Người đời có câu “thời trang đánh tan thời tiết” quả không sai, chỉ có phụ nữ mới có thể chịu dược nhiệt độ dưới 25 độ. Ở đâu có phụ nữ đẹp, ở đó có già dê, không chỉ các thanh niên mới lớn vùng núi mà cả những ông bác luống tuổi cũng hau háu vào những cặp đùi trắng nõn mà quên mất việc mình đang làm gì, đơn cử như có một ông đi bộ vì mải nhìn vào những “quả bưởi” mà đâm sầm vào chiếc xe chở hàng của cậu thanh niên. Tất nhiên việc các bà vợ, các cô cũng chẳng thích thú gì việc những lão chồng mắt dán chặt vào vườn đào và khúc giò lụa, điều này khiến đám nữ sinh bị cánh phụ nữ ở đây gây khó dễ là tất yếu.

Tùng vừa mới bước chân được vài bước đã nghe thấy tiếng chửi bới của đám bạn mình với một bà cô dân tộc. Có lẽ cậu cũng sẽ bỏ qua mà về ô tô đánh một giấc nhưng lại bị đám đông cản lối, rốt cục cậu cũng bị dòng người xô đẩy đến chỗ vụ lùm xùm. Hóng hớt một hồi cậu cũng vỡ lẽ, ra là do Vân Anh - một nữ sinh, khi mua hàng của bà cô này thì kỳ kèo giá cả, do đã ngứa mắt vì cách ăn mặc gây “tai nạn” của đám bạn lại gặp Vân Anh keo quá nên có lời qua tiếng lại, thế nào giờ lại thành chửi nhau. Thậm chí Hà gần đó cũng vào can nhưng bị bà ta vung tay đẩy ngã ra sau. Sự việc chỉ kết thúc khi đích thân cô Hằng đứng ra xin lỗi và hòa giải. Lần khất một lúc lâu nữa thì cũng đã 10 giờ sáng, tất cả lên xe về biệt thự.

Mọi việc diễn ra hết sức bình thường cho tới đêm. Một bóng trắng lẩn khuất trong những căn phòng, cái bóng đo di chuyển trên hành lang một lúc trước khi dừng lại ở trước cửa phòng Vân Anh. Nó đi xuyên qua cánh cửa, từ từ một cách chậm rãi tiến đến bên giường của cô gái, đôi tay gân guốc chạm nhẹ lên mái tóc, nó cứ đưa tay lên xuống như thể đang vuốt tóc cô ấy vậy. Với một lực thật mạnh, nó dùng cánh tay đó đâm thẳng vào đầu cô gái. Máu không chảy nhưng trong tâm trí Vân Anh thì đau đớn tột độ.

Trong giấc mơ, cô gái nhìn thấy chính mình đang bị những con quỷ với những móng vuốt dài và nhọn hoắt, liên tục đâm vào vùng kín của cô gái. Máu chảy liên tục, rất đau, cô cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết, nhưng cô vẫn ở đó cho tới khi những con quỷ khác bắt đầu hành hạ cô bằng cách đâm thủng bầu ngực của cô, rất đau, nhưng cô vẫn không chết, vết thương lại lành lại cho một màn tra tấn mới. Chúng lôi từ trong bóng tối ra một cái khoan, từ trên thân mũi khoan là các ngạnh trồi ra sắc nhọn, chúng đâm mũi khoan vào lại vùng kín cô gái, trước những trò tra tấn đó cô gái cầu xin bọn chúng tha cho cô, nhưng đám quỷ vẫn tiếp tục dùng tay quay khởi động cái mũi khoan, những cái ngạnh sắc bắt đầu tàn phá bên trong mặc cho cô gái vẫn gào thét gọi tên bố mẹ trong đau đớn. Những màn tra tấn không dừng lại ở mũi khoan nữa mà tiếp tục với bột vôi tôi, bò cạp, rết độc, đến axit,…

Cô vẫn ở đó, nằm trên giường với chiếc ga trải thấm đẫm máu tươi, cái bóng trắng đó đã biết thành một con búp bê nằm vào trong ba lô của cô gái từ bao giờ.

Sáng hôm sau là một ngày không mấy tốt đẹp khi sương mù đã lan ra toàn ngọn núi, bên ngoài một màu trắng không nhìn rõ cây cỏ. Tất cả đang ăn sáng ở nhà ăn, vài cậu trai hôm qua thức đêm để sát phạt nhau giờ vẫn chưa dậy khiến cô Hằng phải bảo vài bạn nữ lên gọi nốt những người đang nằm lỳ trong chăn xuống.

“Á á á á á á á”

Tiếng hét thất thanh làm mọi người giật mình đánh rơi cả bánh mỳ. Vài cậu trai nhanh chân chạy lên xem có chuyện gì, cô gái được phân lên đánh thức mọi người dậy đang ngồi bệt xuống sàn, tay run run, mắt nhìn vào phòng. Tất cả đều á khẩu khi thấy chiếc chăn của Vân Anh đã biến thành màu đỏ, Tùng lên muộn cũng phải chợn chừng mắt khi thấy cảnh tượng đó, lập tức cậu lao vào hất tung cái chăn ra. Máu từ âm đ*o cô gái vẫn đang chảy ròng ròng, khuôn mặt trắng xanh cùng đôi mắt trắng dã không còn lòng đen. Tất cả đều bần thần khi thấy cảnh này, phải mất một lúc sau vài đứa con trai dũng cảm mới dám vào để khiêng xác Vân Anh xuống sảnh, vài nữ sinh đi lấy tấm ga trắng làm vải liệm cho cô gái xấu số.

Tất cả đều biết rằng đây chả phải tai nạn, cũng chả phải do con người vì chả ai có thể giết một cô gái mà không bị phản kháng, hay ít nhất hiện trường vụ án không hề có giấu vết giằng co. Mọi người biết rằng nơi đây không hề bình thường, nhưng những niềm tin vào khoa học đã khiến họ phủ nhận khả năng đó. Chỉ duy có mình Tùng là biết đây là do thứ gì gây nên.

Cô Hằng rất muốn gọi điện cho nhà chức trách nhưng đây là vùng cao nên sóng điện thoại rất kém, nên buộc lòng cô phải nhờ ba cậu trai đi cùng cô xuống làng nhờ người giúp đỡ. Sau khi dặn dò tất cả nhóm ở biệt thự, cô Hằng lên xe xuống núi, đường đèo lắm sương khiến cô không dám đi nhanh. Dù không muốn những Tùng cũng phải để cô đi, cậu đành dán một lá bùa nhỏ trước mui xe với hy vọng nó đủ sức chống lại những thứ cần chống.

Cậu ta lên phòng, với tông giọng thấp nhất, cậu lên tiếng.

-Cáo con, lý nào kết giới có vấn đề? Không thể nào một loài ngải nào có thể đi vào một cách an toàn cả.

-Cậu chủ, cậu có chắc kết giới của cậu không có vấn đề gì chứ?

-Tất nhiên, bất kỳ thứ gì có âm khí khi đi qua ngay lập tức bị đốt cháy.

-Vậy nó không hề có điểm yếu gì chứ.

-Hả, điểm yếu? Ngoài việc nó không thể chống được những con quỷ quá mạnh thì có điểm yếu gì chứ, nãy ta ra ngoài thấy nó vẫn còn nguyên… À mà khoan, cơ chế vận hành của nó có hơi khác.

Cậu ta bắt đầu ngẫm nghĩ, tay xoa xoa thái dương.

-Ra vậy, kết giới của ta đúng là rất mạnh, nhưng nó chỉ có thể phân biệt các âm thể qua âm khí, dùng âm khí để đánh bật bọn chúng. Nhưng khi có một luồng dương khí trấn áp thì nó không thể nhận ra. Mẹ nó, đám ngải dân tộc đúng tàn độc.

Cậu chạy vào phòng của Vân Anh, nếu kết giới trừ yêu của cậu không thể phát hiện ra âm khí thì dùng cảm nhận hay mũi của Cáo con cũng không thể mò ra. Hàng lông mày càng ngày càng gần nhau, cậu lấy một tay che mắt trái lại, miệng niệm chú, từ lòng bàn tay một ấn ký hình con mắt với các vòng tròn cùng ký tự kỳ lạ sáng lên.

-Âm nhãn, khai.