Edit: Min

Giống như là đã thương lượng trước, không một ai nhắc tới, thế thân Quý Lam Xuyên là bạn trai hiện tại của Tần Tử Hành.

Tất cả khinh thường mà nhìn về hàng giả ngồi ở trong góc.

Lê Phong vừa định cười nhạo đối phương, thân thể không tự chủ được mà đánh cái rùng mình.

Ánh đèn trong phòng không sáng.

Thiếu niên ngồi trong bóng tối, bộ dáng cúi đầu thoạt nhìn dịu ngoan lại vô hại.

Rõ ràng chỉ là tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt.

Nhưng trực giác Lê Phong nói cho gã biết, người trước mắt cực kì nguy hiểm.

"Tần............"

Thấy thiếu niên giơ tay, Lê Phong trong tiềm thức muốn bảo Tần Tử Hành tránh xa Quý Lam.

Còn không chờ gã đem lời nói hết, thiếu niên kia đã thân mật mà gác cằm lên vai nam nhân: "A Hành, đây là ai vậy?"

Động tác của cậu lười nhác lại tùy ý, không hề cố ý khẳng định chủ quyền.

Tần Tử Hành theo thói quen mà dùng tay gãi cằm đối phương, hai giây sau mới phản ứng lại có gì không đúng.

—— Tần Tử Hành luôn cho rằng nguyên chủ là sủng vật ngoan ngoãn lại xinh đẹp, hành động giống như mèo này, chính là thói quen của hai người trong nguyên tác cố ý nhắc đến.

Tuy rằng, tác giả nguyên tác muốn cho thấy, Quý Lam chưa từng được Tần Tử Hành coi trọng.

Nhưng ở trong mắt người ngoài, hành động thân thiết như vậy, tuyệt đối không dùng hai chữ "Bằng hữu" để miêu tả.

Chỉ với một động tác đơn giản, Quý Lam Xuyên liền kéo mình vào hàng ngũ phu nhân.

"Đây là Thời Niên, Bạch Thời Niên, bạn tốt nhất của anh." như không có chuyện gì mà thu hồi ngón tay, Tần Tử Hành đã từ trong kinh ngạc phục hồi lại bình tĩnh, "Đây là Quý Lam, bạn trai của anh."

Bingo! Quý Lam Xuyên âm thầm nhướng mày, biết hắn sẽ nói ra như vậy mà.

Trước khi cùng vai chính đối nghịch, nguyên chủ vẫn là người được Tần Tử Hành sủng ái nhất.

Mà trước mắt có nhiều người nhìn như vậy, đối phương sẽ không làm khó nguyên chủ.

Huống chi, trong cái vòng này, Bạch Thời Niên được công nhận là "Thẳng nam".

Nguyên chủ lớn lên giống y như vậy, Tần Tử Hành chỉ có vui vẻ mà thừa nhận, mới có thể làm đối phương cảm thấy cân bằng.

"Quý Lam." Phảng phất như không nhận thấy sóng ngầm mãnh liệt trong phòng, thanh niên bạch y hơi hơi mỉm cười, "Xin chào, tôi là bạn thân của A Hành"

Yo! Gọi tên nhau thân mật ghê.........

Quý Lam Xuyên nghe được Bạch Thời Niên nói tiếp: "Thật trùng hợp, chúng ta cư nhiên lớn lên lại giống nhau như vậy."

Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần lão tử không lộ toàn diện gương mặt.

Thứ Tần Tử Hành này cứ Thời Niên Thời Niên mà gọi.

Tin chắc người này đến là không ý tốt, Quý Lam Xuyên nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn: "Không dám, tôi cùng với Bạch thiếu gia không giống nhau."

Thiếu niên tóc đen nghiêng đâu, mỉm cười ôn nhu, nói: "Xin lỗi A Hành, em thấy hơi choáng, muốn đi rửa cái mặt trước được không?"

Vốn dĩ hắn ta đang bất mãn bởi vì câu nói trước đó của đối phương mang theo ý tứ khiêu khích.

Nhưng lúc đối diện đôi mắt đen láy tỏ vẻ trấn định của thiếu niên.

Một câu nặng lời, Tần Tử Hành cũng không thốt ra được.

Đúng vậy! Quý Lam đơn thuần lại ngơ ngác như vậy, làm sao có thể phát hiện được sự không tự nhiên của hắn.

(Ừm, đợi ẻm nó quay cho vòng vòng rồi ngồi đấy mà ngơ ngác.)

Hai vị chính chủ đã ở đây, sẽ không có ai để ý tới một thế thân chật vật đi xuống sân khấu.

Quý Lam Xuyên xoa xoa cái đùi bị chính mình véo đau, vạn phần cảm tạ cái thể chất kiều quý này của nguyên chủ.

Nếu không phải vì đau đến không chịu được, cậu đúng thật là diễn không ra cái thể loại cảm giác đau lòng mà lại quật cường.

Bạch Thời Niên là nhân vật chính được sủng ái.

Quý Lam Xuyên đương nhiên sẽ không liều mạng cùng đối phương vào lúc này.

Tần Tử Hành là người yêu thương đồng cảm với những sự nhỏ yếu, mà cậu tỏ ra yếu thế lúc này mới là sự lựa chọn thỏa đáng nhất.

Diễn nguyên một bộ kịch, và đoán được Tần Tử Hành sẽ đứng ngồi không yên mà đuổi theo.

Quý Lam Xuyên thập phần chuyên nghiệp mà đi vào phòng về sinh hất nước lạnh lên mặt.

Giọt nước nhỏ theo gò má tí tách rơi xuống, hốc mắt thiếu niên cũng đỏ ửng lên.

Tần Tử Hành vội vàng đuổi tới, hô hấp cứng lại, tay đẩy cửa không khỏi dừng lại.

Máy móc nhìn về phía bồn rửa tay, thiếu niên tựa hồ dùng phương thức này để che đi nước mắt của mình.

Nghe thấy người nọ nhỏ giọng thút thít, tâm Tần Tử Hành như bị bóp chặt.

Thời Niên là tình yêu đích thực của hắn, nhưng Quý Làm vẫn luôn là người bạn bên cạnh hắn.

Đối phương chưa bao giờ đòi hỏi tiền tài của mình, căn bản là không giống loại người mà Lê Phong nói.

Cho dù Thời Niên có đẩy hôn ước đi thì bọn họ cũng không có khả năng.

Bạch Thời Niên là trai thẳng không bẻ cong được, đây là sự thật mà trong vòng công nhận.

Nắm chặt then cửa, Tần Tử Hành vừa định đẩy cửa đi vào, liền nghe thấy có người ở đó cách không xa gọi hắn: "A Hành mau tới, Lê Phong hắn lại gây chuyện rồi."

Là Thời Niên.

Không rảnh suy xét Quý Lam có nghe được hay không.

Tần Tử Hành đã quay đầu, theo bản năng mà đáp lời người kia.

Tiếng bước chân càng ngày càng đi xa, Quý Lam Xuyên nhìn vào gương lau nước mắt.

Đi thôi đi thôi......

Hắn áy náy càng nhiều, ngày sau tiểu gia ta càng thuận tiện làm việc.

Mà lúc cậu vừa tắt vòi nước đi, đột nhiên phòng vệ sinh bên cạnh có một nam nhân đi ra.

Quý Lam Xuyên hoàn toàn không để bụng bị người khác nhìn thấy chê cười.

Cậu thờ ơ mà hong khô các ngón tay.

"Mất mặt."

Tiếng bước chân dừng lại bên người, một cái khăn tay không chút ôn nhu nào mà bay thẳng vào mặt thiếu niên.

Quý Lam Xuyên khóe miệng run rẩy, vẫn là thành thành thật thật nhận lấy cái khăn tay: "Tam gia."

Oan gia ngõ hẹp?

Như thế nào mà ở cái loại địa phương này cũng gặp phải nam nhân này chứ?

Còn có, tiểu gia nhéo mình đau mới làm ra được tiết mục hoa lê đái vũ, vì sao hắn lại nói một câu mất mặt?

Không phát hiện đối phương chửi mình, Tần Chinh giơ tay mở vòi nước.

Ngay từ đầu, hắn không muốn quan tâm tới tửu quỷ bên ngoài, nhưng nghe thấy tiếng khóc xong, liền phát hiện "Tửu quỷ" này là ai.

Không để ý tới mấy việc vặt của người trẻ tuổi, Tần Chinh nghe thấy tiếng Bạch Thời Niên gọi người, mới biết được là chuyện gì xảy ra.

Hắn vốn nên khinh thường cái loại vụng trộm khóc nhu nhược này.

Nhưng nhìn thấy giọt nước treo trên sườn mặt thiếu niên, hắn vẫn không tự chủ được mà ném cho người ta một cái khăn tay.

"Để Tam gia chê cười rồi." đem mặt lau khô, khoé miệng thiếu niên nhếch lên một nụ cười, "Rượu mạnh quá, không cẩn thận có chút say."

Phảng phất giống như chứng minh lời mình nói, thiếu niên giơ tay vỗ vỗ mặt.

Trước đó cậu có uống rượu, lúc này trên mặt tự nhiên cũng có hai mạt ửng Hồng.

Mí mắt hơi xốc, Tần Chinh mang theo chút ghét bỏ, nói: "Cười thật khó coi."

Rõ ràng là vừa mới khóc nửa ngày, hiện tại lại miễn cưỡng cười vui là có ý gì.

".............."

Nhịn xuống xúc động muốn đánh người, Quý Lam Xuyên nhanh chóng niệm Thanh Tịnh Kinh trong lòng.

Vì không muốn cho Tần Chính nhận ra sự bất mãn của mình đối với Tần Tử Hành.

Cậu đã cố hết sức làm cho mình cười đến tự nhiên.

Lão nam nhân động kinh này thật khó hầu hạ, trách không được trong nguyên tác lại miêu tả dọa người như vậy.

Cắn chặt môi dưới, thiếu niên tựa như một đoàn bông mềm mại.

Rõ ràng cảm thấy khổ sở, lại còn ngu xuẩn chấp nhận.

Đem tay hong khô, Tần Tử Hành bực bội xoay người: "Muốn khóc thì cứ khóc, không ai dám chê cười người Tần gia."

Mố? Là đánh chó phải nhìn mặt chủ sao?

Quý Lam Xuyên hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, cậu kinh ngạc nhìn bóng lưng thẳng tắp của nam nhân.

Thành thật mà nói, cậu vốn không có vì Tần Tử Hành mà thương tâm, càng không nghĩ tới Tần Chinh ở đây an ủi mình.

Ân oán phân minh.

Quý Lam Xuyên đột nhiên gọi Tần Chinh lại: "Chờ đã."

Bởi vì vừa khóc xong, thiếu niên mang theo giọng mũi vừa mềm vừa nhu, trong lòng Tần Chinh phiền muộn, lại vẫn theo tiếng ngừng lại: "Chuyện gì?"

Nếu cho rằng như vậy mà có thể ôm đùi hắn, Quý Lam này cũng quá tự tin rồi đi.

"Gần đây cháu có xem một ít sách giải trí, mệnh cung Tam gia biến đen, đêm nay vẫn cẩn thận một chút."

Quý Lam cẩn thận dùng từ, cũng không hy vọng bản thân chọc giận Tần Chinh.

Bất quá, người làm chuyện lớn từ trước tới nay đều có lòng bao dung, hẳn là đối phương sẽ không bởi vì việc nhỏ này trở mặt đâu.

Mệnh cung biến đen? Quý Lam này lại định chơi trò gì?

Nhớ tới tiêu đề "Thiên sư gợi cảm, xem bói trực tuyến", Tần Chinh hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa đi ra.

Quý Lam Xuyên bất đắc dĩ nhún vai, cũng sớm đoán được đối phương không tin.

Vẫn là câu kia: Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên.

Cậu tuy rằng có thể biết một số chuyện, nhưng đồng thời cũng bị thiên cơ hạn chế.

Tựa như cậu đã tính được kiếp nạn này của Tần Chính có liên quan đến nữ nhân họ Ngô.

Nhưng vì không muốn tổn thọ, cậu cũng chỉ có thể hàm hồ mà nói đại khái.

Bất quá, với một thân công đức của đối phương, cho dù có mười kiếp nạn cũng chẳng sợ xảy ra chuyện gì.

Đem khăn tay thu hồi, Quý Lam Xuyên chậm rì rì đi về phòng riêng.

Bạn có biết t????ang t????????????ện ⩶ ???? ???? ???? ???? ???? ???? ???? ???? ???? n.VN ⩶

Hồn phách của Bạch Thời Niên thập phần ổn định, hẳn là trọng sinh chứ không phải hồn xuyên.

Xem ra tình yêu tuyệt mỹ của vai chính công thụ cũng có tỳ vết.

Bằng không, đối phương sẽ như thế nào mà cấp tốc chạy đến vào thời gian này chứ?

Âm thầm cân nhắc, Quý Lam Xuyên làm lơ các loại ánh mắt mà đi vào ghế lô.

Sắc mặt cậu hồng thuận, khí chất ôn hoà, quả thực cùng với thiếu niên sắc bén lúc nãy là hai người khác nhau.

Chỉ có Tần Tử Hành mới biết, thiếu niên này vừa khóc một trận ở bên ngoài, sau đó mới duy trì một thân thong dòng cùng khéo léo.

Quý Lam luôn luôn là tiểu tình nhân hiểu chuyện, vô luận khi nào, đối phương đều không làm mình mất mặt.

———trừ bỏ vừa rồi.

Thở dài một tiếng, Tần Tử Hành cầm tay thiếu niên: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, Thời Niên chỉ là bạn của anh."

Bạn? Quý ngài làm ơn đừng làm nhục cái từ bạn này.

Nghe Tần Tử Hành lừa mình dối người giải thích, Quý Lam Xuyên bỗng cảm thấy Tần Chinh ngược lại càng đáng tin cậy hơn.

Ít nhất nam nhân đó nói một không nói hai, chỉ là hắn dùng từ quá không xuôi tai.

Rốt cuộc là ánh mắt nguyên chủ bị gì vậy trời?

Nếu đổi lại là Quý Lam Xuyên mình, dù có một bàn tay vàng, cậu cũng xin dừng cuộc chơi khi bắt đi công lược tra nam này.

Đương nhiên, nếu người kia là nam nhân tốt nhất thì cậu sẵn sàng công lược.

Đáng tiếc............!

Dù không muốn như thế nào, cậu cũng phải hoàn thành.

Một đoạn đệm nhạc nhỏ xảy ra, Tần Tử Hành cũng không che chở cho người bên cạnh chu toàn.

Quý Lam Xuyên bị Lê Phong nhất nhất gây khó dễ.

Nếu không phải một lần nữa tác giả nguyên tác cường điệu, cậu thật sự cho rằng gã này yêu thầm Bạch Thời Niên.

Ngửa đầu uống cạn ly rượu, ở bầu không khí xấu hổ như thế này mà thiếu niên vẫn có thể thành thạo.

Vô luận là uống rượu hay chơi trò chơi, thiếu niên đều tự nhiên hào phóng, vô tình trừ khử mấy cái ác ý.

"Xem ra Tần thiếu đã nhặt được bảo bối." Rót rượu cho Quý Lam Xuyên, tiểu mập mập Hách Chi lên tiếng, hắn không ở bên nào, cho nên cùng mỗi người nói vài câu.

So với Bạch Thời Niên không nhiễm bụi trần, Quý Lam Xuyên hiển nhiên càng thích hợp với cuộc hội tụ đêm nay hơn.

Trừ bỏ gã Lê Phong tâm nhãn, nhưng tên công tử vốn có ý khinh thường, giờ không tự giác được mà tụ lại cùng một chỗ chơi với thiếu niên.

Ngồi trên ghế chân cao, thiếu niên ôn nhu hát một bài tình ca, như nhận ra ánh mắt người yêu nhìn chăm chú.

Cậu xoay người lại, trong ánh mắt lấp lánh tràn đầy thâm tình.

"Bùm—"

Một khắc kia, Tần Tử Hành quên mất Bạch Thời Niên ngồi cách đó không xa, nghe được nhịp đập rộn ràng của trái tim mình.

➖➖➖➖➖

Tác giả có lời muốn nói: Sẽ không cùng Tần Tử Hành dây dưa lâu nữa đâu............