Khương Nam Hoa đã sớm đoán được ý đồ của Khương lão phu nhân khi đến đây, rốt cuộc nghe được lão phu nhân nói ra, hắn cũng yên lòng, chỉ là... Trên gương mặt tuấn lãng của Khương Nam Hoa lộ ra một tia khó xử.

"Mẫu thân, ta đáp ứng vì đại ca lật lại bản án, nhưng chuyện khôi phục tước vị... Ta cũng bất lực."

Khương Nịnh Bảo thở dài một tiếng, việc này là nàng gây ra, cách giải quyết cuối cùng cần Định Quốc Công ra mặt, hiển nhiên Khương lão phu nhân đã tính toán tốt hết thảy.

Quả nhiên, Khương lão phu nhân chuyển hướng ánh mắt sang Khương Nịnh Bảo, chậm rãi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên mở miệng: "Chuyện khôi phục tước vị có thể giao cho Tứ nha đầu, Tứ nha đầu, ý ngươi thế nào?"

Khương Nịnh Bảo nhìn Khương lão phu nhân một cái thật sâu, không có cự tuyệt, nàng gật đầu: "Có thể, con có thể nói với Định Quốc Công, nhưng có được hay không cũng không phải do con quyết được."

Nàng đã ngờ tới có ngày này, chỉ là không ngờ tới nhanh như vậy.

Như vậy cũng tốt, miễn cho lúc nào nàng cũng nhớ tới.

Khương lão phu nhân đối phụ thân ân tình lớn hơn trời, Trường Ninh bá phủ vì nàng mà bị hủy, nếu như không biết được thân thế của phụ thân, nàng có lẽ không quan tâm tới, thậm chí cho rằng đó là quả báo của bọn họ.

Từ sau khi biết thân thế của phụ thân, nàng không có cách nào cây ngay không sợ chết đứng nữa, Trương thị quả thật từng làm nhiều chuyện ác với nàng, nhưng Trương thị đã gặp báo ứng, đại bá Khương Minh Đông cũng ra tay với cha mẹ nàng, nhưng mà... Đây không phải lý do nàng có thể cây ngay không sợ chết đứng, yên lòng yên dạ hủy Trường Ninh bá phủ.

Ánh mắt Khương lão phu nhân nặng nề nhìn Khương Nịnh Bảo, lại nhìn thoáng qua hai tiểu gia hỏa yên tĩnh không nháo trên giường thấp, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần ngươi đáp ứng là được."

Định Quốc Công là biểu ca của đương kim hoàng thượng, quyền cao chức trọng, hắn chỉ cần đáp ứng, khôi phục tước vị của Đông Minh cũng không khó.

Khương Nịnh Bảo gật đầu: "Con sẽ tận lực."

Dương thị vẫn luôn không nói gì, nàng yên lặng thở dài, xa cách bốn năm, rất nhiều chuyện đều thay đổi, nữ nhi của nàng cũng đã tự mình đảm đương được mọi chuyện.

Khương lão phu nhân rốt cuộc cũng tươi cười, nàng nhìn ba người ở đây, ánh mắt lướt qua Dương thị, nghĩ đến cháu trai, chắt trai của mình... Một nhà của muội muội ai cũng có tiền đồ, con trai, cháu trai của bà ai cũng không nên thân.

Nói không ghen ghét là giả.

Nhưng bà già rồi, không biết còn có thể sống bao lâu, chỉ cần con trai khôi phục lại tước vị, con cháu của hắn không tìm đường chết, cũng có thể có cái tước vị bên người, sau khi bà chết cũng coi như không phụ lòng liệt tổ liệt tông Khương gia.

"Chờ sau khi Đông Minh khôi phục tước vị, thân thế của Nam Hoa ta sẽ ôm theo xuống quan tài, sẽ không nói ra, các ngươi cứ yên tâm đi."

Cuối cùng Khương lão phu nhân cho bọn họ một cái bảo đảm, kỳ thật bà cũng có tư tâm, bà muốn con thứ hai nhận ân tình của bà, muốn Tứ nha đầu cùng Cẩn ca nhi nhớ kỹ ân tình của bà, che chở một nhà trưởng tử của bà.

Điểm này tuy không rõ ràng nhưng lòng dạ mọi người ở đây đều biết rõ.

Khương Nịnh Bảo kinh ngạc cảm thán trong lòng, Khương lão phu nhân không hổ là Khương lão phu nhân, dù có biết được tư tâm của bà, nàng nhận ân tình của bà nhưng sẽ không giúp đỡ đại phòng.

Chỉ lúc bọn họ nan nguy mới che chở một chút.

"Mẫu thân, người vĩnh viễn là mẫu thân của ta!"

Khương Nam Hoa đối với Khương lão phu nhân là thật sự cảm kích và cung kính, nói thật, Khương lão phu nhân trừ bỏ chuyện chán ghét thê nhi của hắn, vẫn đối xử tốt với hắn.

Khi còn nhỏ hắn cũng từng ghen ghét đại ca được sủng ái nhiều hơn hắn, hiện giờ xem ra, phần ghen ghét này buồn cười như vậy, nếu không có mẫu thân, hắn hiện giờ ra sao, hắn cũng không biết.

Khương lão phu nhân vẻ mặt không thay đổi, cầm chén trà lên lộ ra tâm tình của bà, đối với con thứ hai, nuôi dưỡng vài chục năm, muốn nói không có tình cảm là giả, dù hắn ngỗ nghịch không lấy con dâu bà chọn cho, vẫn cứ lấy Dương thị.

"Thời điểm không còn sớm, ta về đây."

Khương lão phu nhân nói xong, liền đứng dậy nhưng Khương Nam Hoa ngăn cản, hắn nói: "Thỉnh mẫu thân ở lại dùng cơm trưa, cho con trai báo một phần lòng hiếu thảo."

Khương lão phu nhân lãnh đạm cự tuyệt: "Không cần."

Khương Nam Hoa bất đắc dĩ, Dương thị và Khương Nịnh Bảo cũng lên tiếng giữ lại, nhưng Khương lão phu nhân quyết ý rời đi, Khương Nam Hoa đành phải tặng một phần hậu lễ cho lão phu nhân mang về.

Sau khi Khương lão phu nhân rời đi, Khương Nịnh Bảo áy náy nói: "Cha, thực xin lỗi, nếu không phải tại con, quan hệ của người và tổ mẫu cũng không bế tắc như vậy."

Khương Nam Hoa là phụ thân tốt, hắn vỗ đầu Khương Nịnh Bảo, lắc đầu: "Không liên quan tới con, không phải con sai, không cần tự trách, chỉ trách vận mệnh trêu ngươi."

Khương Nịnh Bảo: "..."

Lúc này, hai tiểu gia hỏa đồng thời oa oa khóc lớn, phỏng chừng là đói bụng, Khương Nịnh Bảo vội vàng kêu tới bà vú tới cho ăn sữa, chờ hai cái tiểu gia hỏa ăn uống no đủ, Dương thị dỗ bọn hắn ngủ.

Khương Nịnh Bảo ở tại Khương phủ dùng cơm trưa, giữa trưa, đại ca đã trở lại, biết được yêu cầu của Khương lão phu nhân, cái gì cũng không có nói, hắn đã sớm liệu đến một ngày như vậy, cũng không kinh ngạc.

"Lát nữa ta sẽ đi phủ nha lật lại bản án cho đại bá con." Dùng xong bữa trưa, Khương Nam Hoa nhấp trà trôi dầu mỡ trong miệng, đột nhiên nói lời này, hắn hành sự từ trước đến nay quyết đoán, nếu đã đáp ứng mẫu thân, hắn cũng không kéo dài thời gian.

"Con trở về nói một tiếng với Quốc Công gia." Khương Nịnh Bảo cũng nói tiếp.

Nàng đã sớm quyết định giải quyết việc này.

Khương Cẩn gật đầu tán đồng, thân thế phụ thân không thể phơi bày, dù bản án của gia tộc tổ phụ đã được sửa lại, nhưng tổ phụ bọn họ cũng đã qua đời, còn sót lại chỉ còn vài tộc nhân của tổ phụ.

Tổ mẫu chỉ có một đứa con trai là phụ thân, sau khi tổ phụ bị lưu đày, cũng không có thêm con nối dõi, hắn không muốn phụ thân dính líu tới thế gia vọng tộc kia.

...

Trở lại Định Quốc Công phủ, Khương Nịnh Bảo gặp Tạ Cảnh Dực hồi phủ, nàng hỗ trợ hôn sự cho Tạ Cảnh Dực, hắn không có đặc biệt thích cô nương nào, Khương Nịnh Bảo chọn ra mấy cô nương gia thế tương đương, phẩm mạo xuất chúng, giao tư liệu cho Tạ Cảnh Dực, đến bây giờ nàng vẫn chưa nhận được câu trả lời thuyết phục của Tạ Cảnh Dực.

Hiện tại gặp được, Khương Nịnh Bảo bảo Xuân Hỉ và hai bà vú ôm hai tiểu gia hỏa tới Vinh Hỉ Đường giao cho Tạ lão phu nhân, nàng nói chuyện với Tạ Cảnh Dực.

Tạ Cảnh Dực nhìn Khương Nịnh Bảo, đôi mắt lóe một cái rồi khôi phục bình tĩnh, cung kính hành lễ.

"Mẫu thân!"

Khương Nịnh Bảo hơi mỉm cười, thẳng thắn hỏi: "Cảnh Dực, tư liệu lần trước ta giao cho ngươi, ngươi xem qua chưa, có coi trọng vị nào cô nương không?"

Tạ Cảnh Dực nhấp môi mỏng, nhàn nhạt nói: "Không có ai đặc biệt thích, mẫu thân quyết định là tốt rồi."

Cưới ai đều giống nhau, Tạ Cảnh Dực hoàn toàn không thèm để ý.

Khương Nịnh Bảo nghẹn lời, lại là câu này, nàng bất đắc dĩ, đành phải lấy tư liệu của một cô nương tốt nhất: " Ngươi thấy Nhị tiểu thư Trịnh Quốc Công phủ thế nào?"

Ánh mắt Tạ Cảnh Dực hơi ngưng tụ, hắn tới tiệc ngắm hoa của Thụy Vương phi, gặp qua Nhị tiểu thư Trịnh Quốc Công phủ một lần, dung mạo và khí chất của nàng có vài phần tương tự Khương Nịnh Bảo.

Kỳ thật trong lòng hắn cũng nhắm vị cô nương này, nhưng hắn không có nói ra.

"Có thể."

Kỳ thật Khương Nịnh Bảo cũng chưa có thấy qua dung mạo vị Nhị tiểu thư này, nàng tin tưởng tin tức của Định Quốc Công, nếu vị Trịnh Nhị tiểu thư này là tốt nhất, nàng cũng sẽ không ủy khuất Tạ Cảnh Dực.

"Ngày mai ta phái bà mối tới Trịnh Quốc Công phủ hỏi thăm một phen."

Giải quyết tâm sự, Khương Nịnh Bảo sung sướng cười, nụ cười xinh đẹp động lòng người, làm người ta không rời được tầm mắt, Tạ Cảnh Dực thu tâm trạng, hơi hơi gật đầu: "Hết thảy làm phiền mẫu thân."

Khương Nịnh Bảo khoát tay áo, tâm tình vui vẻ mang theo Xuân Nhạc hồi chủ viện, vội vàng nhìn Triệu quản gia đưa tới sổ sách, xử lý công việc đâu vào đấy.

Triệu quản gia bị nàng phân phó đi tìm bà mối rồi.

Định Quốc Công trở về liền nhìn thấy Nịnh Bảo ở trong phòng nghiêm túc xử lý công việc, khóe miệng bất giác cong lên, lặng yên không một tiếng động ngồi ở trên giường, cũng không có quấy rầy Khương Nịnh Bảo xử lý công việc.

Có lẽ là sự hiện hữu của hắn rất lớn, chỉ chốc lát Khương Nịnh Bảo liền phát hiện hắn, nàng uống ngụm trà cho nhuận miệng, liền buông xuống công việc, đứng dậy đi đến bên cạnh Định Quốc Công, ngồi xuống, nàng nhớ tới tin tức tối hôm qua Quốc Công gia nói, cắn môi hỏi.

"Quốc Công gia, tình hình Tần Vương phi sao rồi?"

Khuôn mặt tuấn tú của Định Quốc Công trầm xuống: "Tần Vương phi mất rồi."

Khương Nịnh Bảo trầm mặc, trong lòng dâng lên một cỗ ý lạnh, Tần Vương quả nhiên tàn nhẫn, sau một lúc lâu, nàng tiếp tục hỏi.

"Con của nàng thì sao?"

"Bình an sinh hạ, nhưng thân thể yếu, theo thái y nói bị thương từ trong bụng, về sau sợ là không rời thuốc được." Định Quốc Công Tạ Hành trả lời.

Khương Nịnh Bảo thở dài một tiếng, một trưởng tử bệnh tật, sợ là không có cơ hội thừa kế Tần Vương phủ nếu như không có nàng ra tay trợ giúp.

"Kỳ thật như vậy cũng tốt, ít nhất còn có cơ hội sống sót."

Định Quốc Công gật đầu tán đồng.

Tần Vương sủng ái Dương Trắc phi, Tần Vương phi không còn, nếu con trai nàng ta khỏe mạnh, phỏng chừng cũng sống không được lâu, Dương Trắc phi nhất định sẽ không cho hắn sống.

Đề tài này có chút nghiêm trọng, Khương Nịnh Bảo chuyển đề tài, nói ra yêu cầu của Khương lão phu nhân: "Quốc Công gia, tổ mẫu muốn lật lại bản án và khôi phục tước vị cho đại bá, phụ thân ta đã đáp ứng lật lại bản án... Ta cũng đáp ứng hỗ trợ."

Nói là nàng đáp ứng hỗ trợ, kỳ thật vẫn là muốn Định Quốc Công ra mặt.

Định Quốc Công làm sao không biết tâm tư Khương Nịnh Bảo, cánh tay dài duỗi ra, bàn tay to đặt ở vòng eo nàng, ôm Khương Nịnh Bảo đang thấp thỏm bất an vào trong lòng, ôm sát nàng.

"Ta sẽ giúp nàng."

Khương lão phu nhân có ơn lớn với nhạc phụ đại nhân, yêu cầu của Khương lão phu nhân kỳ thật cũng không quá phận, chỉ cần nhạc phụ nguyện ý lật lại bản án, hắn sẽ nói với Hoàng Thượng một tiếng, chuyện khôi phục tước vị cho Khương Đông Minh chưa chắc không thể.

Kỳ thật sau khi hắn biết nhạc phụ nhạc mẫu còn sống, cũng đã ngờ tới một ngày này.

Khương Nịnh Bảo nghe được Quốc Công gia không hề do dự đáp ứng nàng, trong lòng tràn đầy cảm kích đồng thời lại ngượng ngùng, vươn tay ôm Quốc Công gia, vùi đầu ở trong ngực hắn, rầu rĩ nói: "Ta lại làm phiền chàng rồi."

Khóe miệng Định Quốc Công nhếch lên, bàn tay to khẽ vuốt ve mái tóc nàng, hắn rất thích tiểu thê tử ỷ lại hắn.

"Một chút cũng không phiền, Nịnh Bảo, chúng ta là phu thê, chuyện của nàng chính là chuyện của ta, kỳ thật chuyện buổi chiều nhạc phụ tới nha phủ lật lại bản án ta cũng đã biết, nàng không nói, ta cũng sẽ giúp đỡ."

Khương Nịnh Bảo ấm áp trong lòng.

Định Quốc Công nói được thì làm được, vào ban đêm liền tiến cung bái kiến Càn Nguyên Đế, Càn Nguyên Đế sảng khoái đáp ứng, bất quá là khôi phục một tước vị không có thực quyền mà thôi, so với rượu thuốc thần kỳ mà Khương Nịnh Bảo đưa cho hắn không đáng giá nhắc tới.

Đến khi được Định Quốc Công cho câu trả lời thuyết phục, Khương Nịnh Bảo nói tin tức này cho cha mẹ.

Sau khi Khương Nam Hoa cùng Dương thị biết được, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Hồi kinh ngày thứ ba, bọn họ tới Định Quốc Công phủ thăm Tạ lão phu nhân, thuận tiện xem nữ nhi, Tạ lão phu nhân là người dễ gần gũi, hai nhà nói chuyện với nhau cực kỳ vui sướng.

Khương Nam Hoa và Dương thị rốt cuộc yên tâm, chuyên tâm chuẩn bị hôn sự nhi tử.

Năm ngày sau, Càn Nguyên Đế hạ chỉ khôi phục tước vị cho Khương Đông Minh, bá phủ bị quan phủ thu hồi lại một lần nữa trở về trong tay hắn, Khương Đông Minh kích động không thôi.

Tại thời điểm người ở Khương gia cao hứng chúc mừng, Khương Nịnh Bảo nhận được hồi đáp của Trịnh Quốc Công phu nhân, khóe miệng cong lên, hôn sự của Tạ Cảnh Dực rốt cuộc cũng sắp xếp xong.