Qua lần thảm bại đau đớn, Tuỳ Tâm quyết định đóng cửa ba ngày tự kiểm điểm, nghiên cứu kế sách, quyết định cùng lão hồ ly Lam Tư kia tử chiến. Thậm chí, ngay cả cuốn binh pháp nhặt được từ xó nào của Ly Tâm cũng trưng dụng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Ly Tâm có chút lo lắng vị tỷ muội yêu tiền như mạng của mình bị đả kích mà làm ra chuyện nghịch thiên chống địa doạ dân lành. Đang định đi bàn bạc với Phong Vân Wiliam mang đồ đến phá cửa thì " cạch" một tiếng, cánh cửa bị đóng lâu đến lúc mọc nấm rốt cuộc mở ra, Tuỳ Tâm bộ dạng nhếch nhác, tóc tai bù xù, trên người là bộ quần áo từ hôm đi gặp Lam Tư trở về, ngửa mặt lên trời cười thật lớn. Vừa kinh dị vừa cao hứng như thể Chu Du thắng được Gia Cát Lượng.

Ly Tâm bị bộ dạng này doạ cho kinh sợ, không lẽ Tuỳ Tâm đau khổ đến phát bệnh rồi sao?

Đúng 2h chiều, điện thoại trong thư phòng Lam Tư reo vang, lão quản gia thông báo một tin 'quan trọng' " Lão đại, Tiểu thiếu gia Tề gia Tề Thiên Vũ lại đến. " Trong giọng nói không dấu được vẻ đau khổ, mỗi lần tiểu gia hoả này đến đều chỉnh cho một lượt từ ttên xuống dưới Lam gia gà bay chó sủa, nghĩ đến thôi cũng khiến cúc hoa héo của ông co rút đau đớn.

Tiểu Vũ à, tiểu soái ca à, xem ra cậu không có được người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đâu!

Lam Tư chăm chú nhìn vào một sợi dây chuyền mặt đá quý thiết kế kì lạ, hơi nhếch khoé miệng " Đưa đến thư phòng đi. "

Tề Thiên Vũ một đường theo lão quản gia đến thư phòng, hứng trí bừng bừng, hết nhìn đông ngó tây lại cười tủm tỉm như một con tiểu hồ ly ranh ma, khiến lão quản gia đổ một trện mồ hôi lạnh.

Đám vệ sĩ nhìn thấy Tề Thiên Vũ liền một mạch đứng thẳng như tượng gỗ, kiên quyết giữ chặt dây lưng, bộ dạng thà chết không chịu nhục.

Người làm vườn nhìn thấy Tề Thiên Vũ, lập tức giấu sạch cây kéo đi, ánh mắt đáng thương như thôn nữ bị ác bá ức hiếp.

" Gì chứ, chỉ tụt quần họ có mấy lần, lấy kéo cắt râu của họ mấy lần, có cần làm ra bộ dáng thế không? Tiểu Vũ còn chưa có làm gì mà. " Thiên Vũ uỷ khuất nói.

" Ha ha " lão quản gia âm thầm lau mồ hôi.

Cuối cùng cũng dẫn đến thư phòng, lão quản gia mừng rỡ như được xá tội, không nói hai lời liền biến mất.

Tề Thiên Vũ cũng không có gọi lại, chỉ cười khanh khách, trong tay cầm chiếc kéo mà người làm vườn vừa giấu đi.

Ngày hôm đó, Lam gia có chuyện để bát quái, lão quản gia chuyên mặc Âu phục chỉn chu đến từng chi tiết mang chiếc quần rách mông chạy về phòng. Đặc biệt hơn là, bên trong chính là quần đùi hawai mười bảy màu ba mươi đồng một chiếc, vô cùng rực rỡ. Lúc lão quản gia phát hiện ra chuyện này, thì toàn bộ Lam gia đã biết hết, chỉ có thể đau khổ khóc ròng.

Nhưng đấy là chuyện sau đó, quan trọng là giờ phút này, sau khi đã cười đủ và phi tang ' hung khí ', Tề Thiên Vũ bắt chước làm mặt lạnh như lão ba mình, hắng giọng một cái, lịch thiệp gõ cửa.

Bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp " Vào đi. "

Tề Thiên Vũ vuốt lại quần áo trịnh trọng bước vào, nghiêm túc chào " Chú xinh đẹp. "

Lam Tư bị Tề Thiên Vũ chọc cười " Lại có trò quỷ gì thế? "

Tề Thiên Vũ ra vẻ " Chú xinh đẹp, chúng ta đang đứng trên hai lập trường khác nhau, hãy nói chuyện như những người đàn ông. "

" Ồ. " Lam Tư gật đầu " Nếu cháu là một người đàn ông thì thanh tóan cho chú cái bình hoa đồ cổ nhà Minh lần trước cháu làm vỡ, mười hai cây hoa quý của Thuỵ Điển cháu đạp hỏng, miếng ngọc bích... "

Tiểu Thiên Vũ lập tức đảo mắt, cười hề hề chạy đến chỗ Lam Tư, bày ra cái đuôi cún " Chú xinh đẹp, hai bên đánh nhau, không tính toán đòi tiền sứ giả, Tiểu Vũ hôm nay làm sứ giả, chúng ta có đại sự cần làm, không nên bàn mấy chuyện nhỏ nhặt đó. "

" Vậy nói đi, mục đích của cháu hôm nay là gì. " Lam Tư nhíu mi, cười như không cười hỏi.

" E hèm. " Tiểu Vũ vỗ ngực " Tôi, Tề Thiên Vũ, người đại diện diện cho tiểu thư Tuỳ Tâm đến đây giao chiến thư, à không, thư nghị hoà, à không, đến đây gửi lời mời cho chú Lam Tư xinh đẹp ."

" Vậy sao? " Lam Tư ngả người lên chiếc ghế xoay, nhìn sợi dây chuyền mặt đá hình dáng kì lạ đang lấp lánh, mỉm cười bí hiểm..