Diệp Phù Dư vừa đáp máy bay đã nhận được điện thoại từ công ty.

Vu Lam đứng bên cạnh nhìn tiểu hồ ly nghe điện thoại mà sắc mặt không hề thay đổi, nhịn không được nhíu mày. Cô đứng rất gần Diệp Phù Dư, vì vậy cô cũng nhìn thấy cái tên vừa rồi hiển thị trên màn hình điện thoại.

La Mộng Vũ không có việc gì tự dưng gọi điện thoại cho tiểu hồ ly làm gì?

Hai phút sau, Diệp Phù Dư cúp điện thoại, quay đầu liền nhìn thấy con thỏ tinh đang nhíu mày, ngón tay sờ cằm, bộ dạng như đang suy nghĩ chuyện gì. Cũng giống như đang lo lắng gì đó.

Khóe miệng Diệp Phù Dư nhếch lên, đáy mắt lộ ra vài phần trêu chọc, ghé bên tai Vu Lam nhỏ giọng nói, "Đuôi thỏ lộ ra kìa."

"Đệch?!" Con thỏ tinh đột nhiên phản ứng lạiy, lập tức lấy hai tay che mông mình, nhưng trong lòng bàn tay chỉ có cảm giác mềm mại của quần jean, cái đuôi lông xù đâu?

Vu Lam mất hai giây mới xác định đây là trò đùa của Diệp Phù Dư.

Cô tức tới mức suýt chút nữa đã thực sự để lộ cái đuôi thỏ.

"Hồ ly chết tiệt, chị có lương tâm hay không. Em ở đây đang lo lắng cho chị mà chị còn trêu em!!"

"Lo lắng cái gì, chẳng có gì phải lo lắng." Diệp Phù Dư biết ý tứ của Vu Lam, ngón tay dài thon cầm di động lắc lắc về phía cô, lạnh lùng nói, "Kêu chúng ta về công ty."

"Nhưng chúng ta có liên quan gì với La Mộng Vũ?"

La Mộng Vũ là một trong những người đại diện của công ty, bình thường hoàn toàn không chút liên quan gì tới bọn cô, ngay cả nói chuyện cũng không nói được mấy câu. Cho nên, tùy tiện nghĩ một chút cũng biết La Mộng Vũ gọi điện thoại kêu bọn cô về công ty nhất định là không có chuyện gì tốt đẹp.

"La Mộng Vũ nói Hồ Ngọc Thiến hiện tại bận muốn chết nên đem chúng ta chuyển cho cô ta quản lý. Em thấy tin nỗi không?"

"Tin bà nội cô ta!" Vu Lam trợn mắt, lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho Hồ Ngọc Thiến.

Tuy Hồ Ngọc Thiến là người đại diện của Diệp Phù Dư, nhưng quan hệ của ba người bọn họ rất tốt. Trước kia buổi tối còn thường xuyên cùng nhau chạy ra ngoài ăn thịt nướng. Chẳng qua trong khoảng thời gian này, Hồ Ngọc Thiến thật sự quá bận rộn, hơn nữa tiểu hồ ly cũng vẫn luôn quay phim, nên ba người họ không còn liên lạc nhiều như trước.

Nhưng dù vậy, việc đem Diệp Phù Dư chuyển giao cho La Mộng Vũ cũng là chuyện không thể nào.

Có trời mới biết Diệp Phù Dư chính là lúc trước Hồ Ngọc Thiến từ trên tay Tôn Hưng Lợi đoạt lấy.

Tuy nhiên, điều khiến Vu Lam không ngờ tới chính là điện thoại của Hồ Ngọc Thiến không ai nghe máy.

Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Diệp Phù Dư, thấy tiểu hồ ly vẫn thản nhiên như trước, sờ sờ mũi mang theo vài phần xấu hổ, "Không ai nghe máy... lời La Mộng Vũ nói không phải là thật chứ?"

"Không đâu." Diệp Phù Dư sờ đầu con thỏ tinh, "Về nhà trước đi, chờ liên lạc với Hồ Ngọc Thiến rồi hẵn đến công ty. Đi thôi."

*

Diệp Phù Dư vốn định trở về tổ ấm cũ của mình, nhưng vừa mới nói địa chỉ với tài xế đã bị Vu Lam cắt ngang, cô đưa tay che miệng Diệp Phù Dư, hướng về phía tài xế nói: "Bác tài, tới Hoa Viên Bạch Vị."

Diệp Phù Dư: "?"

Vu Lam giả vờ không nhìn thấy, chỉ cùng tài xế nói chuyện.

Tài xế là một ông chú trên dưới năm mươi tuổi, nhìn còn rất trẻ, nghe được địa chỉ này liền nở nụ cười, "Ồ, Hoa Viên Bạch Vị à, đây không phải là khu nhà giàu sao? Bên trong không phải đại minh tinh thì chính là đại phú hào*. Tôi thấy hai cô gái các người lớn lên xinh đẹp như vậy, không phải là minh tinh chứ?"

đại phú hào*: người giàu có và có thế lực ở một vùng

Vu Lam cười hì hì, "Bác tài thực sự có mắt nhìn, người bên cạnh tôi chính là minh tinh nha."

---

Editor có lời muốn nói:

Dạo này tui đang nhảy một hố mới tên là Sau khi xuyên thành nữ chính tiểu bạch hoa, nam chính nữ chính mặn mòi miền biển cát luôn á, editor nhà đó cũng dễ thương. Mọi người thích thể loại xuyên sách thì đọc thử ủng hộ nhà TieuHiDenRoi nha!