Asami đứng ở cửa đưa mắt tìm chỗ trống trong quán, trên người là một bộ vest đắt tiền, theo sau lưng là hai người cận vệ, xung quanh là một bầu không khí nguy hiểm. Thờ ơ trước những ánh nhìn tò mò đang hướng về phía mình, Asami châm một điếu thuốc và tiến về phía chiếc bàn trống ở trong góc khuất.

Takaba ngồi sụp xuống ghế, gần như tỉnh hẳn vì bất ngờ. ‘Sao Asami lại tới đây? Đây không phải là nơi anh ta hay lui tới. Chết tiệt, không lẽ thuộc hạ của anh ta nói cho anh ta biết mình đang ở đây?’ cậu lầm bầm một mình. Một lúc sau, cậu lấy làm khó hiểu vì Asami làm như không biết sự có mặt của cậu, rồi cậu tiếp tục nhấp vài ngụm bia. ‘Có lẽ anh ta không biết mình ở đây…Nhưng, vậy anh ta đến nơi này làm cái quái gi?’

Vừa lúc đó, một người đàn ông trong bộ cánh sặc sỡ nghênh ngang tiến về phía Asami, ông ta ngồi xuống sau cái gật đầu cho phép của anh hai cận vệ đi theo lùi lại một chút.

‘Ông ta chắc chắn là yakuza.’ Takaba khịt mũi và ngồi thẳng dậy để có một góc nhìn tốt hơn. ‘Không cứng cỏi bằng Asami.’

“Hey, Aki, sao không uống tiếp?” Kou thì thầm, cố gắng rót đầy ly bia cúa cậu.

“Không sao, được rồi,” cậu từ chối, tay giữ lấy ly bia và cố gắng hướng mục tiêu của Kou qua Takato với cái ly rỗng của cậu ta.

Cậu quay người lại và ngạc nhiên khi thấy chỉ còn mình Asami, người đàn ông kia cùng với thuộc hạ của anh đã biến mất. Tập trung vào Asami, cậu mất một lúc mới nhận ra một cánh tay đang quàng qua vai cậu. ‘Bạn chung sở với Kou thật là thân thiện,’ cậu trầm ngâm, lục lọi trong trí nhớ về tên của cậu ta. ‘Ah, Takuya,’ cậu nhớ ra.

“Tôi thắc mắc không biết người nào đã để lại chúng,” Takuya thì thầm vào tai cậu, ngón tay chạm vào một dấu hôn trên cổ cậu. Ngượng ngùng, cậu lên tiếng…

“Hey, làm gì thế…” cậu đẩy mạnh ghế ra sau, hất tay cậu ta ra khiến cả quán bar im lặng. Bắt gặp ánh mắt không lấy gì làm vui vẻ cho lắm của Asami, cậu im bặt. Cậu đứng đó lúng túng, mặt ửng đỏ, nhận thấy sự ngạc nhiên của bạn mình.

“Không phải nó là… oomph,” Kou lên tiếng hỏi và bị Takato cho một cùi chỏ vào bụng.

“Aki, không sao chứ?” Takuya đứng dậy hỏi.

Từ phía sau lưng Takaba, Asami với tay bẻ cổ áo cậu xuống làm lộ ra những dấu hôn trên cổ. Asami quay người bước ra phía cửa chính, tay châm một điếu thuốc, trong khi cận vệ của anh vẫn đứng đó.

“Uh, không sao…mình phải đi đây…Sinh nhật vui vẻ, Kou,” cậu lắp bắp đưa tay lên cổ để che lại vết hôn.

“Hey, mai nhớ gọi đấy. Bọn mình cần nói chuyện.” Takato nhấn mạnh.

Takaba chỉ gật đầu nhẹ rồi quay lưng bước qua người cận vệ đang đứng đợi.

Bên ngoài quán bar, Suoh đứng bên cạnh chiếc limo đã mở sẵn cửa chờ cậu và chỉ đóng nó lại sau khi cậu lẳng lặng trèo vào trong. Lắng nghe tiếng Suoh cùng với người cận vệ lên xe, cậu cố gắng phớt lờ ánh mắt khó chịu của Asami.

“Cậu ta thì thầm gì với cậu, Aki?”

“Ai?” cậu hỏi lại ngốc nghếch. “Oh! Um… Cậu ta thấy dấu hôn trên cổ, và…”

Cậu cắn nhẹ môi khi thấy mắt anh lóe lên nguy hiểm, cậu kết thúc, “và, cậu ta hỏi người nào, anh biết đấy…”

“Người nào?” Asami lạnh lùng hỏi lại, ánh mắt tỏ vẻ kì lạ.

Cậu không biết phải trả lời thế nào nên chỉ quay mặt ra cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, trầm ngâm một hồi trước khi đột ngột quay lại phía Asami…

“Bạn tôi nghĩ tôi đang dính vào chuyện điên khùng nào đó, tất cả chỉ vì anh. Ý tôi là, không phải anh nên gặp gỡ mấy tên yakuza kia ở một nơi hoang vắng tối tăm sao?”

Asami nhếch mép cười, bật nắp điện thoại để trả lời với một câu “Nói đi” lạnh lùng.

Takaba cau mày lặng lẽ quan sát những cảnh vật đang lướt qua. “Tên chết tiệt này chẳng bao giờ trả lời mình.”

Chiếc limo dừng lại trước một quán bar trông có vẻ nổi tiếng xét theo độ dài của dòng người đang xếp hàng, bảng hiệu nhấp nháy chữ “Club XES.” Asami đóng điện thoại lại, ra hiệu cho cậu bước ra khỏi xe khi cánh cửa mở ra.

Asami, vẫn như thường lệ là tâm điểm của sự chú ý, đang vòng tay quanh eo cậu tiến về phía cửa vào. Đã biết mình trông rất kì cục với chiếc quần jeans xanh, cậu như muốn chui xuống đất khi sự chú ý chuyển hướng về phía mình. ‘Tôi biết tôi và anh ta nhìn rất lạ, bộ vest sang trọng đi với quần jeans,’ cậu bực bội.

“Đây là một trong những quán bar của tôi,” Asami nhếch mép khi thấy cậu có vẻ ngạc nhiên. Người giữ cửa cúi đầu chào và mở cửa ra mà không hỏi một lời nào.

“Ở ngoài này. Đừng uống quá nhiều. Xong việc, chúng ta sẽ về nhà.”

Cậu thoáng sửng sốt rồi lặng lẽ nhìn theo khi Asami đi vào phía trong theo sau là hai người cận vệ. ‘Sao lại đem mình tới đây nếu chỉ để mình ở ngoài này? Mình không phải con nít…’Đừng uống quá nhiều’…cái quái gì thế này?’ Cậu tiến về phía quầy rượu và gọi cho mình một ly bia quay người lại, cậu thấy Suoh đã đứng phía sau mình từ bao giớ. Cậu định mở miệng nói gì đấy nhưng chỉ nhún vai rồi đỡ lấy ly bia.

Sau khi quan sát sàn nhảy một hồi, cậu quay sang Suoh, chỉ tay về hướng đó trước khi tìm đường ra sàn nhảy. Di chuyển theo điệu nhạc, cậu chôn vùi mình trong đám đông để bỏ quên thời gian.

Cậu mỉm cười rời khỏi sàn nhảy, người ướt đẫm mồ hôi, mệt và khát. Suoh xuất hiện tạo một lối đi cho cậu đến quầy rượu, một ly bia mát lạnh nhanh chóng đặt trước mặt.

“Asami-sama đang đợi,” Suoh ghé sát thì thầm.

Cậu gật đầu, uống hết phần bia còn lại rồi đứng dậy theo bước Suoh. Asami đang đứng đó, trên miệng là một điếu thuốc, bên cạnh một người đàn bà xinh đẹp trong bộ váy đỏ quyến rũ. Cô ta đang ôm lấy cánh tay anh trong khi anh lắng nghe hai người đàn ông trước mặt, bên cạnh họ cũng là những cô gái xinh đẹp.

Cậu ngừng lại, cảm giác khó chịu đang dâng lên. Cậu chống chọi với ý định muốn bỏ chạy song vẫn không muốn kiểm chứng cảm giác của mình, cậu ngập ngừng tiến tới một vài bước. Càng lại gần cô ta nhìn càng xinh đẹp hơn với làn da mịn màng, đôi môi đỏ cùng với những nét thanh tú.

“Nhảy đủ chưa, Akihito?”

Cậu ngượng ngùng nhận thấy ánh mắt cả năm người đang đổ dồn về phía cậu và tiếp đó là những nụ cười khinh bỉ.

Asami hơi cau mày lại, anh đưa điếu thuốc đang hút dở cho người cận vệ bên cạnh rồi đẩy người phụ nữ trong tay mình về phía một người đàn ông đối diện. Nhìn thấy cái nhướn mày của Asami, Takaba tiến lại gần hơn và cậu không chống đối khi Asami vòng tay ôm eo cậu một lần nữa. Cậu bối rối hướng mắt về phía sàn nhảy một lúc trước khi nhận thấy những cái nhìn đánh giá từ phía đối diện. Cậu hơi chùn lại trước cái nhìn nham hiểm từ người đàn bà vừa mới ở cạnh Asami.

“Asami-sama, bàn đã sẵn sàng cho chúng ta,” ả ta nói với một giọng khàn khàn, buông tay người đàn ông kia ra và tiến gần đến Asami.

“Đúng rồi, chúng ta hãy ngồi xuống nào,” một trong những người đàn ông lên tiếng. Ông ta dẫn mọi người đến một cái bàn sang trọng được đặt nơi có thể thấy sàn nhảy rõ ràng nhất.

“Oh, cậu ta cũng theo sao? Chỉ có 6 cái ghế mà thôi, Asami-sama. Cậu ta có thể đợi ở quầy rượu mà,” ả ta nói với một giọng ngọt ngào khi ngồi xuống cùng những người kia.

Asami nhếch mép cười rồi ngồi xuống và kéo cậu ngồi vào lòng mình. Ngượng ngùng, cậu nhanh chóng uống cạn ly bia Suoh đặt trước mặt, cố gắng phớt lờ đi bàn tay đang xoa nhẹ trên bụng. Bỏ hết những cảm giác ngượng ngùng, cậu dựa người vào lòng Asami và lắng nghe giọng nói của anh khi anh thảo luận với những người khác.

Takaba nhổm người ngồi dậy và nhận thấy cánh tay Asami siết chặt hơn quanh bụng cậu. Cậu thì thầm, “Phòng vệ sinh.”

‘Mình nên về nhà,’ cậu cân nhắc khi đang rửa tay. Nhìn vào ảnh phản chiếu trong gương, cậu trầm ngâm, ‘người đàn bà đó…thật quyến rũ, nhưng…cô ta thật sự muốn…Mình nên về nhà thôi.’ Bước ra khỏi phòng vệ sinh nam, cậu xem xét có nên trốn ra ngoài hay không, vừa lúc đó…

“Đừng có bám dính vào Asami-sama!” người đàn bà áo đỏ rít lên. “Một kẻ tầm thường như ngươi không có chỗ bên cạnh ngài ấy đâu!”

Mặt đỏ lên vì giận dữ, tay cậu nhức nhối muốn tát vào mặt cô ta vì đã dám lăng mạ cậu, vì dám chạm vào Asami, vì đã thèm khát Asami, vì…Hít sâu vào, cậu cố gắng bước qua.

“Ngươi chẳng có gì đặt biệt!” Ả ta lớn tiếng chặn đường cậu. “Ngài ấy có rất nhiều tình nhân rồi sẽ quẳng ngươi đi khi đã chán!”

“Đừng. Có. Nói. Xấu. Asami!” cậu nghiến răng cất tiếng khiến ả phải lùi lại trước ánh mắt giết người của cậu.

“Takaba-sama,” Suoh lên tiếng từ phía sau. “Hãy trở về bên cạnh Asami-sama.”

Cậu gật đầu bình tĩnh lại, cậu thắc mắc không biết người cận vệ đã nghe được bao nhiêu. Khi họ tiến về phía đám đông, Suoh bước tới trước để tạo lối đi cho cậu. Suoh tiến về phía Asami trước, anh cúi người xuống thì thầm gì đó với Asami trước khi lui ra sau. Khi cậu đi tới, Asami đứng dậy, thân mật vòng tay ôm eo cậu rồi dẫn cậu ra phía cửa chính tiến đến chỗ chiếc limo.

“Asami,” cậu lên tiếng khi cánh cửa đóng lại sau lưng. “Chính xác anh có bao nhiêu nhân tình tất cả?”