“Ưm——” Úc Ngạn liều mạng giãy giụa, tay phải mò vào máy phân tích lưu trữ hạch, còn chưa kịp chạm vào nắp thì đã bị một bàn tay nắm lấy cổ tay, vặn ngược ra sau lưng.

Hai bàn tay nâng cằm y lên, dùng đầu ngón tay nhấc mí mắt trái của y lên, rồi từ từ móc hạch thấu thị đang gắn trong hốc mắt ra.

Liên kết giữa dị hạch và máu thịt bên trong hốc mắt dần bị bong ra, cơn đau dữ dội không thể chịu nổi.

Mắt trái Úc Ngạn mất đi thị lực, một bàn tay nóng bỏng và mạnh mẽ che lấy mắt y, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của Úc Ngạn.

Khóe kéo kêu meo meo bị kéo xuống, chiếc áo khoác bị cởi khỏi người, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ màu đen.

Úc Ngạn không nhìn thấy gì, cũng không thể động đậy, y chỉ có thể cảm nhận được hàng trăm bàn tay đang lang thang trên khắp cơ thể mình, giống như đàn kiến ​​đang bò và gặm cắn một miếng đường phèn.

Điều duy nhất có thể mang đến cho y chút an ủi vào lúc này chính là mùi hương gỗ thoang thoảng mà chúng tỏa ra, cảm giác an toàn bị lãng quên đã chôn sâu trong ký ức, làm dịu đi nỗi sợ hãi khi bị những sinh vật xa lạ lấn át.

Tiếp theo đó là một cái tát vang dội, Úc Ngạn bị đánh mạnh vào đùi, y giật mình, cơ thể chợt căng cứng, sau đó da thịt bắt đầu cảm thấy nóng lên đau rát.

Các bậc cha mẹ luôn thích dùng cách bảo thủ thô lỗ này để dạy dỗ những đứa trẻ nghịch ngợm, muốn nhấc lên đánh một trận nhưng lại lo sẽ làm tổn thương con, nên lúc nào cũng đánh vào nơi da thịt dày, để xoa dịu cơn tức giận.

“Ưm… Ưm!” Úc Ngạn lắc đầu, liều mạng vặn vẹo thân thể, đột nhiên tìm cơ hội há miệng, dùng sức cắn vào bàn tay đang che miệng mình.

Bàn tay bị cắn chảy máu rút ra một cách đau đớn, vùng vẫy trên không trung hai lần, nhưng hình như vì thế mà nó càng hưng phấn hơn, chia sẻ dấu hôn trên cơ thể với những bàn tay cụt khác rồi bò đến bàn trà bên cạnh, mở ngăn kéo, dùng kim khâu nhúng sơn đỏ, xăm hình dạng dấu răng trên hổ khẩu, hai tay còn lại cũng hưng phấn vô cùng, rơi vào trạng thái điên cuồng mất trật tự.

*hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)

Úc Ngạn giãy giụa chỉ đổi lấy được vài giây để thở, trước khi có thêm nhiều ngón tay đưa vào miệng, kẹp lấy đầu lưỡi, kê hàm trên hàm dưới, thậm chí còn ác ý ấn vào miệng và mũi y cùng lúc, khiến Úc Ngạn bị tra tấn liên tục và gục xuống đến mức nghẹt thở.

*

Thực tập sinh chạy trốn Tăng Nhượng không xuất hiện ở lối ra thông thường.

Gã ta có vẻ rất quen thuộc với thiết kế kiến ​​trúc của Subway, bò dọc theo ống thông gió ra bên ngoài phòng thi.

Muốn rời khởi Subway thì phải có thẻ thân phận, nhưng thân phận của gã đã bị nhắm mục tiêu, gã phải có thẻ thân phận mới mới có thể trốn thoát.

Nhưng người hẹn tiếp ứng gã lại chưa đến, Tăng Nhượng lén lút xác định hoàn cảnh xung quanh an toàn, mới lặng lẽ nhảy xuống đất, cẩn thận di chuyển về phía một góc tối, tìm nơi ẩn náu tạm thời.

Trong hành lang tối tăm tĩnh mịch, như có mối nguy hiểm đang rình rập. Tăng Nhượng cố gắng lắc đầu thật mạnh để xua đi ảo giác đáng sợ trong đầu.

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối mà không hề báo trước, tóm lấy cổ Tăng Nhượng, giống như kìm sắt không thể thoát ra.

Tăng Nhượng sợ hãi lùi lại, mới phát hiện thứ đang tóm cổ mình là một bàn tay cụt, trên cổ tay còn đeo một cặp kính râm nhỏ.

Không Đáng Tin bịt miệng gã, Đáng Tin nắm chặt cổ tay gã, lặng lẽ kéo người đàn ông đi vào con đường bí mật, cơ quan của vách tường lặng yên xoay tròn, nhốt Tăng Nhượng ở bên trong, nhưng bên ngoài hành lang trông vẫn nguyên vẹn.

Chiêu Nhiên đang đứng ở hành lang khác gần phòng thi, trò chuyện với tổ trưởng tổ hậu cần máy móc.

“Thực tập sinh của tôi hơi không hiểu chuyện, Kỷ Niên có bị thương không vậy?” Chiêu Nhiên châm một điếu thuốc, đưa hộp thuốc lá cho tổ trưởng tổ hậu cần máy móc.

“Tuổi trẻ mà, bị ngã cũng không có chuyện gì đâu. Có thể khiến em ấy nhớ lâu cũng tốt.” Tổ trưởng tổ hậu cần máy cười rộng lượng, nói, “Cũng đang rảnh rỗi, đi ăn bữa cơm nhé?”

Chiêu Nhiên nhả một làn khói, tìm vẻ lo lắng trên khuôn mặt của tổ trưởng tổ hậu cần qua khóe mắt.

Chẳng qua tổ trưởng Lý vẫn rất bình tĩnh ung dung, ánh mắt và biểu cảm không có gì bất thường, Chiêu Nhiên không khỏi nghi ngờ phán đoán của mình.

Cảm giác xúc giác của cả hai tay cảm nhận được Tăng Nhượng đã bị bắt, Chiêu Nhiên phủi nhẹ tàn thuốc: “Không được rồi, tôi phải tan làm về sớm xem vết thương đứa nhỏ nhà tôi.”

Khi Chiêu Nhiên cử một bàn tay nào đó đi làm việc, anh sẽ tạm thời ngắt kết nối với những bàn tay khác, tập trung cảm nhận xúc giác của một hai bàn tay, không để những cảm xúc vô dụng khác ảnh hưởng đến mình, cho nên anh hoàn toàn không biết về lễ hội cuồng hoang đang diễn ra ở nhà.

Chiêu Nhiên quay lại văn phòng, lấy áo gió và chìa khóa xe, chuẩn bị tan làm về nhà.

Vốn đã hứa đưa Úc Ngạn đi cùng, nhưng không ngờ Tăng Nhượng lại bỏ chạy. Thêm chuyện Úc Ngạn có thể thay đổi dị hạch bị lộ, nếu Tăng Nhượng trốn thoát khỏi Subway với tin tức này, Úc Ngạn sẽ phải đối mặt với những lời mời nhảy việc và ám sát gần như vô tận trong tương lai.

Tình huống thật sự nằm ngoài dự đoán, anh vốn tưởng Úc Ngạn sẽ không quan tâm kì thi, sau khi rời khỏi phòng kiểm tra viết sẽ tìm kiếm Tăng Nhượng, sau đó tìm một nơi yên tĩnh để chơi một mình, điều này không chỉ thỏa mãn yêu cầu của sếp lớn là giết chết Tăng Nhượng mà còn khiến Úc Ngạn không quá buồn chán trong mấy giờ kiểm tra thực lực.

“Là do mình nói muốn em ấy đứng hạng nhất à.” Chiêu Nhiên vuốt tóc, mái tóc nhẹ nhàng luồng qua kẽ tay, “Mình chỉ nói đùa thôi. Lỗi mình, biết em ấy cố chấp còn nói nữa.”

Chiêu Nhiên khởi động xe, lùi ra khỏi bãi đậu xe, lại bất ngờ gặp phải Tiểu An đang quay lại lấy đồ từ lối vào gara ngầm.

“Này, đứng lại.”

Chiêu Nhiên ẩn cửa sổ xe xuống, thò đầu gọi cô gái: “Mấy người vẫn chưa đi à?”

Tiểu An dừng lại nói: “Dạ, em nói đi vào với cậu ấy, cậu ấy lại nhốt em ở ngoài, gọi thế nào cũng không mở cửa.”

Sắc mặt Chiêu Nhiên thay đổi, vỗ vào vô lăng: “Đáng lí ra em nên gọi cho anh.”

“Em gọi rồi, nhưng ngài không bắt máy… Có, có xảy ra chuyện gì không ạ?” Khuôn mặt Tiểu An đầy vẻ tội lỗi và hoảng sợ, cô nghĩ Úc Ngạn cũng đã trưởng thành, không nên mức ở trong nhà Tổ trưởng cũng gặp nguy hiểm được.

Chiêu Nhiên hít sâu một hơi, để lại hai chữ “trừ lương”, sau đó đóng cửa sổ xe lại đạp ga lao ra cửa gara chạy về nhà.

Tiểu An là điều tra viên dưới trướng Chiêu Nhiên, cũng là một vật dẫn loài người, tóc che phủ trán, ngay ấn đường là một hạch công năng cấp đỏ – dấu hiệu may mắn, khả năng là tà ma không thể xâm phạm, nếu cô ở cùng với Úc Ngạn, những bàn tay kia sẽ không lỗ mãng.

Tay cụt là sự phản chiếu ý thức của Chiêu Nhiên, biểu hiện của chúng có thể bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ nhất trong lòng Chiêu Nhiên.

Khoảnh khắc nhìn thấy năng lực của Úc Ngạn bị bại lộ, Chiêu Nhiên thực sự rất tức giận, sự lo âu và lo lắng bị khuếch đại vô hạn, bản thân anh có thể giữ vững lý trí, suy nghĩ từ góc độ khác, nhưng những bàn tay cụt đó thì lại không thể, chúng nó chỉ sẽ trút hết những cơn giận và lo lắng ra ngoài.

Chiêu Nhiên lái xe một mạch vào gara, rồi vội vàng đẩy cửa đi vào nhà.

Phòng khách vắng vẻ, yên tĩnh đến lạ thường.

Càng đến gần phòng ngủ, càng có thể nghe thấy tiếng động bên trong cửa, tiếng ma sát ồn ào và tiếng vật nặng lăn trên mặt đất.

Cửa gỗ bị đá văng ra, trong phòng ngủ đột nhiên im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tay cụt lít nha lít nhít đầy ấp trong phòng, gần như tạo thành một cái kén có thể nghiền nát cậu bé ở bên trong.

Chiêu Nhiên đi vào, tay cụt cũng rút lui, những bàn tay chậm rãi trốn thoát lập tức hóa thành sương máu, tiêu tán trong không khí.

Úc Ngạn ngã xuống sàn, toàn bộ da thịt trần trụi trên người đều đầy dấu ngón tay đỏ bừng, đặc biệt là bắp đùi và thắt lưng.

Chiêu Nhiên vội vàng ngồi xuống bên cạnh Úc Ngạn, cẩn thận kẹp vào nách mình rồi ôm người vào lòng.

Úc Ngạn kêu lên đau đớn, Chiêu Nhiên khẽ giật mình, vội sờ toàn thân y một lượt, phát hiện khớp gối bị trật, thế là thấp giọng dỗ dành, đưa tay đỡ cong đầu gối, thừa dịp y chưa sẵn sàng bẻ lại khớp gối.

Cũng may không bị thương nặng, nhưng chắc là bị dọa sợ.

Đáng Tin và Không Đáng Tin cùng nhau bò vào phòng ngủ, lôi những bàn tay cụt đang nấp trong góc ra, tát vào từng đứa.

“Sàn nhà lạnh, đừng nằm ở đây.” Chiêu Nhiên nhấc chân ôm y lên.

Úc Ngạn kháng cự theo bản năng, cố hết sức mở mí mắt lên, nhìn khuôn mặt mờ ảo của Chiêu Nhiên, đôi mắt yếu đuối bất lực của y bỗng trở nên hung dữ, nghiến răng dùng hết sức đẩy đầu Chiêu Nhiên đi.

Chiêu Nhiên bất đắc dĩ tiến lại gần, nhưng mặt lại bị hai tay y đẩy ra.

“Những thứ đó là gì thế?” Giọng y hơi khàn khàn, nghẹn ngào hỏi.

“… Tay của tôi.”

“Anh đánh tôi.” Úc Ngạn lạnh lùng nhìn chằm anh.

“Vậy em biết sai hay chưa.”

“Gì cơ?” Úc Ngạn ngồi thẳng lên, kéo cơ thể đầy vết thương ra khỏi vòng tay Chiêu Nhiên, đấm vào ngực anh, rồi lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh, tức giận, thất vọng, xen lẫn thù địch, giống như ngày y lên kế hoạch giết phụ đạo viên thì bị anh bắt được rồi dạy dỗ.

Úc Ngạn đánh gục Chiêu Nhiên, cưỡi lên hông anh, đấm anh hai đấm, Chiêu Nhiên không chống trả, để y trút giận.

Nhưng y lại chậm rãi dừng lại, khom người nằm lên trước ngực Chiêu Nhiên, vùi mặt vào trong ngực anh, như thể cơn đau vượt khỏi tầm kiểm soát, nhấn chìm cả người y, nhưng khi Chiêu Nhiên nghiêng đầu cẩn thận nhìn y, Úc Ngạn chỉ đang ngẩn người.

Chiêu Nhiên biết rõ y, biểu hiện này có nghĩa là y sắp tức giận mà chết, khu vực não chịu trách nhiệm phần tức giận đã bị quá tải và chập mạch.

“Tôi sai rồi, Ngạn Ngạn.” Chiêu Nhiên ngồi dậy, ôm y đi vòng quanh phòng ngủ, cảm giác được cơ thể cứng ngắc cảnh giác của người trong ngực dần dần mềm đi, cuối cùng hoàn toàn xụi lơ, ôm lấy cổ anh, nằm trên ngực Chiêu Nhiên.

Một tay Chiêu Nhiên đỡ y, đi vào phòng tắm lấy iodophor và băng gạc, tắt đèn, đi đến tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ Lạc Tiểu Hắc, tắt đèn trở về phòng ngủ, giọng nói dịu dàng: “Nói cho tôi nghe, tại sao em không giết Tăng Nhượng, lại đi tranh giành thứ hạng với điều tra viên?” (iodophor: Dung dịch sát trùng)

Úc Ngạn quay đầu lờ đi.

“Rất lợi hại, hạng nhất.” Chiêu Nhiên vỗ nhẹ lưng y, dùng ngón tay cái lau đi vệt máu trên khóe mắt trái Úc Ngạn, “Subway đã thành lập rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên thực tập sinh dành số điểm cao như vậy ở bài kiểm tra thực lực.”

Không biết có nên khen không, thật ra Chiêu Nhiên không đồng tình với kiểu lừa gạt muốn thắng bằng mọi giá của Úc Ngạn, nhưng tổ trưởng Đoạn có câu nói rất hay, hắn nói giới trẻ ngày nay không giống như trước, cần được động viên, giáo dục, thường xuyên khen ngợi vài lời, trẻ con càng vui vẻ thì càng chăm chỉ.

Úc Ngạn vẫn im lặng, nhưng Chiêu Nhiên có thể cảm nhận được nhịp tim của y dần bình tĩnh lại, cánh tay ôm lấy cổ anh cũng trở nên mềm mại hơn.

“Sao anh lại đánh tôi.” Y vòng chân qua eo Chiêu Nhiên, có thể nhìn thấy vết tát đỏ sưng tấy trên mông, Úc Ngạn tựa vào vai anh, gay gắt hỏi, nhất quyết yêu cầu một lời giải thích.

Không biết từ khi nào, Úc Ngạn đã tự động chuyển “anh” trong nhật ký lên người Chiêu Nhiên, “anh” trong nhật ký không đồng tình với việc coi thường mạng sống của y, Úc Ngạn như lẽ thường tình điều chỉnh mức độ ưu tiên của nhiệm vụ, đưa nhiệm vụ giết chết Tăng Nhượng vào cuối bài kiểm tra.

Còn việc bị lộ năng lực thay đổi dị hạch, chuyện này lại không nằm trong phạm vi suy xét của Úc Ngạn, y không sợ chết, nên không kiêng dè gì.

Chính vì thái độ gặp sao hay vậy này mới khiến Chiêu Nhiên tức giận như vậy.

“Không vì sao cả.”

Thôi bỏ đi, đảm bảo an toàn cho thực tập sinh cũng là trách nhiệm của tổ trưởng.

“Không vì sao cả.”

Bàn tay đang nâng đùi Úc Ngạn bỗng nhiên dùng chút lực, phần thịt sưng tấy đỏ tấy từ giữa các ngón tay chui ra, bề mặt thô ráp của găng tay cọ xát vào vùng da bị thương khiến y càng thêm đau đớn.

Hai chân Úc Ngạn run lên vì đau, ngón chân căng cứng, móng tay sắp cắm vào vai Chiêu Nhiên.

“Tôi muốn làm em, nào có vì sao.” Đôi mắt nhợt nhạt của Chiêu Nhiên hiện lên một tia đỏ tươi, đôi môi hơi hé, những chiếc răng nanh sắc nhọn dần dần lộ ra từ đầu lưỡi.

Úc Ngạn ngẩng đầu, nhắm vào khóe miệng Chiêu Nhiên, cắn lên.

Hàm răng đều tăm tắp của con người không thể cắn xuyên qua môi anh, chỉ để lại vài dấu răng để trả đũa, chậm rãi rỉ máu ra ngoài.

Hình như Úc Ngạn rất hài lòng với vị ngọt tanh này, nên liền dứt khoát ngậm lấy môi đối phương, dùng đầu lưỡi cạy ra những chiếc răng sắc nhọn rồi tiến vào sâu.

“Shhi…” Chiêu Nhiên bỗng cứng đờ, một luồng nóng hổi chạy dọc lên tai, anh nhịn một lúc, rồi cúi đầu đè ép cơn nóng đáp lại môi lưỡi Úc Ngạn.

Đây có lẽ không được xem là một nụ hôn hoàn chỉnh, một bên trả thù, một bên xin lỗi.

Cuối cùng, ngọn lửa báo thù bị sự xin lỗi dịu dàng dập tắt, Úc Ngạn bị hôn đến không thở nổi, đẩy Chiêu Nhiên ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.

“Sau này tôi chỉ nhận em làm học trò, không nhận những thực tập sinh khác nữa.” Chiêu Nhiên xoa tóc y.

Úc Ngạn mím môi: “Liên quan gì đến tôi.” Sau đó úp mặt vào vai Chiêu Nhiên, rầu rĩ không lên tiếng.

“Em quên phần thưởng mà mình muốn rồi à?” Chiêu Nhiên lấy di động ra, cho Úc Ngạn xem lịch sử trò chuyện.

—— Cậu muốn gì?

—— Anh.

Anh vốn muốn làm Úc Ngạn ngại ngùng, nhưng ánh mắt của thiếu niên lại dán chặt vào cột ghi chú trong điện thoại, tâm trạng mới tốt lên lại xấu đi đáng kể.

Úc Ngạn nhảy xuống, xoay người nằm úp sấp trên giường, vùi mặt vào gối.

Mới dỗ dành được một phút, không biết mình lại chọc tổ tông này ở đâu, Chiêu Nhiên lại gọi thêm một tiếng Ngạn Ngạn.

Úc Ngạn lắc đầu: “Đó là ai vậy? Tôi tên [Thực tập sinh tổ 1 tổ trực tự khẩn cấp Úc Ngạn].”

“…” Chiêu Nhiên bất đắc dĩ ngồi ở mép giường, lật người y lại, đưa điện thoại cho y: “Em thích gì thì tự đổi.”

Úc Ngạn hoàn toàn không để ý tới, giơ bảng thành tích của mình lên, lúc thì gấp thành một chiếc thuyền, lúc thì gấp thành ngàn con hạc giấy, cuối cùng vò tờ giấy nhàu nát thành một quả bóng.

“Được rồi được rồi tôi đổi.” Chiêu Nhiên bó tay với y, ngẫm nghĩ một lúc, đổi tên chú thích của Úc Ngạn thành “Bồ hóng phá nhà”.

Sau khi đổi xong, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Úc Ngạn chìm vào giấc ngủ, nghiêng người cuộn tròn trong gối, cơ thể mệt mỏi đầy vết thương, lông mi rũ xuống ẩm ướt, có những bọt nước khó thấy được đang treo lơ lửng.

Chiêu Nhiên cẩn thận bôi iodophor lên vết thương của y, tẩy rửa sơ sơ hốc mắt, sau đó dùng băng gạt băng lại mắt trái, tránh nhiễm tro bụi và vi khuẩn.

*

Ngày hôm đó, tổ trưởng Đoạn tiến hành giáo dục cổ vũ với Hỏa Diễm Khuê.

Hỏa Diễm Khuê luôn thể hiện cao ngạo và kiên nhẫn ở bên ngoai, nhưng khi đến văn phòng tổ trưởng Đoạn thì lại không kiềm chế được, nhảy lên lưng tổ trưởng Đoạn, dùng cẳng tay lâu mắt kể khổ: “Thầy ơi em không cam tâm… Em không cam tâm… Em còn chưa ra tay sao lại tính loại bỏ được…”

Đoạn Kha hất văng cậu ba mét, nói: “Bỏng chết thầy ranh con này, xéo coi.”