Nghe tin Tề Mặc từ Italy trở về, Tứ Ưng và Phong Vân đều tập trung ở đại bản doanh nghênh đón. Tuy nhiên, lão đại của chúng ta vừa đặt chân xuống máy bay liền không quan tâm ai khác mà đi tìm bà xã Ly Tâm.

"Có cần tỏ rõ ta đây nhớ vợ vậy không?" Phong Vân lẩm nhẩm

"Kì quái, thực sự kì quái!" Hồng Ưng từ sau tiến lại, nhăn mặt nhìn bóng dáng lão đại nào đó đi dần xa, lắc đầu " Vô cùng kì quái!"

"Có gì mà kì quái chứ? " Hắc Ưng tò mò

"Nhìn đi, lão đại có cái gì đó rất khác!" Hồng Ưng càng nhíu chặt chân mày.

"Rốt cuộc là có gì khác chứ?" Lời của Hồng Ưng khiến tất cả chứ ý, năm cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Mặc.

Cuối cùng, Phong Vân ngộ ra, búng tay" Biết rồi, lão đại cười! " Không những cười, mà tâm trạng còn dường như rất tốt, sát khí như Diêm Vương quanh người cũng nhạt đi hẳn.

"Gì cơ?"

.....

Khi Tề Mặc đến hậu viện, Ly Tâm vẫn cùng Khúc Vi săm soi cổ vật trong lăng mộ một cách si mê. Điều này làm lão đại của chúng ta không vui cho lắm. Tuy nhiên, tâm trạng của lão đại của chúng ta vẫn cảm khái mỉm cười.

"Ly Tâm, tôi cho phép em ôm hôn tôi!"

Ly Tâm ngẩng đầu, nhìn Tề Mặc đầy khó hiểu " Tề lão đại, anh bị sao vậy?"

Tề Mặc nhếch miệng đầy ma mị, ôm vòng eo nhỏ của Ly Tâm "Tôi cho em một phút thể hiện tình cảm của em với tôi, tôi sẽ nói cho em một bí mật, để lỡ cơ hội này, em đừng hối hận."

Trong lòng Ly Tâm mắng thầm, con bà nó, Tề Mặc học cái trò treo táo trước mặt lừa này ở đâu vậy? Lưu manh. Tuy nhiên, ngoài mặt ngoan ngoãn ôm chặt tấm lưng rắn chắc của ai đó, cắn nhẹ vai Tề Mặc, vừa nũng nịu vừa đe dọa "Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

Tề Mặc nhướn mi" Có tin tức của Tuỳ Tâm rồi!"