"Nhân Tử, sao cậu lại ở đây?" - Cố Hải trố mắt ra nhìn người đứng ở cửa mà tiếc nuối cho kế hoạch bấm chuông tạo bất ngờ của mình.

Cơ mặt của Bạch Lạc Nhân bắt đầu trở nên căng thẳng: "Câu này đáng lý tôi phải hỏi cậu mới đúng. Cậu không phải nói đi bàn thảo sao?"

Cố Hải nhìn lại mình, rồi nhìn qua Diêm Nhã Tĩnh đang bối rối nép sau.

Chết.

Tình huống này tại sao thấy rất giống..... Bắt gian tại trận?

Vội vàng thanh minh ngay: "Không không. Tất cả những gì cậu đang nghĩ trong đầu đều sai hết, hoàn toàn không có chút gì là đúng. Cậu nghe tôi nói này..."

Cố Hải chưa kịp nói dứt lời đã bị chặn lại: "Cậu câm miệng." - Bạch Lạc Nhân xoay sang Diêm Nhã Tĩnh - "Diêm Phó Tổng, cô thử nói tôi nghe hai người ở đây là sự việc gì?"

"Đúng đó. Nhã Tĩnh nói hết cho cậu ấy nghe đi" - Cố Tự Tin mình trong sạch, mạnh dạn kêu gọi 'đồng phạm' nói giúp.

Diêm Nhã Tĩnh lúc này đột nhiên khúm núm, cúi đầu không dám nhìn thẳng Bạch Lạc Nhân, lắp ba lắp bắp không nói ra được câu nào.

Cố Sốt Ruột bắt đầu lớn tiếng giục: "Này, cô bị làm sao đấy? Nói đi. Sao lại không chịu nói?"

"Tôi... Tôi.." - vẫn cúi đầu, lằng nhằng một hồi - "Xin lỗi anh Bạch Lạc Nhân"

Nói xong câu này, nữ nhân vội ôm tập tài liệu xông ra, hướng thẳng thang máy bấm xuống. Để lại Cố Hải cứng đờ một chổ với bộ não đông cứng và ánh mắt mang ý niệm không thể tin được.

Diêm Nhã Tĩnh vì sao lại nói vậy? Chẳng khác nào đẩy Cố Hải vào tình cảnh tội lỗi?

Bạch Lạc Nhân bây giờ mới cười nhạt lên tiếng: "Không ngờ cậu vẫn còn tâm tình này. Được lắm." - rồi quay lưng rời đi.

Cố Hải đuổi đến kéo tay cậu lại, lực đạo rất mạnh vì cơn tức giận đang bùng cháy trong lòng: "Cô ta bị điên rồi, cậu cũng tin sao? Tôi thật sự là không nảy sinh chuyện gì, chỉ đơn giản giúp cô ta nhặt tập hồ sơ mà thôi."

Bạch Lạc Nhân giật phăng cánh tay mình đang bị người kia nắm ra: "Vậy sao cô ấy lại xấu hổ chạy ra ngoài? Lại còn xin lỗi tôi?"

"Tôi làm sao mà biết cô ấy lên cơn điên gì!" - Cố Hải quát lại, đồng thời cũng kéo mạnh tay Bạch Lạc Nhân, khiến cả người cậu sáp lại gần mình.

Nam nhân giận đến mức gân cổ cũng nổi lên hết, nặng nề nói: "Cố Hải. Buổi trưa cậu vừa nói với tôi ngày mai cậu mới về. Bây giờ lại để tôi bắt gặp cậu cùng người đàn bà khác quần áo sộc xệch ở cùng một chổ. Đối phương còn xấu hổ lãng tránh. Cậu bảo tôi làm sao mà tin cậu?"

"Con mẹ nó cậu thà tin cô ta chứ không tin tôi?" - hai tay đã di chuyển đến nắm lấy cổ áo người kia siết chặc lại.Bạch Lạc Nhân thở dốc, ánh mắt cơ hồ muốn đốt cháy cả Cố Hải: "Nếu như tôi đi công tác nói với cậu rằng ngày mai mới về nhưng cậu lại phát hiện tôi ở cùng một chổ với Thạch Tuệ thì cậu sẽ thế nào hả? Hả? Trả lời tôi!"

"Con mẹ nó tôi đánh chết cậu" - Cố Hải gầm mốt câu rồi quật Bạch Lạc Nhân xuống đất, hung hăng kéo mạnh cổ áo cậu - "Hai việc hoàn toàn khác nhau. Nhã Tĩnh cô ấy là bạn tôi."

"Thạch Tuệ cũng từng là bạn tôi" - đối đáp xuất  sắc.

Qua một lúc thấy Cố Hải không nói được gì nữa, lực đạo ở tay cũng vơi đi ít nhiều. Bạch Lạc Nhân cố gắng lách người thoát ra khỏi hắn và đứng lên.

"Chuyện hôm nay cậu không cần nói nữa, tôi sẽ không tha thứ"

Nói rồi người rời đi.

Cố Hải vò đầu bức tai, quơ hết đống tư liệu trên bàn làm việc xuống đất.

"Aaaaaaaaaaaaa"

Hắn rống lên một hồi thất thanh. Tại sao lại trở thành như vậy? Tại sao chứ? Kỉ niệm ngày cưới mà hắn bao đêm ấp ủ, tại sao lại trở nên bi kịch như thế này?

Cố Hải về nhà sau khi Bạch Lạc Nhân đã tắm xong. Cậu đi lướt qua hắn một cách lạnh lùng, chỉ vỏn vẹn để lại một câu nói:

"Tối nay cậu ngủ ngoài sofa đi" - rồi vào phòng đóng cửa lại.

Từ lúc rời khỏi công ty đến giờ, Cố Hải ra sức gọi điện thoại cho Diêm Nhã Tĩnh nhưng vô vọng, không có ai nghe máy. Hắn muốn hỏi nguyên nhân tại sao cô lại làm ra chuyện như vậy? Trơ mắt nói dối đẩy hắn vào tình thế bất nghĩa? Tâm trạng cực kì không vui.

Vừa về nhà lại gặp thêm câu nói ấy, hắn không có làm gì cả, tại sao lại phải bị đối xử như vậy? Bạch Lạc Nhân tin vào vài chữ của người phụ nữ kia mà đi giận hắn, còn đuổi hắn không được ngủ chung!!! Công lý ở đâu?

Cố Hải bất chấp. Sau khi tắm xong trực tiếp mở cửa vào phòng, nằm lên giường đắp chăn lại.

Bạch Lạc Nhân phát hiện liền lên tiếng nói: "Tôi nói cậu ngủ ở sofa kia mà. Cậu điếc thật hay giả vờ điếc đấy?"

Cố Hải cũng nổi nóng, ngồi dậy cãi lại: "Vì cái gì không cho tôi vào phòng? Tôi không làm gì sai cả tại sao phải ra sofa ngủ?"

"Bị tôi bắt tại trận còn nói là không làm gì? Cố Hải, không ngờ da mặt cậu cũng dầy thật" - Bạch Lạc Nhân cười khổ.

"Ừ. Da mặt tôi dầy nhưng không có nghĩa là tôi không có tự trọng. Tôi không làm sai thì việc gì phải nhận? Đây là giường của tôi thì tôi ngủ, đến phiên cậu quản?" - hắn cơ hồ tức muốn điên lên rồi.

"Nói hay lắm" - nam nhân lạnh lùng nhìn ra một ánh mắt băng lãnh - "Nếu cậu đã nói đây là giường của cậu vậy thì được thôi. Cậu cứ ngủ ở đây đi. Căn nhà này cũng là của cậu, cậu từ từ mà hưởng dụng. Tôi đi. Mãi mãi cũng không trở về"Nói rồi Bạch Lạc Nhân đứng lên rời khỏi phòng.

Cố Hải bất tri bất giác không biết phải phản ứng thế nào. Người kia nói gì? Rời đi? Rời khỏi căn nhà này? Không bao giờ quay lại?

"Nhân Tử. Nhân Tử!!!!!" - Cố Hải lớn tiếng gọi.

Lúc hắn chạy ra ngoài thì Bạch Lạc Nhân đã đóng cửa chính mất rồi. Vội vã lao ra, cửa thang máy cũng đã khép, cơ bản không thể đuổi kịp.

Điện thoại. Đúng rồi điện thoại.

Vừa lắng nghe tiếng đổ chuông vừa nghiến chặt răng: 'Nhân Tử, bắt máy đi, bắt máy đi"

Qua nhiều đợt người kia vẫn không bắt máy, Cố Hải đi qua đi lại trước cửa như người điên, hắn hoảng loạn luống cuốn tay chân. Bạch Lạc Nhân có thể đi đâu? Đến nhà ai?

Bạch Hán Kỳ.

"Alo ba. Nhân Tử nếu cậu ấy có đến chổ ba, ba nhớ báo cho con biết ngay nha."

Bạch Hán Kỳ lờ mờ nghe điện thoại: "À Đại Hải hả con? Hai đứa con lại cãi nhau sao? Được rồi nếu Nhân Tử có đến ba sẽ gọi cho con ngay."

Vưu Kỳ - Dương Mãnh

"Alo Dương Mãnh."

"Tôi là Vưu Kỳ. A Mãnh ngủ rồi, có việc gì không?"

"Bạch Lạc Nhân có đến nhà các cậu thì báo cho tôi ngay. Biết chưa?"

"Quây. Bây giờ cậu là đang nhờ vã hay ra lệnh bọn tôi đấy hả?" - Vưu Kỳ bức xúc.

"Tôi không cần biết. Nếu như tôi phát hiện Nhân Tử ở nhà các cậu mà lại không báo cho tôi thì các cậu chờ ăn đòn đi. Cả hai người" - hăm doạ một tiếng rồi cúp máy.

Cố Hải uất ức lắm, vốn dĩ là hắn phải được ái nhân khen, rồi yêu, rồi ôm vào lòng vì đã có công tạo sự bất ngờ chứ! Tại sao lại thành ra như vầy? Chỉ vì Bạch Lạc Nhân mà hắn phải cất công bay về đây, khi về tới lại còn bị hiểu lầm vô lý, thật sự nghẹ tức ở cổ họng không sao nuốt trôi.

Suốt đêm đó, Ba Bạch và Vưu Kỳ Vương Mãnh bị đánh thức không biết là bao nhiêu lần, vì điện thoại người kia đã tắt máy, Cố Hải chỉ còn biết làm phiền những người thân liên quan. Nhưng Bạch Lạc Nhân quả thật không có đến chổ họ.

Cố Hải đi tới đi lui trong nhà lòng râm ran như bị lửa đốt. Vợ hắn có thể đi đâu? Ngoài hai nơi đó ra thì còn chổ nào nữa? Cố Hải vận động trí lực cả đêm vẫn không nghĩ ra được.

10 giờ sáng, Vưu Kỳ gọi cho Cố Hải.

Chuông chưa kịp đổ tròn một hồi thì đã có người nghe máy.

"Alo. Nhân Tử đến tìm cậu à?" - hắn gấp rút hỏi.

"Không. Đêm qua cậu ấy không có đến" - Vưu Kỳ tỉnh bơ trả lời."Vậy thì cậu gọi cho tôi làm quái gì? Đi chết đi" - Cố Tức Giận cúp máy.

Vưu Kỳ lại gọi.

"Này. Nhưng tôi vừa nhìn thấy cậu ấy đi vào cửa hàng bán vé máy bay trên đường số 8. Cậu có hứng thú muốn biết không?"

Cố Hải bật dậy chạy ra lấy áo khoác, phi thân nhanh như chớp đến xỏ đại một đôi dép vào: "Địa chỉ chính xác là số mấy, tôi lập tức đến"

Sáng sớm tinh mơ, đường xá còn khá vắng vẻ, một người đàn ông trạc chừng 30 tuổi ngồi trong xe oto, mặc áo khoác da, bên trong là chiếc áo thun ba lỗ trắng mỏng manh, phía dưới vỏn vẹn chiếc quần short mặc nhà ,cùng đôi dép lào đen giản dị, nhấn gas phóng như bay trên xa lộ. Một khung cảnh thật hoành tráng.

"Cậu nói là cửa hàng bán vé màu xanh ngọc bích đúng chứ?" - trên tai còn đeo earphone dò đường.

Đối tượng bên kia đầu dây đáp: "Đúng, cậu cứ đến địa chỉ tôi nói. Cậu ta vẫn còn ở trong, đoàn làm phim của tôi ở ngay đối diện"

"Cậu giúp tôi giữ chân cậu ấy lại nếu tôi chưa đến." - vội vàng bày kế hoãn binh nhầm kéo dài thời gian.

"E hèm. Vậy thì tôi được lợi gì không?" - cuộc giao dịch bắt đầu.

"Nếu tôi thành công đón người về, bộ phim lần sau của cậu tôi sẽ đầu tư 30%" - bên nhờ vã đưa ra mức giá của mình.

"Đa tạ Cố Tổng đã chiếu cố" - thành giao.

Khi Cố Hải đến nơi nhìn thấy xe Bạch Lạc Nhân đậu ở đó chứng tỏ người vẫn chưa rời khỏi. Hắn tức tốc xông vào, ngó đông ngó tây thì phát hiện Bạch Lạc Nhân đang nhận một phong thư từ nhân viên phòng vé. Bước chân đến gần, nghe thêm đoạn cuối của cuộc đối thoại.

"Cám ơn quý khách. Quý khách vui lòng có mặt tại sân bay trước 120 phút để làm thủ tục. Đây là vé một chiều nên không có chuyến về. Nếu quý khách cần thêm thông tin cứ gọi vào số hotline của hệ thống. Chúc quý khách chuyến đi vui vẻ." - nhân viên nhiệt tình tư vấn.

"Cậu dự tính đi đâu?" - người đàn ông trung niên ngơ ngác hỏi.

"Đại Hải? Sao cậu biết tôi ở đây?" - Bạch Lạc Nhân quan sát một lượt từ trên xuống dưới - "Ăn mặc kiểu gì thế?"

"Tôi hỏi cậu, cậu là muốn đi đâu?" - giọng điệu càng trở nên nặng nề hơn.

Bạch Lạc Nhân đứng lên, hướng cửa chính mà đi: "Ra ngoài nói. Đừng làm loạn chổ người khác."

Bạch Lạc Nhân mở cửa ngồi lên xe cậu, Cố Hải cũng lên.

"Nói được rồi chứ?" - hắn nôn nóng hỏi.

Bạch Lạc Nhân không nhìn thẳng vào Cố Hải mà đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ: "Tôi muốn đi du lịch một thời gian, tôi cảm thấy cuộc sống ngột ngạt quá.""Bạch Lạc Nhân" - Cố Hải nặng nề gằng từng chữ - "Cậu đang đùa giỡn với tôi phải không?"

Đối phương giơ phong bì trên tay lên: "Vé cũng mua rồi, cậu nghĩ tôi đùa sao?"

Cố Hải không nhịn được nữa, từ ghế bên này lao qua nắm lấy cổ áo: "Tại sao? Tại sao lại đến nông nổi này? Tôi không làm gì sai. Cậu nhớ chưa? Tôi không làm gì sai!"

Bạch Lạc Nhân cúi xuống nhìn nắm tay run run của người kia đang hung hăng ghì chặc lấy cậu mà cười nhạt: "Ai đúng ai sai còn phải bàn nữa sao? Tôi chỉ tin những gì tôi thấy. Cậu có giỏi thì trói hết tay chân tôi rồi nhốt lại, mãi mãi đừng thả ra. Còn bằng không, chỉ cần cậu sơ hở một phút nào, tôi vẫn sẽ biến mất."

Khoé mắt Cố Hải bắt đầu đỏ, giọng điệu yếu dần, nhưng tay vẫn nắm chặc Bạch Lạc nhân, cứ như là sợ cậu sẽ chạy mất: "Tôi về sớm là vì muốn tạo bất ngờ cho cậu. Giúp Nhã Tĩnh nhặt hồ sơ thì bị coi là thông gian. Dù tôi không hiểu tại sao Nhã Tĩnh lại hành động như vậy khi cậu hỏi. Nhưng ít nhất cậu phải tin tôi phần nào chứ? Cậu tuyệt nhiên không nghe tôi giải thích, một mực nói rằng tôi có lỗi. Nửa đêm chạy ra khỏi nhà, bây giờ thì đòi đi. Cậu buông tay dễ dàng như vậy? Trong khi tôi hoàn toàn không làm sai! Tại sao? Tại sao chứ?"

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy vẻ nức nở của nam nhân cơ hồ trái tim không chịu đựng nổi. Cậu dứt khoát vùng khỏi tay hắn: "Cả tôi, cả cậu đều cần thời gian bình tĩnh lại. Chi bằng cứ để tôi đi, cảm thấy nguôi ngoai tôi sẽ quay về"

"Tôi không cần bình tĩnh, tôi đang rất bình tĩnh. Tôi không làm gì có lỗi tại sao cậu lại đòi đi? Đột nhiên buộc tôi phải chia cách với cậu, cậu dùng lý do gì chứ? Tôi phản bội? Tôi không hề phản bội!" - Cố Hải càng lúc nói càng hùng hồn hơn.

Bạch Lạc Nhân hết cách bèn lách người mở cửa xe đi xuống: "Tôi đi taxi. Tuỳ cậu muốn về hay không cũng được"

Cố Hải bất lực đập tay thật mạnh vào vô lăng, cả cuộc đời chưa bao giờ hắn chịu uất ức đến vậy. Trước kia khi Bạch Lạc Nhân phát hiện mẹ cậu ấy tái hôn cùng ba hắn, Cố Hải đã bị ruồng bỏ một lần dù việc đó đối với hắn không hề liên quan. Nhưng so với lần này thì còn thua xa. Chính bản thân Cố Hải biết mình bị oan, trong khi người yêu lại hiểu sai hoàn toàn, đã vậy còn đòi rời xa hắn. Làm sao hắn vượt qua được?

Bây giờ giữ người bằng cách nào? Hắn hoàn toàn hết cách. Giam giữ cơ thể Bạch Lạc Nhân nhưng không tài nào giam giữ được linh hồn cậu. Tình yêu thấy đó mất đó. Mới hôm qua còn nghĩ là sẽ trọn đời trọn kiếp, hôm này đã đùng đùng đòi phân khai. Níu kéo bằng cách nào khi người đã cố chấp muốn rới xa hắn? Nếu hắn sai, hắn sẽ quỳ xuống xin lỗi, bằng mọi giá mặt dầy xin cậu ban cho cơ hội. Nhưng đằng này...

Muôn ngàn suy nghĩ dày vò bản thân, Cố Hải về đến nhà trong trạng thái không biết tại sao mình có thể lái xe về được.

Bạch Lạc Nhân đã đi rồi, đồ đạc cũng không thấy đâu, căn nhà trở nên hiu quạnh và lạnh lẽo. Hương vị của sự cô đơn, u sầu xông lên khoang mũi. Cố Hải quờ quạng nằm phịch xuống sofa.

Một hồi sau, hắn bò dậy đến bên tủ lạnh lấy ra một lốc bia mà tuần trước hắn vừa mua vài lố để trong tủ lạnh đặng uống dần với Bạch Lạc Nhân.

Đúng là khi một mối tình tan vỡ trong bi thương, kỉ niệm sẽ trở thành vũ khí giết người.

Cố Hải say khướt nửa tỉnh nửa mê lay lất từ trên ghế xuống dưới sàn, hắn mặc kệ tất thảy thế sự, hắn vừa mất đi người hắn yêu thương nhất, thế giới này chỉ được phép đau buồn cùng hắn chứ đừng bắt hắn phải quan tâm đến điều gì.

Hơi men đưa hắn vào giấc ngủ. Cơn ác mộng nhìn thấy Bạch Lạc Nhân ở một nơi rất xa mà hắn không thể với tới lại quật hắn tỉnh dậy. Hắn lại uống. Lại say. Lại chìm vào giấc ngủ. Gặp ác mộng, hắn tỉnh dậy.

Cứ thế đến khi tối trời. Cố Hải bị đánh thức vì di động reo liên hồi.

Tuỳ tiện bắt máy đưa đến bên tai, không còn sức nói gì.

"Đại Hải. Là tôi."

Cố Hải lập tức có một chút ý thức: "Nhân Tử? Là cậu sao? Tôi lại mơ nữa rồi à?"

"Không phải mơ. Là tôi đây. Tôi để quên vé máy bay ở nhà rồi, trên bàn phòng khách đấy. Cậu có thể mang lên sân bay giúp tôi không? Bây giờ tôi quay về rồi lại quay lên sẽ trễ chuyến bay mất" - Bạch Lạc Nhân giọn điệu có vẻ hơi vội vàng.

Nghe xong câu nói này, cơn ấm ức trong lòng Cố Hải từ lúc bắt đầu đến giờ triệt để bùng nổ:  "Con mẹ nó cậu còn tính người không? Tốt nhất là máy bay rơi chết cậu đi. Khốn kiếp"

Hắn dùng hết sức lực quăng mạnh điện thoại xuống nền đất, vỡ ra làm trăm mảnh. Không ngờ Bạch Lạc Nhân lại tàn nhẫn với hắn như vậy, đời hắn coi như xong rồi.

Lờ mờ mở mắt tìm thử vé máy bay, ít nhất hắn vẫn còn muốn biết Bạch Lạc Nhân định đi đâu. Chiếc phong bì từ nãy đến giờ vẫn nằm trên bàn, chỉ là tên say khướt không chú ý đến sự hiện diện của nó mà thôi.

Tuỳ tiện xé toạt một cái, một mảnh giấy bung ra, không giống vé máy bay lắm, là một tờ giấy A4 với những chữ cái to hơn bình thường.

'Đại Hải. Cậu có còn nhớ màn xuyên không cậu dàn dựng tặng tôi hôm sinh nhật không? Bạch Lạc Nhân này là người có thù tất báo. Lần này trả lại cho cậu một màn bắt gian tại trận. Thế nào? Không thua kém chứ? Nếu cậu đọc được tờ giấy này thì tôi đang ở nơi cậu định tổ chức Kỉ Niệm Ngày Cưới mà chuẩn bị thay cho cậu. Đã qua ngày mới chưa nhỉ? Nếu chưa thì tôi khuyên cậu hãy nhanh chân lên đi'

Thời gian: 20 giờ 10 phút.