Giọng nói mềm mại bình tĩnh, không dùng nước hoa, chỉ có một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt như có như không của phụ nữ, làm cho người không có hảo cảm với phụ nữ, vô cùng soi mói như Đoàn Dịch Kiệt cũng bất giác thả lỏng dựa vào lưng ghế.

Nhìn Hứa Lương Thần đã lỡ leo lên lưng cọp còn muốn giãy dụa, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt không khỏi có chút buồn cười. Môi mỏng khẽ nhếch, theo bản năng liếc cô một cái. Đôi tay mềm yếu trắng như ngọc gần trong gang tấc, ngón tay dài mềm mại làm người ta muốn cầm lấy.

Sau một lúc yên lặng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp của Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên vang lên: “Sao vậy? Cơm của tôi làm cho Hứa tiểu thư khó nuốt xuống như vậy cơ à?”

Nói không chút khách khí, Hứa Lương Thần không muốn nịnh nọt nhưng cũng không muốn chọc phiền toái, vì thế cười nhẹ không đáp lời. Nhưng cô cũng biết đến nước này thì không thể cự tuyệt nữa rồi, vì thế cam chịu số phận không nói gì nữa.

Xe dừng trước cửa khách sạn Thiên Nga Trắng.

Đây là khách sạn cao cấp nhất Yến Châu, cộng thêm quán rượu Hồng Đồ Phủ một bữa đắt cắt cổ, là nơi chỉ có phú hào quyền quý mới có thể đặt chân vào.

Thật sự là công tử quý giới, một bữa cơm cũng phải đến nơi như thế này. Trong lòng Hứa Lương Thần oán thầm nhưng không thể không đi theo sau Đoàn Dịch Kiệt.

Hiển nhiên, đám người giàu có địa vị cao quý đến đây đa số đều quen biết Đoàn đại thiếu. Lúc nào cũng có người kính cẩn nhiệt tình chào hỏi, sau đó ánh mắt liền chuyển về phía Hứa Lương Thần. Có ánh mắt quan sát, có ánh mắt cực kỳ hâm mộ, có ánh mắt mang theo hứng thú, nhưng đại đa số là ra vẻ tò mò, cô gái có thể được Đoàn thiếu soái đưa tới đây rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Đoàn Dịch Kiệt dường như không để ý, thậm chí có hai lần cố ý dừng bước, dùng cách đơn giản giới thiệu hai bên: “Đây là Tham mưu trưởng Trịnh; Đây là trưởng phòng Chiêm bộ Công nông thương, đây là Hứa Lương Thần.”

Đều là người có địa vị, có mặt mũi, Hứa Lương Thần không thể không mỉm cười ngẩng đầu, đoan trang rộng rãi gật đầu chào hỏi. Nụ cười và ánh mắt soi mói của đối phương làm cô thấy vô cùng kỳ lạ.

Thật vất vả chịu đựng vô số ánh nhìn chăm chú, đi vào nhã gian. La Hoằng Nghĩa đi ra ngoài không lâu, rượu và thức ăn nhanh chóng được đưa lên, tất nhiên đều là những món ăn quý và lạ, tổ yến vây cá, bát đĩa cũng nạm vàng khảm ngọc, xa hoa tột cùng.

Hứa Lương Thần lại không có một chút khẩu vị.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cố nén buồn bực và bất an dưới đáy lòng, rất quyết đoán ngẩng lên: “Đoàn tiên sinh, anh có gì phân phó xin cứ nói.”

Bây giờ còn chưa chịu nói sao?

Xem ra tôi không nói bữa cơm này em sẽ không ăn, nhưng nếu tôi nói chỉ sợ em càng khó nuốt xuống được. Đoàn Dịch Kiệt nhìn mái tóc đen như thác tôn lên da thịt như ngọc của cô, trong đôi mắt đen lấp lánh mang theo bất an và kiên trì, tinh khiết như một con nai con, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Nếu là cô, có lẽ cuộc sống sau này sẽ rất thú vị?

Nâng tay cầm bát sứ mạ bạc khảm kim tuyến, tự mình múc đầy một chén canh gà, đưa tới trước mặt Hứa Lương Thần: “Ăn xong đi đã.”

Ăn xong tôi sẽ nói cho em.

Hứa Lương Thần có chút ngoài ý muốn nhìn anh, trực giác muốn hỏi có phải anh đã cho cái gì vào không.

Ánh mắt của cô làm Đoàn Dịch Kiệt không khỏi nhíu mày.

Hứa Lương Thần vội vàng vứt ý nghĩ bất khả thi này ra khỏi đầu. Người này có quyền thế, muốn làm cái gì thì cứ nghênh ngang mà làm, tội gì phải lòng vòng như vậy? Chính mình suy nghĩ nhiều thôi.

Vì thế cầm thìa chậm rãi ăn hết canh gà, buông khăn nóng lau tay, ngồi thẳng, giương mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt, mời ngài nói.

Đoàn Dịch Kiệt hứng thú nhìn cô cố giữ vững nụ cười thản nhiên, trong đôi mắt đen như chú nai con lộ vẻ đề phòng.

Đôi mắt đen sắc như dao của anh nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt rét lạnh hiện lên một chút sắc bén khó có thể phát hiện, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, giọng nói mang theo vẻ đương nhiên trầm tĩnh: “Xin Hứa tiểu thư làm vị hôn thê của tôi.”

Cái gì? Đôi mắt Hứa Lương Thần kinh ngạc trợn tròn, cực kỳ ngoài ý muốn và lúng túng nhìn anh.

Đoàn đại thiếu nói, vị hôn thê?!

Hứa Lương Thần có chút không dám tin, có chút xấu hổ, khô cổ nói: “Xin Đoàn tiên sinh…… đừng đùa như vậy. Đại thiếu quan tâm, tôi… rất cảm tạ. Nhưng…… phủ Soái nhà cao cửa rộng, nên lấy giai lệ danh viện. Lương Thần tự biết mình không xứng, xin Đoàn tiên sinh thu hồi quyết định…… Tôi buổi chiều còn có lớp, tôi đi trước. Đoàn tiên sinh cứ tự nhiên.”

Trái tim Hứa Lương Thần đập loạn “thình thịch”, tuy rằng rất muốn biết vì sao anh vừa ý mình, còn đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ này, nhưng cô tự biết mình khó có thể đối mặt với vị đại thiếu mặt lạnh quyền cao chức trọng của Soái phủ này, vì thế chỉ muốn chạy trốn.

Đứng lên vội vã đi vài bước, lại nghe Đoàn Dịch Kiệt lạnh lùng nói: “Đứng lại, chỉ như vậy đã muốn đi rồi?”

Nói xong tao nhã chậm rãi đứng lên, từng bước một đi về phía Hứa Lương Thần: “Tôi nói là vị hôn thê, đâu có đề cập đến chuyện cưới gả? Hứa tiểu thư hiểu lầm rồi.”

Bị anh quát bảo dừng lại, thân thể Hứa Lương Thần cứng ngắc đứng lại. Thấy anh bước đến, tim không khỏi đập như sấm, có chút sợ hãi lùi về phía sau. Cho đến khi lưng thấy lạnh, cô đã dựa lên bình phong gỗ khắc hoa văn, tim vẫn đập điên cuồng, bên tai lại truyền đến câu nói kế tiếp của Đoàn Dịch Kiệt. Hứa Lương Thần ngẩn ra, có chút khó hiểu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đoàn Dịch Kiệt.