F*ckBoi Tầng Trên

Chương 38: - Bữa Sáng ở nhà Harte

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dành tặng htailor, cám ơn sự ủng hộ của bạn xD!

xxxx

Jack Harte quay người trở lại nhìn tôi "Đề nghị nào?"

"Anh biết tôi đang nói đến cái gì, Jack"

Tôi khoanh tay lại, dựa lưng vào đầu giường. Cho tới lúc nói xong vấn đề to nhất tôi mới say hẳn, khả năng chịu cồn của người rừng lớn hơn tôi nhiều, tôi không tin là gã không nhớ được gì từ đêm qua.

Người rừng im lặng nhìn tôi, vẻ mặt gã như đông cứng lại, cả bầu không khi bao quanh gã dường như cũng toả ra một sự lạnh lẽo bất thường.

"Ý cô là cái ý tưởng tự đi tìm mẹ kế khác cho mình hả?"

"Ừ." Tôi gật đầu.

Tôi muốn nghe ý kiến của gã về chuyện này. Thật ra sau khi tỉnh táo lại, tôi nhận thấy ý tưởng của mình vô cùng tào lao và ngu ngốc. Tất nhiên nó không phải là không thể làm được, mấu chốt nằm ở chỗ khỉ đột có muốn làm hay không.

Người rừng tiếp tục im lặng không đáp, tôi chỉ còn cách đầu hàng.

"Không phải tôi đang cố gắng lên mặt dạy đời anh nên xử lý việc trong nhà như thế nào. Nếu anh cần phải biết, đúng là đêm qua bố anh cũng có nhờ tôi lên nói chuyện khuyên nhủ. Tôi biết, nếu anh không muốn thì tôi có nói gì cũng chẳng thể thay đổi được. Nhưng nếu có gì đó tôi có thể thấy được là cả anh và bố anh đều quan tâm tới nhau rất nhiều, có thể ông ấy không thể hiện nó như hồi anh còn nhỏ nữa nhưng nó vẫn ở đấy."

Người rừng hơi cựa quậy trên ghế, đôi mắt xám của gã chớp nhẹ, vẫn chăm chú nhìn tôi chờ đợi.

Tôi thở dài, sáng sớm đã phải nói chuyện tình nghĩa nặng nề này thật là đau não "Anh từng bảo tôi sống trên đời này cần phải mềm dẻo, tôi nghĩ nó cũng có thể áp dụng vào cuộc sống gia đình nữa, Jack. "

Nhiều người cho rằng ở nhà thì không cần để ý quá nhiều, có thể sống như cách mình muốn. Nhưng sinh ra và lớn lên trong vòng tay của người mẹ nghiêm khắc và đặt nhiều kì vọng vào con cái như bà Kayoko thì cả tôi và em trai mình đều phải nhón gót hết. Nghe thì thật lạnh lùng, nhưng trách nhiệm làm con cái cũng giống như làm một công việc vậy.

"Tuy chúng ta chưa quen nhau lâu đến thế, nhưng tôi có thể thấy được anh là một người thông minh, có sự nghiệp tốt, tương lai cũng rất hứa hẹn. Đến khách hàng khó nhằn như bố già anh cũng có thể đối phó được, tôi không tin là chuyện thay đổi mềm dẻo trong nhà anh lại không làm được."

Tôi cảm thấy mình đang nâng bi khỉ đột hơi quá đà, nhưng tôi lại không cảm thấy mình nói gì sai.

Người rừng vẫn chăm chăm nhìn tôi, không nói gì hết, nhưng vẻ mặt đã mềm đi rất nhiều. Tức là mấy câu bợ đít kia cũng có một ít tác dụng.

Cộc! Cộc!

Đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa khiến cả hai chúng tôi đều giật mình.

Mất nửa giây, khỉ đột lên tiếng hỏi "Ai đấy?"

"Bố gọi hai người xuống ăn sáng." Giọng nói lanh lảnh của Charlotte vang lên từ phía bên kia cửa.

Mắt Jack liếc sang tôi một thoáng, trước khi gã đáp lại barbie quỷ ám "Biết rồi."

Lập tức có tiếng dép loẹt quẹt đi xa dần. Người rừng quay lại nhìn tôi "Cô có thể dùng phòng tắm trong này, tôi sẽ sang phòng khác."

Tôi đồng tình, cả căn phòng và hai chúng tôi đều bốc mùi như một bãi mửa whisky khổng lồ vậy. Vì thế lúc tôi chui vào phòng tắm thì khỉ đột cũng khép cửa phòng để đi ra ngoài.

Lúc dòng nước ấm từ vòi sen ào ào phun xuống người cũng là lúc tôi cảm thấy đầu óc mình lại tỉnh táo thêm một chút nữa. Chuyến đi tới Thủ Đô lần này của tôi để trả hết cái 'ân huệ' của Jack Harte là một thảm họa đúng nghĩa. Chỉ trong vòng chưa đầy 24 tiếng, tâm trí của tôi đã phải lộn nhào với số lần còn nhiều hơn cả cái vòng quay cảm giác mạnh ở khu vui chơi trung tâm Kỳ Lân. 

Người ta bảo trong quá khứ phải có cái gì đó xảy ra thì một người mới trở thành họ như bây giờ, người rừng cũng thế, tôi cũng thế. Nhưng tôi bắt đầu thấy mình biết hơi nhiều về gã, đặc biệt là những chuyện riêng tư mà tôi rõ ràng không nên được biết chút nào. Hiểu biết vừa có thể là ân huệ, vừa có thể là sự nguyền rủa. Bởi cứ mỗi lần biết được thêm gì đó về Jack Harte thì vị trí của gã trong nhận thức của tôi lại phải thay đổi. 

Con cái thường hay nhìn về phía cha mẹ để học hỏi, dù là cố tình hay vô tình. Vì quan hệ của hai bố con nhà Harte rất tốt, như tôi đã chứng kiến, thì chuyện phải ngồi im chứng kiến trải nghiệm của ông Harte với Deidre đã khiến cho gã chịu nổi. Đây có thể chính là lí do tại sao người rừng lại có thể bỏ một nơi có nhiều cơ hội rộng mở như Thủ Đô để về Kỳ Lân sống và làm việc. Đó là một cuộc chạy trốn hoàn hảo, Jack Harte không thể làm được điều đó khi gã còn trẻ, vì gã chưa thể tự lo được cho bản thân mình.

Việc nảy sinh ác cảm với chuyện tình yêu từ vấn đề trong gia đình, dẫn đến việc chỉ có hứng thú với tình một đêm của khỉ đột cũng trở nên dễ hiểu hơn nhiều. Tôi không nghĩ là gã căm thù hay coi thường phụ nữ, không muốn dính dáng đến ai quá nghiêm túc thì đúng hơn. Tôi vẫn luôn cho rằng trong quá khứ đã có một cô nàng nào đó đối xử với gã tệ hại, nên Jack Harte mới trở thành tên khỉ đột không lông điên rồ ngày hôm nay. Tôi cảm thấy cái 'bệnh lý' này khá phổ biến trong đám đàn ông có cái tôi to tướng, thích chứng tỏ những thứ ngu ngốc về bản thân mình. Nhưng vấn đề của người rừng lại nghiêm trọng hơn rất nhiều lần.

Cho tới cuối cùng, liệu người rừng có chịu mở một cánh cửa cho ai đó hay không, thì tôi không còn chắc nữa.

Vì khỉ đột chẳng cho tôi câu trả lời nào cho vấn đề ban nãy, nên tôi không thể tưởng tượng được bữa sáng sẽ thiếu thoải mái như thế nào nữa.

Tất cả những gì tôi có thể làm được hiện tại là âm thầm cầu nguyện cho đừng có cái quái gì xảy ra ở bữa sáng nữa cả. Tuy cơn đau đầu của tôi đã đỡ rồi nhưng tôi cũng không cảm thấy mình đủ tỉnh táo để đi có thể chịu đựng thêm cuộc chiến nào nữa. Người chỉ cần chịu đựng thêm nốt buổi sáng này là chiều nay chúng tôi đã có thể bình yên bay về Kỳ Lân rồi. 

.

.

"Chào buổi sáng. Hai đứa ngủ ngon chứ?" Lúc tôi và Jack mò được xuống phòng ăn, ông Harte đã lập tức hỏi.

"Vâng." Thật cháu cần thêm aspirin và 24h giờ ngủ nữa, hoặc 5 ly espresso đúp nếu bác có ý định tâm sự nhờ vả thêm gì đó.

Người rừng vẫn lầm lì không nói gì, chỉ im lặng ngồi vào bàn ăn đã có Deidre và Charlotte đang chờ.

"Ngồi xuống nào, bữa sáng có croissant với phô mai và thịt nguội, bác đoán là tất cả chúng ta đều cần một bữa sáng đầy đủ một chút."

Nghe đến đấy thì tôi lập tức thấy bụng mình sôi sùng sục một cơn đói cồn cào đến khó hiểu. Trong không khí phòng ăn cũng có một mùi cà phê thoang thoảng thơm kinh khủng và tôi không thể chờ được để nếm xem nó ngon như thế nào.

Sau mấy ngụm cà phê, khỉ đột trông có vẻ có sức sống hơn hẳn. Nhưng gã hoàn toàn không nhìn đến hai mẹ con Deidre một lần nào, cứ như là họ tàng hình vậy. Nhưng ít ra thì gã cũng không còn đeo cái vẻ bài xích lộ liễu trên mặt nữa, tạm cho là có bước tiến đi.

Tôi cắn ngập mồm 1 miếng croissant kẹp thịt nguột và phô mai. Thứ duy nhất không hề be bét trong trải nghiệm tại gia đình Harte của tôi chính là đồ ăn.

"Chậm lại đi, Ash. Em sẽ ăn cả ngón tay của mình đấy." người rừng ngồi bên cạnh nhìn tôi gần như thồn cả nửa miếng bánh sừng bò kẹp vào miệng.

Tôi vừa nhai ngồm ngoàm, vừa lườm lại khỉ đột, một tay với chai tương ớt ở phía bên trái bàn, đối diện với chỗ Deidre đang ngồi.

"Tương ớt không?" Tôi biết thừa gã nhìn chằm chằm chai tương từ lúc ngồi xuống bàn, nhưng lại không muốn mở miệng nhờ vả bà mẹ kế kia tí nào.

"Thanks" đôi mắt xám của người rừng liếc tôi thoáng vẻ ngạc nhiên.

"Ồ, cháu biết nó thích ăn cay à?" ông Harte ở bên kia bàn cũng ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi quay đầu trở lại, cố gắng rặn ra một nụ cười.

"Vâng" tôi chỉ cố gắng không làm cho bữa sáng này nặng nề thêm tí nào thôi. Việc nhận ra thói quen ăn cay của khỉ đột chẳng có gì to lớn cả.

"Chà tức là hai đứa cũng nghiêm túc tìm hiểu nhau một thời gian rồi nhỉ?" ôn Harte hướng đôi mắt xanh biển sang nhìn tôi đầy hứng thú.

Phía bên kia bàn ăn, hai mẹ con Deidre cũng có vẻ khá tò mò.

 "Dạ,.." tôi chẳng biết phải đáp lại câu hỏi này thế nào. Khỉ đột bên cạnh cũng không lên tiếng.

"À bác vẫn chưa kịp hỏi, cháu làm trong ngành nào?" bố khỉ đột chậm rãi đưa ly cà phê lên miệng, nói.

"Cháu làm nhà báo tự do ạ." tôi quẹt khăn ăn lên miệng, lặp lại câu trả lời đã được chuẩn bị và tập đến nhuần nhuyễn. Tôi không thể tự xưng mình là nhà văn, tôi chưa được đến thế. 

"Ồ, cháu viết cho những báo nào?" 

"À cháu có vài bài cho thời báo Văn Hoá, tạp chí Pratt và La Verticale..." Tôi liếc sang một bên, cố nhớ xem mình đã gửi bài đi đâu.

"Cháu học ngành nghiên cứu văn hóa lên à?" Ông Harte tiếp tục hỏi, có vẻ vô cùng hứng thú.

"Vâng cháu đại học ở viện nghiên cứu Fitz..." tôi gật đầu.

"Ồ, bác nhớ là Jack cũng đã từng nộp hồ sơ xin vào Meriam, hình như trong cùng khuôn viên với viện Fitz. Nhưng cuối cùng nó lại đi học ở Taron, nếu không biết đâu hai đứa lại gặp nhau sớm hơn nhỉ?" Ông Harte đưa tay lên sờ sờ cằm, cảm thán nói.

"Vâng, anh Jack cũng có kể cho cháu nghe chuyện này rồi." Tôi nhớ lại chuyến xe đi từ nhà mình trở lại Kỳ Lân lần trước, cùng cốc cà phê vô cùng khủng khiếp ở trạm dừng.

"Không phải La Verticale là cái tạp chí lá cải hay sao?" Charlotte đột nhiên lên tiếng, ra vẻ vô cùng bất mãn.

Con mẹ nó, La Verticale giống như Vogue trong tất cả các tạp chí và ấn phẩm về văn hoá và đời sống, con bé này bị làm sao thế? Ngu ngốc thật hay cố tình?

"Đừng có mở miệng khi cô chưa Google nó, Charlotte." Tôi chưa kịp làm gì thì khỉ đột đã lên tiếng đầy lạnh lùng đáp lại barbie quỷ ám.

Đôi mắt của Charlotte long lên, hằn học nhìn tôi. "Chả lẽ cả anh và bố đều không thấy là cô ta đang nói dối à. Nếu là nhà báo thì cô ta phải viết cho Vogue hay Cosmopolitan chứ?" 

Đứa con gái ngu xuẩn này định chọc cười tôi hay gì? Nếu La Verticale là báo lá cải thì Cosmopolitan sẽ là mấy miếng giấy vệ sinh ráp xì trong mấy cái nhà cầu công cộng.

"Charlotte.." bà Deidre quay sang, đặt tay lên vai con gái ra vẻ can ngăn.

Cô ả gạt cánh tay của mẹ mình ra, tiếp tục nói như thét "Mẹ bỏ ra! Chỉ cần nghe thế cũng đủ hiểu cô ta chẳng có nghề nghiệp đàng hoàng gì hết rồi, cô ta chỉ muốn lợi dụng ăn bám anh thôi, Jack."

Cái *** gì cơ? Đầu tôi nóng lên phừng phừng, tay chân run bần bật trong một cơn giận giữ không thể kiềm chế nổi. Nếu chỉ có 2 chúng tôi trong phòng, tôi dám chắc mình có thể lao qua bàn và bẻ cổ Charlotte một cách đơn giản. 

"Thì sao? Không phải cô và bà ta cũng đang ăn bám vào bố tôi à? Bất bình cái chó gì mà bất bình?" Tay của người rừng bất ngờ vươn sang nắm bàn tay đang run rẩy của tôi ở dưới bàn, giọng gã ồm ồm vang lên bên cạnh. 

Sh*t.

"Jack-" ông Harte cất tiếng, nhưng chưa nói được gì thì Charlotte lại lớn giọng gào lên.

"Cả bố nữa, Albert. Bố có biết ban nãy hai người họ còn bàn tính với nhau kiếm một người khác về để thay thế mẹ không?" đôi mắt xanh biển mơ màng nổi lên cả vân máu đỏ ngầu trông phát khiếp.

Tôi lập tức cảm thấy sống lưng mình vã mồ hồi lạnh, Charlotte đã nghe lỏm cuộc nói chuyện của chúng tôi. Con mẹ nó, chắc chắn cô ả đã đứng rình ngoài cửa từ lâu. Bây giờ thì cả người tôi đều run lên, Barbie quỷ ám thật sự có bệnh.

"Cái gì?" Deidre lập tức thay đổi thái độ hướng về phía người rừng, từ khó xử thành thù hận chỉ trong chớp mắt.

Bàn tay to của Jack Harte siết chặt tay tôi bên dưới bàn.

"Cô nghe lỏm chúng tôi à?" Người rừng gằn giọng nói, quay đầu về bên kia bàn. Charlotte lập tức đông cứng lại trong sợ hãi như thể ánh mắt của khỉ đột chính là ánh mắt của ác quỷ Medusa.

"Cả mẹ lẫn con đều được cái nết lươn lẹo như nhau nhỉ?"

"Cậu vừa phải thôi!" Deidre căm ghét đáp trả, một tay vòng sang vai con gái mình. "Có ai lại còn giở trò tính kế chia rẽ gia đình mình không cơ chứ?"

"Bà có chắc đây là gia đình bà không thế? Có cần tôi gửi cho bà danh sách chi tiết các quý ông bà đã chung chạ cùng trong suốt thời gian qua không? Chắc phải cuốn được cả cuộn giấy vệ sinh đấy Deidre."

Deidre lập tức trông như thể đang bị nghẹn cái gì đó trong cổ họng, nhưng ánh mắt hung ác trợn ngược lên vì tức giận hướng về phía người rừng vẫn không thay đổi. Có một nửa giây tôi đã không thể phân biệt được liệu người phụ nữ xinh đẹp hiền dịu của buổi tối hôm qua bên cạnh bố khỉ đột cùng người trước mặt này có phải là một hay không.

"Jack, chuyện của bố con đừng xen vào." Ông Harte nhăn mày nhìn con trai mình từ bên kia bàn, vẻ mệt mỏi tràn đầy khuôn mặt đã bắt đầu lấm chấm những đốm đồi mồi.

Người rừng quay đầu lại nhìn ông Harte mất vài giây rồi kéo tay tôi lôi dậy, gầm gừ nói.

"Được, hẹn gặp lại bố vào cuối năm, con hết đói rồi."

Trước khi đi khuất khỏi nhà bếp, tôi chỉ kịp thoáng thấy ông Harte ngồi bất động trên bàn ăn, ánh mắt tối lại.

xxxxxxxxxx

La Verticale là tên tạp chí bịa đặt, còn lại Cosmo và Vogue đều là các tạp chí có thật 

-----------

Đi hết 1 vòng chúng ta lại quay lại điểm bắt đầu của drama =))) Anh trai có mấy câu tôi cảm thấy rất mặn mà chất bố đời :V

Quên nãy đói không kịp hẹn gặp quý dzị vào thứ 7 tuần sau xD!