Dù là một tên ngốc cũng nghe ra được sự châm chọc, mỉa mai trong lời nói của Diệp Phù Dư.

Lận Châu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt lớn lên rất xinh đẹp, nhưng sao anh lại cảm thấy quen quen?

Lận Châu không biết nghĩ tới cái gì, trong đầu nhanh chóng lóe lên một tia sáng.

Anh lấy di động ra, gõ ba chữ "Diệp Phù Dư" trên khung tìm kiếm của Baidu*.

Baidu*: là công cụ tìm kiếm lớn thứ hai thế giới (sau Google), được sử dụng chủ yếu ở Trung Quốc đại lục.

Thông tin chi tiết thì mọi người tham khảo bác Gồ nhá.

Giây tiếp theo, trang web liền được làm mới.

Diệp Phù Dư, 19 tuổi, nữ diễn viên trẻ.

Cùng ngành với mình, hèn gì vừa nhìn đã thấy quen mắt như vậy.

Nhưng là, mười chín tuổi?

Khóe miệng lạnh lùng của Lận Châu khẽ nhếch lên, mang theo ý trào phúng, "Nữ diễn viên các người đều thích khai gian tuổi?"

Diệp Phù Dư mặt đầy dấu chấm hỏi, "Ai khai gian chứ ——"

Người đàn ông cầm điện thoại, đưa tới trước mặt cô.

Diệp Phù Dư biết mình nên tập trung nhìn màn hình điện thoại, nhưng cô chỉ là nhìn lướt qua, liền đem ánh mắt chăm chú nhìn ngón tay của người đàn ông.

Từng có account marketing* trong giới nói rằng, ngoại trừ tính tình không được tốt, các phương diện còn lại của Lận Châu thật sự là tìm không ra một chút tỳ vết.

account marketing*: là các tài khoản thường đăng bài liên quan đến nghệ sĩ; để quảng bá, quảng cáo hoặc là đưa tin (tin có thiệt, tin đồn, bịa đặt) về nghệ sĩ nào đó

Ngón tay của anh vừa thon dài, vừa trắng nõn, các khớp nối rõ ràng nhưng vừa vặn, giống như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng đế chạm khắc tỉ mỉ.

Ngôn Tình Tổng Tài

Dù sao nhìn thấy đôi tay này, trong bụng cô cũng tràn đầy tức giận.

(haha chị ganh tị với anh nhà á)

Diệp Phù Dư mở miệng, xoay người trong vô thức, nói: "Tay của anh cũng rất đẹp."

Lận Châu: "?"

Diệp Phù Dư: "Không phải.

Hôm nay còn chưa qua, tôi vẫn mới mười chín tuổi.

Hơn nữa, trang Baidu này rõ ràng là chưa cập nhật, sao có thể nói là khai gian tuổi? Tôi vẫn là một cô gái trẻ trung, sao phải để ý một hai tuổi này?"

Lận Châu liếc cô một cái, rồi trực tiếp bỏ qua đề tài này.

Anh dựa vào chiếc Ferrari như muốn phát sáng trong bóng tối của mình, duỗi đuôi chân dài ra, lạnh nhạt hỏi: "Cô thuộc loại yêu tinh gì?"

"Sao tôi phải nói cho anh biết?"

"Cô gái nhỏ, đây là thái độ của cô khi nói chuyện với tiền bối kiêm chồng của mình sao?", Lận Châu thật ngứa tay muốn bóp chết cô gái nhỏ trước mặt mình.

Hôm nay anh từ nước ngoài trở về, bay gần mười hai tiếng đồng hồ mới hạ cánh, vừa xuống máy bay lại bị Hồng Nguyệt như đang đòi mạng mà hối thúc anh chạy qua đây.

Thật vất vả mới làm xong thủ tục kết hôn, giờ còn phải nhìn sắc mặt của cô gái nhỏ này.

Một nữ nghệ sĩ trong giới giống như Diệp Phù Dư, khi nhìn thấy mình không phải nên tôn kính, khiêm tốn sao? Tại sao lại kiêu ngạo như này?

Lận Châu nghẹn một bụng, muốn tức giận nhưng nhìn thấy đôi mắt hồ ly trắng đen rõ ràng của cô lại cảm thấy không nỡ xuống tay.

Khoan đã.

Mắt hồ ly?

Lận Châu hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt càng sâu, cười như không cười nói, "Hồ ly tinh đúng không?"

Diệp Phù Dư: "..."

Lận Châu ngoắc ngón tay về phía cô, Diệp Phù Dư nghi ngờ bước tới gần, lại nghe người đàn ông cười nhẹ nói: "Tiểu hồ ly, anh mua gà rán cho em ăn, chịu không?"

Ba chữ "tiểu hồ ly" phát ra từ miệng Lận Châu làm không khí đột nhiên trở nên mờ ám.

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông, còn mang theo vài phần cố ý dây dưa, khiến Diệp Phù Dư suýt nữa đã đỏ mặt.

Cô gái nhỏ xoa xoa vành tai nóng hổi, bĩu môi: "Tôi có tiền, tôi có thể tự mua được."

"Không, bây giờ tiền của em cũng là tiền của anh.

Tất nhiên, tiền của anh cũng là của em.

Nếu em muốn mua gà rán, đó là tài sản chung của chúng ta, nên cần phải có sự đồng ý của anh.

Như vậy đi, em kêu một tiếng "anh", anh sẽ mua gà rán cho em ăn."

Diệp Phù Dư: "..." Con mẹ nó, anh ta rốt cuộc là yêu quái phương nào, sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

- --

Editor có lời muốn nói:

Đọc truyện tranh thì thấy mặt anh nhà thiệt sự rất dày, mà cũng đúng rồi, người ta nói mặt dày mới có được vợ chớ.

Con đường truy thê của anh cũng lắm miếng hài, tui mong là truyện chữ cũng mang tinh thần hài hước như thế.

Khúc này tui để anh nhà xưng "anh-em" vì anh đang ghẹo chị nhà hoy, qua chương sau lại về "tôi-cô" nhá.

À mà, mấy bạn nào thích nhạc Trung cute cute, nhẹ nhàng thì có thể follow kênh youtube của Bánh Bột nhá.

Tui cũng hay nghe nhạc ở đấy để chữa lành tâm hồn lắm~~.