Đèn trong phòng không cách nào sáng được, trong không khí mờ nhạt chỉ nghe tiếng hơi thở.

Hô hấp của nhau gần trong gang tấc, Tô Hạ không dám nhìn vào mắt Kiều Việt, ánh mắt vẫn ghim ở ngực anh, càng do dự, mặt càng đỏ.

Da anh trông giống như được phủ một lớp mật, tuy rằng đen hơn ngày xưa một chút, nhưng màu da này dường như có sức hấp dẫn chí mạng. Tô Hạ thậm chí còn liên tưởng vóc người anh sau khi cởϊ áσ, liền che mặt, cảm giác lỗ tai cũng nóng bừng.

Cô vô thức liếm môi, đầu lưỡi màu hồng nhạt đảo qua làn môi hình cánh hoa, lưu lại dấu vết kiều diễm.

Ánh mắt Kiều Việt lại thâm trầm thêm vài phần, đưa tay phủ lên bàn tay cô.

Dưới lòng bàn tay mềm mại tinh tế, nhẹ nhàng kết hợp lại liền nóng như vỉ hấp, trong án mắt kia cũng như có dòng điện, không chỉ mình Tô Hạ, mà ngay cả Kiều Việt cũng cảm thấy không được tự nhiên.

"Xuống tay mạnh quá."

Trên đỉnh đầu ghi rõ hai chữ xấu hổ, Tô Hạ cũng không tìm được gì để nói.

"Hết cách rồi." Kiều Việt kéo giãn cánh tay, xác định không có vấn đề gì. Chỉ là sau khi bị va chạm có để lại vết bầm, mơ hồ có dấu hiệu rướm máu.

Kiều Việt thuận tiện xử lý xong thì kéo áo lại, Tô Hạ tiếc nuối đưa cho anh chén mật ong.

Chất lỏng màu hổ phách trong chén tỏa ra mùi hương ngọt ngào, Kiều Việt không thích uống đồ ngọt, nhưng cảm giác say ngày càng mãnh liệt, mật ong ngọt quả thật có thể giảm bớt đau đầu.

"Cám ơn". Anh tựa vào đầu giường nhấp một ngụm, Tô Hạ phát hiện người khác uống rượu thì đỏ mặt, mà Kiều Việt anh uống rượu xong, mặt lại trắng bệch.

Nhịn không được quan tâm hỏi: "Muốn uống trà giải rượu không? Để em xuống lầu..."

Kiều Việt lắc lắc cái ly trong tay: "Thế này là được rồi."

Trong phòng im lặng có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài, độ ấm trong lòng bàn chân cũng dâng lên, ấm tới trong lòng.

Tô Hạ đi đến tủ quần áo thay áo ngủ, thấy Kiều Việt nửa tựa vào đầu giường, ngay cả tư thế cũng chưa thay đổi, trên ấn đường vẫn còn dấu vết nhợt nhạt, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Đổ đầy nửa chậu nước ấm, Tô Hạ nhúng khăn vắt sạch, đến bên người Kiều Việt vẫn thấy anh nhắm mắt.

Cô cứ tưởng anh ngủ rồi, lúc đó không biết nên đến gần hay là để anh nghỉ ngơi. Do dự một lúc liền cảm thấy, nằm như vậy cũng không tốt.

Tô Hạ bước nhẹ tới: "Kiều Việt?"

Không trả lời, ngủ thật rồi à?

Cô đứng một lúc, chờ đến khi khăn mặt trong tay bớt nóng, cúi người thăm dò lau trán cho anh.

Trong phút chốc mắt Kiều Việt mở to, Tô Hạ có chút xấu hổ đứng đó, vẫn duy trì tư thế quan sát mặt anh.

Con ngươi trong mắt anh rất đen, hồi trước đọc sách thấy người ta mô tả "tựa như một ghềnh suối sâu", "tựa như cái giếng không thấy đáy", bởi vì cô đá thấy đồng tử của nhiều người, đều thâm màu nâu hoặc màu hổ phách, dưới ánh mặt trời còn hơi trong suốt.

Sau khi biết anh, mới ý thực được là thật sự có khái niệm này.

Ánh mắt Kiều Việt thuần một màu đen, nhất là lúc nhìn cô bây giờ, khiến Tô Hạ quên mất cô muốn làm gì rồi.

Qua một lúc, thoát khỏi ánh mắt kia, đầu ngón tay cô run run: "Em tưởng anh ngủ rồi."

Có lẽ phát hiện ra cô đang khẩn trương, còn có cảm giác bất an, chắc có lẽ đã uống chút rượu vào.

Kiều Việt từ từ đưa tay ra, cầm lấy tay cô, kéo nhẹ nhàng, để Tô Hạ ngồi lên đùi anh.

Giây phút tựa vào anh cả người cô đều căng cứng, hai mắt mở to.

"Sợ anh à?"

Bởi vì dựa gần nhau, thanh âm xuyên thấu qua lồng ngực, nhẹ nhàng chấn động.

Tô Hạ vội vàng lắc đầu, vùi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng lầu bầu: "Không sợ."

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của anh, cô gái nhỏ càng cúi đầu xuống dưới, đôi tai trắng phía dưới những sợi tóc mềm mại cũng lộ ra.

"Vậy sao không dám nhìn?"

Tô Hạ phối hợp ngẩng đầu quét mắt nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu.

Tim đã sớm đập loạn nhịp, bắp đùi dưới mông vừa vững chắc lại mang theo hơi ấm, cô cũng không dám động đậy.

Cằm bị anh nắm lấy, Tô Hạ cảm thấy tình cảnh bây giờ có khác gì hoàng đế ngày xưa triệu kiến phi tần không?

Vốn còn đang có tư tưởng nhộn nhạo, nháy mắt liền trở nên buồn cười: "Hì hì."

Không nhịn được cười ra tiếng.

Kiều Việt cũng hết cách: "Trong đầu em suốt ngày nghĩ cái gì vậy?"

Tô Hạ xấu hổ.

Khăn mặt đã lạnh rồi, Kiều Việt cũng không để ý, lấy bỏ sang một bên.

"A?"

"Để tí nữa tắm."

Cô giật mình, lúc này mới nhớ thói quen tắm rửa hằng ngày của Kiều Việt.

"Hạ Hạ."

Tô Hạ quay đầu lại: "Dạ?"

"Chuyện hôm nay, xin lỗi em."

Chuyện hôm nay...

Chuyện hôm nay không nhiều lắm, Tô Hạ nhớ lại thật cảm thấy đúng là cẩu huyết. Nhưng tất cả đều vẫn còn trong trí nhớ, cuối cùng dừng lại ngay lúc ánh mắt Hứa An Nhiên nhìn cô.

Đôi mắt rõ ràng rất đẹp kia, lại mang theo cố chấp nhìn cô, thật làm người ta lo sợ.

"Cô ấy thật sự...có vấn đề à?"

Bản chất bà tám trong lòng không nhịn được, vừa nhắc tới liền bắt đầu trỗi dậy, quên mất mình đang ngồi trên đùi Kiều Việt mà ngọ nguậy.

Cô xoay xoay hai cái, Kiều Việt có chút không tự nhiên đưa tay ra, không biết nên giữ thắt lưng cho cô hay là nên đặt tay ở đâu, cuối cùng khoát lên bên giường.

"Ừ, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng."

"Mọi người từ nhỏ đã quen nhau à?"

"Ba mẹ chơi chung với nhau."

Chỉ mấy chữ đơn giản, Kiều Việt có chút trầm mặc.

Một hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong tâm trí, anh cũng đang phân tích xem tại sao Hứa An Nhiên lại đối với mình cố chấp bất thường như vậy.

Tuy rằng Kiều gia và Hứa gia chơi chung với nhau, nhưng đối với anh mà nói, có thân hay không cũng không phải vấn đề quen biết đã lâu hay chưa.

Hứa An Nhiên trước mặt anh lay động không ít, nhưng cũng không có sở thích gì chung, không có chung tiếng nói, nói trắng ra lúc trước cũng chẳng để ý mấy đến cô ta.

Có lẽ cuối cùng là do cha của Hứa An Nhiên qua đời, thân thể mẹ cô ta không tốt, một thời gian sau Hứa An Nhiên được đưa đến nhà anh chăm sóc.

Anh dần dần phát hiện Hứa An Nhiên muốn có thứ gì, gần như là cố chấp phải có bằng được.

Không may thay, anh lại là một những thứ đó.

Có lẽ là có liên quan đến gia đình, cha của Hứa An Nhiên cũng có triệu chứng này rất nghiêm trọng, ông chết không phải ngoài ý muốn, mà là tự sát.

Nghĩ đến đây, Kiều Việt thở dài, có chút đau đầu day trán: "Bản chất cô ấy không xấu, sau này nếu lại có cơ hội tiếp xúc, có thể cùng trò chuyện cùng với cô ấy."

Dù sao cũng là chuyện giữa bọn họ, Tô Hạ lại không thể nào hiểu được Hứa An Nhiên, cho nên cũng không tiện nói gì, chỉ đành gật đầu.

Nhưng cảm thấy trên đỉnh đầu đang treo một thanh đao, thật đáng sợ.

Kiều Việt phát hiện cả người cô không được tự nhiên, xoay người lại.

Đột nhiên dựa vào gần như vậy đúng là dọa Tô Hạ một phen, trên mặt sắc đỏ vẫn chưa tan hết.

"Làm, làm gì vậy?"

Kiều Việt ngồi thẳng lên, nghiêng đầu nhìn cô kỹ một chút, ánh mắt chưa bao giờ tỉ mỉ, nghiêm túc như vậy.

Bị ánh mắt đen thẳm của anh nhìn chằm chằm như vậy, cả người Tô Hạ giống như bị điểm huyệt, ngơ ngác ngồi im.

Nhìn thấy anh sáp lại gần, nhìn thấy anh cúi người, đưa tay lên có chút do dự, cuối cùng đặt lên vai mình.

"Hạ Hạ."

Tô Hạ ngồi ngay ngắn.

"Thật ra lần này anh trở về, là muốn thương lượng với em một chuyện."

Trên khuôn mặt khẽ có phản ứng, hai tay đang đặt trên đầu gối hơi xiết lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, bỗng nhiên bị thần sắc anh dọa cho một trận: "Chuyện gì vậy?"

"Chúng ta kết hôn hai năm rồi."

Tô Hạ dừng một chút: "Dạ."

"Vậy cùng nhau sống tốt nhé."

Cô vốn nghĩ lần này Kiều Việt trở về, đối với đoạn hôn nhân không có tình cảm này mà vẽ thêm một chấm tròn nữa.

Mà cô ở phương diện tình cảm rất nhát gan, đời này trừ lúc quyết định cùng anh kết hôn, chắc cũng không có thêm quyết định nào hăng hái như thế nữa.

Đồng thời cô cũng có chút ích kỷ, dù thích Kiều Việt cỡ nào, đều đè nén dưới đáy lòng không dám biểu lộ ra.

Bởi vì như vậy, thật sự hướng tới ngày nào đó, chính mình có thể gượng cười nói: "Được, chúng ta kỳ thật cũng không có tình cảm gì, tan thì tan."

Chỉ là cô không ngờ tới, Kiều Việt sẽ nói như vậy, nói "Cùng nhau sống thật tốt."

Mũi chua xót.

Kỳ thật chính cô cũng từng lặp đi lặp lại những lời này, cố lấy dũng khí nói ra. Chỉ là, Kiều Việt cách cô xa quá.

Xa đến mức cô cũng quên mất mình đã kết hôn rồi, phải cố gắng giả vờ quên đi bên cạnh mình có một người như vậy, mỗi đêm mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ.

Đối với cô mà nói, anh giống như bức tường được hàng trúc bên ngoài bao vây.

Trong bức tường đó chính là thế giới của anh, thảo nguyên châu Phi, sa mạc rộng lớn, mặt trời chiều ngả về tây, có anh đang chuyên chú khám bệnh.

Nhưng ngoài bức tường đó cũng chính là cô, nhìn không thấy, nghe không rõ, không gặp được anh.

Đáy lòng cảm giác lẫn lộn, nước mắt cũng như vậy muốn chảy ra.

Tô Hạ nghẹn ngào: "Sao tự nhiên anh lại nói cái này?"

Cô rõ ràng đâu muốn khóc, cũng không muốn mình chịu thua kém, nhưng mà nước mắt không kiềm chế được.

Nhưng ở trước mặt anh không muốn quá mất mặt, Tô Hạ kìm nén đến mức khó chịu, cuối cùng mũi đỏ bừng, trên khuôn mặt trắng nõn dần đõ, ấn đường nhăn nhúm, bộ dáng rất tội nghiệp.

Kiều Việt đưa tay ra, cuối cùng vụng về kéo cả người cô vào ngực mình.

Hơi thở mềm mại mang đến cảm giác, thực ra ôm cũng không khó khăn như vậy, ngược lại có cảm giác thấm vào trong xương tủy. Ngực cảm giác được khuôn mặt cô dựa vào, còn có nước mắt âm ấm chạm vào da, cảm giác rất nóng.

Anh trầm mặc: "Anh hơn em tám tuổi, lập gia đình với em rồi, anh phải chịu trách nhiệm." (1)

Thì ra là vì trách nhiệm.

Tô Hạ nhấp nháy mắt, cũng không biết mình đang chật vật vẫn cố cười, hay là vì vui quá mà cười, giọng nói cũng rất nhẹ: "Kiều Việt."

Anh cúi đầu trả lời: "Ừ."

Cô ngước mặt ra từ trong lòng anh, lời muốn nói rốt cục cũng sửa lại: "Anh cảm thấy mình lớn tuổi rồi, nếu không thổ lộ thì sợ em...bỏ đi với người khác à?"

Gương mặt chấn động một chút, hình như anh đang cười.

"Ừ, anh già rồi."

Tô Hạ giận rồi.

"Anh nói thế thì phải như thế à?"

"Dựa vào đâu mà phải nghe theo anh?" Cô càng nói càng tức giận, đè nèn bao nhiêu năm nay đều trút ra hết, cuối cùng nhịn không được nói hết một hơi ra: "Không phải ỷ vì em thích anh, không phải ỷ vì em quan tâm anh..."

Tô Hạ nói tới đây liền không nói được nữa.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt ướt sũng, lúc mở miệng giọng có chút khàn: "Cùng nhau sống tốt là như thế nào?"

Đôi mắt kia có nước trở nên càng sáng hơn, giống như mắt trẻ con lòng trắng lòng đen rõ ràng, trên lông mi dài vẫn còn dính nước mắt, thoạt nhìn giống như con mèo nhỏ bị vứt đi xong lại được nhặt về.

*Đọc tới đoạn này lại nhớ Kiều Bảo Bảo quá, giống mẹ như đúc =)))))))))))))))))))))))*

Ngón tay không tự chủ lướt qua khóe mắt cô, động tác của Kiều Việt rất vụng về, từng chút từng chút một, sau đó bao nhiêu gông xiềng đều buông xuống hết.

Đây là cô gái của anh.

Anh sẽ không thề non hẹn biển gì cả, cũng sẽ không dây dưa lằng nhằng, không thích hợp với anh, huống chi bọn họ còn chưa tới mức đó.

Cân nhắc trước sau, nói như đinh đóng cột: "Mãi mãi không rời."