*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên thực tế, hầu hết yêu tinh đều có trí nhớ khá tốt, thậm chí còn có vài yêu tinh có khả năng bẩm sinh là đọc qua một lần liền có thể nhớ không sót một chữ nào.

Lận Châu cũng chỉ có thể hù dọa người bình thường.

Diệp Phù Dư suy nghĩ một hồi mới mỉm cười nói: "Đọc sách sao."

Lận Châu cũng cười nhẹ: "Ngại quá, trả lời sai rồi."

Nói xong, anh búng tay một cái.

Diệp Phù Dư chỉ cảm thấy trên người mình bỗng truyền đến một cảm giác kỳ lạ.

Ngay sau đó, cả người cô đột nhiên trở nên nhẹ đi, biến thành một trái bóng nhỏ đầy lông lăn đếm trên ghế.

"Chí*?"

Chí*: nguyên văn là "吱吱" (chi chi, tiếng rít), đại khái là chỗ này, chị nhà bị anh biến về nguyên hình nhưng tui không biết hồ ly kêu như thế nào (-_-;)・・・ mọi người cứ nghĩ chị đang "nà ní" đi ha

Lận Châu giật giật tai, tuy anh nghe hiểu tiếng hồ ly nhưng vẫn có thể đoán được tiểu hồ ly trước mặt đang mắng mình.

Tiểu hồ ly hình như thật sự bị dọa sợ cũng bị chọc đến tức lên rồi.

Nó giơ lên hai chân trước ngắn ngắn của mình leo lên bàn ăn, thân hình nho nhỏ chạy loạn trên bàn, cái đuôi xù lông đập lên mặt bàn, miệng không ngừng kêu "chi chi chi".

Lận Châu không chút hoảng hốt, vẫn là dáng vẻ lười biếng, hơi nghiêng người, một tay chống cằm, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Anh ngoắc ngoắc ngón tay với tiểu hồ ly, cười khẽ, "Đây là hình phạt vì cô trả lời sai.

Lại đây, cho tôi vuốt một chút."

Diệp Phù Dư: "..." Xem tôi là mèo sao, còn muốn vuốt một chút?

Đôi tay nó dựng lên vì tức, nín thở muốn biến về hình người, nhưng cơ thể nó như bị thứ gì đó đè chặt, nín thở một hồi đành phải thở ra.

Tức chết hồ ly rồi!

Tiểu hồ ly quay đầu lại, trực tiếp hất đuôi về phía người đàn ông đáng ghét kia.

Lận Châu thấy vậy cũng không để tâm, ngược lại, anh còn cảm thấy hứng thú mà đi tới chỗ tiểu hồ ly.

Thừa dịp nó không chú ý, ôm nó vào lòng.

Ngón tay lành lạnh khẽ lướt qua cái bụng nhỏ của tiểu hồ ly, Lận Châu thở dài, "Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao hồ ly tinh các cô dễ dàng mê hoặc lòng người rồi."

Vuốt cái bụng nhỏ này thật là thoải mái.

Tiểu hồ ly: "..."

Bị đùa giỡn, nó bắt đầu điên cuồng giãy giụa, nhe nanh múa vuốt về phía mặt của Lận Châu.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, người đàn ông đã véo cái cổ của nó, nhấc lên cái cơ thể nho nhỏ của nó.

"Đừng nhúc nhích, nếu không lát nữa xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết đâu."

Lận Châu hơi mỉm cười, đem theo tiểu hồ ly đi vào phòng sách.

Ảnh đế Lận như muốn làm gì đó, vừa đặt tiểu hồ ly lên bàn.

Tiểu hồ ly dang ra bốn cái chân nhỏ, lập tức muốn phóng xuống đất chạy trốn, nhưng một bàn tay kịp thời túm được cái đuôi của nó.

Đem tiểu hồ ly mặt rất không tình nguyện ôm vào lồng ngực, Lận Châu thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, để tôi chụp một tấm, lát nữa làm bò kho cho cô ăn."

Tiểu hồ ly ngạc nhiên, nghi hoặc quay lầu nhìn Lận Châu, đôi mắt to đen nhánh khó tin mà nhìn chằm chằm anh.

Lận Châu cười sắp không nhịn được, xoa xoa đầu nó, gật đầu, "Nói thật.

Tôi nấu cơm rất ngon, đặc biệt là bò kho, bảo đảm cô sẽ thích."

Tiểu hồ ly suy nghĩ một chút, dựng thẳng móng vuốt của mình.

Tôi muốn ba bữa.

"Không thành vấn đề."

Lận Châu gật đầu, ngón tay nhéo nhẹ móng vuốt nhỏ kia.

Diệp Phù Dư thu móng vuốt lại, chỉ còn miếng đệm thịt mềm mụp, khiến tâm trạng của Lận Châu tốt vô cùng.

Tự dưng lại cảm thấy Cục quản lý hôn nhân lần này có chút đáng tin cậy.

Sắp được ăn thịt, tiểu hồ ly đắc ý run run đôi tai, nó ngoan ngoãn vùi mình trên đùi Lận Châu, cái đuôi đung đưa, anh theo bản năng túm lấy cái đuôi nhòn nhọn của nó.

Trong lúc nhất thời, cảm giác tê tê truyền khắp toàn thân, vành tai nhỏ đỏ bừng lên.

- --

Editor có lời muốn nói:

Về nhà, chỉ có ăn và ngủ thật sự sung sướng quá luôn đi á.

Tui càng ngày càng lười rồi ಥ‿ಥ mỗi ngày đều cần động lực rất lớn mới mở máy edit truyện.

À, khi nãy tui hỏi bác Gồ hồ ly kêu như thế nào.

Vậy là bác Gồ đề xuất cho tui bài hát đó (っ- ‸ – ς) mấy bạn nghe thấy quen không?

Có bạn nào umê mấy cái chân nho nhỏ này giống tui không nhỉ?.