Cố Cửu Tư vừa choáng váng một cái, toàn bộ phủ đệ như người ngã ngựa đổ.

 

Giang Nhu và Cố Lãng Hoa vội chạy tới, nhìn thấy chỉ mới vài ngày thôi mà Cố Cửu Tư đã gầy đi trông thấy thì đau lòng muốn chết.

 

Giang Nhu tìm Liễu Ngọc Như, đắn đo nói: “Ngọc Như à, mọi chuyện không thể nóng vội, đứa con này của ta từ nhỏ chưa từng chịu khổ, bỗng chốc con đã để nó mệt nhọc thành thế này, sẽ xảy ra chuyện đó.”

 

Liễu Ngọc Như thở dài, nàng biết Cố Cửu Tư chưa từng chịu khổ, nhưng cũng không nghĩ tới lại yếu đuối như vậy. Một người ban đầu tinh thần có vẻ tốt như vậy, nói ngất là ngất, cũng thật hiếm thấy. Nàng cúi đầu nói: “Bà bà nói đúng, Ngọc Như biết lỗi rồi.”

 

Thấy Liễu Ngọc Như nhượng bộ thì Giang Nhu cũng không tiện nói gì nữa. Nhưng bà quan sát vẻ mặt Liễu Ngọc Như cũng biết Liễu Ngọc Như tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy. Bà nhìn Cố Cửu Tư nằm trên giường mà đau lòng muốn chết, chậm rãi nói: “Ngọc Như à, thật ra cuộc đời này có rất nhiều con đường để đi, không nhất thiết phải là đọc sách. Cửu Tư không thích hợp, con cũng đừng ép nó….”

 

“Vậy thì chàng hợp với cái gì?” Nghe thấy lời này, Liễu Ngọc Như giương mắt lên, lẳng lặng nhìn Giang Nhu.

 

Giang Nhu bị hỏi mà nghẹn họng.

 

Liễu Ngọc Như lặp lại lần nữa: “Bà bà cảm thấy lang quân thích hợp với cái gì?”

 

Giang Nhu trầm mặc, Liễu Ngọc Như thử thăm dò nói: “Võ nghệ của lang quân cao cường, hay là đưa đến quân đội….”

 

“Không được không được,” Nghe thấy lời này, Giang Nhu lập tức nói: “Nhà chúng ta chỉ có một đứa con là Cửu Tư, chiến trường hung hiểm, nếu có chuyện gì bất trắc….”

 

“Bà bà,” Liễu Ngọc Như thở dài: “Trong lòng con người luôn là một người phụ nữ vô cùng thông minh, sao trong chuyện của lang quân lại nhìn không ra chứ?”

 

“Con đường tập võ không được thì chỉ có thể theo văn, dù cho là kinh doanh hay làm quan thì sao lại không đọc sách chứ? Nếu đọc sách rồi thì đương nhiên sẽ muốn hướng đến con đường tốt nhất, bây giờ trong thành Dương Châu, trong nhà hộ phú thương nào mà không có vài con em gia tộc ra làm quan chứ? Lang quân không có huynh đệ ruột, nếu như sau này chàng không đi thi lấy một cái công danh thì cũng chỉ có thể dựa vào đường huynh đệ họ hàng đi thi của chàng, những người thân thích này đều ở Đông Đô, còn chúng ta ở Dương Châu xa xôi, đến khi công công bà bà lớn tuổi rồi, đến khi lang quân chèo chống Cố gia thì bọn họ vẫn sẽ nể mặt Cửu Tư sao?”

 

Lời này khiến Giang Nhu trầm mặc, Liễu Ngọc Như chậm rãi nói: “Cho dù có nể mặt thì lang quân chỉ là một thương nhân, chung quy địa vị cũng hơi kém, công công bà bà đã là nhà giàu nhất ở Dương Châu, nhưng cữu cữu muốn từ Đông Đô đến mang lang quân đi, công công bà bà cũng không có cách nào không phải sao? Dựa vào người khác để leo lên thì chi bằng tự lập sinh sống, người phải suy nghĩ cho tương lai của lang quân. Người nghĩ xem, sở dĩ hôm nay chàng phải chịu khổ như vậy cũng là vì khi còn nhỏ quá không buồn không lo, những thứ mà cuộc sống con người ta phải trải qua đều là như nhau, nỗi khổ nên chịu thì không chịu, tương lai sẽ phải trả lại gấp bội, người nói xem đạo lý này có đúng không?”

 

Giang Nhu nghe thấy lời này, một lúc sau, bà thở dài, gật đầu nói: “Con nói đúng.”

 

“Hơn nữa,” Liễu Ngọc Như nhấp một ngụm trà, lên tiếng nói: “Thật ra lang quân rất thông minh, những ngày qua con đã thấy tài năng của lang quân, không thua kém ai cả. Cho nên con hy vọng sau này công công bà bà đừng nói rằng lang quân không làm được gì nữa, có chuyện gì mà không được chứ. Trong lòng con, cho dù chàng có là Trạng nguyên thì con cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.”

 

Giang Nhu lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cúi đầu nói: “Con dâu nhất thời nóng vội, nói năng mạo phạm rồi.”

 

“Không sao,” Giang Nhu thở ra: “Con nói đúng, là ta và Lãng Hoa bị che mắt rồi. Con hãy chăm sóc nó thật tốt.”

 

Nói rồi Giang Nhu đứng dậy, vỗ vỗ vai Liễu Ngọc Như, nhu hòa nói: “Con là đứa trẻ tốt, Cửu Tư cưới con, ta rất yên tâm.”

 

Trong lòng Liễu Ngọc Như khẽ rung động.

 

Nàng rũ mắt xuống, trong lòng có một chút vui vẻ.

 

Dù sao thì cũng chỉ mới mười lăm tuổi, được trưởng bối khen ngợi vẫn khó tránh khỏi có một chút lung lay.

 

Chỉ là trên mặt nàng không biểu hiện ra, cung kính tiễn Giang Nhu ra ngoài, vừa đến cổng thì Giang Nhu đột nhiên nói: “Đến khi cơ thể Cửu Tư tốt hơn một chút rồi, sau khi cùng con lại mặt thì con hãy bớt ra chút thời gian, ta dẫn con đi đến mấy cửa hàng.”

 

Liễu Ngọc Như ngẩn người.

 

Sản nghiệp của Cố gia quá lớn, một mình Cố lão gia không quản lý được, cho nên có một phần sản nghiệp do một mình Giang Nhu trông coi. Chuyện này mà đặt ở những gia đình khác thì nghe rợn cả người, thế mà lại để cho thê tử trông coi sản nghiệp, còn nói chuyện làm ăn với người ngoài. Nhưng đối với Cố gia mà nói thì chuyện này không thể bình thường hơn được nữa.

 

Liễu Ngọc Như biết, để nàng đi xem mấy cửa hàng chính là bước đầu tiên để nàng tiếp nhận việc kinh doanh.

 

Giang Nhu…. Lại muốn nàng cũng kinh doanh giống như bà sao?!

 

Trái tim Liễu Ngọc Như nhảy thịch một cái.

 

Sắc mặt nàng bình tĩnh đáp vâng, sau đó cung kính tiễn Giang Nhu đi.

 

Nàng nén sự kích động trong lòng, quay về phòng đã thấy Cố Cửu Tư tỉnh lại, hắn mở to mắt nhìn lên nóc giường, hình như là đang ngẩn người.

 

Liễu Ngọc Như đi đến bên cạnh Cố Cửu Tư, ngồi xuống mép giường, phe phẩy cây quạt: “Lang quân đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

 

Cố Cửu Tư đáp một tiếng, sau đó thở dài nói: “Ta đã không sao rồi, có phải là cần đọc sách rồi không?”

 

“Hôm nay nghỉ ngơi trước đi.”

 

Liễu Ngọc Như cười nói: “Ta nói chuyện với chàng là được rồi.”

 

“À,” Sắc mặt Cố Cửu Tư hờ hững: “Ta không muốn nói chuyện.”

 

“Vậy thì chàng nghe ta nói đi.”

 

Liễu Ngọc Như chống đầu, dựa vào bên người Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư bị nàng chọc cười, cười nhìn nàng: “Sao nàng lại mặt dày như vậy.”

 

“Mẫu thân chàng bảo ta đi theo bà đến cửa hàng.”

 

Liễu Ngọc Như nén sự kích động trong lòng, nhưng nụ cười trên mặt lại không giấu được. Cố Cửu Tư cảm nhận được sự vui vẻ của nàng thì quay đầu nói: “Đi thì đi, nàng vui vẻ cái gì?”

 

“Ta đoán là bà muốn để ta đi theo bà kinh doanh.” Liễu Ngọc Như cho rằng Cố Cửu Tư không hiểu, lại bổ sung thêm một câu. Cố Cửu Tư “Này” một tiếng, đầy vẻ không thèm để ý nói: “Không phải chỉ là làm ăn thôi sao? Nàng vui như vậy à?”

 

Nói rồi hắn đột nhiên nhớ đến thân phận của Liễu Ngọc Như khi còn ở Liễu gia, hắn liền hiểu được, hắn suy nghĩ, sau đó nói: “Mẫu thân ta để nàng đi theo bà xem một chút, nói không chừng chính là muốn xem xem nàng có tố chất hay không. Chẳng phải nàng muốn ta đọc sách làm quan sao? Sau này sản nghiệp nhà chúng ta cũng không để lãng phí được, nói không chừng bà nghĩ là sau này ta làm quan rồi thì sản nghiệp Cố gia giao toàn quyền cho nàng.”

 

Nghe thấy thế thì Liễu Ngọc Như trợn to mắt: “Chàng nói…. Chàng nói….”

 

“Tương lai của Cố gia đều là của nàng.” Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Liễu Ngọc Như thì đột nhiên Cố Cửu Tư vui vẻ trở lại, hắn nhường chỗ cho nàng, nghiêng người sang, đầu gối trên cánh tay, cười nói: “Thế nào, vui đến choáng váng rồi hả?”

 

Liễu Ngọc Như không lên tiếng, nàng hít thở sâu mấy lần, hơi thấp thỏm nói: “Vậy chàng nói xem, ta có được không?”

 

Cố Cửu Tư ngẩn người, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm này của nàng, bỗng nhiên hắn bật cười.

 

Liễu Ngọc Như bị hắn cười mà không hiểu ra sao, nàng có chút bất mãn, đưa tay đẩy hắn: “Chàng cười cái gì?”

 

“Liễu Ngọc Như,” Hắn vui vẻ nói: “Nàng cũng có ngày hôm nay sao?”

 

Hóa ra người đối mặt với sự lo lắng bất an chưa từng có không phải chỉ có mình hắn.

 

Liễu Ngọc Như không nhịn được đưa tay nhéo Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư vội vàng lùi vào giữa giường né tránh, gào thét nói: “Ai da đau đau đau, tha cho ta đi bà cô ơi, nàng lợi hại nhất hung ác nhất rồi…”

 

Liễu Ngọc Như bị hắn chọc cười, vừa cười vừa nhéo hắn, Cố Cửu Tư né một lúc thì thật sự không nhịn được nữa, bắt lấy tay nàng nói: “Được được, đừng nhéo nữa, ta thua rồi.”

 

“Buông tay!”

 

Liễu Ngọc Như ra vẻ hung ác nhìn hắn.

 

“Vậy nàng cũng không được nhéo ta nữa.”

 

Nói rồi Cố Cửu Tư thả tay nàng ra, Liễu Ngọc Như “Hừ” một tiếng rời giường, nói với hắn: “Chàng nghỉ ngơi một chút đi, hai ngày này tìm thời gian đi lại mặt với ta.”

 

Bây giờ phong tục ở Dương Châu là lại mặt vào ngày trăng tròn, bây giờ cũng sắp đến ngày lại mặt rồi.

 

Cố Cửu Tư uể oải lên tiếng, thấy Liễu Ngọc Như ngồi trước gương, hắn chống đầu lên, ôn hòa nói: “Nàng cũng đừng lo lắng nữa.”

 

Động tác gỡ trâm cài đầu của Liễu Ngọc Như dừng lại một chút, Cố Cửu Tư ngáp một cái: “Nàng yên tâm đi, nàng lợi hại như vậy, ngay cả ta cũng dạy dỗ được thì mấy cái cửa hàng nhỏ nàng cũng có thể quản lý được.”

 

Nghe thấy lời này thì Liễu Ngọc Như mới phản ứng lại, Cố Cửu Tư đang nói đến chuyện nàng tiếp nhận chuyện làm ăn.

 

Động tác của nàng dừng lại một chút, một lúc sau, nàng rũ mắt, lên tiếng: “Ừm.”

 

Đã nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng Cố Cửu Tư cũng có cảm giác được ngủ ngon. Đến ngày hôm sau, Liễu Ngọc Như nhìn thấy tinh thần hắn không tệ thì sai người đi đưa thiếp mời tới Liễu gia, dẫn Cố Cửu Tư đi lại mặt.

 

Trên đường về nhà, Liễu Ngọc Như luôn luôn dặn dò Cố Cửu Tư: “Đến nhà ta thì chàng ít nói chuyện một chút, thể hiện tốt với ta là được rồi.”

 

Cố Cửu Tư gật đầu, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ cho nàng thể diện.”

 

“Còn có một chuyện….” Liễu Ngọc Như cau mày, Cố Cửu Tư giương mắt nhìn nàng, Liễu Ngọc Như suy tư nói: “Ta muốn đứa con thiếp thất nhỏ nhất của Trương Nguyệt Nhi làm con thừa tự dưới danh nghĩa của mẫu thân ta, chàng….”

 

Nói rồi Liễu Ngọc Như dừng lại một chút, sau đó nói: “Thôi.”

 

Nàng nghĩ, chuyện phức tạp như vậy, Cố Cửu Tư cũng không làm được.

 

Mà Cố Cửu Tư nhìn nàng một chút, cũng đã hiểu ra nàng muốn làm gì, nhếch miệng, nghiêng đầu đi, không nói nhiều nữa.

 

Cố Cửu Tư dẫn Liễu Ngọc Như lại mặt, vừa tới cửa lớn Liễu gia, Liễu Ngọc Như đã trông thấy Liễu Tuyên dẫn theo Tô Uyển đứng ở cửa, Trương Nguyệt Nhi và Vân Vân cùng nhau đứng sau lưng hai người.

 

Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Tô Uyển quay lại vị trí này, Liễu Ngọc Như vừa trông thấy đã biết những ngày qua của mẫu thân không tồi. Hốc mắt nàng đỏ ửng, hơi cúi đầu, sau đó cảm nhận được Cố Cửu Tư nắm chặt tay nàng, trước mặt bao nhiêu người, vẻ mặt yêu thương nói: “Sao phu nhân lại khóc? Khó chịu chỗ nào?”

 

Liễu Ngọc Như: “…”

 

Không, ta không cần chàng làm ra vẻ mặt yêu thương dối trá như vậy.

 

Nhưng nàng không thể vứt mặt mũi của Cố Cửu Tư đi được, miễn cưỡng cười cười, ôn nhu nói: “Nhìn thấy phụ mẫu, vui mừng nên khóc thôi.”

 

Nói rồi nàng dẫn Cố Cửu Tư tiến đến, cung kính hành lễ với Tô Uyển và Liễu Tuyên.

 

Cố Cửu Tư hành lễ nghiêm chỉnh khiến Liễu Tuyên thở phào nhẹ nhõm, ông đã quen nghe thấy Cố Cửu Tư làm việc tùy tiện, vốn là lo lắng dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào như thế thì Cố Cửu Tư sẽ đánh vào mặt ông, ai có thể nghĩ tới Cố Cửu Tư thế mà lại cho ông thể diện, lúc này khiến ông vui vẻ lên rất nhiều, vội vàng gọi Cố Cửu Tư đi vào.

 

Thế là Cố Cửu Tư cùng Liễu Tuyên, Liễu Ngọc Như đỡ Tô Uyển, một nhà vui vẻ tiến vào cửa lớn Liễu gia.

 

Cố Cửu Tư một lòng muốn giành lấy thể diện cho Liễu Ngọc Như, thế là suốt bữa cơm luôn gắp thức ăn cho Liễu Ngọc Như, hỏi han ân cần, thấy người ngồi trên bàn đưa mắt nhìn nhau, mặt Liễu Ngọc Như hồng thấu, Cố Cửu Tư lại không hề hay biết, hạ nhân bên cạnh có hơi không nhịn được cười, trong lòng Trương Nguyệt Nhi khinh thường, cảm thấy Cố Cửu Tư thật không có phép tắc, nhưng lại không thể không hâm mộ. Mà Tô Uyển trông thấy Liễu Ngọc Như sống tốt như vậy thì cúi đầu, không để cho người ta thấy đôi mắt đỏ lên của bà.

 

Đến khi xong bữa cơm, Cố Cửu Tư bị Liễu Tuyên kéo đi uống rượu.

 

Có lẽ là kỳ vọng đối với Cố Cửu Tư quá thấp nên khi Cố Cửu Tư thể hiện sơ sơ thì ấn tượng của Liễu Tuyên đối với hắn liền vô cùng tốt. Mà Liễu Tuyên được Tô Uyển dẫn về phòng, Tô Uyển nói với nàng tình hình những ngày gần đây: “Bây giờ lòng dạ của Trương Nguyệt Nhi hoàn toàn đặt trên người Vân Vân, ầm ĩ gay gắt với phụ thân con, phụ thân con trông thấy bọn họ là đau đầu, thế là cần mẫn đến chỗ của ta rồi.”

 

“Ta cũng không cảm thấy gì, ông ấy đến hay không thì ta cũng không để ý lắm. Chỉ là mọi người thấy ông ấy coi trọng ta thì đã tốt với ta hơn nhiều rồi.”

 

“Ngược lại là con đó,” Tô Uyển nhìn Liễu Ngọc Như, quan tâm nói: “Cố đại công tử đó, đối với con….”

 

“Rất tốt.” Nghe thấy thế thì Liễu Ngọc nở nụ cười, ôn nhu nói: “Mẫu thân, Cửu Tư tốt hơn so với lời đồn đại bên ngoài nhiều, rất tốt với con.”

 

“Hắn ở nhà,” Tô Uyển hơi xấu hổ, chỉ chỉ về phía phòng lớn: “Cũng là dáng vẻ như vậy à?”

 

Liễu Ngọc Như đỏ mặt, nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân yên tâm đi, chàng thật sự thương con.”

 

“Vậy là tốt rồi.” Tô Uyển thở phào một cái, gật đầu nói: “Nữ nhân có thể được trượng phu yêu thương như vậy, cả đời không có gì đáng lo nữa.”

 

Liễu Ngọc Như cười không nói.

 

Trước kia nàng cảm thấy Tô Uyển nói không sai, bây giờ lại không có cách nào tán đồng được, nhưng nàng cũng biết Tô Uyển đã suy nghĩ như vậy cả đời rồi, muốn thay đổi thì quá khó khăn, thế là nàng cũng chỉ nói chuyện cùng Tô Uyển. Một lúc sau, nàng nhớ ra mục đích đến ngày hôm nay, nói với Tô Uyển: “Bây giờ tình cảm của người và phụ thân cũng khá hơn rồi, nhân cơ hội này thì cũng nên tính toán cho tương lai một chút. Con nghĩ, lời nói ngày hôm đó của bà bà con cũng không phải là không có lý, bây giờ người không có con cái, đừng ngại nhận một đứa con thừa tự, Nếu là con của Vân Vân thì chỉ sợ nàng ấy sẽ thất vọng đau khổ, bây giờ đứa con nhỏ nhất của Nguyệt di nương còn chưa đầy hai tuổi, hay là hôm nay con đề cập chuyện này với phụ thân, người thử xem?”

 

“Con đề cập…. sợ là không được đâu?”

 

Tô Uyển hơi lo lắng, Liễu Ngọc Như thở dài: “Dù sao cũng không để người nói được. Sở dĩ bây giờ phụ thân thích đến chỗ người là vì cảm thấy tính tình người không màng danh lợi, không tranh giành, nếu như người mở miệng nói thì chỉ sợ phụ thân sẽ không thích nữa.”

 

Tô Uyển trầm mặc, không lên tiếng, Liễu Ngọc Như suy nghĩ: “Người đừng lo lắng, Cửu Tư ở đây, cho dù phụ thân không vui thì cũng sẽ không dám nói gì.”

 

Tô Uyển và Liễu Ngọc Như nói chuyện cả một buổi chiều, đợi đến cơm tối, mọi người nói chuyện với nhau, Liễu Ngọc Như thấy Trương Nguyệt Nhi ôm đứa trẻ thì cười nói: “Vinh đệ bây giờ cũng sắp hai tuổi rồi nhỉ?”

 

Nghe thấy Liễu Ngọc Như nhắc đến nhi tử thì Trương Nguyệt Nhi lập tức có một chút lo lắng, cười nói: “Đúng vậy, sắp hai tuổi rồi.”

 

“Biết nói chưa?”

 

“Còn chưa hẳn, nhưng biết gọi nương rồi.”

 

Trương Nguyệt Nhi nói rồi thúc giục Liễu Vinh: “Vinh Nhi, nào, gọi một tiếng nương cho mọi người nghe nào.”

 

Đứa trẻ nói một hàng ê a, cũng không nói ra được một chữ hoàn chỉnh, Cố Cửu Tư “Phụt” cười ra tiếng, Trương Nguyệt Nhi nhìn sang, Cố Cửu Tư cúi đầu nói: “Xin lỗi, đứa trẻ này buồn cười quá, ta không nhịn được.”

 

Mọi người: “…”

 

Liễu Ngọc Như nhàn nhạt nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư lập tức thu lại ý cười, ngồi nghiêm chỉnh.

 

Chỉ một chi tiết như vậy thôi, lúc này Tô Uyển mới thật sự yên lòng. Sắc mặt Trương Nguyệt Nhi hơi khó coi, Liễu Ngọc Như vội nói: “Di nương đừng so đo với chàng, tính tình Cửu Tư trẻ con.”

 

“Bản tính Cố đại công tử thẳng thắn,” Trương Nguyệt Nhi miễn cưỡng cười nói: “Có gì hay mà so đo.”

 

“Dưới gối Nguyệt di nương bây giờ có hai nhi tử, Ngọc Như thấy mà vô cùng hâm mộ, Ngọc Như luôn nghĩ, bây giờ Ngọc Như gả đi rồi, bên cạnh mẫu thân dù sao cũng nên có người chăm sóc, phụ thân nói xem có đúng không?”

 

Nói rồi Liễu Ngọc Như nhìn về phía Liễu Tuyên, tay ôm đứa trẻ của Trương Nguyệt Nhi không nhịn được mà nắm chặt, Liễu Tuyên nghe thấy lời của Liễu Ngọc Như thì nhẹ gật đầu, đúng là vượt khỏi dự đoán của mọi người, nói thẳng: “Con nói đúng, dưới gối của mẫu thân con nên có thêm một đứa trẻ.”

 

“Hay là thế này đi,” Liễu Tuyên nói thẳng: “Nguyệt Nhi, giao Vinh Nhi cho phu nhân nuôi dưỡng đi.”

 

“Lão gia!”

 

Trương Nguyệt Nhi kêu lên sợ hãi: “Chuyện này…. Chuyện này…. Vinh Nhi còn nhỏ,” Đầu óc bà ta xoay chuyển cực nhanh, vội nói: “Nếu nó rời khỏi ta, không được!”

 

“Lời này của Nguyệt di nương rất kỳ lạ,” Cố Cửu Tư uể oải mở miệng: “Nam nhi nhà ai không thể rời khỏi mẫu thân được? Cũng không phải đồ hèn nhát gì, di nương, vẫn là giao nhi tử cho đại phu nhân nuôi dưỡng đi, khỏi phải đường vòng quanh co.”

 

Trương Nguyệt Nhi nghe thấy lời này thì hiểu được Cố Cửu Tư đang ngầm châm biếm bà ta không có tầm mắt, Trương Nguyệt Nhi cắn nát răng, thầm hận những năm đó mình còn đối xử tốt với Liễu Ngọc Như và Tô Uyển, cho nên mới khiến bọn họ có năng lực trở mình như ngày hôm nay.

 

Bà nên sớm giết chết Tô Uyển, hoặc là tùy tiện gả Liễu Ngọc như cho một lão già họm hẹm làm thiếp thất, để cho mẫu tử bọn họ cả đời không lật người nổi.

 

Nhưng bây giờ nói những lời này thì đã muộn rồi, bà ta chỉ có thể ôm con bắt đầu khóc sướt mướt làm loạn.

 

Liễu Tuyên thấy bà ta ồn ào trước mặt Cố Cửu Tư thì lập tức nổi giận, cho người kéo bà ta xuống, sau đó tiếp tục nói chuyện này với Tô Uyển, lại giữ Cố Cửu Tư lại uống rượu một lúc, lúc này mới để cho Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư ra về.

 

Đến khi lên xe ngựa, Liễu Ngọc Như cảm thấy hơi kỳ lạ: “Sao hôm nay phụ thân ta lại dễ nói chuyện như vậy?”

 

Nàng vốn nghĩ, muốn để Liễu Vinh làm con thừa tự thì phải ầm ĩ một trận. Cố Cửu Tư dùng tay chống đầu, tựa bên cửa sổ, lại cười nói: “Nàng phải khen ngợi ta.”

 

Liễu Ngọc Như nghe thấy thế thì quay đầu, bèn trông thấy công tử áo đỏ kim quan, sắc mặt mỉm cười, ánh trăng rơi xuống làn da như ngọc sứ của hắn, mang theo một lớp ánh sáng nhàn nhàn.

 

Bên trong nụ cười lười nhác của hắn như mang theo sự phong lưu, lại khiến cho Liễu Ngọc Như có sự hoảng hốt trong phút chốc.

 

Thấy Liễu Ngọc Như không nói lời nào, hắn vươn tay, vẫy vẫy tay với nàng: “Ngẩn người cái gì? Khen ta đi.”

 

“Khen chàng cái gì?”

 

Liễu Ngọc Như lấy lại tinh thần, cảm thấy hơi mất tự nhiên, nghiêng đầu đi, dùng quạt tròn tạo gió cho mình. Cố Cửu Tư phủi quần áo một cái, có chút tự hào nói: “Buổi chiều ta đã nói chuyện đó với phụ thân nàng rồi.”

 

“Hửm?”

 

Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn hắn, tò mò nói: “Chàng nói cái gì rồi?”

 

“Ta nói, thê tử gia đình giàu có nhà người ta đều có nhi tử, không có thì cũng phải nhận con thừa tự, mẫu thân nàng cô đơn một mình, ta lo lắng.”

 

“Lúc đầu ta định tặng thật nhiều đồ cho cậu em vợ, đáng tiếc là nàng không có đệ đệ. Tặng đồ cho con cái của thiếp thất, còn chèn ép mẫu thân nàng, trong lòng ta không quá vui vẻ.”

 

“Chỉ vậy thôi?” Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư ngẩn người: “Không vậy thì nàng muốn thế nào?”

 

“Chàng nói như vậy, có thể….” Liễu Ngọc Như đắn đo nói: “Quá trực tiếp hay không?”

 

“Cho nên ta nói nàng đó,” Cố Cửu Tư dùng cây quạt nhẹ nhàng chọt trán nàng một cái, khóe miệng mang theo nụ cười: “Làm việc mà lại nghĩ quá nhiều. Nàng cho rằng vì sao nhiều năm như vậy mà phụ thân nàng không hưu mẫu thân nàng?”

 

Liễu Ngọc Như nhíu mày lại, do dự nói: “Bởi vì chuyện hưu thê…. Truyền đi thì không có thể diện?”

 

Cố Cửu Tư thở dài, dùng ánh mắt nhìn đồ đần để nhìn Liễu Ngọc Như, nói thẳng: “Phụ thân nàng là người cần thể diện sao? Ông ấy không hưu mẫu thân nàng hoàn toàn là vì mẫu thân nàng là thiên kim tiểu thư Tô gia ở Tô Châu, hưu mẫu thân nàng rồi thì ông ấy tái giá đâu ra với nữ nhân vẻ vang như vậy? Có người cữu cữu đắc lực như vậy? Cho nên phụ thân nàng sủng ái Trương Nguyệt Nhi nhưng lại không phải là điều kiện tiên quyết đắc tội với Tô gia. Nếu như mẫu thân nàng đã sớm làm loạn thì phụ thân nàng còn dám sủng ái Trương Nguyệt Nhi như thế sao?”

 

Liễu Ngọc Như nghe thấy lời của Cố Cửu Tư thì chậm rãi nói: “Nam nhân… cũng phải tính toán như vậy sao?”

 

“Nam nhân cũng là người,” Cố Cửu Tư cười nhạo: “Là người thì sẽ tham tiền tham quyền. Trong lòng phụ thân nàng thì nữ nhân tính là gì chứ? Bây giờ ông ấy muốn bám chặt lấy Cố gia, cho nên đương nhiên sẽ tốt với mẫu thân nàng, ta đề xuất yêu cầu, còn nói rõ cho ông ấy biết, chỉ cần đứa trẻ làm con thừa tự dưới danh nghĩa mẫu thân nàng thì ta sẽ tặng đồ cho ông ấy, Cố gia chúng ta tặng đồ là tùy tiện tặng sao? Trong lòng phụ thân nàng tính toán rất rõ đấy.”

 

Liễu Ngọc Như không lên tiếng, Cố Cửu Tư phe phẩy cây quạt, chờ Liễu Ngọc Như khen hắn, chờ một lúc lâu sau, không thấy Liễu Ngọc Như có phản ứng thì bất mãn nói: “Tại sao nàng không nói?”

 

“Cố Cửu Tư,” Lần này Liễu Ngọc Như không gọi hắn là lang quân, nàng chậm rãi thưởng thức, ngước mắt nhìn người cà lơ phất phơ trước mặt, kinh ngạc nói: “Chàng…. Chàng rất lợi hại.”

 

Chí ít là trong chuyện suy nghĩ thấu tình đạt lý này thì Cố Cửu Tư thông suốt hơn nàng nhiều.

 

Hắn nghĩ rất đơn giản, mỗi sự việc đều nghĩ về bản chất của nó, bỏ qua những quy tắc và lời nói hời hợt bên ngoài, lần nào cũng đều đánh vào chỗ hiểm.

 

Cố Cửu Tư đối phó với kiểu người như Liễu Tuyên dễ như trở bàn tay, chỉ là Liễu Ngọc Như và hắn vốn không có cùng mạch suy nghĩ nên hắn mới không có chỗ để ra tay.

 

Cố Cửu Tư nghe thấy Liễu Ngọc Như khen ngợi thì nhíu mày, tay gác lên cửa sổ, có chút kiêu ngạo nói: “Gọi phu quân.”

 

Liễu Ngọc Như nghe lời, vui vẻ ngồi xổm bên cạnh Cố Cửu Tư, đấm chân cho hắn, lấy lòng nói: “Phu quân, chàng lợi hại quá, chàng nói cho ta biết một chút về Trương Nguyệt Nhi, chàng nói xem bà ta thế nào?”

 

“Trà.” Cố Cửu Tư nghe thấy Liễu Ngọc Như lấy lòng như thế thì trong lòng lập tức bay lên, Liễu Ngọc Như vội châm trà cho hắn, nhìn hắn mong chờ. Cố Cửu Tư nhấp một ngụm trà, nhìn ánh mắt sùng bái đó của Liễu Ngọc Như, hắn không nhịn được cười.

 

“Liễu Ngọc Như,” Hắn cười nói: “Ta phát hiện ra nàng rất biết co biết duỗi.”

 

“Đúng thế,” Liễu Ngọc Như lập tức nói: “Người làm việc lớn nhất định phải có sự quyết đoán này.”

 

Cố Cửu Tư bật cười ha ha, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

Sau khi hắn say thì rất vui vẻ, bắt đầu ba hoa khoác lác, Liễu Ngọc Như hỏi vấn đề nào hắn liền nói cho nàng biết nhận xét của mình.

 

Từ Trương Nguyệt Nhi, Vân Vân, một mạch nói hết những người mà hắn nhận biết.

 

Những ngày qua Liễu Ngọc Như bảo thầy giáo nói cho hắn nghe về tình hình thiên hạ, trong lòng hắn cũng đã nắm chắc, Liễu Ngọc Như thấy hắn có vẻ say rồi, cái gì cũng nói thì không nhịn được: “Vậy chàng cảm thấy Lương vương thế nào?”

 

Nghe thấy cái tên này thì trong mắt Cố Cửu Tư lóe lên sự lạnh lẽo, cười khẩy nói: “Loạn thần tặc tử, sau này tất phản.”

 

Trong lòng Liễu Ngọc Như bỗng nhiên giật mình, nàng còn muốn hỏi tiếp thì Cố Cửu Tư đã nhắm hai mắt lại, dựa vào xe ngựa, mất hứng nói: “Ta muốn ngủ, không được làm phiền ta.”

 

Sau đó dù cho Liễu Ngọc Như có lắc hắn như thế nào thì hắn cũng không chịu nói thêm nữa.

 

Nhưng lời này lại khắc trong lòng Liễu Ngọc Như.

 

Liễu Ngọc Như cả đêm không ngủ, nàng nằm trên giường trằn trọc, đến ngày hôm sau tỉnh rượu, Liễu Ngọc Như từ sớm đã ngồi xổm bên cạnh Cố Cửu Tư đang nằm dưới đất, bắt đầu lắc hắn: “Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư.”

 

Cố Cửu Tư đưa tay che tai mình lại, bất mãn thì thào: “Không phải đã nói là cho ta nghỉ sao? Ta mệt lắm, rất mệt, rất buồn ngủ….”

 

“Chàng trả lời thêm một vấn đề nữa thì ta sẽ cho chàng ngủ.”

 

Cố Cửu Tư bịt lỗ tai, làm như không nghe thấy gì cả, Liễu Ngọc Như kéo tay hắn ra, vội nói: “Vì sao chàng lại nói Lương vương sẽ phản?”

 

“Hửm?” Cố Cửu Tư mơ màng mở mắt ra: “Ta nói sao?”

 

“Đúng,” Liễu Ngọc Như khẳng định nói: “Chàng nói.”

 

Cố Cửu Tư khó khăn suy nghĩ, nhịn một lúc lâu, rốt cuộc hắn mới nói: “Đoán mò….”

 

Liễu Ngọc Như: “…”

 

Thấy sắc mặt của Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư biết mình không thể ngủ nữa, hắn ngồi dậy, thống khổ nói: “Ta chỉ là cảm thấy Lương vương này quá giả dối. Nàng nói xem ông ta có binh có quyền, cái gì cũng nghĩ cho Hoàng đế, còn đưa người nhà mình đi làm con tin, nếu như ngươi muốn trung thành như vậy thì giao binh quyền ra, nàng nhìn xem hai năm nay ông ta đánh trận ba lần, lần nào cũng kêu triều đình tăng thêm binh lính, nhưng ta thấy trận chiến này rồi, ta cảm thấy nhiều lần đều có thể truy kích tiêu diệt luôn một lần, nhưng ông ta không làm, nàng nói xem là vì sao?” 

 

“Ta chỉ nghĩ, nàng nói xem có khả năng hay không, ông ta có thể đánh thắng kẻ địch bên ngoài, nhưng ông ta sợ giảo thố tử tẩu cẩu phanh*, chính ông ta cũng biết Hoàng đế nghi ngờ mình, cho nên cũng đã bắt đầu có suy nghĩ mưu phản, chỉ là hiện tại chưa đến thời cơ, vì vậy ông ta liền giả vờ ngoan ngoãn, sau đó cố ý để Trần Quốc xuất binh quấy rối biên cương, thông qua việc đánh trận giả lặp đi lặp lại này mà tăng thêm binh lính cho mình.” (*: Câu hoàn chỉnh là Phi điểu tận, lương cung tàng; giảo thố tử, tẩu cẩu phanh, địch quốc phá, mưu thần vong: Chim hết thì cung cũng cất, thỏ chết thì chó cũng bị nấu; nước địch tan thì mưu thần cũng chết.)

 

“Sao chàng biết ông ta có thể tiêu diệt luôn một lần?” Liễu Ngọc Như tò mò, Cố Cửu Tư thở dài: “Trước kia ở sòng bạc ta đã từng gặp rất nhiều người tới từ đất phong của Lương vương, bọn họ kể lại tình hình bên đó cho ta. Ta cũng đoán mò thôi chứ không phải là thật.”

 

Liễu Ngọc Như không lên tiếng, Cố Cửu Tư đưa tay ôm đầu, một lúc lâu sau hắn giương mắt nhìn nàng: “Nàng còn muốn hỏi gì không? Không hỏi thì ta muốn ngủ.”

 

“Ngủ đi.”

 

Liễu Ngọc Như đưa tay trả gối lại cho hắn.

 

Đầu Cố Cửu Tư vừa chạm gối là lập tức nhắm mắt lại.

 

Say rượu thật dễ đau đầu.

 

Liễu Ngọc Như suy nghĩ lời của Cố Cửu Tư, trải qua quãng thời gian này thì đã hiểu, nàng cảm thấy lời của Cố Cửu Tư có một chút đạo lý, hắn nói hắn đoán mò nhưng Liễu Ngọc Như lại cảm thấy, có thể chuẩn hơn nhiều người nghiêm túc phân tích tình báo rất nhiều.

 

Dù sao thì tình báo có thể là giả, nhưng tùy tiện nói ra ở sòng bạc thì không cần phải làm bộ.

 

Liễu Ngọc Như suy nghĩ một lúc, bên ngoài truyền đến giọng nói của Ấn Hồng: “Thiếu phu nhân, đại phu nhân cho gọi người.”

 

Liễu Ngọc Như tỉnh táo lại, vội vàng lên tiếng rồi rửa mặt, sau đó đi đến phòng lớn, Giang Nhu đã đợi ở đó, thấy Liễu Ngọc Như đi tới thì bà cười nói: “Nào, ăn xong điểm tâm rồi ta dẫn con đến cửa hàng.”

 

Liễu Ngọc Như cúi đầu đáp lời, cùng Giang Nhu ăn bữa sáng. Giang Nhu hỏi nàng một chút về tình hình Cố Cửu Tư và nàng về nhà mẹ đẻ, rồi lại hỏi sự sắp xếp sau này, sau đó nói: “Cửu Tư quen với việc đọc sách rồi, sau này bài tập của Cửu Tư con cũng không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm nữa, hãy bớt chút thời gian cho việc làm ăn.”

 

“Nghe theo sự dặn dò của bà bà.”

 

Giang Nhu và nàng dùng điểm tâm xong liền dẫn nàng đi đến cửa hàng, Giang Nhu giới thiệu nàng cho tất cả mọi người trong cửa hàng, tỉ mỉ dạy cho nàng về hoạt động của tất cả cửa hàng.

 

Lựa chọn địa điểm của mỗi cửa hàng, phương thức lợi nhuận, nguồn gốc mua sắm….

 

Giang Nhu không giữ lại chút nào, đều nói cho Liễu Ngọc Như biết, chờ đến khi sau này chuyển giao tất cả các cửa hàng cho nàng, Giang Nhu lấy một cuốn sổ sách ra, lấy tay chỉ cho Liễu Ngọc Như cách xem sổ sách, sau đó bà nói với Liễu Ngọc Như: “Hiện tại vừa vặn đến lúc kiểm tra sổ sách một năm qua, con giúp ta kiểm tra tất cả sổ sách một lần đi.”

 

Liễu Ngọc Như hơi sững sờ, nàng biết Giang Nhu đang thử thách nàng nên không từ chối, mặc dù trong lòng thấp thỏm nhưng nàng vẫn đồng ý.

 

Hôm đó trở về nhà, Cố Cửu Tư cũng không ở nhà, sau khi nàng hỏi thăm thì mới biết Cố Cửu Tư đi chơi rồi.

 

Nghĩ đến Cố Cửu Tư đã lâu rồi chưa gặp bạn bè hắn, nàng cũng không quản lý nữa, sau khi rửa mặt, nàng ngồi xuống cạnh bàn, xem số sách, cuối cùng không chịu được nữa mà nằm nhoài ngủ trên bàn sách.

 

Cố Cửu Tư đi chơi cả một ngày, vui vẻ hào hứng, khi về nhà đã thấy Liễu Ngọc Như nằm gục trên bàn, bên tay nàng là một cuốn sổ sách, bên cạnh là bàn tính, Cố Cửu Tư ngẩn người, tiến lên lay Liễu Ngọc Như: “Liễu Ngọc Như, dậy, lên giường ngủ.”

 

Liễu Ngọc Như mơ mơ màng màng mở mắt ra, giống như là buồn ngủ kinh khủng.

 

Cố Cửu Tư trông thấy ánh mắt nàng thì thở dài. Hắn rất có kinh nghiệm trong việc bị người ta đánh thức khi đang cực kỳ buồn ngủ. Thế là hắn dứt khoát cúi người, cẩn thận từng li từng tí ôm ngang Liễu Ngọc Như lên.

 

Liễu Ngọc Như nhẹ hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn ôm nàng đi đến bên giường, Liễu Ngọc Như mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Cố Cửu Tư thì nhỏ giọng nói: “Chàng về rồi à?”

 

Không mắng hắn.

 

Đó là suy nghĩ đầu tiên của hắn, thế là hắn rất vui vẻ, lên tiếng thúc giục: “Đừng nói nữa, mau ngủ đi.”

 

Liễu Ngọc Như lên tiếng, lần nữa nhắm mắt lại, nàng quá buồn ngủ, không còn cách nào khác.

 

Cố Cửu Tư thả Liễu Ngọc Như lên giường, đắp chăn cho nàng, lúc này mới đi sang bên sát vách rửa mặt, lúc hắn tắm thì không nhịn được mà hỏi Mộc Nam: “Hôm nay thiếu phu nhân làm gì, sao lại mệt mỏi như vậy?”

 

“Đại phu nhân dẫn thiếu phu nhân đi làm quen với cửa hàng,” Mộc Nam đã sớm đoán được Cố Cửu Tư sẽ hỏi nên đã đi nghe ngóng tin tức: “Nghe nói đại phu nhân giao cho thiếu phu nhân kiểm tra sổ sách năm nay.”

 

Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn biết kiểm tra sổ sách hàng năm là lúc mẫu thân hắn bận rộn nhất, không khỏi nói: “Chuyện lớn như vậy mà đã giao cho nàng rồi à?”

 

“Đúng vậy.”

 

Mộc Nam đấm lưng cho Cố Cửu Tư: “Tất cả mọi người đều nói đại phu nhân đang đào tạo thiếu phu nhân, không bao lâu sau chuyện trong nhà nói không đừng đều là do thiếu phu nhân quyết định.”

 

“Bây giờ không phải đã do nàng quyết định rồi sao?”

 

Cố Cửu Tư liếc mắt.

 

Nhưng nghĩ một lúc hắn vẫn nói: “Nàng vừa giám sát ta đọc sách vừa quản lý sổ sách chẳng phải là rất vất vả sao?”

 

Đương nhiên là vất vả.

 

Sau đó mỗi ngày Liễu Ngọc như còn dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó.

 

Nàng không quản lý Cố Cửu Tư nữa, Cố Cửu Tư cũng không gây phiền phức cho nàng, ngoan ngoãn đọc sách, Ấn Hồng giúp Liễu Ngọc Như theo dõi Cố Cửu Tư, nói gần đây Cố Cửu Tư cũng khá nỗ lực, mặc dù thỉnh thoảng sẽ không tập trung nhưng cũng cố gắng khống chế chính mình, không làm chuyện gì quá giới hạn.

 

Liễu Ngọc Như gật gật đầu, cũng không lo nhiều nữa, nói cho cùng thì nàng không thể quản lý Cố Cửu Tư cả đời được, nàng đã bắt đầu rồi, có thể tiếp tục được hay không thì còn phải nhìn Cố Cửu Tư.

 

Vừa mới đầu nàng xem sổ sách còn khá chậm, sau đó đã nhanh hơn, mỗi ngày tính toán xem sổ sách có đúng hay không, sau đó phải đến cửa hàng kiểm kê lại, mỗi lần như vậy là cả một ngày, lúc trở về đã là đêm hôm khuya khoắt rồi. Có đôi khi về rồi còn chưa làm xong, cũng chỉ có thể chịu đựng làm tiếp. Bình thường Cố Cửu Tư nằm ngủ dưới đất, nhìn thấy đèn đuốc sau tấm bình phong vẫn luôn sáng.

 

Hắn chưa từng thấy cô nương nào cố gắng, tự gò bó mình, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân như thế.

 

Bóng dáng của cô nương ấy rơi vào trong mắt hắn, mang theo ánh nến ấm áp, cứ chậm rãi như vậy, chậm rãi xuyên vào sinh mệnh của hắn, chỉ là khi đó hắn không hề hay biết mà thôi.

 

Cũng may công việc đều từ từ rồi quen.

 

Liễu Ngọc Như làm nhiều hơn một chút rồi cũng quen, Giang Nhu dạy nàng đi nói chuyện làm ăn, trước thì dẫn đi theo mấy lần, sau đó thì thả cho nàng tự đi.

 

Ở U Châu có một thương nhân đi đường xa tới, muốn đặt một lượng vải vóc lớn, chuyện này vừa vặn là sở trường của Liễu Ngọc Như, ban đầu nhà nàng cũng lấy vải vóc làm nguồn hàng chủ yếu, thế là chuyện này do nàng đi đàm luận. Ngày đó thời tiết đẹp trời, nàng dẫn Mộc Nam và Ấn Hồng đi cùng, tiến vào trong phòng đã đặt trước.

 

Đối phương tên là Chu Diệp, nghe nói nghĩa phụ của hắn nhậm chức trong quân đội ở U Châu, bởi vậy thỉnh thoảng hắn sẽ đi mua đồ giúp cho quân đội. Ví dụ như lượng vải này, chính là chuẩn bị cho mùa đông năm nay ở U Châu.

 

Liễu Ngọc Như đoán chắc là người này đã có tuổi rồi, nếu không thì sẽ không được phái tới làm chuyện lớn như vậy. Cho nên khi tiến vào phòng, nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi thì Liễu Ngọc Như ngẩn người.

 

Đối phương có khuôn mặt anh tuấn, mang theo sự rắn chắc đặc trưng của nam tử phương bắc, có vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú.

 

Hắn nhìn thấy Liễu Ngọc Như thì cũng hơi kinh ngạc, nhưng hắn che giấu cảm xúc rất tốt, cung kính hành lễ với Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như đè nén sự thấp thỏm trong lòng, giới thiệu mình với hắn: “Chu công tử, thiếp thân Liễu Ngọc Như, là con dâu của bà chủ Giang. Hiện tại cửa hàng Giang thị tạm thời do ta tiếp quản, bởi vậy chuyện vải vóc này do ta đến trao đổi với ngài.”

 

“Cố thiếu phu nhân tuổi còn trẻ đã được ủy thác trách nhiệm, tất nhiên là có năng lực phi phàm,” Đối phương nhân lúc đó lên tiếng, lấy lòng Liễu Ngọc Như, sau đó vô tư mời Liễu Ngọc Như vào chỗ ngồi.

 

Chu Diệp nói chuyện hiền lành, tính tình ôn hòa, trao đổi giá cả với Liễu Ngọc Như, hai người đều làm ăn nghiêm túc, cũng phối hợp nhịp nhàng với nhau.

 

Sau khi thương lượng cụ thể số lượng, giá cả, phương thức vận chuyển các thứ xong, hai bên sẽ ghi lại khế ước, sau khi nói chuyện với nhau một lúc, cũng đã đến thời gian quay về, Chu Diệp nhìn sắc trời rồi lễ độ nói: “Ta đưa thiếu phu nhân về.”

 

“Không cần đâu.” Liễu Ngọc Như cười cười: “Ta có mang theo gia đinh, Chu công tử cứ tự nhiên là được rồi.”

 

Chu Diệp nhẹ gật đầu, nhưng vẫn tiễn Liễu Ngọc Như xuống dưới lầu, mới vừa đi được mấy bước Liễu Ngọc Như đã nghe thấy hành lang truyền đến tiếng cười to: “Ơ, đây là tiểu nương tử nhà ai, giữa ban ngày ban mặt sao lại cùng một nam nhân khác đi ra từ trong một phòng, còn cấu kết làm bậy sao?”

 

Tiếng gọi lớn này đã khiến toàn bộ yên tĩnh, tất cả mọi người quay đầu lại theo tiếng gọi, nhìn thấy trên hành lang có một nam nhân đang đứng thẳng.

 

Dáng vẻ người đó cũng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, giọng nói lại chán nản, hình như là hắn uống say rồi, đứng cũng không vững, hai bên má đỏ bừng.

 

Liễu Ngọc Như quay đầu lại, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm tới thanh niên kia thì cả người cứng đờ. Trước đó nàng chưa từng thấy người này, thế nhưng nàng không lạ lẫm khuôn mặt này chút nào.

 

Là Vương Vinh.

 

Nàng chắc chắn, đó chính là Vương Vinh ở trong mộng của nàng bị Cố Cửu Tư đánh gãy chân, sau đó ôm hận trong lòng mà giết Cố Cửu Tư!

 

Hô hấp của nàng dừng lại, sau đó lập tức kịp phản ứng lại, xoay người kéo người bên cạnh, muốn rời đi.

 

Nhưng mà Chu Diệp lại đứng yên, hắn không biết người đó là ai, nhưng thái độ làm người của hắn chính trực, vẫn cứ nói: “Công tử ăn nói cẩn thận, ta và vị phu nhân này chỉ là đàm luận làm ăn, cũng không vượt qua khuôn phép, tất cả trưởng bối trong nhà đều biết, công tử chớ nói lời ô uế.”

 

“À ~” Vương Vinh ý tứ sâu xa mở miệng: “Là trưởng bối trong nhà để cho những chuyện này xảy ra.”

 

Hắn nhấn mạnh chữ “Những chuyện này”, tất cả mọi người nghe ra được ý mờ ám kiều diễm trong đó, sắc mặt Chu Diệp khó coi, Liễu Ngọc Như nhỏ giọng nhắc nhở: “Chu công tử, đây là con cháu quan lại, chớ gây xung đột, thanh giả tự thanh, công tử đừng gây ra phiền toái.”

 

Chu Diệp hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để bốn chữ “Con cháu quan lại” vào mắt. Liễu Ngọc Như không khỏi nhìn hắn một cái, nhớ ra Chu Diệp hình như cũng có xuất thân quan lại. Nàng mím môi, nói với Chu Diệp: “Chu công tử, đi thôi, dù sao thì đây cũng là Dương Châu.”

 

Nghe thấy lời này thì Chu Diệp chần chờ một lúc, cuối cùng mới quay đầu bước đi.

 

Mà lúc này Vương Vinh lại đi xuống, lớn tiếng nói: “Đừng đi mà, tiểu nương tử, nàng hầu hạ vị công tử này thì cũng chơi với ta một chút đi?”

 

“Vương công tử,” Mộc Nam tiến lên, chắn trước mặt Liễu Ngọc Như, cung kính nói: “Phu nhân chúng ta là thiếu phu nhân của Cố gia, mong rằng công tử hãy tôn trọng một chút.”

 

“Ngươi nói là Cố gia thì là Cố gia sao.” Vương Vinh cười lạnh một tiếng: “Không phải là giả mạo à?”

 

Nói rồi Vương Vinh liền tiến lên, ngắm nghía Liễu Ngọc Như: “Nhìn thì có vẻ là món nhắm thuần khiết, cẩn thận nhìn lại thì lại có một phong vị khác.”

 

Vương Vinh dùng quạt nâng cằm nàng lên, Liễu Ngọc Như siết chặt nắm đấm, lưng thẳng tắp, giọng nói lạnh lùng: “Vương công tử, hôm nay đã nói rõ thân phận của ta, ngươi còn muốn mượn rượu giả điên, đó chính là đánh vào mặt của Cố gia. Cho dù ngươi không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho Vương đại nhân, đến lúc đó chỉ cần một sớ tấu lên Đông Đô thì không biết Vương công tử có chịu nổi khi bị đánh gậy không!”

 

“Ngươi!” Vương Vinh giơ quạt lên muốn đánh tới, Chu Diệp bắt cây quạt lại, nghiêm nghị nói: “Vương công tử, đã thân là con cháu quan lại thì nên kiềm chế bản thân làm gương, nếu như hôm nay ngươi còn muốn cố ý mượn rượu giả điên, thật sự là muốn đối địch với Cố gia sao?”

 

Vương Vinh không nói, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Chu Diệp, dường như là đang suy nghĩ.

 

Một lúc lâu sau hắn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay lên ôm đầu, lộ ra biểu hiện nhức đầu: “Ôi chao, say rồi say rồi, không nhìn rõ, có ai không, tới đỡ ta đi.”

 

Chờ Vương Vinh đi rồi, lúc này Liễu Ngọc Như mới thả lỏng nắm đấm.

 

Nàng thở phào một cái, nói xin lỗi với Chu Diệp: “Chu công tử, lần này làm liên lụy đến ngài, gây phiền phức cho ngài rồi.”

 

“Không sao.” Chu Diệp phất tay nói: “Kẻ cặn bã như thế, cho dù hôm nay không phải là thiếu phu nhân thì Chu mỗ cũng sẽ không đứng ngoài nhìn.”

 

“Vương gia ở Dương Châu có gia thế lớn, bây giờ hắn không có cách nào để bắt ta thì chắc chắn sẽ tìm ngài gây phiền toái, ngài vẫn là mau chóng rời khỏi Dương Châu mới tốt. Chuyện vải vóc ta sẽ làm tốt, ngài yên tâm là được rồi.”

 

Liễu Ngọc Như mang theo sự áy náy, Chu Diệp cười nói: “Không sao, hắn cũng không dám bắt ta.”

 

Vẻ mặt Liễu Ngọc Như hiện ra sự lo lắng, Chu Diệp nhìn sắc trời một chút: “Thiếu phu nhân, vẫn là để ta tiễn thiếu phu nhân một đoạn đi.”

 

Vẻ mặt của Chu Diệp không để cho Liễu Ngọc Như từ chối, Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ thở dài, khẽ gật đầu rồi bước vào xe ngựa.

 

Chu Diệp điều khiển ngựa, bảo vệ Liễu Ngọc Như về Cố phủ, trong lòng Liễu Ngọc như suy tư, lát nữa về phải báo cáo thế nào với Giang Nhu về việc này.

 

Trong lòng nàng có chút sợ hãi, càng nhiều hơn là uất ức khó chịu. Nàng không biết trước kia Giang Nhu có từng gặp phải chuyện này chưa, phàm là làm ăn thì luôn phải đi ra ngoài nói chuyện, nhưng làm ăn cũng không thể là nữ nhân nói chuyện với nữ nhân, nam nhân nói chuyện với nam nhân. Mà chuyện mua bán luôn luôn bí mật, một mình mình đàm luận, nam nữ ở chung một phòng, dù là có gã sai vặt nha hoàn thì cũng đều sẽ làm cho người ta nói xấu, không biết Giang Nhu xử lý thế nào. Mà chuyện Vương Vinh, vì sao hắn lại đột nhiên tìm tới tận cửa? Mà nàng uy hiếp Vương Vinh như vậy, sau này có xảy ra vấn đề gì không…..

 

Trong đầu Liễu Ngọc Như hỗn loạn. Xe ngựa đang từ từ đi về phía Cố gia, khi tới gần, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh ngựa quen thuộc.

 

Liễu Ngọc Như nghe thấy tiếng hô hào đánh ngựa quen thuộc dồn dập, nàng không khỏi vội vàng vén màn xe lên, sau đó nhìn thấy Cố Cửu Tư mặc một thân tố y, đúng lúc cưỡi ngựa đi ngang qua xe ngựa nàng.

 

Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó vội vàng gọi một tiếng: “Cố Cửu Tư!”

 

Cố Cửu Tư hoàn toàn không ngừng lại, đưa lưng về phía nàng, chỉ nói: “Nàng về đi!”

 

Liễu Ngọc Như ngơ ngác một lúc, sau đó liền thấy gia đinh của Cố gia cưỡi ngựa đuổi theo sau, Liễu Ngọc Như vội ngăn một người lại, lo lắng nói: “Đại công tử đang làm gì vậy?!”

 

“Đại…. Đại công tử nghe nói Vương Vinh bắt nạt thiếu phu nhân,” Gia đinh thở hổn hển, lo lắng nói: “Lấy ngựa trong nhà nói muốn đi đánh gãy chân hắn!”

 

Nghe xong lời này thì sắc mặt Liễu Ngọc Như trắng bệch.

 

Chu Diệp ở một bên cười cười: “Hóa ra vị này chính là Cố đại công tử, quả là thiếu niên khí phách. Thiếu phu nhân đừng lo lắng, có lẽ là đại công tử tùy tiện nói một chút thôi, qua đó ầm ĩ một trận rồi cũng thôi.”

 

“Không, không phải.”

 

Liễu Ngọc Như tỉnh táo lại, vội nói: “Mau cản đại công tử lại, nhanh đi!”

 

Nói rồi nàng thở ra, sau đó nói với Chu Diệp: “Chu công tử, tính tình phu quân nhà ta dữ dằn, ta phải đi xem một chút, tạ ơn ngài đã đưa tiễn, ngày khác gặp lại.”

 

Chu Diệp do dự một lúc, khẽ gật đầu: “Vậy thiếu phu nhân bảo trọng.”

 

Liễu Ngọc Như đáp lời, sau đó ngồi vào xe ngựa nói với người đánh xe: “Nhanh đuổi theo đại công tử.”

 

Không đuổi kịp thì chân Vương Vinh sẽ thật sự bị gãy.