Eothur chống cằm ngồi trên tảng đá để quan sát thanh kiếm, thứ mà chưa được hắn sử dụng lần nào. Và ban nãy, nó đã tỏa ra một ánh hào quang màu trắng rực rỡ, đến nỗi chính ánh nắng mặt trời trên cao cũng không thể nào có thể che lấp được nó.

“ Hay,... đây là một thanh kiếm có phép thuật. “ Sau một hồi quan sát, Eothur nãy ra một ý nghĩ trong đầu mình.

“ Đúng vậy,... có thể lắm. Vì đây là một thanh kiếm được chế tạo bởi người Elves. Nhất là dòng loại Noldor. Họ là bậc thầy về các kim loại, đá quý và kiến thức. Chẳng hề thua kém gì so với người lùn. Thế nên một tác phẩm hoàn mỹ như đây, có thể được yểm bùa phép thuật là một chuyện đương nhiên. “

“ Nhưng vấn đề ở đây là phép thuật yểm lên có tác dụng gì? Chẳng lẽ chỉ phát sáng cho vui vậy thôi. “ Eothur đóng nó lại vào bao rồi rút ra, có khi là giơ lên trước ánh nắng của mặt trời,...

Đủ loại cách thử nghiệm. Song hắn vẫn chưa thu hoạch được gì. Rồi nhận ra khi này đã trôi qua gần cả tiếng đồng hồ, hắn đứng dậy và gọi lấy các chàng Hobbit tỉnh lại.

Mà lạ thay, các anh bạn nhỏ ngủ rất say. Đến nỗi mà Eothur phải đụng lấy cơ thể và gọi lớn mới có thể mở mắt ra. Thậm chí, vừa gọi một người xong và qua người khác thì người kia đã ngủ gật lại.

“ Nào,... tỉnh dậy thôi các anh bạn. “

“ Chuyện gì,... vậy,... trời còn,... tối mà. “ Pippin khẽ rên và buộc cho Eothur phải nắm lấy một miếng xúc xích để ngay mũi cậu ta. Cuối cùng chiếc mũi cậu nhúc nhích, như mũi của một con chuột vừa ngửi thấy đồ ngon.

Cậu ta với hai tay như muốn lấy nó. Buồn cười là thứ cậu nắm chỉ là không khí, vì miếng xúc xích đó đã bị để ra xa.

“ Dậy thôi Pippin,... “

...

Sau thời gian để uống một ly cà phê, Eothur đã có thể gọi các anh chàng Hobbit tỉnh lại. Họ nhanh chóng với lấy đồ đạc của mình, dập tan cái ngọn lửa vừa đốt lên để nấu ăn và tiếp tục cuộc hành trình.

Cả một vùng đất thung lũng khá rộng lớn, họ đã đi cả hàng giờ đồng hồ vẫn chưa có thể thoát ra được. Cảnh sắc nơi này cũng chẳng có gì hay ho cho lắm với những đám cỏ dưới mặt đất và các ngôi mộ có những tảng đá lớn trên chúng.

Ban đầu chuyến đi, các chàng Hobbit còn thích thú để ngắm nghía xung quanh. Rồi giờ đây khi không còn gì gọi là mới lạ, điều đó khiến họ trở nên buồn tẻ và chán ngán.

“ Eothur,... anh có chuyện gì hay ho không? “ Sam ngậm lấy một miếng cỏ trên miệng mình. Cậu hết nhìn mặt trời, mặt đất rồi chỉnh lại cái túi lớn sau lưng mình. Và tất cả đã tạo thành những âm thanh “ Boong,... Boong “ vì thứ cậu mang là hai cái chảo để nấu thức ăn. Trong chuyến đi này, cậu có thân phận là một đầu bếp cho tất cả mọi người.

“ Hay ho,...? Để xem,... cậu muốn nghe thứ gì? “

“ Về Lũ Kỵ Sĩ đen đi, Nazgul,... chúng là cái gì vậy? “ Merry thốt lên.

Eothur dừng chân mình lại. Khi này trời đã bắt đầu tiến về chiều, cái ánh nắng trên cao, đang chiếu rọi một bên người của hắn. Chúng khiến cho các chàng Hobbit chói mắt.

“ Chúng à,... Đó là những kẻ tay sai của Sauron. Và trước kia, tất cả đều từng là con người. “

“ Con người? Làm sao sinh vật như các anh lại có thể hóa thành chúng được chứ. “ Frodo thấy khó hiểu nên lên tiếng lập tức.

“ Bằng những chiếc nhẫn và âm mưu.

Sauron trước kia đã chế tạo ra chín chiếc nhẫn chứa đầy quyền năng và sức mạnh để trao tặng cho loài người. Họ là những nhà vua, lãnh chúa hay các chiến binh mạnh mẽ. Nhờ nó mà họ đã đạt được những gì mình mong muốn như của cải, uy tín, sức mạnh,...

Và họ không biết rằng: Trên thế giới này, muốn cái gì cũng phải trả giá.

Họ đã quá lạm dụng sức mạnh của các chiếc nhẫn. Và cuối cùng, linh hồn họ đã bị ràng buộc với chúa tể bóng tối. Bằng thứ đang ở trên tay cậu. “ Eothur chỉ vào người Frodo để nói câu cuối, rồi tiếp tục.

“ One Ring. “ Hết lời Eothur quay người lại, và tiếp tục đi thẳng trên con đường mòn.

“ Vậy ngoài chiếc nhẫn này ra còn có các chiếc nhẫn khác? “ Pippin giơ cánh tay lên hỏi, như một cậu học sinh đối diện với một người thầy.

“ Phải,... tổng cộng là 20 chiếc khác nhau.

Ba chiếc của người Elves, Bảy chiếc của người lùn và Chín cái của loài người. “

“ Thế,... tại sao các chiếc nhẫn khác không bị ảnh hưởng? “

“ Ai nói không, trừ ba chiếc của người Elves thì tôi không biết. Còn bảy chiếc kia khiến người lùn trở nên tham vàng hơn. Mà thôi, chuyện này chúng ta không cần quan tâm lắm.

Việc bây giờ là hãy đến Rivendell. À,... từ hôm nay cái họ Baggins sẽ không bao giờ được xuất hiện, thậm chí là cả Frodo. “

Bốn chàng Hobbit nghe được liền gật đầu liên tục.

“ Vậy tôi sẽ gọi là gì? “ Frodo quay đầu hỏi các bạn của mình.

“ Ron,... “ Không hiểu vì sao, trong đầu Eothur tự nhiên nghĩ về cái tên này, rồi thốt ra ngoài luôn.

...

Năm người họ dừng chân cùng lúc với mặt trời, khi nó bắt đầu hạ thấp xuống hơn một nửa trên thung lũng. Sam thì như mọi khi, cậu ta lấy một ít cành gỗ mà mình gom nhặt được khi ở nhà Tom. Vì cậu đã nghe nói về khu vực này, sẽ không có một cái cây nào ngoài trừ cỏ.

Đốt lửa nhỏ và móc cái chảo ra. Cậu ta lấy một ít đồ ăn khô bỏ vào bên trong. Nấu cho tất cả mọi người.

Cả ba chàng Hobbit còn lại cũng quây quần bên cậu ta. Vừa sưởi ấm mà vừa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Eothur thì đứng đó khoảng vài mét, ánh mắt nhìn chăm chú các ngôi mộ đá. Chúng cách họ gần một cây số.

“ Có chuyện gì à Eothur? “ Frodo quay đầu thấy vậy nên hỏi.

“ Không, không gì cả. “ Trả lời xong, Eothur cũng thấy được các tia nắng cuối cùng của trên bầu trời biến mất.

“ Chúng ta còn cách Bree bao xa? “ Sam và Merry nói chuyện với nhau.

“ Sáng mai,... tầm 9 giờ chúng ta sẽ tới nơi. Nếu bắt đầu đi vào lúc bình minh,... “

“ Này Eothur, thức ăn của anh đây. “ Trong khi hai người họ đang nói với nhau. Frodo đã lấy một phần thức ăn rồi đem tới cho Eothur.

“ Cảm ơn cậu. “ Eothur dùng chiếc nĩa cắm xuống miếng thịt muối và bỏ miệng.

“ Anh đang nhìn gì vậy? “

“ Những ngôi mộ,... chúng mặc dù không gần chúng ta. Nhưng ta vẫn cần cảnh giác. Và,... cậu nên quay về nghỉ ngơi. Gọi mọi người hãy ngủ sớm, chúng ta sẽ chia ra nhiều phiên trực. Tôi sẽ đầu tiên rồi đến cậu,... “

Frodo đồng ý điều đó, cậu ăn hết khẩu phần của mình. Rồi lấy một cái chăn bọc toàn thân mình lại mà nằm ngủ. Nếu như bình thường, cậu sẽ phải trằn trọc một lúc. Mà hôm nay không biết vì sao, cậu lại có thể dễ dàng ngủ như vậy, chỉ cần nhắm mắt một lát là đã quên hết trời đất xung quanh.

...

Frodo không biết mình đã ngủ từ khi nào và đã ngủ được bao nhiêu. Nhưng giờ đây, cậu bất chợt tỉnh giấc trong cái không khí se lạnh của bầu trời xung quanh. Cậu cố gắng mở mắt ra để nhìn cho rõ, và nhờ đến ngọn lửa trại nằm chính giữa họ. Nó đã giúp cậu nhìn thấy được mọi thứ.

Những làn sương mù màu trắng, chúng đã xuất hiện từ đâu ra và bao vây lấy hết cả bọn họ. Cái sự dày đặc của nó chẳng kém gì với tấm màn đêm lúc mặt trời hạ xuống, khiến cho Frodo cũng chẳng thể nhìn thấy rõ gì trên bầu trời, từ các ngôi sao cho đến vầng trăng sáng bóng.

“ Eothur,...? “ Cậu cất tiếng gọi khi đang ngồi dậy. Song chẳng có một dấu hiệu nào đáp lại lời nói của cậu.

Trong khi đó, tấm màn sương kia như đang chiếm lấy lợi thế khi ngọn lửa bắt đầu trở nên yếu ớt. Frodo có cảm tưởng như nó đang sắp tiến lại gần từng chút và từng chút, bằng một cách chậm rãi.

“ Merry,.. Sam,... “ Cậu với tay gọi lấy hai người họ. Mặc kệ cho nỗ lực của cậu, hai người vẫn đang ngủ say như chết.

Một cơn gió lạnh thổi qua, nó không xua tan đi được làn sương khủng bố đó. Đằng này, nó đã tự tay diệt đi cái hy vọng là mọi chuyện đang bình thường của Frodo. Khiến lửa trại vốn đang yếu ớt nay sẽ biến mất, chỉ để lại những đốm tia đỏ như bằng chứng nó đã từng tồn tại.

“ Không,... “ Cậu thều thào nói rồi chạy tới, dùng hai viên đá lửa cố tạo ra một ngọn lửa khác. Như nhận lấy cơ hội, làn sương tiến tới nhanh chóng và bao phủ hết trọn vẹn bọn họ.

Frodo có thể cảm nhận cái lạnh của nó, thấu thẳng vào bên trong xương tủy và máu của mình. Làm hàm răng cậu cắn chặt và nghiến.

“ Không,... đừng. “ Mái tóc và trên trán Frodo xuất hiện từng hạt nước. Không biết là do mồ hôi hay vì cái hơi nước đã động lại trên đó.

“ Cúi xuống,...! “ Đột nhiên có tiếng thét lớn ở trước mặt Frodo, cùng với đó là sự xuất hiện của một nguồn ánh sáng màu trắng kỳ lạ, và huyền ảo. Cậu làm theo và chợt nhận ra đằng sau đã có một bàn tay xám nhạt, khô cứng và queo quắt gần như chạm vào cổ của cậu.

Ánh sáng trắng ấy như đang làm tách đôi, làn sương mờ ảo ra thành hai bên. Và rồi trước mặt Frodo hiện lên một bóng người cao to quen thuộc.

“ Eothur,... “

Eothur hai tay nắm chặt lấy thanh AngaNim, lưỡi kiếm của nó phát ra một nguồn năng lượng màu trắng tinh khiết, và làn sương phải sợ hãi khi muốn chạm vào nó như bóng tối sợ hãi ánh mặt trời.

Hắn vung mạnh một đòn đánh trái tay, nhắm vào phía sau của Frodo. Một con thây khô cùng với cái bóng màu xanh lá đang núp bên trong.

“ Xẹt,...a a a a “ Lưỡi kiếm chặt đứt cái thân hình của kẻ đó một cách dễ dàng. Nó khiến cái bóng đó phải hú gào lên vì sự đau đớn, và từ chỗ vết thương hiện ra một làn khói. Nó lan rộng từ từ cho đến khi cái bóng đó biến mất hoàn toàn.

“ Không sao chứ,... Frodo. “ Eothur dùng một tay kéo cậu ta đứng dậy.

“ Tôi,... không,... không sao. Nó là cái gì vậy? “

“ Tôi không biết. Nhưng có thể chắc một điều. “

“ Một điều? “

“ Lui ra sau đi Frodo. Chúng chẳng có vẻ gì gọi là thân thiện đâu. “ Eothur nhấc môi cười, nhưng ánh mắt lại hướng chỗ khác. Hình như là phía sau.

“ Chúng,...? “ Frodo quay đầu lại thì giật cả mình. Trước mặt cậu phải tầm mười cái bóng màu xanh lá với cái bộ dạng xác chết bị khô quắt lại trông thật rùng rợn. Tay chúng cầm các loại vũ khí đã bị rỉ sét nhiều năm.

“ Chà,... xem ra chúng ta có khách khá đông đây. “ Eothur nói với bọn chúng xong thì để lại cái miệng ở hiện trạng như cũ, mỉm cười. Cổ tay thì xoay thanh kiếm vài vòng.

“ Grừ,.... “ Tất cả chúng đều nhe miệng mình ra. Và Eothur chợt có ý nghĩ rằng: cổ họng chúng đã bị phân hủy nên không thể nào nói chuyện được.

“ Ngươi trước nhé,... “ Eothur đáp lại. Và trước những cặp mắt ngơ ngác, hắn lao đến với một tốc độ nhanh như một cơn lốc xoáy.

Có một tên ở gần chưa kịp nâng vũ khí cao lên, đã bị Eothur chặt đứt cái đầu. Và tan biến như tên đầu tiên bị giết. Và cứ như thế mà hắn xử từng tên còn lại, chặt chân, chặt tay,... đủ kiểu loại hành hạ.

Chúng cố gắng phản kháng lại, nhưng đều thất bại trước cái kiếm thuật của Eothur.

Trong tay cầm thanh AngaNim đối đầu chúng. Khiến Eothur như đang tàn sát một lũ súc vật,... như lũ gà. Không, còn dễ hơn thế nữa. Ngoài ra, cơ thể thây khô đã khiến chúng di chuyển rất chậm chạp, thế nên hắn cứ từ từ mà vung kiếm, không cần vội làm gì.

Chưa đến một phút sau. Xung quanh họ chẳng còn một cái bóng ma nào cả. Frodo thì miệng há hốc mà nhìn Eothur đang giơ thanh kiếm lên cao.

“ Đây đúng là một bảo bối. “ Miệng Eothur thì thầm. Giờ hắn đã biết được công dụng của phép thuật yểm trên thanh kiếm này rồi. Và nếu tên Nazgul nào dám xuất hiện, hắn sẽ giết chết đối phương.

“ Chuyện gì,... vừa xảy ra vậy? “ Sam tỉnh lại, cậu ta nhìn lấy xung quanh. Thấy được làn sương đang rút đi với tốc độ rất lẹ, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.

Eothur nhặt lấy những món đồ vật chất rớt dưới đất. Nào là sợi xích vàng, dây chuyền, nhẫn,... hay có vài cây vũ khí và một số con dao vẫn còn sắc bén. Những cây dao này khá giống với loại vũ khí của quân đội La Mã sử dụng thời xưa.

“ Frodo,... lấy một thanh đi. “ Sau khi thu gom hết, Eothur nói với cậu.