Em trai tôi, Jung Hoseok, vị giáo sư trẻ tuổi vừa từ nước ngoài về, tương lai ngời ngời là thế lại xin về ngoại ô dạy cấp ba.

Tôi có nói với mẹ chuyện tìm việc làm lâu dài hệ trọng như vậy sao lại để Hoseok tự quyết định, mẹ tôi chỉ cười trừ. Vốn dĩ trước đây từ việc chọn ngành chọn nghề hay việc đang làm dự án trong nước dở đùng cái sang Nhật học giáo sư, trong nhà có ai khuyên được Hoseok câu nào đâu? Tại phận tôi chị cả lại lấy chồng sớm nên việc nhà cứ mơ màng thế đấy...

Chẳng biết cuộc sống em mình dạo trước thế nào, người làm chị như tôi thật tệ quá. Bởi thế bắt đầu từ giờ chuyển về sống chung nhà rồi, tôi phải quan tâm Hoseok nhiều hơn mới được.

"Seokie à, sau này ở trường có chuyện gì không rõ cứ hỏi chị nhé, giúp được gì thì chị sẽ giúp!" - tôi nói, mặc dù biết bản thân là giáo viên môn Thủ công, tính chất công việc nữ tính là thế mà cách ăn nói của tôi cứ gọi là chẻ khúc nào ra khúc ấy.. như đàn ông, không giống như Hoseok, cái thằng, giáo sư kiểu gì suốt ngày làm việc với giấy tờ và mấy ông cấp trên ít tóc thế mà nói chuyện dịu dàng đĩnh đạc quá chừng, nhắc tới lại thấy xấu hổ. Cũng may tên chồng tôi không chê cười, còn hay bảo tôi như thế mới dễ sống, dễ được học sinh yêu mến.. Ừ…

Trở lại hiện tại, bây giờ chúng tôi đang tranh thủ ăn sáng để kịp tiết dạy đầu tiên sau hai tháng hè bọn trẻ được "thả cửa". Tôi thì mừng lắm vì đi dạy lại cũng đồng nghĩa với việc thu nhập sẽ ổn định trở lại. Vì nghề giáo mà, bản chất lương đã chẳng bao nhiêu, môn tôi dạy cũng chẳng quá cần thiết để bọn trẻ sốt sắng đi học thêm nữa, nếu có thì họa may chồng tôi, ông ấy dạy thể dục, ngoài ra còn làm giám thị, cuối tuần lại hay ra nhà văn hóa làm trọng tài bóng rổ cho mấy giải trong khu phố với cả có đứa nào thích học thêm bóng thì chồng tôi cũng mở lớp dạy thêm. Thế nên nếu so trong nhà chỉ có tôi là khá rảnh rỗi, Hoseok mới về trường năm nay đã kịp quen biết ai đâu, vậy nên thân làm chị, lại còn là đồng nghiệp, tôi phải giúp em ấy.

"Đám học trò bây giờ quỷ lắm chú ạ, nhất là mấy đứa con gái, tụi nó mà biết trường sắp có một ông thầy trẻ và đẹp trai ngời ngời như chú về hẳn sẽ nháo nhào lên cho coi!"

Tôi thở dài nói trong khi ông chồng tôi vờ nguýt dài mà hẩy hẩy cái chén trống không của ổng về phía này, nhờ tôi múc thêm tí súp.

"Chị cứ nói quá!" - Hoseok cười rõ tươi. Thằng bé này từ nhỏ đã được mẹ truyền cho cặp đồng điếu nhỏ nhỏ xinh xinh bên môi, mỗi khi cười là thiện cảm không để đâu cho hết, cả cặp kính cận, nhìn trí thức dã man con ngan thế mới lại càng lo nha.

"Lo không thừa đâu chú ạ!" - tôi thở dài thêm lần nữa nhìn sang ông bạn già ngồi kế bên đang húp súp sùm sụp. Chả là lúc trước có người đường đường giáo viên thể dục mới tốt nghiệp từ thành phố về trường, cũng hiền lành ít nói thế mà làm bao trái tim nữ sinh thổn thức một thời nha, rồi lễ lộc gì người ta cũng được tặng đầy quà làm tôi phát sốt, ừ thì lúc đó tôi chỉ mới thương thầm người ta thôi, nên chẳng ý kiến được, thế mà duyên phận đưa đẩy, năm năm sau tôi và người ta lại nên vợ nên chồng thế này này.

Hoseok cười hiền, nó nhấp ngụm trà rồi đứng dậy chào anh chị đi làm. Tôi có bảo nó đợi tôi úp xong mớ chén sẽ nói lão chồng đánh xe ô tô chở đi cùng, thế mà nó lắc đầu, nó bảo để nó đạp xe đi sẵn tập thể dục cho khỏe. Gớm, thân thể đã chuẩn đét thế mà còn tập với chả tành, chả bù cho ông chồng tôi, chủ nhật bảo đi bộ ra công viên với vợ thôi cũng lười, còn lằng nhằng than cả tuần vờn với bọn trẻ ở trường đủ nhọc rồi, để ông ấy ngủ bù, thế mà ngủ dậy thấy tôi xách làn đi chợ khuân bao nhiêu đồ về hầm xương cho là đã lăn xăn chạy ra phụ gọt rau củ rồi. Thật cái người này, đáng yêu…

"Min Yoongi, sắp trễ giờ dạy rồi đó, anh còn không mau ra đây?" - nói vọng lên lầu, tôi lại được phen càm ràm như mấy bà vợ già tinh tướng trong phim bộ. Đến khổ, đi kiếm có đôi tất mà như qua tận bên Tây Thiên cơ. Nghĩ rằng sẽ không xong ngay đâu, tôi rửa tay đâu đó mới chạy lên với lão.

Sáng nào cũng như sáng nào…