Edit: Min

"Tôi muốn rời đi."

Dư quang liếc qua chỗ ngồi phía sau nơi hẻo lánh, xác định Tần Chinh đã đem người an bài thỏa đáng.

Quý Lam Xuyên sắc mặt lạnh xuống: "Nhưng Tống đại thiếu gia tựa hồ nghe không hiểu lời tôi nói."

"Mẹ, người tránh ra đi!"

Từ nhỏ đã được mẹ mình cưng chiều hết mực, Tống Nghĩa một tay đem Lý Vân Tương đẩy ra.

Gã cổ quái khom người, tựa như đang mang một trọng lượng vô hình trên lưng: "Quý đại sư, ngài cứu cứu tôi, hết bao nhiêu tiền cũng được.

Tôi thật sự không muốn chết."

Quý đại sư, Tống thiếu gia.

Người xem trong livestream không quen biết người trước, nhưng tên của người sau lại như sấm bên tai.

Không giống như Tống Minh Tuyền điệu thấp ẩn nhẫn, bạn gái cùng tai tiếng của con riêng Tống gia, quả thực có thể vòng quanh M thành mấy vòng.

Tuy rằng sau lưng có Tống gia hộ giá hộ tống, nhưng Tống Nham Chương cũng không có thời gian mà suốt ngày đi lau mông thay đối phương.

Phong lưu thành tính, mấy bát quái có liên quan đến Tống Nghĩa xóa mấy cũng không xong.

Khán giả nhìn Tống đại thiếu gia tiều tụy trước mắt, nào còn khí phách hăng hái trái ôm phải ấp như ngày xưa.

Mọi người cao hứng liền hừ một tiếng, càng thêm hứng thú với bất ngờ ngoài ý muốn này.

"Muốn cởi chuông thì cần phải tìm người buộc chuông."

Trong màn ảnh hơi hơi run rẩy, giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền đến: "Nếu Tống thiếu gia giết người, chỉ cần anh ta nhận trừng phạt xứng đáng, ác quỷ dây dưa anh ta sẽ tự rời đi."

Hình phạt cho tội giết người?

Tưởng tượng đến con trai bảo bối nhà mình có khả năng ngồi tù, thậm chí bị phán tử hình.

Lý Vân Tương chân đau như bị giẫm phải, lập tức bùng nổ: "Cô ta là cái thứ gì chứ, cũng xứng để con trai tôi phải trả giá bằng mạng sống của mình?"

Bộ mặt dữ tợn, trên người đàn bà này không còn nửa điểm thuộc về phu nhân nổi tiếng tao nhã.

Streamer đang quay video tay liền run một cái làm rớt dao nĩa, khán giả lập tức nhìn thấy được đôi mắt hung ác của bà ta đang trừng lại đây.

"Ai ở nơi đó?"

Màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp đen xì, khán giả không được chuyện kế tiếp, tâm liền ngứa ngáy khó nhịn.

Đồng thời, cũng không khỏi lo lắng cho an nguy của streamer này.

——Streamer nhỏ đã phá vỡ bí mật giết người của hào môn.

Nếu đặt trong tiểu thuyết, khẳng định kết cục sẽ là giết người diệt khẩu.

Phòng làm việc thủy quân mà Vu Lệ tín nhiệm nhất, sớm đã chờ lệnh.

Đầu tiên đăng bản ghi hình của kênh livestream kia.

# Tống Nghĩa giết người #

# Chung Dao đã chết #

# Tống Nghĩa Chung Dao #

Vì đang là cuối tuần, cho nên mấy từ khóa này nhanh chóng lên đỉnh hot search.

Đoàn đội PR của Tống gia chỉ là hơi chậm một bước, nhưng cũng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đánh rớt hot search này.

Dù Tống gia có quyền lực đến đâu, cũng không dám công khai khiêu khích pháp luật quốc gia.

Đợi đến khi Quý Lam Xuyên vứt bỏ Tống Nghĩa rồi đón xe về nhà.

Công ty quản lý của Chung Dao buộc phải thừa nhận sự thật là Chung Dao nhảy lầu bỏ mình.

Tuy không có ảnh chụp hiện trường, nhưng các fans vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dạng Chung Dao chết có bao nhiêu thê thảm.

Cùng với sắc mặt đáng ghê tởm của mẹ con Tống thị, người hâm mộ cùng cư dân mạng liền phẫn nộ, hoàn toàn đem chuyện này tung lên trên mạng.

Sự tình nháo đến một bước này, cho dù là gia chủ Tống gia tự mình ra mặt, cũng không thể bình ổn lại mọi chuyện.

Để bảo vệ danh tiếng và lợi ích của Tống gia, Tống Nham Chương suốt đêm gửi đi công văn phủ nhận mình cùng Tống Nghĩa có quan hệ phụ tử.

Đồng thời cũng tỏ vẻ, Tống gia sẽ không khoan nhượng cho những việc trái pháp luật như vậy.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là hành động trốn tránh để bảo vệ bản thân của Tống gia.

Nhưng sự chú ý của công chúng lúc này đều tập trung vào kết quả xử lý của vụ án Chung Dao.

Thiếu gia không có sự bảo hộ của gia tộc.

Những video giám sát vốn nên bị che giấu vĩnh viễn, rất nhanh liền được đưa đến tay cảnh sát.

Tống Minh Tuyền vốn không thích người "Anh cả" hơn mình một tuổi này.

Sau khi thấy đoạn video đối phương chính miệng thừa nhận giết người đã bị lan truyền ra ngoài.

Gã không chỉ không có cầu tình thay cho Tống Nghĩa, mà còn quạt gió thêm củi, đem đối phương đưa vào phòng thẩm vấn.

Nhân chứng vật chứng đều có, tội danh cố ý giết người của Tống Nghĩa đã là chuyện chắc chắn.

Lý Vân Tương muốn dùng sự tình quỷ nháo để chứng minh trạng thái tinh thần của con trai mình có vấn đề.

Nhưng ai biết, cái gọi là oan hồ theo lời Quý Lam nói, trước một khắc Tống Nghĩa bước vào đồn cảnh sát, liền biến mất không còn tăm tích.

Với thái độ thú tội không tốt, cộng thêm sức ép nặng nề của dư luận bên ngoài.

Hơn nữa, chúng bạn xa lánh đều xác định trạng thái tinh thần của Tống Nghĩa bình thường.

Vô luận như thế nào, gã cũng không thể được ân xá hoặc là hoãn thi hành hình phạt.

Công thành lui thân, Quý Lâm Xuyên kết thúc ủy thác, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện dơ bẩn này.

Nhưng vào ngày thứ ba, sau khi Tống Nghĩa bị đưa vào cục cảnh sát.

Cậu đứng ở bên cửa sổ, lại nhìn thấy Chung Dao đang du đãng ở bên ngoài Tần trạch.

Ân oán đã xong, theo lý thuyết mà nói, đối phương nên sớm bước vào vòng luân hồi để nhận trừng phạt.

Nhưng mà, hồn phách nữ nhân đứng dưới ngọn đèn đường lại ngưng thực, hoàn toàn không có nửa phần dấu hiệu muốn tiêu tán.

Mỗi ngày bị một nữ quỷ nhảy lầu nhìn chằm chằm thật sự rất đáng sợ.

Huống chi ở Tần trạch còn có Trương mụ và vài người khác sống nữa.

Quý Lam Xuyên tiện tay khoác cái áo khoác, ngày mai còn phải đi trường học điểm danh.

Cho nên, mặt mũi cậu tràn đầy bực mình mà xuống lầu.

"Lại tới tìm tôi làm gì nữa?"

Gió đầu thu nhè nhẹ mà lạnh lẽo, thiếu niên vô thức nắm chặt cổ áo: "Một mực vi phạm Thiên Đạo để lưu lại dương thế, cẩn thận kiếp sau cô không được làm người đâu."

"Đây là chìa khóa nhà cũ của tôi, tiền thù lao tôi đáp ứng ngài ở bên trong."

Chung Dao dùng tóc che lại mặt quỷ, cẩn thận đem một chuỗi chìa khóa đưa cho thiếu niên.

"Nếu ngài không phiền, tôi muốn đi theo ngài trở về nhà nhìn ba mẹ một lần."

Thi thể đã được chuyển vào đồn cảnh sát dương khí mười phần.

Phạm vi di chuyển của Chung Dao bị hạn chế rất nhiều.

Nếu không có Quý Lam Xuyên giúp đỡ, cô chỉ có thể du đãng ở nửa cái thành phố M.

Nhìn người phụ nữ đang cố thu mình lại thành một đoàn, Quý Lam Xuyên bỗng nhiên cảm thấy đối phương có chút đáng thương.

Thừa dịp Tần Chinh còn chưa tan tầm về nhà, cậu thỏa hiệp mà hướng Chung Dao vẫy vẫy tay.

"Một lần cuối cùng, dẫn đường đi."

*

Mãi cho đến khi chiếc taxi dừng lại ở một ngã tư quanh co hẻo lánh nào đó.

Quý Lâm Xuyên mới biết ở thành phố M này, còn có một nơi cũ nát như vậy.

Hai bên đường phố là mấy kiểu nhà cũ ngày xưa, bên trên mấy thanh xào là phơi mấy bộ quần áo giá rẻ cùng chăn đơn.

Thấy thiếu niên ngơ ngẩn mà ngừng ở tại chỗ, nghĩ lầm đối phương chưa từng gặp qua cảnh tượng này.

Chung Dao giải thích nói: "Đây là nơi tôi khi còn bé đã từng ở."

Hồi ức không vui thời niên thiếu như thủy triều mà vọt tới, Quý Lam Xuyên nhắm mắt, miễn cưỡng hòa mình vào hình tượng của nguyên chủ.

"Thật sao? Tôi không nghĩ tới, thành phố M còn có chỗ như vậy."

"Thật ra bây giờ không có ai sống ở đây cả."

Chung Dao đi phía trước dẫn đường cho thiếu niên, thấp giọng thở dài: "Tôi giữ lại, chỉ là muốn lưu giữ một cái kỉ niệm mà thôi."

"Soạt."

Chìa khóa va chạm vang lên một tiếng giòn tan, Quý Lam Xuyên mở cánh cửa phòng trộm rung kẽo kẹt.

Cậu liếc mắt, liền nhìn thấy "Ba mẹ" trong miệng Chung Dao.

Đó là một bức ảnh cũ chụp năm nào đó.

Chung Dao ngũ quan còn chưa nẩy nở đang rúc vào trong lòng ngực của ba mẹ.Nụ cười vô tư trên khóe miệng giống hệt tiểu sư muội trong « Lưu tiên sinh ».

Quý Lam Xuyên nhìn thấy trong căn phòng đầy tro bụi cùng quạnh quẽ.

Cậu mím chặt môi, không có đi dâm vào vết sẹo của đối phương.

"Thực ra, tôi xin lỗi." Tập trung toàn lực vào tay phải, Chung Dao lấy ra một hộp trang sức bằng gỗ từ ngăn kéo khóa, "Lúc tôi nhìn thấy Tống Nghĩa bị em trai đưa vào cục cảnh sát.

Tôi phát hiện, bản thân mình cũng không có thống khoái như trong tưởng tượng.

Khi nỗi uất hận điên cuồng trong lòng rút đi, cô khôi phục lại lý trí, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Người chết như đèn cạn, vô luận Tống Nghĩa kế tiếp sẽ phải đối mặt với trừng phạt gì.

Cô cũng không còn thực hiện được ước mơ làm một ảnh hậu.

"Đây là món quà hồi môn mà ba tôi chuẩn bị cho tôi trước khi kết hôn.

Thời điểm năm đó nhà tôi gặp khó khăn nhất, nhưng mẹ tôi cũng không có bán đi."

Đem khối ngọc có chất lượng tốt, trên mặt còn khắc chữ "Đệ" đưa cho thiếu niên.

Chung Dao đáy mắt tràn đầy hoài niệm: "Bây giờ tôi dùng nó làm thù lao đổi cái oan sâu đã được rửa, mẹ tôi ở dưới suối vàng có biết thì cũng không trách tôi."

Nhận lấy khối ngọc được quấn trong sợi chỉ đỏ, Quý Lam Xuyên khép lại lòng bàn tay: "Tâm nguyện đã xong, cô nên lên đường đi."

"Còn thỉnh Quý đại sư đưa tôi đi đoạn đường." Mạnh mẽ dựng thẳng thân thể vặn vẹo, Chung Dao cúi đầu thật sâu chào thiếu niên.

"Đưa cô đi? Tôi phải nói trước, tôi không học qua pháp quyết siêu độ vong hồn.

Nếu tôi ra tay, tất cả lệ quỷ đều chỉ có kết cục là hồn phi"

Kiên nhẫn lặp lại những lời vừa nói, Quý Lâm Xuyên đột nhiên hiểu được ý tứ thật sự trong lời nói của Chung Dao.

Cậu nhìn chằm chằm phát đỉnh đen nhánh của đối phương, giọng nói đột nhiên trở nên uy nghiêm: "Ngẩng đầu."

Lôi quang mỏng manh ngưng tụ ở đầu ngón tay, thiếu niên nhìn thẳng vào đôi mắt dị dạng của nữ quỷ: "Cô nghĩ kỹ rồi?"

"Tôi không hối hận để sảy mất nó, cũng không hối hận về quyết định làm nó hồn phi phách tán." Chung Dao thản nhiên mà nhìn lại đối phương.

Cô đã thoát khỏi tất cả khuất nhục cùng gông xiềng, liền thoải mái cười một tiếng: "Hiện tại, tôi chỉ nghĩ lôi kiếp chân chính là tư vị gì."

Kia là một nụ cười rất vặn vẹo cũng thực xấu xí, nhưng Quý Lam Xuyên lại mạc danh từ đó nhìn ra một chút thần thái của tiểu sư muội.

Cậu nghiêng đầu, sườn mặt kéo căng như là đỉnh núi đọng tuyết lạnh lẽo.

"Vạn thần triều lễ, ngự sử lôi đình đi"

Sấm sét tím đậm hiện lên, không một tiếng động mà nhanh chóng đánh vào trong cơ thể Chung Dao.

Cảm nhận được trong cơ thể bị đốt cháy cùng xé rách thống khổ.

Cô an ổn nhắm mắt, rốt cuộc cũng hiểu được, tiếng than khóc của quỷ anh ở bên tai mình vào ngày ấy.

Ba hồn bảy phách nhanh chóng hóa thành một sợi khói đen.

Tại một khắc trước khi hoàn toàn rời khỏi nhân thế, Chung Dao đột nhiên mấp máy miệng: "Tần tam gia, hắn là thật sự thích cậu."

"Nếu cậu không muốn, thừa dịp lúc hắn chưa ra tay thì hãy chạy ngay đi."

Lôi quang lập loè, bên trong gian phòng chật hẹp không còn ngửi thấy một tia âm khí nào.

Ngơ ngác mà nhìn về phía Chung Dao đã biến mất, Quý Lam Xuyên chỉ cảm thấy "Di ngôn lâm chung" của đối phương phá lệ hoang đường.

Đùa cái gì vậy trời? Tần tam gia lãnh tình cấm dục như thế, nào có thể thích "Con dâu cũ" của mình được.

Nhưng mà, con người trước khi chết, lời nói thường thật lòng.

Giọng điệu của Chung Dao nghiêm nghị, không có ý vị trêu đùa người khác.

Quý Lam Xuyên khom lưng nhặt lên chùm chìa khóa rơi trên mặt đất, suy nghĩ hỗn loạn mà cầm nhéo khối ngọc đi ra ngoài.

Đêm thu lạnh lẽo, gia đình gần đó có cả trai lẫn gái đang cười thô lỗ khi đánh bài.

Gần như ngay lập tức đưa Quý Lam Xuyên trở về những ngày tháng chật vật bất kham nhất.

Đang thất thần đi xuống, bỗng nhiên thiếu niên kinh ngạc mà nhìn thấy một người đàn ông vốn không nên xuất hiện ở đây.

Người này mặc một thân âu phục chỉnh tề đứng ở dưới lầu.

Có lẽ vì chạy vội vàng từ công ty đến, cho nên trên trán nam nhân còn mang theo vài giọt mồ hôi mỏng.

Nhìn thấy thiếu niên bình yên vô sự mà xuất hiện.

Hắn dừng lại bước chân, dùng một loại ngữ điệu tựa như khiển trách lại tựa như lo lắng, ngửa đầu hỏi: "Như thế nào mà chạy đến nơi này?"

Hắn thích hay là không thích mình?

Nhìn vào đôi mắt bao dung như biển rộng của nam nhân, Quý Lam Xuyên lòng hỗn loạn, ba bước gộp thành hai mà chạy xuống lầu.

Sau đó, giống như viên đạn pháo lao về phía đối phương——

"Tam gia, tôi muốn uống rượu."

➖➖➖➖➖.