Sáng hôm sau, Draco đi làm trước khi Harry tỉnh dậy. Anh để một tờ giấy trên bản, dặn Harry rằng anh sẽ trở về nhà ăn trưa và tốt nhất là cậu không nên làm việc qua sức không thì sẽ biết tay anh. Harry mỉm cười khi đọc lời nhắn của anh, và cảm thấy vui vẻ khi Dragon của cậu luôn quan tâm đến cậu. Harry dành hết buổi sáng để đi dạo quanh nhà và dọn dẹp một chút, tuy rằng nghỉ ngơi thư giãn sẽ tốt hơn cho sức khỏe của cậu nhưng cậu không thể chịu noi khi phải ngồi yên một chỗ.

Harry đi vào nhà bếp để kiểm tra lại bữa trưa đã chuẩn bị khi Draco bước qua cánh cửa. Anh hôn lên môi cậu. “Chào buổi chiều, tình yêu. Hôm nay em cảm thấy thế nào?”

Harry nhún vai. “Tất cả đều ổn. Mặc dù em muốn làm một cái gì đó …, nhưng anh biết mà, em đâu có được làm.”

Draco gật đầu. “Ngoan. Vậy tối nay khi anh xong việc, chúng ta sẽ dùng bữa tối ở nhà hàng mà em thích, nhé?”

Harry cười rạng rỡ. “Tuyệt vời!” Cậu ôm cổ Draco”Anh là người chồng hoản hảo nhất, Dragon.”

Draco hôn lên trán cậu, mỉm cười. “Nào, bây giờ thì ăn cơm thôi nếu em không muốn đồ ăn của chúng ta nguội hết.”

Harry thở dài, nhìn xung quanh nhà, hoàn toàn không có cái quái gì để làm. Cậu chuyển tất cả các kênh, tìm kiếm một kênh cậu có thể dừng lại, và trong giây lát một chương trình lọt vào mắt cậu. “Queer as Folk?” Cậu nhún vai và tiếp tục xem. Một giờ sau, Harry buồn chán tắt TV. “Lạy Merlin, người thực sự không hiểu nổi sự nhàm chán khi mang thai đâu a!”Cậu nhấc mình ra khỏi chiếc ghế dài, quyết định đi dạo. “Thiệt chán chết mất!” Cậu kéo kéo áo khoác của mình và bước ra khỏi nhà. “Có lẽ mình có thể cưỡi chổi một chút … mình sẽ không rơi xuống khỏi chổi và nó cũng không thể làm mình bị thương được …” Cậu tự nhủ,  bước đến nhà kho đựng chổi, còn gì thoải mái hơn khi được bay lượn trong không khí và cảm nhận gió luồn vào tóc mình cơ chứ …

Cậu cầm cây chổi Firebolt của mình, bỏ qua những cú va chạm khi thi đấu Quidditch …

“Chỉ là một chuyến đi vô hại trên một cây chổi.” Cậu tự thuyết phục chính mình. “Bên cạnh đó, không có điều gì xấu có thể xảy ra cả…”

Narcissa mỉm cười khi bà tiến vào nhà Harry và Draco. Bà rất thích đến thăm Harry, đơn giản vì cậu xứng đáng được như thế. Bà bước vào phòng khách, hy vọng sẽ nhìn thấy Harry đang ở đó, ngủ hay xem TV. Bà rất ngạc nhiên khi thấy căn phòng trống rỗng, bà quyết định vào phòng ngủ nhìn một chút. Khi không thể tìm thấy cậu ở đó, bà đi vào phòng tắm, và nó cũng trống rỗng. Narcissa bắt đầu lo lắng, Draco nói Harry sẽ ở nhà cả ngày, nhưng bà đã tìm kiếm hết nửa còn lại của ngôi nhà cũng không nhìn thấy cậu, và trở nên thận trọng hơn khi mặt trời đang dần ngả về tây. “Harry!” Narcissa gọi. Cậu sẽ không đi ra ngoài! Bà chạy ra ngoài, kiểm tra các khu vườn nơi Harry thường ngồi, nhưng cậu không ở đó.

Bà đang nghiêm túc cân nhắc có nên gọi cho Draco, nhưng bà dừng lại khi nghe thấy một tiếng động nhỏ.

Narcissa chạy nhanh hết mức có thể có thể kể cả khi bà đang mặc váy và đi đôi giày cao gót nhỏ.

“Harry!” Bà hét lên và chạy đến cơ thể gần bất tỉnh. Harry đang khóc, giọng nói của cậu rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Cậu ngước nhìn Narcissa, ánh mắt mờ hơi nước và trống rỗng. “Tôi cần Draco.” Cậu thì thầm trước khi ngất đi. Bà dùng một bùa không trọng lượng trên người cậu, nâng cậu lên và vội vã vào nhà. Quyết định gọi Draco bằng bột floo sẽ là tốt nhất, bà nhanh chóng gọi cho anh, nói với anh tình hình của Harry. Draco lao về nhà chỉ trong vài phút, gọi Hermione và ra lệnh cho một nhóm các phù thủy, y sĩ đi với cô.

Harry mở mắt ra, nhìn xung quanh căn phòng. Cậu nhìn sang bên phải, thấy một phu nhân có mái tóc màu vàng. Người đàn ông ngồi đó nhìn cậu qua hàng nước mắt. “Ừm … xin lỗi …” Cậu khẽ hỏi. Người đàn ông nâng lên khuôn mặt của mình, đôi mắt anh sáng lên ngay lập tức.

“Harry! Cảm ơn Merlin, em không sao! Anh đã rất lo lắng. Chờ một chút, anh gọi Hermione.” Harry nhìn bối rối nhìn người đàn ông nhảy lên và hôn vào má anh, rồi bước nhanh ra cửa.

“Ai là Harry?” Cậu hỏi tiếp, bây giờ cậu vô cùng bối rối trước những gì đang xảy ra. Tâm trí cậu trống rỗng; hình như cậu đã quên mất một điều gì đó vô cùng quan trọng, nhưng cậu lại không thể nhớ bất cứ điều gì. Không phải từ hôm qua … cậu thậm chí không thể nhớ nổi  người đã gọi cậu là ‘Harry’ và hôn vào má cậu là ai.

Hermione chạy vào phòng, ngay lập tức ôm lấy Harry. “Ôi, Harry! May mắn là bồ vẫn ổn! Chúng tớ đã rất lo lắng cho bồ. Lúc đầu chúng tớ sợ cậu sẽ bị sảy thai nhưng khi thấy em bé không sao, bọn tớ ngay lập tức liền kiểm tra cho cậu. Cú va chạm đó của cậu thực sự rất mạnh đó.”

Harry nhìn chằm chằm Hermione, “Ai là Harry?” Cậu hỏi lại lần nữa.

Hermione cười, “Thôi nào, Harry, bồ đã làm tụi này một phen hú hồn đấy. Và bây giờ thì nói cho mình biết, chuyện gì đã xảy ra khi bồ bị rớt khỏi chổi đi.”

Harry tiếp tục nhìn chằm chằm cô.

Hermione hoảng hốt. “Harry,…bồ…bồ thực sự không biết tớ đang nói vể ai hả?”

Cậu im lặng. nghiêng đầu sang một bên như thể đang cố nhớ lại cái gì đó.

Đôi mắt Hermione tràn ngập hơi nước, cô ngập ngừng nhìn về vị phu nhân ngồi bên giường Harry, nghẹn ngào hỏi lại.”Harry,…bồ có nhớ được điều gì không?”

Harry chớp mắt, “Cứ cho tôi là Harry mà cậu đang nói đi, thì sao?”

Sau câu hỏi của cậu, hai người phụ nữ trong phòng đều chạy ra ngoài. Harry có chút bối rối, cậu chờ thêm một lúc nhưng không có ai trở lại, cậu ngủ thiếp đi và hy vọng khi tỉnh lại, mớ lùm xùm này đã được giải quyết.