Văn phòng tổ trưởng tổ phản ứng nhanh Subway.

Tổ trưởng Đoạn ngồi trên ghế xoay, cầm một tập hồ sơ xem xét, đọc đến khô cả miệng.

“Ủy thác công ty Grey Crow giao cho Chiêu Nhiên toàn quyền xử lý, lần này công lao lại thuộc về thằng nhóc đó.”

“Thầy ơi, nước ạ.” Hỏa Diễm Khuê đưa ly nước tới.

“Ừm.” Đoạn Kha nhận lấy ly nước, áp lên mặt Hỏa Diễm Khuê để đun nóng, ly thủy tinh kêu xì xì, nước trong ly lập tức bốc lên hơi nóng hầm hập.

“Thầy ơi thầy lạnh không?”

“Lạnh qq, có em ở đây, giữa mùa đông không mở điều hòa cũng đã ba mươi độ, đứng xa thầy chút, tới nướng Nguyên Tiểu Oánh đi.”

“Ai bảo người ta có mắt nhìn, chọn được thực tập sinh giỏi.” Tổ trưởng tổ tuần tra thành phố Nguyên Tiểu Oánh nghiêng người dựa vào sô pha, bím tóc dài to như cái bát kéo lê trên mặt đất, ngón tay chống huyệt thái dương cười gằn, “Này, ông nói đứa nhỏ đó, tên là gì nhỉ, Úc Ngạn… sao lại u ám thế, những đứa trẻ cùng tuổi không đi học thì cũng vừa mới đi làm, cùng lắm thì giở chút trò vặt thôi, ông nhìn Úc Ngạn mà xem, dù ở trong tình huống sinh tử thật sự, cậu ta cũng không ngần ngại ra tay tàn nhẫn.”

Đoạn Kha hừ nhẹ: “Lớn lên thì còn gì nữa, tôi đã gặp nhiều đứa xấu ra hơn rồi, tưởng là có thể cảm hóa và kiểm soát được cậu ta, nhưng thật ra những đứa trẻ như vậy đã xấu từ căn từ cốt, không sửa được đâu.”

“Con cũng giỏi mà! Thầy ơi.” Hỏa Diễm Khuê không nhịn được hét lên, “Thầy cứ luôn khen cậu ta, nhưng đấu trực diện cậu ta không phải đối thủ của em.”

“Ai nói đánh nhau chỉ dựa vào sức lực? Đồ ngốc, cậu ta có thể đánh lén khiến em không biết đường nào mà lần, làm em không thể sử dụng sức lực, đó mới là điều bực bội.”

Tiếng giày cao gót nhẹ nhàng tiến gần đến văn phòng, Nặc Lan đẩy cửa bước vào, mái tóc đen như thác nước phấp phới trong gió: “Yo, lại đang nói về kỳ chuyển chính thức à?”

Cô tiến lại gần Nguyên Tiểu Oánh, ngón tay đùa nghịch bông tai của chị: “Chị à, nói ít thôi, người khác lại tưởng chúng ta không chấp nhận thua. Chuyện này có hay ho gì đâu mà để ý, hôm qua em mới mua đôi bông tai lông công ở chỗ thương nhân nửa đêm này, hợp với màu tóc của chị lắm, đi xem thôi.”

“Hừ…” Nguyên Tiểu Oánh được dỗ thì vui vẻ, sau đó chậm rãi đứng dậy, “Các em còn trẻ, trời đất còn rộng lớn dĩ nhiên không xem trọng chuyện này, cả đời tụi chị chỉ ở lại nơi này, tranh giành chút chuyện lớn chuyện nhỏ mới thú vị.”

“Quý bà cần phải đổi tính thôi, buổi chiều đi dạo phố với em, bộ sườn xám chị đang mặc cũng là mẫu của ba năm trước rồi.”

“Chị thì rảnh, còn em thì làm gì có thời gian mà đi dạo phố, em với Quả Cầu Lửa chuẩn bị sơ đi, buổi tối xuất phát với tổ trật tự khẩn cấp.”

Hai người bước ra khỏi cửa đã tình cờ gặp một người phụ nữ trẻ tuổi đi ngang qua. Bóng lưng của người phụ nữ trông trang nghiêm, mang đậm phong thái của tiểu thư khuê các, nhưng lại có thêm khí chất quyết đoán.

Đi sau cô là bốn vệ sĩ riêng của ông chủ, mấy người đàn ông cao lớn cứng rắn đều hơi e dè trước người phụ nữ này.

“Ơ, Cô Hai.” Nặc Lan gọi cô. Đó là con gái của sếp lớn tên Khổng Thận Vi, bắt đầu học cách quản lí công ty từ lúc trưởng thành, dạo gần đây đang tích cực hoạt động công ích tiêm miễn phí chip kháng bức xạ dị hóa cho người dân, có vẻ hôm nay cô trở về để báo cáo công việc.

Người phụ nữ giật mình, ngoái đầu nhìn lại, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Xin chào tổ trưởng Nguyên, Tiểu Lan cũng ở đây à.”

Cô Khổng nhớ được tên của tất cả những người mà cô từng gặp dù chỉ một lần, bất kể chức vụ lớn hay nhỏ, thậm chí cả những nhân viên bảo vệ chỉ thoáng qua cũng được cô ghi nhớ. Cô làm việc cẩn thận, gan dạ nhưng cũng rất tinh tế, là một người phụ nữ rất có năng lực.

Tổ trưởng Nguyên rất hài lòng với người cầm lái công ty tương lai này, chuyện này chẳng phải tốt hơn nhiều so với sếp lớn lúc nào cũng nghĩ thứ này tốt hơn thứ kia sao?

Cô Hai được vệ sĩ hộ tống vào thang máy lên phòng làm việc của sếp lớn, bước qua hành lang cổ kính đi vào căn phòng rộng rãi, sếp lớn đang ngồi trước bàn làm việc, thảnh thơi nhìn máy tính.

Trên màn hình đang chiếu video restream trò chơi, ID streamer tên là Bồ Hóng Đen Nhánh, hình như là người mới, nhưng phòng live lại rất hot.

Streamer chỉ thỉnh thoảng tương tác với người xem, giọng nói lạnh lùng chán đời, điều này khiến y nổi bật giữa những giọng nói chói tai khác.

“Nghe thấy âm thanh gì không?” Nét mặt sếp lớn tươi rói, khép hờ đôi mắt hỏi cô.

Cô Khổng nghiêng tai lắng nghe một lúc: “Là giọng bình luận của streamer.”

“Không,” Sếp lớn hưởng thụ nói, “Là âm thanh của tiền.”

“Con không nghe ra.” Cô Khổng nghi ngờ.

Chẳng bao lâu sau, Bồ Hóng Đen Nhánh trong video bỗng lên tiếng: “Streamer chơi game toàn thời gian à? Không phải… Nhiệm vụ của ông chủ.”

“Vì ông chủ bủn xỉn, muốn chia một người thành ba người. Tôi muốn nghỉ việc, nhưng cấp trên cứ PUA tôi, dùng thái độ không quan tâm uy hiếp tôi… Ưm ưm…”

Sếp lớn đan tay chống cằm, nhìn màn hình trầm tư.

“Lần này con nghe rồi.” Cô Khổng che mặt cười nói.

“Khụ.” Sếp lớn điều chỉnh âm lượng máy tính, tựa người vào ghế, “Việc tiêm miễn phí chip chip kháng bức xạ dị hóa cho người dân con làm rất tốt, ngài thị trưởng rất hài lòng, chắc mệt lắm rồi nhỉ, gầy thế này rồi cơ mà, con đừng giảm béo như mấy cô gái thời nay, cơ thể không khỏe mạnh sao giúp bố bảo vệ đất nước được.”

“Con tăng ba cân bố ạ.”

“À… à bố thấy mặt con tròn hơn này.” Sếp lớn cười khan.

Anh mắt cô Khổng vẫn nhìn vào màn hình ghi hình, bỗng hỏi: “Nghe nói bố đưa dùi phá giáp cho thực tập sinh ạ? Đó là món quà Thận Ngôn tốn nửa tháng tháng làm tặng bố mà.” Hạch đỏ cấp hai được chính tay cô Hai săn đuổi giết chết lấy ra từ cơ thể dị thể, được chính tay cô Ba Khổng Thận Ngôn cẩn thận chế tác điêu khắc mà thành.

“Thực tập sinh mới tên Úc Ngạn, hiện đang làm việc dưới trướng Chiêu Nhiên, bố định sẽ bồi dưỡng cậu ta, con cũng nên chú ý đến cậu ta nhiều hơn.”

“Cậu ta có vẻ không mấy tự nguyện với công việc bố giao cho lắm.” Cô Hai giỏi nhất việc nghe lời đoán ý, sao có thể không nhìn ra lúc livestream Úc Ngạn đau khổ thế nào.

“Mài giũa tính tình cậu ta thôi, mgười mà bố định giao cho con sau này, nếu không nghe lời thì thật đau đầu.”

Cô Hai cười khẽ: “Theo như con biết, Úc Ngạn không phải nghe lời bố, cậu ta chỉ nghe lời Chiêu Nhiên.”

“Đúng vậy, khá đau đầu.” Sếp lớn xoa ấn đường, “Con phải nhớ kỹ, người như vậy nếu không dùng, thì tốt nhất đừng để cậu ta sống sót rời khỏi công ty.”

Một vật dẫn con người có thể thay đổi dị hạch, ngay cả khi không thể giữ lại, cũng không thể để lại cho công ty đối thủ, nếu không sẽ trở thành mối nguy hiểm sau này.

“Con biết rồi.” Cô Hai bình tĩnh gật đầu, “Nhưng bố đừng thiên vị Úc Ngạn quá, mấy thực tập sinh khác cũng rất ưu tú, ngoài tiền thưởng ra bố nên tặng thêm vài thứ, không cần sang quý chỉ cần thể hiện tấm lòng, như vậy mấy tổ trưởng cũng thoải mái hơn.”

“Này, bố cũng nghĩ như vậy, bận quá nên quên mất.” Sếp lớn vỗ trán, “Còn một việc cần con đi làm.”

“Thành phố bên cạnh đang tràn lan dị thể, chính quyền thành phố đang mở thầu, vốn Subway là công ty cạnh tranh lớn nhất nhưng công ty đối thủ lại chen ngang vào, công ty game Grey Crow gặp phiền phức cũng từ bọn họ mà ra, cố tình gây hỗn loại ở địa bàn của chúng ta, hơn nữa lại chọn cách tấn công vào mảng dễ gây dư luận nhất là mạng internet, khiến uy tín của chúng ta giảm sút vào thời điểm nhạy cảm này, công ty săn dị thể không giống như các hạng mục dựa vào tiền bạc và mối quan hệ, ai có thể trấn an cảm xúc của người dân khiến người dân cảm thấy an toàn, đó mới là người chiến thắng.”

“Tổng giám đốc công ty đối thủ hẹn gặp mặt, hẹn ăn một bữa cơm, bố đoán là muốn đàm phán điều kiện với bố. Bọn họ muốn quyền quản lí quận nam thành phố Hồng Ly, vì nó gần cơ sở nuôi dưỡng nhất, vẫn còn rất nhiều chất thải thí nghiệm bị chôn vùi có thể khai thác và xử lý, những chất thải kia chứa đầy bức xạ, nếu lan rộng ra khu vực thành thị, gốc rễ mà chúng ta đã dày công xây dựng trong nhiều thập kỷ ở thành phố Hồng Ly sẽ bị phá hủy, vì vậy quận Nam tuyệt đối không thể để mất.”

Cô Hai suy nghĩ: “Nếu để con đại diện ra mặt, con sợ phía bên kia sẽ cảm thấy bị coi thường.”

Sếp lớn khinh miệt nhíu máy: “Người kế vị tương lai của của Subway đi gặp bọn họ, không tính là coi thường được. Nói Đoạn Kha dẫn người đi cùng con đi.”

“Không cần, con chỉ cần dẫn Nặc Lan theo là đủ rồi.” Cô Hai giơ ngón trỏ lên môi, “Người có kinh nghiệm thường lo được lo mất, con cần một người không sợ máu, không sợ phiền phức.”

“Thế thì dẫn thêm Quả Cầu Lửa nữa, nếu bên kia nhiều người cậu ta sẽ rất có ích.”

Buổi chiều, địa điểm hẹn gặp là tại phòng riêng của một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Công ty đối thủ tên là Redneck Drift, do một cặp vợ chồng cùng quản lý, địa bàn hoạt động chủ yếu ở quận Đông thành phố Hồng Ly, giáp ranh với thành phố Ân Hy, lí do họ dùng thủ đoạn bẩn thỉu để tấn công đối thủ là vì nếu công ty Subway tiếp tục mở rộng các chi nhánh phức tạp dưới lòng đất ở thành phố lân cận, sẽ cản trở rất lớn đến sự phát triển trong tương lai của họ, cho nên mới muốn một trong hai quận Nam Hồng Ly và thành phố Ân Hy.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô Hai đi vào tầng ba đã đặt trước, ngồi trong phòng riêng, Nặc Lan mặc váy của dealer ôm tay đi theo sau cô Hai, bông tai hình xúc xắc trên tai cô nhẹ nhàng xoay tròn.

Hỏa Diễm Khuê dựa vào tường đứng ở cửa, hai tay khoác hờ lên gáy, cố gắng cẩn thận để không làm đen tường khách sạn.

Một người đàn ông cao đeo kính hớn hở đứng dạy chào đón, bắt tay trao đổi với cô Hai.

“Xin chào cô Khổng, Giám đốc Hùng của chúng tôi đã vội vàng từ xa trở về để tham dự buổi tiệc này, đang kẹt xe nên đến hơi trễ, mong cô rộng lòng tha thứ.”

“Đâu có đâu có, tôi đã nhìn thấy sự chân thành trong cuộc đàm phám của quý công ty rồi, việc gấp bị trì hoãn cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chắc ngài là dược sĩ Phương nhỉ, có thể thấy sự phát triển của Redneck Drift từ một đội nhỏ đến công ty săn dị thể như ngày hôm này không thể bỏ qua công lao của ngài.” Cô Hai ngồi ngay ngắn, ánh mắt sắc bén như dao, đám tay chân núp sau tấm bình phong trên lầu dưới lầu đều không thể trốn thoát.

Người đàn ông được sủng mà lo, vội vàng châm trà cho cô Hai. Con gái lớn của Khổng hồ ly nổi tiếng không phải là người dễ đối phó, cần phải đối đáp cẩn thận, hai vệ sĩ đi cùng cô ta đều là những gương mặt mới, còn khá trẻ tuổi, có lẽ đều là thực tập sinh mới được tuyển vào năm nay.

Ngay khi bước vào phòng riêng, cô Hai đã ngửi được mùi thuốc súng trong không khí, biết ngay hôm nay không thể nhìn thấy mặt Giám đốc Hùng.

“Nếu Giám đốc Hùng đường xá xa xôi, tôi cũng không muốn làm phiền thêm, mời ngài Phương chuyển lời giúp tôi, chúng tôi sẽ không nhượng bộ quận Nam, hạng mục thành phố Ân Hy cũng sẽ tiếp tục cạnh tranh, nếu giám đốc Hùng cứ khăng khăng muốn thuê dị thể để phá hoại trật tự đô thị để cạnh tranh với chúng tôi, chúng tôi sẽ không ngồi yên cho qua chuyện.”

Người đàn ông cao lớn khẽ cau mày: “Cô Hai, không thể thương lượng thật sao?”

“Lợi ích phải được đổi bằng lợi ích, đó mới là chân thành. Bạo lực thì dùng bạo lực để đè bẹp.” Cô Hai nâng tách trà lên, Nặc Lan cười nhạt rồi chậm rãi rút một thanh kiếm ánh bạc từ ngón út tay trái của mình ra.

Nét mặt ngài Phương hơi thay đổi, hai rãnh hạch, hai hạch cấp bạc. Tay chân sau lưng đã rục rà rục rịch, thấy đối phương rút kiếm lập tức giơ vũ khí lên lao ra khỏi bóng tối. Theo ý của giám đốc Hùng là muốn gây áp lực cho cô Khổng để dằn mặt, nhưng chưa đến mức phải thực sự ra tay với cô ta.

“Đều là người của công ty săn dị thể, lẽ nào ngài lại dám dùng súng?” Cô Hai ngẩng cằm nhíu mày nhìn hắn, đôi mắt cong lên như hồ ly, khóe mắt nâng lên giống hệt người bố xảo quyệt của mình.

Hỏa Diễm Khuê thả tay ra khỏi cổ mình, mắt rồng đỏ vàng kỳ lạ trên cổ cậu xoay tròn, liếc nhìn xung quanh, mặt đất bùng lên ngọn lửa nóng khiến đối phương hoảng loạn, sau đó cẩn thận hạ giọng hỏi cô Hai: “Muốn chín mấy phần ạ?”

Nặc Lan là người đầu tiên lao vào vòng vây của những kẻ bảo vệ mặc đồ đen: “Ngài Phương, cô Hai bảo tôi đừng làm ngài bị thương, nhưng kiếm dài mà người thì lại đông, ngài tự đoán xem có bị tôi chém trúng hay không.”

“Đây là cách mà Subway nói chuyện hợp tác à?! Này, đừng đánh —” Ngài Phương ôm đầu chạy loạn.

*

Trong phòng ảo rạp xiếc đoàn xiếc thú, thiết bị liên kết đã chuẩn bị sẵn sàng.

Úc Ngạn đang kiểm tra xem đầu nối trên người đã được dán chắc chắn chưa, còn Chiêu Nhiên thì nhìn điện thoại cười khúc khích.

“Đang xem gì thế?”

“Cô Hai dẫn người đi đánh nhau với Redneck Drift rồi.”

“Gì cơ.”

“Redneck Drift, công ty đối thủ của chúng ta, anh và em phải làm thêm giờ ở đây là do bọn họ gây ra, dị thể trong game là do bọn họ đưa vào.”

“Ồ?” Úc Ngạn ngó qua nhìn vài cái, tự nhiên cảm thấy ấn tượng tốt với cô Hai, “Chỉ dẫn theo Nặc Lan với Hỏa Diễm Khuê thôi à, sao không gọi em theo.”

“Dẫn hai người đó là để tạo khí thế, không phải để lặng lẽ giết người như em. Redneck Drift tra tấn giết người của chúng ta, tưởng đền một mạng là xong sao?”

“Nhưng nếu như vậy, công việc của chúng ta sẽ càng nguy hiểm.” Chiêu Nhiên chỉ máy liên kết trên người, “Redneck Drift sẽ dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản chúng ta.”

Trong tai nghe vai lên giọng nói điện tử lạnh lùng: “Chuẩn bị liên kết, đang nhận diện dây thần kinh não bộ, xin hãy giữ yên.”

Trong lều rạp xiếc bị bỏ hoang chật kín các kỹ thuật viên của tổ kỹ thuật và tổ máy móc, cả trong và ngoài công viên giải trí đều có nhân viên tổ tuần tra thành phố bao quanh, ngăn chặn mọi tình huống có thể làm gián đoạn kết nối.

Chiêu Nhiên cũng đeo máy liên kết, mặc dù biết khả năng của mình khi bước vào cảnh sẽ bị cân bằng, nhưng trong hoàn cảnh xa lạ phải đối đầu với hai dị thể, không thể để nhóm thực tập đi vào một mình được.

Đại não cảm nhận được mạch xung dòng điện đặc biệt, mất ý thức trong chốc lát.

Khi tỉnh dậy đã mất cảm giác về thời gian, hoàng hôn bao trùm thị trấn, màu sắc mờ nhạt từ những đám mây trên bầu trời phủ xuống, lan tỏa đến mặt đường lát đá, tạo thành một lớp sương mờ.

Trên ngọn hải đăng của thị trấn có một lá cờ tròn tung bay trong gió, ở giữa lá cờ vẽ một hoa văn mặt trời phức tạp.

Đây là một trong những cảnh của — Thị trấn bị mất tích.

——

Mẫu chuyện nhỏ đêm thất tịch:

Đêm qua Chiêu Nhiên đã dành một đêm tận hưởng cơ thể mình đã khao khát từ lâu, nửa đêm còn lại thì thưởng thức lại những cảm giác tuyệt vời.

Chẳng qua anh cũng phải trả giá.

Sau lưng toàn những vết cào đỏ tươi, trên cổ thì đầy vết răng và dấu hôn, nhóc con ra tay độc ác thật, lần nào làm cũng khiến anh thương tích đầy mình.

Mãi đến khi thay đồ ngủ cho y anh mới phát hiện, y đã xỏ chiếc nhẫn bạc mà mình đánh bóng tỉ mỉ lên dây chuyền rồi đeo lên cổ, thừa dịp y ngủ, Chiêu Nhiên thử đo kích thước chiếc nhẫn với ngón tay mình.

“Xì, chật thế, quỷ nhỏ đáng ghét muốn lấy mạng anh à…”

Úc Ngạn trở mình, cánh tay vô thức đặt lên eo Chiêu Nhiên, mí mắt và chóp mũi vẫn còn vương lại chút đỏ ửng.

“Lúc ngủ trông ngoan thật.” Chiêu Nhiên dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt y.