Eothur rời khỏi trại cùng với Sam, hai người bọn họ đi dạo quanh khu vực gần đây. Nhưng không dám đi xa quá, chỉ cách chỗ tập trung khoảng vài chục mét là hết cỡ. Xung quanh đen mù mịt đến nỗi mà chẳng có thể nhìn thấy được cái gì, nó khiến cho anh bạn Sam thường hay suýt vấp phải những rễ cây, khúc gỗ lớn dưới chân.

“ Eothur,… Tại sao anh có thể né tránh chúng được vậy? “ Sau một hồi cực nhọc, Sam mới để ý hình như Eothur không hề bị phiền phức như cậu. Bước chân hắn đi rất vững vàng, và có thể né tránh bất kỳ cái gì ngáng dưới chân mình, như đôi mắt ấy đã nhìn rõ được chúng trong bóng tối.

“ Cảm giác,... “ Eothur giả bộ trêu chọc cậu ta một phen. Thật ra là nhờ thị lực của hắn khá tốt, mặc dù không đến nỗi là như nhìn trong ban ngày. Song, đủ để biết cái gì đang trong phạm vi khoảng vài mét.

“ Cảm giác,...? “ Cậu ta lẩm bẩm và gãi đầu. Chân lại một nữa vấp phải hòn đá, suýt thì té dập mặt. Nếu không nhờ Eothur đỡ được.

Đứng thẳng người trở lại, và theo sau đít của Eothur. Lần này Sam xuất hiện một ý tưởng khôn khéo, nhìn cái bóng hắn di chuyển mà đi theo. Đạp lên những chỗ mà hắn đã bước, thế là có hiệu quả. Cậu gần như không bị vấp một lần nào nữa.

“ Người phụ nữ tộc Elves khi nãy là,... người yêu của Strider à, Eothur? “

“ Khục,... khục,... hình như là vậy. “ Eothur đáp lại câu hỏi mà không dám khẳng định cho lắm. Trong đầu hắn thở dài, “ Ta cũng giống như cậu thôi. Chỉ nhìn bằng mắt thấy tình yêu nổi lên giữa hai người họ, chứ làm sao mà biết được điều mình nghĩ có chính xác không. Ta chưa có thân thiết với Aragorn đến nổi, biết cả các mối quan hệ của anh ta. “

Tự nhiên trước mặt họ là một khoảng đất trống nhỏ, nơi này không có những tán lá rậm rạp và sum suê cho lắm. Thế nên ánh sáng của mặt trăng đã có thể chiếu rọi được nó. Hai người họ bước vào đấy, dừng lại và nhìn lên bầu trời thông qua một lỗ hổng vừa đủ.

Một chút sau, rồi lại đi tiếp. Trên đường Eothur nhìn qua Sam, cảm giác cậu hình như khi nhìn thấy cặp đôi kia gần nhau, thì có chút tâm sự mới đi theo hắn thì phải. Liền mở miệng hỏi.

“ Cậu có người yêu chưa, Sam. Hay trái tim cậu, có đang nhớ người nào không? “

“ Tôi,... có. “

“ Một cô gái Hobbit? “ Eothur khẽ cười.

“ Phải, thế còn anh? Đã ai nắm giữ trái tim anh chưa? “ Nghe điều này, nụ cười của Eothur giảm bớt lại. Hắn hơi chút thở dài và trả lời với cái giọng uể oải.

“ Trong đời, ai cũng sẽ có một người mình thương nhớ. Tôi cũng như cậu thôi, trái tim tôi đã thuộc về một người con gái. “ Sam rất nhạy cảm trong ngôn từ, tâm trí cậu đã bắt được cái chút u buồn và mệt mỏi của Eothur. Nhưng cậu không rõ có chuyện gì đã xảy ra, một người mạnh mẽ, trí tuệ như hắn cũng có cái buồn bã mà bản thân không xử lý được sao.

“ Cậu biết về tình yêu là thế nào không, Sam? “ Không hiểu vì sao, Eothur lại thốt lên những từ ngữ này.

“ Tình yêu,... đối với tôi nó dễ hiểu thôi mà. Đơn giản là trái tim tôi và trái tim của nàng đã cùng giao hưởng với nhau. Chẳng cần lời nói, chẳng cần một bài thơ hay ho nào, hay cũng chẳng cần một đóa hoa xinh đẹp. Nàng yêu tôi, tôi yêu nàng. Một cuộc sống,... như lũ ong và đám hoa trong khu vườn, như mặt đất màu mỡ và những cây cối xanh tươi,... “

“ Thật là đơn giản. “ Eothur nghĩ thầm trong đầu. Rồi dừng bước nhìn lại cậu ta. Giờ đây trái tim của hắn tự nhiên thôi thúc bản thân mình, nó muốn hắn hãy tâm sự những nỗi lòng đã cất sâu bên trong tiềm thức. Hãy bộc lộ ra vào lúc này, vì có khi chúng sẽ được giải đáp thì sao. Nhất là cậu bạn bên cạnh, đôi khi cậu sẽ có những lời nói rất hay.

“ Này Sam, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không? “

“ Hỏi tôi ư,... không có vấn đề gì. Phải chăng anh cũng đã từng đưa ra những lời khuyên tốt đẹp cho tôi sao, hãy cứ nói đi và tôi cũng sẽ chẳng kiệm lời gì, trừ khi tôi là một kẻ ngu dốt và bị câm. “ Sam như đã cảm nhận được sự quan trọng của việc này, cậu ta vỗ ngực mình và khuyến khích hắn nói ra tâm sự bên trong lòng.

“ Chuyện là thế này,... bạn của tôi, không phải là tôi đâu nhé. Anh ta là một con người,... yêu một cô gái,... “ Eothur bình tĩnh kể ra chuyện của mình, nhưng vì còn chút ngại ngùng nào đó. Hắn biến nhân vật chính trong câu chuyện là mình trở thành một người bạn tưởng tượng.

Cuối cùng hắn kết thúc bằng câu hỏi: “ Cậu nghĩ anh ta làm như vậy đúng không? “

Sam có chút tức giận và thở phì phò, cậu ta còn giơ nắm đấm lên nói lớn: “ Nếu tôi là anh, tôi sẽ đánh cho người bạn của mình tỉnh ra thì thôi. “

“ Tại sao? “ Eothur ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ thấy Sam như vậy.

“ Vì cậu ta quá ngu ngốc, đần độn và,... ích kỷ. “

“ Ích kỷ? “

“ Đúng vậy. Hãy nghe tôi nói đây bạn của tôi. Anh bạn của anh đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi. Tình yêu nó đơn giản thôi, anh ta đâu cần phải làm ra những hành động nhút nhát, trốn chạy như vậy. Việc duy nhất mà anh ta cần phải làm là giang rộng bàn tay của mình. Đón nhận lấy trái tim của nàng lẫn trái tim của anh ta, thay vì phải che dấu nó. Và bỏ đi,... “

“ Nhưng nếu cô ấy chết, anh ta sẽ khá ích kỷ? “

“ Không,... không,... tôi biết rất nhiều bài thơ về tình yêu. Và cũng hiểu chút về nó. Tình yêu không phải là sự áp đặt, sự thao túng, và tồn tại chỉ bằng một ý kiến duy nhất. Anh ta nghĩ mình làm đúng nhưng thật ra chính anh ta mới là người ích kỷ. Anh ta hào hùng lắm, ghê gớm lắm khi nghĩ rằng mình phải hy sinh để nàng có thể sống.

Nhưng chính sự lựa chọn đó mới là sự ích kỷ. Nàng ấy không phải là anh ta, nàng đâu thể nào nghe lời anh muốn bỏ thì bỏ, nàng có quyết định riêng của mình. Nàng đã lựa chọn, là yêu anh ta. Nàng đã lựa chọn, là sẽ bỏ sự sống vĩnh hằng. Nàng đã lựa chọn, là nhận lấy món quà của loài người, cái chết.

Và hành vi của anh ta chỉ khiến nàng đau khổ. Khi nàng chấp nhận cái chết, nàng có thể chịu được nó và coi nó chẳng là gì cả. Còn khi anh ta bỏ đi, nó đâu phải là điều nàng chọn lựa. Vì thế nó còn đau khổ, ác độc, tàn bạo hơn cả cái chết.

Thế nên anh ta nghĩ mình làm đúng. Nhưng nó mới là ích kỷ vì anh chỉ nghĩ đến ý kiến của mình. Cuối cùng, hãy nói cho tôi nghe xem Eothur,... người đó có thật sự là hạnh phúc không? Nàng ấy đó?. “

Eothur lặng người trước những lời nói “ hùng hồn “ của Sam. Hắn không thốt lên một từ nào cả từ khi cậu bắt đầu nói, không phải vì cậu tự nhiên trở thành một người đầy trí tuệ gây bất ngờ, cũng không phải vì sự tức giận mà cậu thể hiện. Mà là do những lời cậu nói, chúng quá đúng. Đúng đến nỗi mà các ngôn từ đã trở thành những mũi tên, đâm xuyên qua cái “ tôi “ của hắn.

Rồi trong vài giây ngắn ngủi ngẩn người, Eothur như đang lạc vào trong không gian của tâm trí. Một không gian tiềm thức nằm sâu bên trong hắn. Và giờ đây, hắn đã gặp một người giống y như mình.

“ Chào bạn, chủ của tôi. “

“ Cậu là ai,...? tôi đang ở đâu. “

“ Bạn không biết tôi là ai sao? Tôi là người đã nói chuyện với bạn cả cuộc đời mà. “

“ Bạn là trái tim,... “

“ Phải,... tôi là trái tim của bạn. Nhưng trên hết, tôi cũng là bạn. Cả hai chúng ta thật ra đều chỉ là một và là một mà thôi. Song, vấn đề quan trọng nhất ở đây là bạn đã hiểu rõ những gì bạn đã làm trước kia chưa? “

“ Sự ích kỷ,... tôi là người như vậy sao. “

“ Ôi,... bạn thân mến của tôi. Đấy chỉ là sai lầm của chúng ta thôi. Nó không đại diện cho nhân cách thật sự của bạn, bạn không phải là người ích kỷ. Chỉ là sự mù mờ của người trong cuộc, đã khiến bạn không biết nên làm gì mới là chính xác.

Hãy nhìn xem những nỗi đau mà bạn đang che dấu. Nó bắt nguồn từ đâu, phải chăng nó chính là do sự lựa chọn sai lầm. Nên thành ra, bạn của tôi. Chúng ta đang tự làm chúng ta đau đấy, cũng chẳng phải vì ai đâu.

Tất nhiên, cũng là do nhiều nhân tố khác đã đưa chúng ta đến ý định sai lầm này. Vì thế bạn cũng đừng trách bản thân mình quá. “

“ Làm sao,...? “

“ Chúng ta vẫn còn cơ hội để sửa chữa sai lầm. Bạn là tôi, tôi là bạn. “ Không nói gì thêm, cái bóng bước tới chạm vào người Eothur. Cả hai hòa nhập thành một, và cái không gian tiềm thức này đang nứt ra từng mảnh. Như miếng thủy tinh đang bị bể khi va chạm mạnh.

...

“ Eothur,...?! “ Eothur cúi đầu xuống nhìn anh bạn Sam. Trong lòng hắn đã xuất hiện câu trả lời và việc bây giờ là cất tiếng để nó ra ngoài.

“ Nàng không hề hạnh phúc. Nhưng nàng vẫn giữ lựa chọn của mình và đang chờ đợi người đó. Trong nàng vẫn mang theo một tia hy vọng về cái tương lai không hề được biết trước. Nó có thể khiến nàng đau khổ trong sự mòn mỏi của thời gian,... cũng có thể cho nàng,... một món quà hạnh phúc ở một ngày không xa nào đó. “

Sam mỉm cười nhìn lấy Eothur. Cậu như đã cảm nhận được cái u buồn, khúc mắc,... bên trong lời của hắn đã biến mất. Eothur đã trở thành Eothur như cậu đã từng biết, dũng cảm, khôn ngoan và luôn vui vẻ.

“ Chúng ta hãy quay về trại thôi? “ Eothur nhìn cậu rồi gật đầu đồng ý. Khi đi được vài bước chân, tự nhiên thanh kiếm AngaNim sáng bóng lên, tỏa ra một nguồn năng lượng trắng rực rỡ khi mà sức mạnh bóng tối đang ở gần nó.

“ Chuyện,... chuyện gì vậy,... Eothur? “ Sam giật mình, đây là lần đầu tiên cậu thấy được điều này. Eothur thì thay đổi khuôn mặt tươi cười ngay lập tức, tay hắn chạm đến chuôi kiếm của mình. Mũi hít nhẹ một hơi rồi nói nhỏ.

“ Khi tôi rút kiếm,... hãy chạy tốc lực quay về trại. “

“ Eothur,... “

Eothur không nói thêm gì cả, trong nháy mắt hắn xoay người mình lại và rút kiếm ra. Sam tuy có chút sững sờ vài giây, nhưng cậu vẫn nhớ lời căn dặn. Nên liền phóng người mà chạy về phía Aragorn, cùng các bạn của mình.

“ Keng,... keng,... “ Cậu có thể nghe thấy cái âm thanh của thép va chạm vào thép ở sau lưng mình. Cùng với đó là tiếng rít ma quái nào đó, mặc dù đã cách xa nhưng nó vẫn làm đôi tai của cậu thật là đau đớn khủng khiếp.

“ A,... a,... a,... a,... “ Sam bịt tai mình mà vẫn thét lên.

...

Aragorn đang hỏi Arwen về lũ kỵ sĩ đen, thì cái âm thanh của Sam đã lan đến chỗ của bọn họ. Ngay tức khắc, họ đã dừng chuyện đó lại và bật dậy như đang ngồi trên một chiếc ghế lò xo.

“ Là Sam,... “ Ngay cả các chàng Hobbit đang nằm dưới đất cũng phải tỉnh dậy. Họ hốt hoảng vì nhận ra tiếng của người đó, bạn thân thiết của họ.

“ Aragorn,... “ Arwen lo lắng nhìn anh. Rồi bên trong bóng tối bước ra là bốn tên kỵ sĩ đen đang đối diện với họ, trước những vẻ mặt không thể tin được của các chàng Hobbit.

“ Hãy bảo vệ bọn họ, anh sẽ chặn đường chúng. “ Aragorn nghiêm túc nói. Anh cầm chặt lấy thanh Narsil của mình, hy vọng tổ tiên sẽ phù hộ cho bọn họ.

...

Vừa mới xoay người, Eothur nhìn thấy được hai tên Nazgul đang đối diện mình. Và khi Sam đã bỏ chạy, thì hắn phát hiện có thêm hai tên nữa ở đằng sau. Chúng đứng thành hình thoi, bao vây hắn cả bốn phía.

“ Mũi các ngươi thính nhỉ, lũ chó của Sauron? “ Cả bốn tên không trả lời nhưng lập tức tấn công Eothur.

“ Keng,... “ Eothur nhanh chóng vung kiếm chặt vào tên Nazgul phía trước, nhưng đã bị đỡ đòn. Sau đó hắn lách người né tránh đòn đâm, từ một tên khác. Rồi phải quơ kiếm để đỡ một nhát chém xuống từ bên kia.

Nhanh chóng dùng chân đạp tên kia lùi ra. Eothur lại phải vung một đòn khác để chống lại đòn tấn công ngang hông. Và hầu như không kịp để hắn nghỉ ngơi, các kẻ còn lại cứ thế mà lao đến tấn công với sự dồn dập liên hồi.

“ Keng,... keng,... keng,... “ Các tia lửa đỏ xuất hiện mỗi khi các lưỡi kiếm đụng độ nhau. Như những đốm lửa đang nhảy múa trong cánh rừng u ám. Các Nazgul qua lại như những hồn ma bóng tối đang nhảy nhót. Song, cùng với chúng là một ánh sáng trắng đang liên tục đổi hướng, như một tia hy vọng thần thánh nào đó tồn tại trong cái thế giới chết chóc, và ám ảnh.

“ Cút,...! “ Eothur thét lên, vừa đỡ đòn lại vừa phản công. Hắn chém một tên Nazgul mạnh đến nỗi, phải bay ra đụng vào thân cây. Và sức mạnh phép thuật của AngaNim đã làm cho tên đó thật sự bị thương, khác với lúc trước chỉ làm tên nào đó mất đi áo giáp ngoài.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được. Phần ngực tên Nazgul đứng dậy đang thả ra một làn khói bóng tối, song cùng với đó là những đốm trắng đã bao bọc lấy chúng nó. Như đang đốt cháy linh hồn tà ác, và buộc cho tên này phải gào thét.