Ngày đó, sau khi cúp điện thoại của mẹ, Đồ Thành hoàn toàn thông suốt. Hắn gọi cho Uông Tư Niên liên tục ba cú điện thoại đều không có người nhận, nhưng gọi đến cuộc thứ tư, Uông Tư Niên trả lời.

Hắn hoảng hốt đủ kiểu giải thích với Đồ Thành, nói hai người bọn họ bị cho lên hot search rồi.

Uông Tư Niên ngay đêm đó đã muốn đăng bài bác bỏ tin đồn, nhưng Đồ Thành lại nói không cần, không ngại tương kế tựu kế, để cư dân mạng Trung Quốc "giúp" bọn họ diễn vở kịch này.

Hồ ly giả dối khó lường, người đi săn hồ ly lại càng phải quỷ quyệt khó đoán hơn.

Lãnh đạo cục thành phố cũng hoàn toàn không biết khi vụ án này vừa mới bắt đầu, Đồ Thành đã được Tùy sở gọi về Lam Hồ một lần nữa, ngay cả Trương Đại Xuân cũng không có chút manh mối nào. Kết quả, với tinh thần muốn xây dựng lực lượng cảnh sát đáng tin tưởng, diễn một hồi oanh liệt, ai ai cũng biết.(*)

Chẳng trách Lộ Khải Văn và Dụ Tín Long đều tin.

Bắt được Lộ Khải Văn, Dụ Tín Long và Dụ Gia Ban, Lam Hồ thuận lợi thu đội, xe cứu thương xé màn đêm, còi kêu inh ỏi mà tới.

Đồ Thành bị thương không nhẹ, phải lập tức đưa đến bệnh viện, nhưng hắn vẫn gắng gượng đi tới trước một đội viên Lam Hồ, hỏi một câu: "Tạ đội có tới không?"

Lúc Tùy sở một lần nữa cho gọi Đồ Thành trở về Lam Hồ có nói với hắn một câu, người ra chủ trương lần này cũng không phải anh ta mà là tân đội trưởng Lam Hồ, Tạ Lam Sơn.

Tuy rằng trở về nhưng vẫn phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, Đồ Thành chưa từng thấy Tạ Lam Sơn, chỉ biết những gì người này trải nghiệm đều thành huyền thoại, huyền thoại của sự lương thiện và tình nghĩa.

Đội viên chỉ về phía một bóng lưng cao lớn cách đó không xa: "Ở đó, Lam đội tự mình dẫn đội đến."

Toàn Trung Quốc phỏng chừng chỉ có một mình người cảnh sát này để tóc dài như vậy. Có người kể lãnh đạo bên trên rất không vừa ý với mái tóc dài và đống trang sức trên người anh ta, cho rằng như vậy là làm hỏng hình tượng cảnh sát, mấy lần muốn xử lý kỷ luật, cuối cùng cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, sống chết mặc bay.

Đồ Thành chỉ nhìn bóng lưng đã biết không nhầm người, hơi kinh ngạc: "Lam đội?"

Đội viên cười nhẹ đáp lời: "Đội trưởng tự mình yêu cầu, hoặc gọi "đội trưởng", hoặc gọi "Lam đội". Anh ta nói Tạ đội nghe như "hói đầu", lại nhìn mấy lão lãnh đạo trọc nửa đầu kia, như thể bị nguyền rủa vậy."

Vì cái lý do này, chẳng trách ban lãnh đạo tỉnh đều tức điên người, xem ra lời đồn đại không phải là giả, đường vị tân đội trưởng Lam Hồ này đi cũng không hề tầm thường.

Đội viên Lam Hồ này Đồ Thành cũng chưa từng gặp. Thấp hơn hắn tầm 2, 3 cm, tuổi khoảng chừng hai mươi, mắt sáng như nạm minh châu, gương mặt vừa anh tuấn lại sạch sẽ.

Chẳng trách người người đều nói Lam Hồ là "đội đột kích mẫu nam", nhan sắc và thân thủ của đội viên đều thuộc dạng vạn người chưa chắc tìm được một.

Đồ Thành bước tới phía sau Tạ Lam Sơn, gọi một tiếng: "Đội trưởng."

Theo lý cũng là tầm ba mươi, vốn tưởng khí chất hình tượng cũng nên gần giống đội trưởng Tùy Hoằng, không ngờ quay đầu lại là một khuôn mặt vô cùng trẻ trung, nam tính.

Đôi mắt màu nhạt khiến ánh nhìn thêm sâu, có vẻ đẹp Trung Quốc kết hợp với phương Tây, ánh mắt hiện lên chút ma mị không tên. Đồ Thành bất ngờ, đẹp trai phát sáng kiểu này, đừng nói là cảnh sát, so với gương mặt đứng đầu làng giải trí của Uông Tư Niên cũng chưa chắc kém cạnh.

Bốn mắt nhìn nhau, Đồ Thành nhịn cơn đau từ cánh tay cùng xương ngực, sống lưng thẳng tắp, thực hiện lễ nghi của cảnh sát với Tạ Lam Sơn, tư thế khá tiêu chuẩn.

Tạ Lam Sơn không chào lại, mỉm cười nói: "Loại nghi thức xã giao này sau có thể miễn được liền miễn."

Có thể loại bỏ áp lực khắp nơi để đưa hắn về đơn vị, Đồ Thành đầy cảm kích đối với vị tân đội trưởng này, hắn nhìn thẳng Tạ Lam Sơn: "Cảm ơn."

Chỉ có những người yêu tha thiết thế giới này mới có thể sau khi trải qua hiểu lầm, chịu đựng dày vò lại vẫn giữ vững sự kiên trì và niềm tin của mình mà không hối hận. Tạ Lam Sơn cũng nhìn thẳng Đồ Thành, trong con ngươi là một loại hào quang thong dong kiên định có được từ nhiều năm trui rèn, anh ta nói: "Tiếp tục duy trì tình yêu của cậu đối với cuộc sống này, làm rất tốt, tôi không nhìn lầm người."

Đồ Thành mỉm cười: "Sau khi thương thế lành, tôi muốn mời đội trưởng uống rượu."

Tạ Lam Sơn cũng cười, cố ý giỡn: "Cậu muốn hối lộ lãnh đạo?"

Đồ Thành nói: "Có phải hối lộ hay không còn chưa chắc, người theo tôi uống rượu đều ngã gục trước."

Tạ Lam Sơn xoa xoa sống mũi thẳng, tựa như trầm tư suy nghĩ rồi mở miệng: "Uống nhiều nhất một cân thôi, bị cậu chuốc rượu là chuyện nhỏ, bị vợ phạt ngủ phòng khách mới là vấn đề nghiêm trọng."

Nói rồi nhìn về phía sau Đồ Thành một chút, thấy Uông Tư Niên đang mê man vươn cổ nhìn trước nhìn sau.

Đồ Thành lo Lộ Khải Văn chó cùng rứt giậu, gây thương tổn đến Uông Tư Niên, vậy nên mới đề nghị đội viên Lam Hồ không mạnh mẽ tiến công ngay từ đầu mà tùy thời hành động, đợi đến khi hắn có thể khống chế cục diện lại nói. Như vậy cũng không quá khác so với tự mình mạo hiểm.

"Lộ Khải Văn sa lưới, thế lực sau lưng Sở Nguyên cũng phải tra rõ, một người đều không cho chạy thoát. Hiện nay điều cậu cần làm là dưỡng thương cho tốt, nhanh chóng quay về đơn vị." Tạ Lam Sơn vỗ vai Đồ Thành, nhẹ nhàng cười nói, "Còn có người đang chờ cậu đấy."

Vừa dứt lời, di động trong túi vang lên. Tạ Lam Sơn lấy điện thoại ra, nhìn hai chữ "anh họ" hiện trên màn hình, ý cười ngọt ngào như tràn khỏi đáy mắt khóe môi. Thầm nghĩ, quả là tâm ý tương thông, vừa nghĩ tới anh, sao anh đã phát hiện.

Chỉ chút nhớ nhung đã nổ như hỏa pháo, yêu nhau sáu năm nhưng vừa nghe giọng đối phương liền cảm thấy không thể chờ nổi mà muốn về bên cạnh người nọ. Tạ Lam Sơn nhận điện thoại, cười nói: "Thu đội, rất thuận lợi, em về đây."

Thông báo với cấp dưới một tiếng, đội trưởng liền đi mất. Nhân viên y tế đến mời Đồ Thành lên xe cứu thương, hắn nhìn qua thật đủ tàn tạ. Đồ Thành lịch sự nói với đối phương "Chờ một chút", sau đó dùng ánh mắt tìm được Uông Tư Niên muốn đến gần lại e sợ. Đợi đến khi ánh mắt hai người họ chạm nhau, hắn liền đi tới đón người.

Hơn mười hai giờ, đêm hè gần thu không còn quá nóng, gió thổi mây nhẹ trôi.

Màn kịch này là do hai người cùng thương lượng diễn, nhưng bị Lộ Khải Văn bắt là điều không lường trước, Uông Tư Niên rất hổ thẹn, cúi đầu ủ rũ còn đỏ mắt: "Thành ca, không phải là em muốn rước thêm phiền phức cho anh..."

Trong lúc nguy cấp, Uông Tư Niên đứng ra đoạt súng từ tay Lộ Khải Văn thực sự rất mạo hiểm, cái người này vì hắn mà rất nhiều lần đều chuẩn bị tinh thần mất luôn mạng, vừa ngốc vừa ngây thơ.

Nhưng Đồ Thành lại bị cái người ngốc nghếch thơ ngây này chiếm lấy.

Hắn dùng một tay ôm Uông Tư Niên vào lồng ngực, sau đó cúi đầu, dùng môi mình tìm đến trán đối phương, con mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại nơi đầu môi, hôn thật sâu.

Uông Tư Niên nhiệt tình đáp lại nụ hôn của người yêu, trái tim vẫn nhảy nhót, còn mấy phần tâm lý may mắn khi thoát hiểm. Mọi việc diễn ra thật không lời nào tả nổi, mấy phim hành động hắn diễn trước đây thật chả ra sao, ngoại trừ fan thì chẳng ai thèm xem, không ngờ trong tường hoa nở ngoài tường tỏa hương, trước bước ngoặt sinh tử lại có đột phá.(**)

Cứ cho là vì yêu nên thêm dũng cảm đi, hắn vừa nghĩ thế đã lập tức thỏa mãn, vừa ôm eo Đồ Thành vừa làm sâu thêm nụ hôn vốn đã kéo dài này.

Thời điểm Đồ Thành nằm điều trị trong bệnh viện, Uông Tư Niên liền mở một buổi họp báo, thẳng thắn với công chúng hai chuyện: thứ nhất, đưa ra ghi chép tin nhắn giữa hắn cùng người săn tin, nói năm đó Liễu Túc và Đồ Thành là người yêu, scandal là do một tay hắn làm ra, kết quả dẫn đến Liễu Túc bị ép tạo tin tức giả; thứ hai, chính hắn cũng nói dối, để che giấu thân phận đặc biệt của cảnh sát nằm vùng, hắn chỉ có thể đưa ra những thông tin sai lệch. Bây giờ hung án đã bị phá, mọi việc an ổn, mà chính hắn cũng phụ lòng tín nhiệm của khán giả, vì thế quyết định từ nay vĩnh viễn lui khỏi làng giải trí.

Ân Hải Lý lấy album ra làm mồi nhử cũng không thể khiến hắn đổi ý, Uông Tư Niên ý đã quyết, mà theo thơ con cóc của Doãn Bạch thì chính là:  rất thích đóng phim, đi hát càng thích, nhưng nếu có Đồ Thành, cả hai đều có thể quăng. Nhưng cô cũng không thể không kiêng nể gì mà đòi tiền hủy hợp đồng của Uông Tư niên, bởi vì trong lời giải thích của Uông Tư Niên đã đề cao hình tượng bản thân, hắn thâm nhập vào trại địch là vì dũng cảm, phối hợp với lực lượng cảnh sát vì có mưu trí, đối với một người trẻ tuổi có dũng có mưu lại vì dân vì nước như vậy, cô làm sao có thể làm khó hắn đây?

Huống hồ vì hợp tác nhiều năm nên cũng coi như gần gũi, trước đây nói sẽ đòi hắn tiền bồi thường cũng chỉ là dọa thôi. Cuối cùng Ân Hải Lý chỉ có thể nói, niệm tình cũ, chia tay trong hòa bình.

Luôn có mấy tên đa nghi không chịu tin, nhưng ý kiến và thái độ của công chúng đa phần đều tích cực.

Uông Tư Niên lại quay về nghề cũ, làm streamer, sau đó được Doãn Bạch mời, đến làm cho công ty thời trang của anh ta. Ngày đầu stream đã được thưởng đến mấy triệu, Uông Tư Niên vừa đếm tiền vừa nói với Đồ Thành, sau này em lo kiếm tiền nuôi gia đình, còn anh thì ra chiến trường chém giết.

Lúc Đồ Thành nằm viện Uông Tư Niên cũng không biết xấu hổ, đêm nào cũng phải ngủ cùng giường với hắn, hai người đàn ông trưởng thành cứ thích nằm dồn vào một giường, cảnh tượng khiến sắc mặt nhân viên y tế đều phức tạp khó hiểu, mà đối với Đồ Thành lại càng là thử thách không nhỏ.

Uông Tư Niên ngủ cũng như không, nằm nghiêng, thường gác một chân lên người Đồ Thành. Cái tay trong lúc ngủ không an phận, luồn vào bên trong lớp áo bệnh nhân rộng rãi, sờ mó bắp thịt hoàn mĩ như tượng điêu khắc Hy Lạp cổ của hắn.

Có lúc cả nơi riêng tư giữa hai chân cũng không tha, xoa xoa bóp bóp tựa như cố ý.

Sống hai tám năm cũng coi như đi qua một phần ba nhân sinh, đã bao giờ bị người yêu trêu chọc như vậy. Đồ Thạnh nhịn lại nhịn, khổ không thể tả, thầm nghĩ, như thế này so với hành quân việt dã leo núi nhảy dù còn khổ cực hơn nhiều.

Sau đó, Uông Tư Niên thương bạn trai nhịn đến khổ cực, thừa dịp bốn bề vắng lặng, lặng lẽ dùng miệng, dùng tay thay hắn giải sầu hơn hai lần. Nhưng kết quả là gãi không đúng chỗ ngứa, còn chưa đủ thoải mái.

Vì vậy, một khi thương thế đã hơi có chuyển biến tốt, Đồ Thành không định tiếp tục nhịn nữa. Hắn dùng một tay ôm Uông Tư Niên rồi ném lên giường lớn. Uông Tư Niên còn nóng ruột hơn Đồ Thành, đối phương vừa cởi áo, hắn cũng đã trần như nhộng dang chân, bày ra tư thế mời gọi.

Hắn tự nghĩ rồi lại cười khanh khách hỏi Đồ Thành: "Em bây giờ có nên tính là gián tiếp vì nước vong thân không?"

Đồ Thành cúi người, hôn lên cái miệng toàn nói ra mấy lời ngốc nghếch, sau đó rút "súng" tiến vào.

Uông Tư Niên vốn cũng vừa mong đợi vừa sung sướng, nhưng đến lúc thực sự hợp lại với Đồ Thành, hắn liền âm thầm kêu khổ không thôi. Lần trước trong động ở núi Nhạn Miên, phần lớn là do hắn chủ đạo, vì thế việc công phu kém cũng không rõ ràng. Đồ Thành cũng không phải không dịu dàng, có thể nhìn ra hắn đã tận lực khắc chế bản thân, có điều thứ kia đã cứng còn mạnh bạo đi vào. Có một vật hung hãn như cái chày sắt, không chút phương pháp gì chọc ngoáy vào người bạn, ai cũng không chịu được. Mà đặc cảnh lại có tinh lực mười phần, hai người đổi mấy tư thế mà phía sau vẫn tiếp tục đóng cọc.

Ông đây cũng không phải bát thuốc cho anh quấy, Uông Tư Niên thử thương lượng với Đồ Thành, hắn nói, thương thế của anh vẫn chưa khỏi hắn, không thì để em tự tới?

Ban đầu tâm tình Đồ Thành còn có mâu thuẫn, vừa muốn trút hết dục vọng nhịn đã lâu vào thân thể Uông Tư Niên, lại sợ bản thân mình làm điều xằng bậy khiến đối phương hỏng mất. Nhưng nghe đối phương quanh co lòng vòng chê mình không có kỹ năng, nháy mắt đã xấu hổ rồi. Hắn không nói một lời, dùng một tay đỡ Uông Tư Niên khỏi giường, ôm hắn làm.

Sau đó lại để Uông Tư Niên nhấp nhổm tự tận hưởng, hồi lâu sau, hai người đồng thời cao trào, ôm nhau ngã xuống.

Đêm dịu mát như nước, muộn phiền theo gió mà bay, bọn họ lẳng lặng ôm nhau, thân mật không một kẽ hở, như thể là hai nửa của một mảnh ngọc bích.

"Em yêu anh bốn ngày, xuân hạ thu đông, em yêu anh chỉ ba lần thôi, là mười lần trăm lần ngàn vạn lần, em yêu anh đến thiên hoang địa lão, đến ngày cuối cùng của thế giới," tinh dịch của người yêu từ miệng huyệt chậm rãi chảy ra dọc theo đùi, Uông Tư Niên cảm thấy an tâm và thỏa mãn, đôi mắt hắn như chứa xuân thủy mà nhìn Đồ Thành, hỏi hắn, "Anh yêu em bao nhiêu vậy?"(***)

Vừa bắn tinh, Đồ Thành có hơi mệt mỏi, đã nhắm mắt. Nghe lời này lại mở ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc nửa cân."

"Nửa cân?" Uông Tư Niên giận rồi, ngồi phắt dậy, trừng mắt lườm hắn, "Em yêu anh nhiều như thế, anh chỉ yêu em có nửa cân?"

"Đồ ngốc." Đồ Thành trầm thấp cười, mạnh mẽ kéo Uông Tư Niên lại, để đầu hắn dán vào lồng ngực mình, "Anh không giải thích được, em tự nghe đi."

Trái tim một người nặng tầm 250 gram, đây còn là một trái tim ấm áp chân thành hơn so với người bình thường, từng nhịp đập của nó như đang nói lên hết thảy yêu thương.

Hắn vốn tưởng mình sẽ không cam lòng khi phải rời sân khấu, dù sao đây cũng là giấc mơ thời thanh xuân, là điều bản thân từ nhỏ đã tâm tâm niệm niệm. Vậy mà lúc này đây hắn lại cảm thấy khoan khoái hơn bao giờ hết, cả bóng đêm mờ tối bên ngoài cũng như bừng sáng. Hắn nghĩ, không cam lòng là bởi mong mà không thể có, có thể từ bỏ hết lại vì đã có được tình yêu.

Hắn của hôm nay đã đạt được ước nguyện, ở bên người mình yêu.

Nghĩ như vậy, đáy lòng cảm thấy ấm áp. Uông Tư Niên nhỏm người dậy, ngồi lên eo Đồ Thành, đỡ thứ vừa cương lần thứ hai, dần dần ngồi xuống, làm thêm một lần.

"Encore, encore," hắn cúi đầu, nghịch ngợm cắn cắn mũi Đồ Thành, nói, "Theo như những buổi diễn thông thường, lúc này anh nên tiếp tục diễn rồi."

- --

Hal: (*) Tôi xin thú nhận là tôi cũng bất ngờ... Lúc trước đọc qua QT vào lúc sắp ngủ nên bỏ qua đoạn này. Cứ tưởng đã chuẩn bị tinh thần, biết hết từ a đến z rồi cơ... Hóa ra đọc nhanh quá hiểu hơi lệch OTL

(**) Cái "trong tường hoa nở ngoài tường tỏa hương" là tôi tự chuyển kiểu word by word, không biết tiếng Việt có câu nào tương tự không, nhưng đại ý là tài năng ở một tình huống nào đấy thì bộc lộ nhiều hơn thì phải OTL

(***) Tôi cũng không biết phải diễn giải ra thế nào nữa... Nhưng túm lại là thiên tài đang chơi chữ OTL, cái thiên kia là ngày, cơ mà thời kỳ mùa xuân "春天" cũng có chữ "thiên", nên mới hiểu là sẽ yêu cả bốn mùa, kiểu kiểu đấy á ;;v;; Còn cái vế hai thì chắc kiểu nửa đầu là "ba lần yêu", còn đằng sau là "yêu gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn vạn", chắc thế =)))))))

Thân là một con người đam mê cái đẹp, tôi xin tự thú là mình nhảy hố vì cái tag công đẹp trai thụ xinh đẹp ;;v;;

Ban đầu thấy tên "Encore", văn án có "cựu ca sĩ", tôi lại tưởng đây là một câu chuyện về ca sĩ A vượt mọi khó khăn để có thể một lần nữa đứng trên sân khấu cơ, nhưng tôi lầm to, không thể nghe nhạc đoán chương trình kiểu đấy được =)))) Lần thứ nhất đọc QT, biết Uông Tư Niên lui sân, tôi chỉ cảm thấy tiếc, cảm thấy hắn xứng đáng nhận được điều tốt hơn thế, xứng đáng được nhiều người yêu quý, xứng đáng được làm điều mình mong ước. Nhưng sau khi đọc kỹ hơn để edit thì lại cảm thấy, à thì ra ban đầu mình hiểu sai ý nghĩa của cái tên, đây mới là kết cục viên mãn nhất.

"Encore" có lẽ để ám chỉ sân khấu quá khứ vẫn chưa kết thúc, rất nhiều việc liên kết với nhau mà tạo ra cục diện của hiện tại.

"Encore" có lẽ để chỉ việc Uông Tư Niên có thể hát lại, không phải dưới ánh hào quang sân khấu mà là trước một khán giả có thể xem nhẹ mọi khiếm khuyết mà yêu thương, nuông chiều hắn.

Và cuối cùng, "encore" cũng để nói về việc có hai con người có thể sống "lại" một lần nữa, có một cuộc đời thoải mái hơn, lạc quan hơn.

Aaaaa, nói gì thì nói, cuối cùng cũng kết thúc rồi ;;v;; Xét trên tiêu chuẩn gu cá nhân thì phát triển tình tiết và cốt truyện của bộ này không hoàn toàn hợp với tôi, cơ mà nhân vật cưng quá nên tôi quyết nâng niu nó đến tận cùng huhu ;;v;; 

À, trong đây có nhắc đến một CP nữa, Tạ Lam Sơn với anh họ ổng ấy, không biết tác giả có viết về đôi này không? Có ai biết không vậy huhuhu ;;v;;? Haizzz, tôi không thích liên quan họ hàng lắm cơ mà đội trưởng Tạ đẹp trai quá và tôi thích mỹ công =)))))))