Úc Ngạn cẩn thận từng ly từng tí di chuyển đến lối ra đường hầm của phòng thi, bình tĩnh quan sát hơn mười giây sau đó nhẹ nhàng đặt chân lên camera trên mặt đất, mở nắp máy phân tích lưu trữ hạch ra, nhét hạch công năng – Con mắt của tia Rơn-ghen vào hốc mắt rồi nhấc đế giày ra khỏi camera.

Dị hạch đỏ thẫm gắn vào hốc mắt, nhanh chóng thiết lập liên kết với vật dẫn, sau cơn đau qua đi, Úc Ngạn ngẩng đầu, sử dụng khả năng thấu thị của tia Rơn-ghen quét toàn bộ khu vực.

Tác dụng đặc biệt của bộ đồ đen nhánh là khi đội mũ trùm sẽ không bao giờ bị nhìn thấy mặt, nên cũng che mất hoàn toàn mắt trái đang gắn dị hạch gì, trong phòng hội nghị Subway có rất nhiều màn hình quan sát và hình ảnh thực tập sinh, có rất ít người chú ý tới màn hình Úc Ngạn tối đi trong vài giây.

Nhưng sự chú ý của Chiêu Nhiên chỉ tập trung trên người Úc Ngạn, qua màn hình đen vài giây, Chiêu Nhiên ngay lập tức đoán ra y đang đổi dị hạch, hơn nữa còn rất có thể sẽ đổi thành hạch thấu thị, dưới tình huống không rõ địch ta, trước tiên phải xác định vị trí của mỗi đối thủ là tư duy bình thường.

Xem ra y đã tìm ra được vị trí của hai kỹ thuật viên chưa ra khỏi phòng thi, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, loại bỏ hai vị kỹ thuật viên trước, chiến thuật ghi điểm khá ổn định Chiêu Nhiên rất hài lòng.

Còn nghĩ rằng với thái độ thờ ơ với mọi thứ của Úc Ngạn, việc đầu tiên y làm sẽ là đi ám sát mục tiêu ngầm đang ẩn náu trong số các thực tập sinh. Trái tim treo lơ lững của Chiêu Nhiêu cũng hơi thả lỏng, liếc mắt quan sát tình huống của những người khác trên màn hình.

Đúng như dự đoán, hầu hết các điều tra viên đều bỏ phần kiểm tra viết, chỉ điền câu hỏi trong khả năng của mình rồi nộp bài sớm bước ra khỏi phòng thi, lúc nhìn thấy tấm bảng kiểm tra thực lực thì đều sửng sốt, nhưng họ nhanh chóng hiểu ra và tiếp nhận sắp xếp bài kiểm tra, khả năng ứng biến khá tốt.

Nhiệm vụ kiểm tra đầu tiên sẽ được làm mới sau mười phút. Để tránh thí sinh thụ động né tránh cạnh tranh, bài kiểm tra thực lực sẽ liên tục làm mới các nhiệm vụ kiểm tra, nếu không hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra sẽ tự động bị loại, nếu hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ gặp những thí sinh khác.

Chiêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ, với thực lực của Úc Ngạn, trong vòng mười phút có lẽ là quá đủ để đối phó với hai kỹ thuật viên.

Chẳng qua suy nghĩ của Úc Ngạn hơi khác với dự đoán của Chiêu Nhiên.

Toàn bộ khu vực kiểm tra thực lực có diện tích khoảng một nghìn mẫu, mô phỏng khung cảnh nhà kho ven biển, rừng cây và cabin nhỏ hoang dã được bố trí ở phía Tây, kho hàng tạm thời được xây dựng ở phía Đông và phía Bắc, cửa ngõ mở rộng, các tuyến đường hoạt động tương đối linh hoạt, số lượng hầm trú ẩn nhiều nhưng không lộn xộn, thích hợp cho người mới làm quen với công việc hàng ngày.

Úc Ngạn ngồi xổm bên ngoài lối ra của hai phòng thi liền kề, nhét ngược gậy bóng chày vào túi đeo vai, trốn ở nơi bị khuất, vừa chờ vừa đếm các dị hạch trong máy phân tích lưu trữ hạch.

Người đầu dê rơi xuống hạch công năng – điều khiển Satan chỉ còn hai lần sử dụng, khả năng làm mục tiêu mất phương hướng có thể chiến thắng bất ngờ, tốt nhất nên sử dụng tiết kiệm.

Phá giải phòng ảo thẩm mỹ thu được hạch phòng ảo – Lấy vật trong tranh, có cấp bậc quá cao, Úc Ngạn vẫn chưa từng liên kết thành công với hạch cấp bạc, lỡ như cơ thể không chịu nổi sẽ ảnh hưởng đến kết quả của y, tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét.

Hạch mấu chốt nhất bây giờ là hạch cấp hai cảnh sát Diệp trả lại, hạch quái dị – sừng dê, có thể tăng cường sức mạnh và sự nhanh nhẹn, là thuộc tính cần nhất của điều tra viên, nhược điểm duy nhất là hạch này chỉ có thể sử dụng ba phươi phút, ít nhất phải dành ra hai mươi phút để đối phó với anh chàng Hỏa Diễm Khuê và Nặc Lan, nhưng cũng chỉ gắng gượng đối phó với một trong hai, dù sao đối phương cũng là vật dẫn, cấp bậc của dị hạch khá cao cộng thêm điều tra viên giỏi chiến đấu trực diện, chạm trán rất bất lợi cho Úc Ngạn.

“Đây là đâu thế, gậy bóng chày của cậu đập vào mặt tôi.” Cô Bạc bực bội hét lên dưới đáy ba lô.

“Quên ném cô ở nhà.” Úc Ngạn quên mất sự tồn tại của người đẹp standee này, vội vàng kéo khóa ba lô để tránh bị camera ghi lại.

Tiếng bước chân thận trọng từ hành lang phòng thi gần đó vọng tới, Úc Ngạn đứng dậy, chậm rãi lấy gậy bóng chày kiêu ngạo ra, cầm trong tay đi về phía lối ra.

Với khả năng thấu thị của con mắt tia Rơn-ghen, Úc Ngạn có thể dễ dàng nhìn thấu vị trí của người ở phía bên kia bức tường, khi người đó cảnh giác đến gần lối ra, Úc Ngạn nín thở, sống lưng kề sát vào tường, tránh bóng của mình chiếu xuống đất làm lộ vị trí.

Kỹ thuật viên lặng lẽ thò đầu ra ngoài, cố gắng kiểm tra tình hình xung quanh, không ngờ vừa thò đầu ra, một cây gậy đã kẹp ngay trước cổ họng, bị siết chặt kéo về phía sau, gậy bóng chày đè chặt cổ họng khiến cậu ngạt thở, hai tay cào loạn trong không khí một cách vô ích, nhưng cậu chỉ có thể kéo khóa kéo quần áo Úc Ngạn, nghe thấy tiếng meo meo.

Trước ngực kỹ thuật viên đeo thẻ thân phận Subway, cột họ tên viên: “Kỷ Niên”, là thực tập sinh kỹ sư máy móc của tổ hậu cần máy móc, tổ hậu cần Subway chuyên nghiên cứu các trang bị dị động, là một bộ phận bảo mật mạnh mẽ nhưng lại khiêm tốn.

“Giao vũ khí ra.” Úc Ngạn lạnh lùng nói.

Kỷ Niên run rẩy lật hết túi quần trên áo quần ra, nhỏ giọng giải thích: “Tôi tưởng ngày mai mới kiểm tra thực lực, hôm nay kiểm tra viết nên không mang trang bị gì.”

Úc Ngạn không lập tức xử cậu, mà kéo cậu đến bên ngoài lối ra phòng thi của kỹ thuật viên khác, đè đầu để cậu vào cửa phòng thi, uy hiếp: “Nếu cậu vào phòng an toàn của người khác sẽ lập tức bị loại, muốn bảo toàn điểm số thì đừng giãy giụa.”

Kỷ Niên sợ hãi gật đầu, cuối cùng cảm thấy chiếc gậy trên cổ mình cũng lỏng ra, che miệng ho khan liên tục nhưng lại không dám lớn tiếng, sợ Úc Ngạn không hài lòng sẽ đẩy mình vào.

Úc Ngạn ấn gậy bóng chày vào lưng cậu: “Quay người lại.”

Kỷ Niên giơ hai tay lên cao, cẩn thận quay về phía Úc Ngạn, thấy khuôn mặt của Úc Ngạn bị bóng tối che khuất hoàn toàn, kinh ngạc đẩy kính lên.

Cậu đột nhiên há miệng, một chiếc phi tiêu nhỏ phóng ra khỏi miệng nhưng Úc Ngạn phản ứng nhanh hơn một bước, ngay khi nhìn thấy thiết bị máy móc trong miệng cậu, y giơ gậy bóng chày lên nặng nề khép cằm cậu ta lại.

Kỷ Niên vô tình cắn phải lưỡi, che miệng rên rỉ.

“Tôi cũng là kỹ thuật viên,” Úc Ngạn lắc lư thẻ thân phận của mình trước mặt Kỷ Niên, “Trong bài kiểm tra thực lực có sắp xếp cộng điểm riêng cho kỹ thuật viên nhưng đi một mình chắc chắn sẽ chịu chết, không bằng chúng ta đi với nhau, thay phiên nhường điểm.”

Đầu lưỡi đau nhức, hàm dưới cũng đau, Kỷ Niên nào dám nói chuyện, cậu cụp mắt xuống nhìn gậy bóng chày ở cằm, sợ hãi gật đầu.

Úc Ngạn rút máy phát siêu nhỏ ra khỏi miệng rồi thả cậu ra. Kỹ sư máy móc nhỏ này yếu đến mức trói gà không chặt, cho dù đứng đó để cậu đánh cũng chưa chắc cậu dám tấn công.

Chuyện tiếp theo có hơi khó khăn.

Một kỹ thuật viên khác ở trong phòng thi viết không chịu ra ngoài, Úc Ngạn biết trong số kỹ thuật viên tham gia bài kiểm tra lần này có một kỹ sư máy móc và một nhân viên an ninh mạng, có lẽ hắn đã dùng cách nào đó phát hiện có ai đó đang ngồi ở lối ra nên không chịu mạo hiểm, đang chờ đối phương mất kiên nhẫn bỏ đi.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ khả năng tự vệ của nhân viên an ninh mạng rất yếu.

Gõ nhẹ gậy bóng chày vào tay hai lần, Úc Ngạn ngẩn người một lúc, sau đó bỗng giơ gậy lên, đập mấy phát vào lan can sắt trước cửa phòng thi.

Kỷ Niên run rẩy ở một bên nghe ra mật mã, khẽ lầm bầm: “BackDoor? Cửa hậu?”

Đúng như dự đoán, trong hành lang vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhân viên an ninh mạng bước ra, cảnh giác đứng ở đằng xa đánh giá hai người. Trên thẻ thân phận hiện tên hắn là “Ung Trịnh”.

Backdoor là một thuật ngữ phổ biến của hacker, hành vi xâm nhập, kiểm soát máy chủ mục tiêu và sửa đổi một số cài đặt để lấy quyền kiểm soát máy tính được ví như việc tạo ra một backdoor.

Úc Ngạn dùng cách chơi chữ này để hắn thấy y là một kỹ thuật viên, không phải điều tra viên ngồi ở bên ngoài cố gắng gom đầu của các kỹ thuật viên.

“Cậu có sáng kiến gì?” Ung Trịnh cầm chiếc máy vi tính, hai người đều không giỏi chiến đấu trực diện, nếu có cách khác đương nhiên bọn họ sẽ sẵn lòng thử.

Úc Ngạn xoay người nói: “Trước tiên rời khỏi phòng thi đã.” Dựa theo thời gian tính toán, các điều tra viên sẽ sớm tới đây, bọn họ chém giết lẫn nhau không đáng, nhất định sẽ có người đến tranh giành đầu của kỹ thuật viên.

“Ở đây có tổng cộng mười giếng loại bỏ cần sửa chữa, trong đó giếng số 3 và số 6 gần chúng ta nhất, giếng số 3 cách xa vị trí của các điều tra viên khác nhất, đến đó trước đi.”

Ung Trịnh hơi ngạc nhiên, hắn đã hack vào hệ thống định vị của phòng thi trong phòng thi viết, có thể biết vị trí thời gian thực của tất cả các thực tập sinh trong toàn khu vực, nhưng hệ thống an ninh của Subway rất khó tấn công, ngay cả hắn cũng tốn gần mười lăm phút mới làm xong, anh chàng mặc đồ đen trước mặt ra khỏi phòng thi khá sớm, sao lại xác định được vị trí của những người khác?

“Cậu là vật dẫn.” Ung Trịnh nhận định, “Chẳng lẽ gắn dị hạch kiểm tra. Hình như không có sức chiến đấu gì.”

Tất nhiên không ai có thể nghĩ đến, một trong số họ lại có một vật dẫn có thể tùy ý thay đổi dị hạch.

Ba người nhanh chóng đến rìa giếng số 3, nơi các thiết bị điện tử và linh kiện hư hỏng nằm rải rác trên mặt đất. Úc Ngạn ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra các bộ phận, không những lắp đặt các phụ kiện đã tháo rời và rải rác, mà bộ truyền động cốt lõi của toàn bộ giếng loại bỏ đều ở trạng thái bán phế liệu, ít nhất sẽ tốn rất nhiều công sức. Thời gian để Úc Ngạn tự mình sửa chữa một thiết bị như vậy với sự tập trung cao độ là 20 phút.

“Tôi có thể sửa.” Kỷ Niên thò đầu, lấy bộ dụng cụ trong túi quần lao động ra.

Úc Ngạn khẽ giật mình, vừa rồi túi quần của cậu ta không phải trống không sao?

“Thật ra toàn bộ chiếc quần đều là trang bị dị động của tôi.” Kỷ Niên gãi đầu, mở chiếc khóa ẩn bằng thép, lộ ra dị hạch gắn ở thắt lưng.

Kỹ sư máy móc ngại ngùng ngồi bên giếng loại bỏ, đầu ngón tay cẩn thận thăm dò mức độ hư hỏng của máy, thỉnh thoảng cậu nhắm mắt lại, vẽ tâm hạch ổ đĩa trong đầu.

Úc Ngạn đứng ở một bên nhìn một lúc, nói khẽ: “Việc xác định giếng loại bỏ không phải ở trong giếng mà là ở miệng giếng, có thể tăng gấp đôi quyết định, chúng ta sẽ không quay lại chỗ này nữa.”

“Làm hố bẩy à, đúng là ý kiến hay.” Ung Trịnh đứng sang một bên, lục lọi trong túi, hút một gói thạch hắn mang vào. “Có thể thay đổi thuật toán nhận dạng, cho tôi ba mươi giây.”

Úc Ngạn không còn để ý tới những bước chân rườm rà nữa mà nhảy lên những cành gỗ chất đống ở cabin nhỏ hoang dã, tiếp tục dùng hạch thấu thị kiểm tra động tĩnh của những người khác.

Có người tới. Có lẽ lộ trình hành động của bọn họ được tính toán dựa trên sự phân bố của phòng thi, hoặc có thể bên kia không thể tổ đội.

Úc Ngạn ra hiệu cho hai kỹ thuật viên ẩn nấp, tay phải nhẹ nhàng đặt lên máy phân tích lưu trữ hạch, quay lưng về phía camera rồi mở khóa, lấy hạch quái dị – sừng dê ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Điều tra viên Ngải Khoa nhanh chóng tiếp cận họ, gã đang trốn trên một cành cây cằn cỗi, trên tay gã cầm một thiết bị chuyển động dị động do dị hạch điều khiển tương tự như bộ đàm, có chức năng cảm biến nhiệt nên có thể nhanh chóng tìm ra vị trí của kỹ thuật viên đang ẩn náu.

Đây là chiến thuật của gã, gã biết mình đánh cận chiến không giỏi nên dứt khoát tránh những đối thủ mạnh khác, đến bắt nạt nhóm kỹ thuật viên, lần chuyển chính thức lần này khá may mắn, có tận ba kỹ thuật viên giúp gã lấy điểm loại bỏ. Đừng nói đến chuyện bắt nạt kỹ thuật viên có mất mặt không, mặt mũi có đào ra được cơm không? Nhưng điểm số thì có thể.

Gã vểnh tai lên nghe tiếng sửa chữa máy móc cách đó không xa, thừa dịp kỹ thuật viên đang tập trung sửa chữa giếng loại bỏ thì bất ngờ lao ra ngoài, rút con dao găm quân dụng ở lưng dưới.

Điều tra viên tập trung vào mục tiêu gần nhất – một thanh niên mặc đồ đen gầy gò yếu đuối, tung người lên trên trời rồi nhảy xuống, khi tiếp đất thanh niên mặc đồ đen trên mặt đất chậm rãi ngẩng mặt về phía gã.

Khuôn mặt của đối phương bị một hố đen không đáy bao phủ, trên đỉnh đầu có đôi sừng dê uốn lượn giống như thần chết ngẩng đầu, một dải ánh sáng màu xanh lam kéo ra từ dưới mũ trùm.

Hai chân Úc Ngạn được sừng dê tăng sức mạnh, y đè thấp cơ thể giơ cao chân trái, đá vào bụng điều tra viên đang rơi từ trên không xuống, điều tra viên không ngờ mình lại bị phản công dữ dội như vậy, gã chịu đựng cơn đau trên bụng rồi xoay người trên không trung, hai tay cầm chuôi dao đâm thẳng vào ngực phải Úc Ngạn.

Nhưng gã đang ở trên không phương pháp phản công cực kỳ hạn chế, vai phải Úc Ngạn né về phía sau, cả người được đà nhảy lên, đá quét gã bay ra ba mét, lăn đến mép giếng loại bỏ đang gần sửa xong.

Ung Trịnh ngậm nửa gói thạch hút ở bên cạnh ngẩng đầu lên, Kỷ Niên cầm cờ lê, xoa hai vết dầu động cơ màu đen lên mặt, cười ngây ngô nhìn người đàn ông khốn khổ đang nằm trên mặt đất: “Tên rác rưởi, dám đánh lén, điều tra viên cũng có ngày hôm nay.”

Úc Ngạn kịp thời móc sừng dê xuống để tiết kiệm thời gian sử dụng, tìm một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống, hai kỹ thuật viên hỏi nên xử lí kẻ xui xẻo trên mặt đất thế nào, Úc Ngạn nghiêng đầu đáp: “Chôn.”