An Vô Dạng sau khi hiểu ra ý của Hoắc Vân Xuyên, hai gò má trắng nõn ửng đỏ: "Cái gì a?" Thực ra cậu không hiểu, Hoắc Vân Xuyên rõ ràng không phải loại người yêu não tàn, nhưng làm sao lại cứ nhìn mình chằm chằm giống như sói đói nhìn chăm chú thịt tươi.

"Em nói cái gì?" Hoắc Vân Xuyên nhướn mày trừng thiên sứ.

Thiếu niên rõ ràng có ý khác cụp mắt, mũ rơm kéo xuống chỉ còn chiếc cằm nhọn khiến người yêu mến.

Hoắc Vân Xuyên rủa thầm một tiếng ——

Đã mười chín tuổi, mười chín tuổi!

Một trận đạn bình phát tiết qua xong, hắn nhận mệnh mà buông tha người này, trầm giọng nói: "Buổi trưa gặp."

Nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở trước mặt mình, An Vô Dạng mở to mắt, nhìn thấy đối phương ôm cánh tay rời đi.

An Vô Dạng thở phào nhẹ nhõm, sửa lại cái mũ của mình, nín cười nói: "Buổi trưa gặp, Hoắc Vân Xuyên."

Giúp mẹ chồng cắt hoa xong, tạm thời cũng không có chuyện gì làm.

An Vô Dạng nhớ tới trong điện thoại di động của mình không ngừng nhận được thông tin, liền cau mày.

Gởi tin nhắn cho cậu, đều là một số người lúc thường chưa từng liên hệ qua.

Sau khi cậu xem, lần lượt nhấn tắt từng cái cửa sổ.

Chọn tiểu Béo và thầy trả lời, còn lại liền không để ý đến.

Những người này nói lời dễ nghe là đang chúc mừng cậu, thế nhưng nếu như cậu gả cho một người bình thường, phỏng chừng họ cái rắm cũng không thả.

Một phần tình yêu bình thường lẽ nào không đáng để chúc mừng?

An Vô Dạng nghĩ đến "Tình yêu" hai chữ dày nặng như vậy, nhất thời lắc đầu một cái, bưng lên ly nước ấm do người làm rót, một bên uống một bên xem tin tức.

Tiệc đầy tháng của Đôn Đôn ở trên mạng lan truyền đến mức sôi sùng sục, tùy ý là có thể thấy được sự bàn tán của rất nhiều người.

An Vô Dạng hơi kinh ngạc, mọi người thắc mắc phần lớn là việc mình cùng Hoắc Vân Xuyên kết hôn, liếc mắt là có thể thấy được chữ chân ái, dĩ nhiên còn có đồng tính luyến ái, chữ gay cũng thường xuyên xuất hiện.

An Vô Dạng nhìn những tin tức lung ta lung tung này nọ, dở khóc dở cười.

Cậu nghĩ, trên thế giới này có lẽ chỉ có mình và Hoắc Vân Xuyên biết được, cơ hội để hai người tiến tới với nhau.

Kỳ thực không có chút nào lãng mạn.

Còn rất thực tế.

Sau khi Chương Nhược Kỳ nhấc theo giỏ hoa trở về phòng, đem hoa hồng cắm lên, sau đó ngồi xuống một bên uống trà, một bên xử lý số hình ảnh mới vừa chụp xong.

Thiếu niên mặc quần áo màu vàng cam ở nhà thật dễ nhìn, quả thực không cần chỉnh sửa cũng nhìn rất đẹp.

Bà đem một phần tải lên tài khoản weibo của mình, một phần gửi qua cho Hoắc Vân Xuyên.

Trên internet bàn tán lung ta lung tung, Chương Nhược Kỳ dĩ nhiên có biết đến, hi vọng thông qua thái độ của mình, có thể xoay chuyển cái nhìn của mọi người đối với nhà Dạng Dạng.

Quả nhiên, sau khi một album ảnh duy mỹ từ weibo của phu nhân Hoắc thị phát ra ngoài, một nhóm cộng đồng mạng lập tức tụ tập đến tài khoản của bà.

Có một phần là hâm mộ nhan sắc mà đến, nhìn thấy bức ảnh lập tức hài lòng ghi lại lời nhắn: "Cao hứng vô cùng! Mẹ chồng lên tiếng, An ngọt ngào chứng minh mình đường hoàng ra dáng con dâu, không dùng thủ đoạn yêu tinh để trèo cao!"

"Độ ngọt ngào thật sự không đáy, khí chất này khuôn mặt tươi cười thế này, không chịu nỗi tôi lập tức muốn nuôi con dâu nam hào môn, cười khóc"

"Nhìn thấy cậu ấy liền cảm thấy cả người được chữa khỏi a, làm sao bây giờ! Một chút ghen tị đều không có (*ω*) "

"Ghen tị không nỗi +1 "

"Ghen tị không nỗi +n "

"Cậu ấy tại sao không có tài khoản weibo của mình chứ?"

"Tuổi tác còn nhỏ đi? Nếu như tôi là chồng cậu ấy, chắc chắn không yên lòng cho gà mờ như cậu ấy đi dạo ở trên mạng."

"Đúng đúng đúng, hoàn cảnh trên internet gay go không thích hợp thanh thiếu niên đang trưởng thành."

Còn có một phần là người qua đường tò mò, nhìn thấy nhiều người xem và bình luận nên vào xem một chút, kết quả cả đôi mắt cùng tâm tình đều sung sướng.

Một bức ảnh đẹp mắt như vậy, photo ra làm giấy dán tường cũng rất tốt a!

Còn lại một phần ôm tâm tư phê phán đến đây để lại bình luận.

"Người có tiền thật là muốn làm gì thì làm."

"Người có tiền thật là muốn làm gì thì làm +1 "

"Hoắc đẹp trai lắm tiền tôi không nói cái gì, vị kia mới mười mấy tuổi thì có thể được bao lâu chứ, tuổi còn trẻ liền gả vào hào môn, tương lai có lúc cậu ta sẽ phải khóc."

"Người qua đường khuyên cô chạy nhanh một chút, bằng không người ở đây không tha cho cô đâu."

"Vô Dạng kia, nhìn tin tức đưa lên cũng chỉ là một dân chúng phổ thông, hào môn đến tột cùng yêu thích cậu ta cái gì?"

"Sách sách sách, dùng thẩm mỹ giới gay mà đến xem, cậu ta còn không bằng mấy gà ở bên cạnh tôi ni ~~ muốn cái mông không mông, muốn duyên dáng quyến rũ cũng không duyên dáng quyến rũ, chỉ là một thằng nhóc gầy còm."

An Vô Dạng ở trên mạng nhìn thấy người khác chuyển tiếp Weibo, nhìn xuống bình luận, hoặc là chê cậu không đặc biệt gì, hoặc chính là đoán trước cậu lúc nào sẽ bị hào môn đá.

Thiếu niên tưởng tượng một chút cảnh tượng mình bị ruồng bỏ, trong lòng cũng không thương tâm mấy.

Nhưng nếu như đúng như lời người ta nói, sẽ không mang theo Đôn Đôn được, trong nháy mắt liền đau lòng!

An Vô Dạng để điện thoại di động xuống, xỏ đôi dép lê mang trong nhà mới vừa đổi, thịch thịch mà chạy lên lầu ba, gõ gõ cửa phòng ngủ của mình và Hoắc Vân Xuyên.

"Vào đi."

Bên trong truyền đến một giọng nói trầm ổn.

An Vô Dạng cẩn thận đẩy cửa ra, lắc mình đi vào đem cửa khóa lại.

Động tác khóa cửa lại thế kia, làm Hoắc tổng tài đang bận làm việc trên ghế vẫn ung dung quan sát lông mày khẽ nhướng lên, ánh mắt hơi gấp gáp.

"Anh có xem tin tức không? Thật nhiều người đều đang nói về chúng ta." An Vô Dạng đi tới bên cạnh người đàn ông của mình.

"Có xem." Hoắc Vân Xuyên nghĩ đến những bình luận lung ta lung tung trên internet, cau mày: "Có những lời bọn họ nói em không nên tưởng thiệt." Quá xằng bậy, thiên sứ làm sao có khả năng đổi lão công...

"Há, vâng." An Vô Dạng hít vào một hơi thật sâu, làm tốt tâm lý sắp bị hôn đến tắt thở, từ từ ở trên đùi Hoắc Vân Xuyên ngồi xuống...

Cậu phát hiện khi mình tới gần hô hấp nam nhân chợt gấp gáp, bắp thịt cả người thật giống như đang căng cứng.

Rất giật mình đi.

Vậy thì cứ giật mình một chút cũng tốt.

An Vô Dạng cả người tới gần, hai má dán vào lồng ngực dày rộng nóng rực của đối phương... Dùng đỉnh đầu ma sát trên cằm hắn mấy cái: "Vân Xuyên..."

Hoắc Vân Xuyên một tay thủ sẵn trên eo cậu, dùng sức ép sát lên trên người mình: "Đây là phần thưởng vì vừa nãy không nhìn tôi, hay là có yêu cầu gì?"

"Không có a..." Chỉ là lại đây nâng cao độ hảo cảm của bản thân a.

Bất quá nếu đối phương nói ra: "Ừm, anh thay tôi mời một gia sư được không?" Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm thì thầm: "Tôi muốn học tiếng Anh, vi tính, lễ nghi, khiêu vũ..."

"Học những thứ vô dụng đó làm gì?" Hoắc Vân Xuyên nâng cằm An Vô Dạng lên, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, vật nhỏ này lúc nào bản chất từ học tra quá độ thành phần tử tích cực hiếu học: "Không học, em dưỡng thân thể cho tốt, ở nhà chơi là được."

"Nhưng..." Đôi môi nóng rực nuốt hết lời kháng nghị của cậu, vô cùng bá đạo độc tài.

Thiếu niên bị quấy nhiễu đến thất điên bát đảo, ngồi ở trên ghế tiếp nhận trêu đùa không khoan nhượng.

Thôi, An Vô Dạng cắn răng nghĩ, chờ một lát lại đi tìm mẹ chồng sắp xếp cho mình.

Chỉ là cậu không biết rằng, đến lúc bị Hoắc Vân Xuyên biết đến, đối phương nhất định sẽ rất tức giận...

"Cùng tôi thân thiết lại thất thần?" Hoắc Vân Xuyên cơ hồ dùng cách gặm cắn đùa cợt khóe môi thiếu niên: "Đừng nghĩ nhiều như thế, em quá sốt sắng."

"..." Có phải không?