Edit: Min

Hoắc Đoá Đoá rõ ràng là biết Tần Chinh, cho nên ngủ một giấc dậy, không thấy người thân bên người cũng không kêu khóc.

Bị con ngươi sạch sẽ của một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm, Tần Chinh lập tức buông lỏng cằm thiếu niên ra.

Đem đôi mắt như nho đen của mình mà đảo qua đảo lại giữa hai người, Hoắc Đoá Đoá khôi phục chút tinh thần, liền ngồi thẳng thân thể giống như người lớn nhỏ: "Tần thúc thúc, buổi tối tốt lành."

Dứt lờ, cô nhóc lại mang vẻ mặt tò mò mà nhìn về thiếu niên xinh đẹp đang ôm mình:"Em là Hoắc Đoá Đoá.

Còn anh tên là gì nha."

Giọng nói của cô nhóc mang theo mùi sữa, chỉ nghe một chút là tâm mềm nhũn ra.

Quý Lam Xuyên đem tay vuốt lại hai bím tóc bị rối loạn lúc ngủ: "Anh tên là Quý Lam, hiện tại Đoá Đoá còn khó chịu không?"

"Có chút buồn ngủ ạ." Che miệng ngáp nhỏ một cái, Hoắc Đoá Đoá nghiêm túc tự hỏi một giây, "Hình như là trong lòng không còn thỏ con nữa."

Nghe được sự so sánh của trẻ con, Quý Lam Xuyên không khỏi cong cong mắt.

Tình trạng mất ngủ cùng tim đập nhanh đều có giảm bớt.

Chỉ cần hảo hảo điều dưỡng vài ngày, thân thể của cô nhóc này hoàn toàn khỏi hẳn.

Lừa gạt dùng Kim Cương kết để đổi lấy sợi dây đỏ trên ngọc cá, Quý Lam Xuyên dở khóc dở cười mà nhận lấy hai khối kẹo sữa làm đáp lễ.

Cùng xuất thân hào môn, Hoắc Đoá Đoá so với Bạch Thời Niên càng có gia giáo hơn.

Ngay cả Tần Chinh vốn vô cảm với trẻ con, nhưng ở trước mặt nhóc con này cũng không thể làm mặt lạnh.

Sau khi ông chủ ra chỉ thị, chú tài xế quay đầu xe, giẫm ga chạy thẳng đến Hoắc gia.

Hoắc lão rõ ràng rất lo lắng cho cháu gái, cho nên đã đứng trước cửa nhà ngóng trông.

"Ông nội!" Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Hoắc Đoá Đoá nhào ôm lấy người không rời.

Tuy gương mặt vẫn tiều tụy, nhưng người tinh mắt đầu có thể nhận thấy tinh thần của cô nhóc tốt hơn rất nhiều.

"Ngoan ngoan ngoan." Chú ý tới sợi dây đỏ của ngọc cá đã đổi, Hoắc lão không nói gì thêm.

Chỉ là đưa cháu gái cho người đàn ông bên cạnh, "Tiểu Tam, con mang Đoá Đoá về phòng đi."

Ôm lấy con gái của mình, nam nhân bị gọi là "Tiểu Tam" vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn gật gật đầu với Tần Chinh, ngay sau đó cầm tay nhỏ của Đoá Đoá quơ quơ: "Ngoan, nói tạm biệt với Tần thúc thúc."

"Tạm biệt Tần thúc thúc, thay cháu nói lời tạm biệt với Quý ca ca nha." Ngoan ngoãn mà phất tay tạm biệt, Hoắc Đoá Đoá lập tức quay đầu, ghé vào đầu vai của ba ba mình, nhỏ giọng nói thầm: "Tần thúc thúc muốn cưới vợ sao? Vừa nãy con mới thấy thúc ấy cùng Quý ca ca hôn hôn."

Chọc chọc cằm lão ba, Hoắc Đoá Đoá vắt hết óc mà tái hiện lại hiện trường: "Chính là ở trong TV diễn như thế này này!"

"Nói nhỏ chút đi tổ tông." Ôm Đoá Đoá trở về phòng, Hoắc Văn Ngạn cũng thật hết cách với tiểu quỷ nhà mình.

Hôm nay hắn có việc rất gấp, không thể đến tiệc mừng thọ được, tự nhiên cũng sẽ không biết "Quý ca ca" là người nào.

Bất quá.........toà băng sơn Tần Chinh kia cũng sẽ hôn hôn sao?

Bị hình ảnh mà mình bổ não dọa cho hoảng sợ.

Thôi thôi! Vẫn là không nên nghĩ nữa.

Hoắc Văn Ngạn ôm con gái lên lầu, bên dưới chỉ còn Hoắc lão gia cùng Tần Chinh.

*

Không có hứng thú với bí mật hào môn, Quý Lam Xuyên lưu lại trong xe mà nhẹ nhàng đánh cái hắt xì.

Chú tài xế rất có ánh mắt, lập tức tăng nhiệt độ trong xe lên một chút.

Lấy chiếc chăn nhỏ mà chuẩn bị cho Hoắc Đóa Đóa lúc trước, đắp lên người, thiếu niên tinh thần kiệt quệ nhanh chóng nhắm mắt lại.

Thậm chí lúc Tần Chinh lên xe lần nữa, cậu cũng không hay biết gì.

Sau khi xe về đến Tần gia, Quý Lam Xuyên đã đem tây trang cọ đến hỗn độn bất kham.

Cậu mơ mơ màng màng mà đi theo sau Tần Chinh.

Bạch Thời Niên không có can đảm mà nói chuyện đêm nay nói ra ngoài, cho nên Tần Tử Hành cũng không có cơ hội tới "Bắt gian".

Tắm rửa qua loa một chút, Quý Lam Xuyên nhào lên giường ngủ một cách ngọt ngào.

Ngược lại là Tần Chinh cách mấy bức tường, một tia buồn ngủ cũng không xuất hiện.

Ánh đèn phòng tắm vẫn sáng, vòi nước lạnh chảy ào ào.

Tần Chinh mặt vô biểu tình mà rửa tay hết lần này đến lần khác, nhưng vô luận thế nào cũng không thể quên được xúc cảm khi chạm vào môi thiếu niên.

Nếu không có Hoắc Đoá Đoá ngắt lời, nói không chừng, hắn thật sự cúi xuống hôn đối phương một cái.

Tâm phiền ý loạn mà nhắm mắt, Tần tam gia giữa đêm khuya làm bạn với nước lạnh.

Hắn cảm thấy, thiếu niên kia gợi lên dục niệm của hắn rất nhiều lần.

Rõ ràng lúc trước không có cảm giác như vậy.

Một tay đem vòi nước tắt đi, thoáng chốc đầu Tần Chinh đau như muốn nứt ra.

Theo tuổi tác càng lớn, chứng đau đầu từ trong bụng mẹ cũng càng thêm nghiêm trọng.

Một khi đại não dùng quá độ hoặc tâm tình không thoái mái, nó liền như bị búa giáng vào đầu.

Từ sau khi lên làm gia chủ Tần gia, hắn muốn suốt đêm ngủ ngon là một giấc mộng xa vời.

Nghĩ tới việc mình bị mất ngủ cùng sự ngủ say của thiếu niên, cũng như giai điệu khiến khách nhân trong bữa tiệc sinh nhật kinh ngạc.

Tần Chinh cầm lấy khăn lông lau mặt, mặc áo ngủ vào rồi hùng hổ mà đi ra khỏi nhà tắm.

Vì thế, Quý Lam Xuyên đang đánh cờ với Chu Công được một nửa, liền bị tiếng đập cửa liên tiếp làm bừng tỉnh.

Ai ai ai mà như đòi mạng vậy? Chẳng lẽ Bạch Thời Niên nửa đêm đi tìm Tần Tử Hành mách lẻo?

Tuỳ tay buộc lại áo ngủ màu đỏ rượu trên người, Quý Lam Xuyên không tình nguyện mà bò dậy mở cửa.

Sau đó, cậu bị nam nhân có sắc mặt đen thui đứng trước cửa làm cho giật mình.

"Tam, tam gia.....?" Nghi ngờ mình còn chưa tỉnh ngủ, Quý Lam Xuyên khó hiểu dụi dụi mắt, "Đã muộn như vậy, sao ngài còn chưa ngủ?"

Cổ áo rộng mở, dây lưng lỏng lẻo, bộ dáng lúc này của thanh niên giống y như đêm hôm đó ở trong phòng bếp.

Hơn nữa, cậu vội vã mở cửa nên không có đi dép, một đôi chân trắng nõn mà xinh xắn cứ như vậy đạp trên mặt đất.

Tầm mắt đảo nhanh qua mắt cá chân như ngọc của thiếu niên, Tần Chinh chỉ cảm thấy ngọn lửa nhỏ trong lòng càng thêm bùng cháy.

Sự thanh thuần cùng gợi cảm trộn lẫn vào với nhau, quả thực giống như là sự câu dẫn trí mạng đối với nam nhân.

Mạnh mẽ đem ánh mắt dời đi, Tần Chinh ném một bó hoa hồng trắng vào trong lồng ngực đối phương: "Thổi cho tôi nghe.".

Web‎ đọc‎ nhanh‎ ????ại‎ _‎ ????ru????????ruyen.????n‎ ‎ _

..........?????

Nếu biểu tượng cảm xúc cũng phổ biến trên thế giới này, khẳng định Quý Lam Xuyên sẽ giống như Anh Da Đen treo đầy dấu hỏi chấm trên mặt.

Đây rõ ràng là hoa hồng trắng mà Trương mụ cắm ở bình..........

Cậu muốn nói rồi lại thôi, nhất thời không thể hiểu nổi loại hành vi thiểu năng trí tuệ nửa đêm này của Tần Chinh.

Nửa đêm muốn nghe nhạc, đây coi cậu giống như là thanh lâu thời cổ sao?

Vừa định uyển chuyển mà cự tuyệt, Quý Lam Xuyên liền chú ý tới mày đối phương nhíu chặt.

Cậu bình thường không dám nhìn chăm chú vào Tần Chinh, thế cho nên tới bây giờ, Quý Lam Xuyên mới phát hiện Tần tam gia hình như không thể chê vào đâu được, tuy vành mắt có hai mạt xanh đen không dễ phát hiện.

Màu xanh đen kia không liên quan gì đến khí vận, hoàn toàn là phản ứng thế chất đối với sự khó chịu của thân thể.

Trong lòng Quý Lam Xuyên mềm nhũn, chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp với đối phương: "Tam gia muốn nghe cái gì."

"Tuỳ tiện."

Ngài là ông chủ, ngài là ba ba, ngài là bệnh nhân!

Điên cuồng áp xuống xúc động muốn đánh người, thiếu niên nặn ra một nụ cười tươi: "Thế Tam gia muốn nghe ở đâu?"

———tốt xấu gì thì chúng ta vẫn mang cái danh ba chồng cùng con dâu, ngài như thế nào mà nửa đêm đến phòng con dâu chứ?

Ý tứ tị hiềm trong lời này không thể rõ ràng hơn, Quý Lam Xuyên tin tưởng người thông minh như Tần Chinh nhất định có thể hiểu được.

Môi mỏng của nam nhân khẽ mở, mặt không đổi sắc mà ra lệnh: "Đến phòng tôi."

Này, này cũng quá kích thích đi?! Một hơi không hoà hoãn lại, Quý Lam Xuyên lập tức bị sặc đến ho khan một trận.

"Không cần cả ngày suy nghĩ tinh, mặc tốt, đi dép rồi đi theo." Nhìn hai má của thiếu niên lập tức đỏ lên, trên mặt Tần Chinh đứng đắn, mà trong lòng lại vui sướng khó giải thích.

Nhưng nhớ tới đối phương có khả năng, sớm đã cùng Tần Tử Hành từng tiếp xúc thân mật, sắc mặt của hắn rất nhanh mà trầm xuống.

Cơn đau đầu như bị kim châm làm đặc tính "Hỉ nộ vô thường" của Tần Chinh càng lớn hơn.

Quý Lam Xuyên chậm rì rì đi theo sau đối phương, giống như một con ốc nhỏ không thể trốn tránh được hiện thực.

Cho dù biết Tần Chinh là người nghiêm túc đứng đắn, nhưng Quý Lam Xuyên vẫn là theo bản năng ngửi được một khí vị nguy hiểm trên người nam nhân.

Đem cửa phòng đẩy ra, Tần Chinh thuận thế duỗi tay cản lại: "Cậu không được đi vào."

Quý • não bộ bị đơ • Lam Xuyên: "..........???"

Đây là có chuyện gì? Tại sao cậu càng ngày càng không hiểu được diễn biến của cốt truyện nữa trời?

Cứ như vậy, trước vẻ mặt ngây ngốc của Quý Lam Xuyên, nam nhân ném cái thảm lông có chất lượng thượng thừa ra.

Sau đó, đoan đoan chính chính mà nằm thẳng lên chiếc giường lớn màu đen ở giữa phòng.

"Làm phiền, thổi đến khi tôi ngủ mới thôi."

Một giọng nói trầm thấp vang lên, rồi truyền ra qua cánh cửa đang mở, Quý Lam Xuyên cực kì cực kì muốn cầm hoa hồng trong tay rồi ném thẳng vào mặt hắn ta.

Nhưng sau cơn tức giận, sự lịch sự cùng mệt mỏi trong giọng nói của nam nhân đã làm cậu bình tĩnh lại.

Tựa hồ mỗi khi đêm khuya tới, tính tình của Tần Chinh sẽ trở nên rất kém.

Nguyên tác chỉ nói Tần tam gia không thích lưu người vào ban đêm, lại không có nói vì cái gì mà đối phương tạo thành thói quen như vậy.

Mỗi đêm người khác đều ngủ say, còn Tần Chinh lại suy nghĩ cái gì trong đầu?

Thầm mắng chính mình thánh mẫu đến mức, cư nhiên vì một "Bạo quân" có khí vận nghịch thiên mà đi nhọc lòng.

Quý Lam Xuyên vẫn là ôm bó hoa hồng ngồi xuống thảm lông.

Thật kỳ quái, nếu người trong phòng đổi thành Tần Tử Hành, cậu tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ như vậy.

Quy hết thảy vào sự tò mò về quá khứ của Tần Chinh, Quý Lam Xuyên hái một cái lá đặt ở bên môi.

Thổi giai điệu gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể dẫn động linh khí tụ tập, tự nhiên trong thân người đó sẽ cảm thấy thư thái toàn phần.

Giãy giục, thở dốc, đoạt lấy, dưới sự gột rửa của linh lực thuần túy, cảnh giấc mơ của Tần Chinh vô cùng hỗn loạn.

Tiếng nức nở ngọt ngào của thiếu niên khẽ vang lên bên tai, hắn đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, rồi nhìn thấy dưới thân là một mảnh hỗn độn.

Lần thứ hai, không giống như lần trước có lệ qua đi.

Lần này, Tần Chinh biết nhìn rõ mặt người trong mộng là ai.

Giai điệu đã dừng lại, thiếu niên đang ghé ở cạnh cửa ngủ ngon lành.

Tần Chinh vội vàng đi vào phòng tắm vặn vòi hoa sen.

Liên tiếp mất không chế, Tần Chinh thật sự vô pháp đối với loại chuyện cảm thấy vui mừng này.

Sự tự chủ vượt xa người thường, chính là nền tảng để hắn có thể đi hết con đường ngày hôm nay.

Mà bây giờ, nó đã thua hoàn toàn dưới tay người thiếu niên này.

Đây không giống như là chuyện của Tần tam gia nên làm.

Nhưng hắn lại không có cách nào khắc chế được, mỗi biểu tình trong mộng của thiếu, đều làm hắn muốn tận mắt nhìn thấy ở hiện thực.

Ánh trăng chiếu sáng, vẻ mặt của Quý Lam Xuyên an ổn dưới sự vây quanh của kim linh khí, phảng phất như là mình đang ngủ ở trong căn hộ khiến cậu yên tâm nhất.

Lặng yên không tiếng động đi đến cạnh cửa, nam nhân mặc áo choàng tắm tràn đầy hơi nước, hơi hơi khom lưng, sắc ám trong mắt càng lúc thâm trầm.

Trước khi tôi hoàn toàn mất khống chế, lại cho em một cơ hội cuối cùng để trốn thoát.

➖➖➖➖➖.