Sau đó hai người sang phòng Ôn Tình xem nàng thế nào, nhìn nàng đã dậy còn ngồi cạnh Ngu phu nhân thì hắn có chút hơi rén.

"Ngu.... phu nhân...."

"Dậy rồi à? Đi kiếm Ôn Ninh đã có Tiết Dương lo rồi. Con lo mà dưỡng thai đi, đứa trẻ trong bụng có mệnh hệ gì thì đừng trách ta"

Ôn Tình trợn mắt, Di Lăng Lão Tổ có thai? Sao nàng không biết? Tin tức lớn như vậy sao nàng lại không biết? Vì cớ gì mà bây giờ nàng mới biết?

Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi, nắm tay Lam Vong Cơ vui vẻ giơ lên khoe với Ôn Tình "Phụ thân đứa nhỏ là Hàm Quang Quân a~ ngươi thấy ta giỏi không?"

Nàng bị hắn chọc cười, mắng "Ngươi nuôi củ cải nhỏ chưa đủ lại muốn đu thêm củ cải lớn thượng hạng để sinh ra củ cải khác hử?"

"Phải rồi phải rồi! Đã hứa với A Uyển sinh cho đệ ấy vài đứa trẻ chơi cùng, nên phải giữ lời. Có đúng không Hàm Quang Quân?"

"Ừ, phải!" Đôi mắt thâm tình của Lam nhị ca ca nói lên tất cả.

"Ngu phu nhân! Cho con đi kiếm Ôn Ninh! Dù gì đệ ấy cũng là bằng hữu của con, có được không a nương~ phụ mẫu a~ cho Tiện Tiện đi đi mà~" Nguỵ Vô Tiện cười hì hì lon ton chạy đến bên cạnh Ngu phu nhân mà ôm lấy nàng mà làm nũng.

"Định kiếm ở đâu?" Nàng bị hai chữ a nương và phụ mẫu đánh bại trong một nốt nhạc.

"Đương nhiên đến Kim Lân Đài hỏi rồi a~ nương yên tâm con chỉ hỏi thăm xong con đi kiếm đệ ấy về. Chắc chắn sẽ an toàn a~"

Từ hỏi thăm phát ra khiến hai phụ nữ nhìn nhau, hai chữ hỏi thăm không phải là diệt gia đó chứ?

Nguỵ Vô Tiện cố nhịn không cười, hắn mà diệt gia còn đâu có chỗ cho A Lăng với sư tỷ. Hắn đâu có ngu :)

Ngu Tử Diên và Ôn Tình ánh mắt thương cảm nhìn Lam Vong Cơ.

Có cục bông ba tuổi này quấn người khá mệt! Nên gả đi sớm cho nhẹ người!

"Hàm Quang Quân đi cùng con, không thì ở nhà! Hiểu chứ?"

Nguỵ Vô Tiện tuy không muốn Lam Trạm dính vào nhưng vẫn đồng ý, được Ngu phu nhân duyệt thì quá tuyệt rồi.

Hắn hôn lên mặt Ngu phu nhân dùng giọng điệu trẻ con nói "Yêu a nương nhất!"

Ôn Tình chán nản bước ra ngoài, xin một vé đá Di Lăng Lão Tổ vào người Hàm Quang Quân tuyệt đối không quen hắn.

"Giỏi nịnh!" Nàng phì cười vì cái độ trẻ con này của hắn.

Ngu phu nhân: "Khi nào đi?"

Nguỵ Vô Tiện: "Con muốn đi bây giờ! Chuyện của Ôn Ninh không thể chậm trễ"

"Đi đi! Bảo trọng! Đừng trách Yếm Ly là được, làm sao làm ta và Phong Miên còn muốn bồng cháu" Ngu phu nhân nhìn sang Lam Vong Cơ gật đầu với y.

"Vong Cơ đã hiểu!" Y hành lễ với Ngu phu nhân và Ôn Tình sau đó cùng Nguỵ Anh đến Kim Lân Đài.

Hắn triệu hồi Tuỳ Tiện, nhảy lên thằng con trai cưng mà ngự kiếm.

Trên đường đi hắn liên lạc với Tiết Dương hỏi hắn đã tra đến đâu.

Tiết Dương: 'Không tra ra được! Có khi nào....'

Nguỵ Vô Tiện trầm mặc một chút nói "Về đi! Ta tự biết nên làm gì. Cảm ơn ngươi A Dương, vất vả rồi!"

Tiết Dương: 'Cho đi hóng dưa! Ta hứa sẽ ngoan, còn ngoan bao lâu thì ta ứ biết :>'

Nguỵ Vô Tiện: 'Lăn!'

"Lam Trạm! Có Tiết Dương theo làm bóng đèn!"

Lam Vong Cơ "...."

Tiết Dương lôi kéo Hiểu Tinh Trần đến trước mặt cả hai "Ngu gì ta làm bóng đèn, đương nhiên dẫn đạo trưởng đi chơi rồi!"

Nguỵ Vô Tiện "...."

"Lam Trạm! Nuốt cái này.... sau đó theo sát ta! Còn hai người đừng lộ diện, để yên cho ta quậy!"

Hiểu Tinh Trần lên tiếng: "Quậy ít thôi.... không ai dọn chiến trường nổi!"

"Không quậy ở đây, mà là quậy chỗ khác! Đến nơi này chỉ là cho có lệ. Nếu ta quá tải thì đừng thủ hạ nương tình, mà chắc không đến nổi đó đâu. Tới nơi rồi đáp xuống thôi, sư thúc.... lo đạo lữ con hộ con!"

Nhẹ nhàng đáp xuống, người ngoài chỉ thấy mỗi một Nguỵ Vô Tiện đến Lan Lăng Kim Thị. Tuy nhiên lại không hề thấy ba người kia.

Khoé môi Tiết Dương giật giật, nhìn sang đạo lữ mà thắc mắc: Hắn mà mất kiểm soát chắc đi hết cả tu chân giới quá.

Hiểu đạo trưởng vỗ vai Tiết Dương, nhìn lại y: Bởi vậy mới có Hàm Quang Quân hỗ trợ.

Tiết Dương buộc miệng "Ờ ha!" nhìn sang Hàm Quang Quân tiêu soái bên cạnh.

Hàm Quang Quân "...."

"Kim Tử Huân ở đâu? Bảo ông tổ hắn tới gặp!"

Hai vị bạch y "...."

Hắn vừa dứt lời, chưa đầy vài giây có rất nhiều người lại chĩa kiếm vào hắn.

"Ngươi hỗn xược, bây giờ giờ nào rồi mà còn dám tới đây?" Môn sinh A lên tiếng.

"Nguỵ Vô Tiện! Ngươi tới đây làm gì?" Kim Tử Hiên xuất hiện phất nhẹ tay, đám môn sinh liền giãn ra bớt, thu kiếm vào vỏ.

"Kim Tử Huân đâu? Kêu hắn tới đây gặp ta"

Kim Tử Hiên: "Có chuyện gì? Ngươi hạ hoả bớt trước đã, chúng ta từ từ nói"

Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh, nhếch nhẹ môi một chút, tự dùng âm khí biến ra một cái ghế để ngồi xuống, hai tay gác lên thành ghế, chân phải co lại gác lên chân trái kiêu ngạo nói "Được thôi! Kim Tử Huân ở đâu? Hắn cưỡng bức Ôn Tình, còn đem giấu Ôn Ninh bị trọng thương. Ngươi nói xem Kim công tử, ta nên hạ hoả thế nào đây và nên bình tĩnh thế nào đây?"

Đôi mắt Kim Tử Hiên mở lớn, lập tức cho người đi kiếm Kim Tử Huân.

"Ngươi đợi chút! Đệ ấy sẽ mau ra, ngươi đừng manh động!"

Nguỵ Vô Tiện không đáp, kiên nhẫn chờ đợi.

"Kim Tử Hiên! ta không hại hắn thì hắn cũng đừng hại ta, chính ta sẽ không biết ta sẽ làm gì đâu. Ta chờ năm phút! Nếu hắn không ra thì đừng trách ta" giọng Nguỵ Vô Tiện lạnh lẽo, con ngươi loé lên một tia sáng.

Kim Quang Thiện, Kim phu nhân và Kim Tử Huân lần lượt bước ra. Có trưởng bối trước mặt, hắn miễn cưỡng đứng lên hành lễ.

"Kim tông chủ! Kim phu nhân! Mạn phép đã đến mà không báo trước. Ta đến để tìm người, người ấy tên là Ôn Ninh! Có nguồn tin là con trai hai người Kim Tử Huân biết y ở đâu, thỉnh Kim công tử vui.vẻ.không.quạo cho ta câu trả lời"

Kim Tử Huân ngoáy tai lớn tiếng nói "Ta không biết!"

Kim Quang Thiện lên tiếng "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi dám đến Lan Lăng Kim Thị làm loạn, coi thường phép tắc. Đây là phép tắc vốn có của Vân Mộng Giang Thị sao?"

Nguỵ Vô Tiện thấp giọng Ồ một tiếng "Xin lỗi Kim tông chủ, ta đại diện cho người của Di Lăng thị chứ không phải người của Vân Mộng Giang Thị. Cho nên vốn không liên quan! Cảm phiền Kim công tử Kim Tử Huân nhớ thật kỹ. Người của Ôn gia ở đâu? Ôn Ninh đang ở đâu? Sức kiên nhẫn của ta có giới hạn, nên người hãy trả lời cho thật chính xác"

Kim Tử Huân cười lớn "Nguỵ Vô Tiện ngươi cho rằng ngươi là ai? Người của Di Lăng thị? Ta vốn dĩ trước giờ chưa nghe đến môn phái này. Ngươi cho rằng trận chiến Xạ Nhật khi đó ngươi có thể thắng có thể là do ngươi may mắn. Liệu ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể thoát ra khỏi đây sao?"

Kim Quang Thiện vờ như mình nhớ ra một chuyện bèn nói "Nhắc trận chiến Xạ Nhật ta mới nhớ, lúc đó ngươi có sử dụng một thứ cảm phiền người có thể giao nó cho ta để ta cùng các bách môn thế gia khác tìm cách phá huỷ. Thứ đó với Âm Thiết đều chung một loại để ngươi giữ chắc chắn là ta không yên tâm"

Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần vui vẻ hóng dưa. Thật ra mỗi Tiết Dương hóng, chứ Hiểu đạo trưởng và Lam nhị công tử vẫn có chút căng thẳng sợ Nguỵ Vô Tiện bị thương.

Tiết Dương nói vừa đủ bốn người nghe "Hắn trừ khi muốn bị thương chứ ngoài ra không ai có thể đả thương hắn cả. Thay vì lo cho hắn, thì lo xem đám người kia có yên ổn không? Hoặc chí ít là phụ giúp một tay chứ đứng không kiểu này cũng chán chết. Ý... thôi thôi.... tha! Mẹ nó.... ta bênh ngươi mà!"

Kể cả khi Di Lăng Lão Tổ không quay đầu lại thì hắn vẫn biết mình hơi bị ghim nhẹ vì mình nói quá nhiều.

"Ngài cho ta là con nít lên 3 sao? Sao ngài không nói chính mình muốn bành trướng từ Dương Giới lẫn sang Âm Giới luôn đi" Nguỵ Vô Tiện cười nhạt.

Kim Quang Thiện trợn mắt, khiếp đảm vô cùng.

Hắn là ma quỷ sao? Tại sao hắn lại biết?

Tiết Dương be like: Không phải mỗi lần ngươi bán manh lại là bộ dạng 3 tuổi sao?

"Âm Hổ Phù nhận chủ chỉ mỗi ta mới có thể khống chế được nó, chưa được sự cho phép của ta. Kẻ nào có ý đồ không tốt, muốn sở hữu nó chắc chắn sẽ bị phản phệ, bị gọt thành nhân côn chết không toàn thây không chốn dung thân" Nguỵ Vô Tiện muốn ngáp một cái, lằn nhằn quá lẹ lẹ ta còn đi về nghỉ ngơi.

"Kim Tử Huân! Ngươi nghĩ xong chưa? Ta bắt đầu hết kiên nhẫn rồi đấy. Ta đếm từ một đến ba, ngươi không nói ta chắc chắn sẽ lấy đi bất cứ thứ gì trên người của ngươi"

Kim Tử Huân nháy mắt tái xanh, sợ hãi nhìn sang cha hắn.

Kim Quang Thiện liếc hắn Kim Tử Huân một cái "Nhận chủ? Kể chuyện cười? Đó giờ ta chưa nghe chúng nhận chủ. Nguỵ Vô Tiện, ta cảnh cáo ngươi đừng có mà doạ nạt con trai ta"

Nguỵ Vô Tiện cau mày lại, gọi cả Âm Hổ Phù và Trần Tình ra. Để Âm Hổ Phù lơ lửng trên không, cách mặt đất hai trượng. Tay hắn siết chặt Trần Tình, cả người hắn run lên.

Tiết Dương nghiến răng gọi hắn "Nguỵ Vô Tiện!"

Hiểu Tinh Trần nét mặt lo lắng gọi ba chữ "Nguỵ Vô Tiện!"

"Đủ rồi! Kim Tử Huân ngươi thật khiến Lão Tổ ta mất kiên nhẫn"

Cơ thể Nguỵ Vô Tiện nháy mắt thay đổi, từ thiếu niên vận hắc y chuyển sang đỏ y, mái tóc được cột cao dần được thả ra, bên hông trái là Trần Tình bên phải là Tuỳ Tiện, trên cổ tay hắc là lục lạc màu đen cùng với đôi bốt màu đen có thêm một vòng bạc hình hoa bỉ ngạn.

Hắc khí từ người hắn thoát ra, gương mặt ấy dần trở nên nghiêm nghị, cất giọng nói từ địa ngục vọng lên.

"1!"

"..."

Bọn họ dường như quên mất chữ sống là gì, từng người từng người một lập tức quỳ xuống ngoại trừ Hàm Quang Quân và hai vị hắc bạch bên cạnh. Có vài kẻ vốn không sợ chết triệu hồi kiếm tiên muốn giết hắn, nào ngờ lại bị chính vũ khí của mình đâm ngược lại ở vị trí ngay tim.

Sắc mặt Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần nháy mắt liền trầm trọng. Lập tức thủ thế đề phòng có thể ra trận bất cứ lúc nào.

Kim Tử Huân tay chân run rẩy, gương mặt hắn tái mét tay cầm bội kiếm muốn rút ra lại không rút được. Hắn hoảng sợ nhìn đôi mắt kia lẫn những người xung quanh, những người muốn diệt hắn hiện tại chỉ còn cái xác.

Lam Vong Cơ nắm chặt cổ tay cầm Trần Tình của Nguỵ Vô Tiện gọi tên hắn "Nguỵ Anh!"

"2!" Hắn nghiến răng, trừng đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía Kim Tử Huân.

"Ta nói.... ta nói.... bọn họ ở Cùng Kỳ Đạo!" Kim Tử Huân hét lên, sau đó hắn quỳ xuống phun ra một ngụm máu.

Nguỵ Vô Tiện khôi phục lại hình dạng thiếu niên vận hắc y chẹp miệng "Ngươi nói sớm có phải tốt hơn không? Bắt ta điên lên mới chịu, chuyện ngươi đối xử với Ôn Tình.... đợi ngươi chết ta sẽ tính sổ"

Hắn nắm tay xoay lưng lại dẫn ba người kia ra bước ra ngoài sau đó biến mất trong màn đêm.

"Sao tự dưng.... ta có cảm giác không tốt chút nào!"

Ba người nghi hoặc nhìn hắn, hắn nhìn màn hình hệ thống phát ra dòng chữ [Đến Cùng Kỳ Đạo giúp Ôn Ninh khôi phục lại thần trí!]

_712_