LuHan, hyung đừng buông tay, được không?

LuHan, hyung đừng rời đi, được không?

Không thể … thật đau lòng.

Ngày 10/10/2014, Exo LuHan chính thức khởi kiện SM Ent và tuyên bố rời nhóm.

5 ngày trước đó:

Exo hiện giờ … đang ra sao?

- LuHan à, hyung sẽ nhớ em. XiuMin ôm lấy LuHan khóc nức nở.

- LuHan hyung, xin lỗi … em … BaekHyun cúi mặt, cậu có lẽ vẫn trách rằng, tại sao cậu không thể giấu LuHan lâu hơn, để anh có thể ở lại lâu hơn chứ?

- BaekHyun, đừng tự trách mình, em … hạnh phúc nhé. LuHan ôm lấy BaekHyun, rồi quay qua vỗ vai ChanYeol: chăm sóc cậu ấy.

- LuHan hyung. Kai nghẹn ngào nói, LuHan quay qua, nhìn Kai cùng D.O, D.O bất ngờ ôm chặt LuHan: em sẽ rất rất nhớ hyung.

- em cũng vậy. Chen ôm chặt LuHan cùng D.O nói.

- SuHo, chúc em sẽ thành công hơn, Kris đi rồi, hyung cũng đi, em càng mang thêm nhiều gánh nặng, cố lên. LuHan vỗ vai SuHo rồi nhìn Lay: em cố lên, phải hạnh phúc và ở bên SuHo càng lâu càng tốt a. LuHan nhìn Lay cười.

- anh, em không muốn anh đi. Tao khóc nấc lên, nhìn LuHan nói, LuHan cười gượng, cố kìm nén nước mắt vỗ vai Tao: anh sẽ về thăm mọi người mà.

- Hannie … em … SeHun vừa nói liền bị LuHan ôm chặt lấy: Hunnie à, đừng bỏ anh, đợi anh về được không? Nghe lời anh đừng khóc, mạnh mẽ lên.

SeHun nghe xong những lời anh nói, liền cúi xuống hôn anh, một nụ hôn từ biệt, nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng ẩn chứa đầy đau khổ.

LuHan quay người nhìn 10 con người phía sau, có những người bạn thân thiết của anh và cả người anh yêu nhất.

Anh đi rồi, đau lòng, trống vắng.

Anh không muốn rời đi, nơi đây, chứa bao kỷ niệm của anh, vui buồn, tình yêu, tình bạn, anh, không muốn buông bỏ.

Quay người đi, mắt nai đã phủ lớp sương mỏng, từng bước đi là từng giọt nước mắt rơi, đau đớn lắm.

- Hannie a, đừng đi mà. SeHun hét lên, ôm chặt LuHan từ phía sau, khẩn thiết cầu xin anh: xin anh, đừng đi, đừng rời xa Hunnie mà.

- LuHan. 9 con người phía sau, đồng thanh gọi anh, anh phải làm sao, nếu bây giờ quay lại, anh biết anh sẽ không thể nào bước đi.

Anh gỡ tay SeHun ra nói: anh sẽ trở về vào ngày em sinh ra. Sau đó bước đi không quay đầu nhìn lại.

Jee Ha cũng ở đó, nhưng cô không bước ra, cô biết nếu bước ra, cô sợ cô sẽ quỳ ở đó và xin anh đừng đi, anh ở lại, với Exo, với cô, với người anh yêu nhất.

Lộc Lộc ca, quay lại đi

LuHan, quay lại đi

Hannie quay lại đi

Lộc Hàm, xin anh quay lại đi ……

Không thể rồi, anh đi rồi, bóng cũng dần khuất, bỗng nhiên tiếng gọi lớn làm cho LuHan giật mình, vali trên tay rơi xuống, quay đầu lại đầy ngạc nhiên.

Phía kia, Park Jee Ha hét lớn: LỘC LỘC CA, ANH Ở LẠI VỚI TUYẾT NHI ĐI.

Tuyết Nhi ư? Tuyết Nhi … Jee Ha … Tuyết Nhi … Tuyết … đôi mắt nai đó … khuôn mặt đó … là Tuyết Nhi sao?

- em nói gì? Em vừa nói gì? LuHan chạy nhanh quay lại, nắm lấy bả vai Jee Ha nói.

- Lộc Lộc ca, là em, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của anh đây. Jee Ha khóc nấc lên, cô đã dùng đến bước cuối để níu giữ anh, dù rất mong manh: em là Tuyết Nhi, người khi ngã anh đỡ, khi đau anh thổi, thậm chí còn dùng cả thân mình để chặn xe để cứu em, là Tuyết Nhi của anh đây.

LuHan như đứng hình tại chỗ, sao anh có thể tin được lời cô đây.

Như đọc được suy nghĩ đó, cô tiếp tục nói: Lộc Lộc ca, anh không tin em cũng được, nhưng mà … ba thương anh lắm, thương anh đến nỗi mà nói em hại anh suýt chết mà đuổi em sang Hàn … Jee Ha nhìn LuHan nói, lời nói mang đầy đau lòng kèm oán trách.

- em không trách anh sao? LuHan đến giờ mới hiểu ra, nghẹn ngào nói.

- không, anh là vì em mà, nhưng ba ác lắm, em … cũng là con gái ba mà. Jee Ha vừa nói xong thì liền bị LuHan ôm vào lòng: anh cuối cùng tìm được em rồi, Tuyết Nhi.

- vì em, ở lại thêm 1 thời gian được không? Jee Ha nhìn anh đầy mong mỏi.

Anh gật đầu.

Tuy nhiên, 5 ngày sau, ngày 10/10, sau 5 ngày, anh vẫn phải ra đi, do sức ép quá lớn từ công ty, anh, thực sự không muốn đi, tuy nhiên SeHun cũng nghĩ thông, ủng hộ và hứa đợi anh trở về.

Còn Jee Ha, cô, sẽ quay lại Lộc Gia một lần nữa.