Người đã tới gần nhưng Đồ Thành vẫn liên tục đấm bao cát, làm như không biết người đến là ai.

Quyền va chân đá như lửa mạnh sấm rền, tốc độ càng lúc càng nhanh, bao cát lung lay dưới từng cú va chạm, phát ra những tiếng vang dội.

Uông Tư Niên lấy hết dũng khí gọi hắn một tiếng: "Thành ca."

Đồ Thành không dừng động tác, chỉ nhàn nhạt nói: "Đang luyện tập."

Hắn không mang đồ bảo hộ, cả người đẫm mồ hôi, lần này thân thể va chạm mạnh với bao cát, Uông Tư Niên nhìn cũng thấy đau.

Uông Tư Niên đau lòng nói: "Nếu anh muốn trút giận thì đánh em một trận đi."

Đồ Thành không để ý đến đối phương, lùi về sau một bước, tiếp tục đá bao cát.

Uông Tư Niên đẩy bao cát ra, đứng ra trước tầm mắt Đồ Thành, hắn thật sự khờ dại nghĩ, đánh một trận cho nguôi giận, đánh xong là có thể trở về như cũ rồi.

Đồ Thành đúng lúc ngừng lại thế tiến công, mũi chân dừng ngay trước khuôn mặt thanh tú của Uông Tư Niên. Dưới lực chân mạnh mẽ, tóc trán của Uông Tư Niên có chút lay động, thế nhưng mắt lại không chớp đến một cái. Hắn khẽ mở môi đỏ, ngây người nhìn Đồ Thành.

"Không muốn sống nữa?" Đồ Thành thu chân, đứng lại, lạnh lùng khiển trách đối phương một câu. Thấy Uông Tư Niên đỏ vành mắt một mặt oan ức mà nhìn mình, chỉ cảm thấy một trận sốt ruột tức giận không hiểu ra sao, lại nghiêng người đá một cước, làm rách bao cát da thuộc kia.

Mùn cưa hạt cát văng tung tóe, như một cơn mưa phùn vội vã đổ xuống, Uông Tư Niên có chút khổ sở lại có chút mừng rỡ: Anh ấy thực sự giận mình nhưng lại không nỡ lòng đánh mình để trút giận.

Một ý nghĩ bỗng nảy ra, nhanh chóng đâm chồi, hắn nghiêm túc trịnh trọng nói với Đồ Thành: "Bất kể anh có tha thứ cho em hay không, em nhất định nghĩ biện pháp giúp anh phá vụ án này, đây là việc em nên trả lại cho anh."(*)

Uông Tư Niên dứt lời liền rời khỏi phòng tập, hắn rất quyết tâm, bước đi cũng thoải mái, một khi đã quyết định làm thì tám con bò cũng kéo không lại.

Uông Tư Niên đi rồi, Đồ Thành lập tức cảm thấy mình thoát lực, hắn nhặt áo may ô trên đất vắt lên vai, cũng định rời đi. Không ngờ lại đụng phải Tiếu Văn Võ, mang theo hai cấp dưới tới tập luyện.

Tiếu Văn Võ nhìn thấy Uông Tư Niên rời khỏi cục thành phố, hắn ta vẫn cứ ôm hận thằng nhãi kia dám làm xấu mặt hắn ta trước mặt cấp dưới, nghe được một ít chuyện vỉa hè nửa thần nửa giả lưu truyền trong cục liền nghĩ ra cách đối phó với Đồ Thành, quái gở nói: "Ôi chà, người đi ra ban nãy không phải đại minh tinh sao, tới tìm anh à?"

Đồ Thành không muốn để ý tới người này, mắt không nhìn hai bên, đi thẳng về phía trước.

"Bị đá thì cũng đừng khó khăn quá như thế, bị người như vậy đá không phải chuyện quá bình thường sao?" Tiếu Văn Võ méo méo miệng, giả vờ tốt bụng mà vỗ vai Đồ Thành, "Showbiz so với nhà vệ sinh cục thành phố còn bẩn hơn, càng nổi lại càng bẩn, nữ đều là xe công cộng, mà nam cũng chạy không thoát mệnh, tôi nghĩ Uông Tư Niên này là người bẩn nhất trong đám đó, có khi ngủ cùng với đạo diễn, giám chế, mấy ông bác bà chị rồi ấy chứ___"

Đồ Thành trước đây mặc cho đối phương khiêu khích như thế nào cũng không để tâm nhưng vừa nghe thấy lời này lại lập tức nổi giận, đưa tay bóp chặt cổ họng Tiếu Văn Võ.(**)

Tiếu Văn Võ cũng đến từ một gia đình võ học nhưng ngay cả tránh cũng không thoát, hắn ta chỉ có thể cố gắng giải thoát bản thân, một tay kéo mạnh tay Đồ Thành, tay kia lao tới mặt đối phương. Lúc này Đồ Thành vòng ra phía sau, dùng tay ép cổ Tiếu Văn Võ càng chặt.

Hai người đứng bên đều choáng váng, chỉ có thể lo lắng, không dám bước lên hỗ trợ.

Đồ Thành mặt không cảm xúc, thấp giọng nói bên tai Tiếu Văn Võ: "Mồm miệng sạch sẽ một chút. Người ấy rất tốt."

Mệt mỏi cả ngày, người mệt tâm cũng mệt, Đồ Thành về đến nhà, đẩy cửa, nhìn xung quanh một chút, dường như sững sờ vì đến một nơi xa lạ. Nhà cũ hơn hai mươi mét vuông, trước kia cảm thấy chen chúc chật chội, sau khi Uông Tư Niên rời đi lại trở nên vắng vẻ trống rỗng.

Lại nhớ ra Uông Tư Niên hai ngày này ở cùng Doãn Bạch. Hắn đã cố ý dặn dò Doãn Bạch, không có việc nên ít ra ngoài, có chuyện gì thì tìm cảnh sát.

Đồ Thành nằm trên ghế sa lông, tiện tay mở TV, trên TV đang chiếu tin tức giải trí, nói về vụ án minh tinh thực hiện "trao đổi tình dục" gây náo động toàn quốc.

Nhưng mũi nhọn khắp nơi đều nhắm thẳng vào Dụ Tín Long, kẻ chủ mưu thực sự lại xảo quyệt phủi cho bản thân mình sạch sẽ.

Vừa nghe thấy ba chữ "Uông Tư Niên", Đồ Thành liền dùng điều khiển từ xa chuyển kênh. Vừa mới dùng hết sức để phát tiết, mãi đến lúc này mới cảm thấy mí mắt mình nặng như mang chì, mệt đến không muốn động đậy. Hắn nhắm mắt lại nhưng tâm không tĩnh, đôi mắt xinh đẹp kia, nụ cười ngọt ngào ấy, tất cả đều hiện lên trước mắt hắn, có xua cũng không đi.

Trong lúc đang nhắm mắt dưỡng thần, điện thoại di động bỗng vang lên.

Đồ Thành nhận điện thoại, đầu kia truyền tới một giọng nữ dịu dàng. Chỉ cảm thấy một thân phẫn uất và mệt mỏi đã được an ủi, hắn nhẹ nhàng cong khóe miệng, gọi đối phương một tiếng: "Mẹ."

Mẹ hắn là người văn minh. Lúc đầu nghe con trai nói thích người đồng giới kỳ thực trong lòng cũng rất mâu thuẫn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng hiểu, con trai năm nay 28, ngoại trừ cùng Liễu Túc bị hai gia đình cố gắng tác hợp lúc trước, đến nay cũng không nghe nói là có thích ai. Đứa con trai này từ nhỏ đã ít nói, sau khi anh trai hi sinh lại càng kiệm lời, sống mà như bị bắt giam vậy, ngày lễ ngày tết đều nói bản thân bận việc, chỉ gửi tiền chứ không chịu về nhà.

Không về nhà là vì "không sẵn sàng vượt qua Giang Đông", hắn luôn cảm thấy mình có trách nhiệm với cái chết của anh trai, cảm thấy có lỗi với mẹ mình.

Bà hiểu con trai mình, biết hắn chất phác lại có trách nhiệm, luôn thích ôm đồm vạn sự lên vai mình, vậy nên khi nghe hắn muốn dẫn người mình yêu về thăm nhà năm nay, bà thực sự vui mừng.

Sau khi nói chuyện cùng con trai lần trước xong, bà tìm được hết phim và chương trình tạp kỹ Uông Tư Niên từng tham gia ở trên mạng, không chỉ để ý những vai phụ tầm thường hay những lần làm diễn viên quần chúng, ngay cả bình luận của cư dân mạng cũng đọc. Đánh giá tách ra thành hai luồng khác biệt, thế nhưng bà càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này không chỉ dung mạo đẹp đẽ mà còn thẳng thắn đến đáng yêu, so với việc bày đặt tỏ vẻ, hắn lại vui vẻ thể hiện gương mặt thật của bản thân.

Bà cực kỳ hài lòng với cậu trai "sắp thành con dâu" này, nhưng nghĩ đến mấy tin tức giật gân gần đây, có chút không yên lòng, vì thế gọi điện thoại đến hỏi con trai: "Khi nào thì con mang cậu minh tinh kia về nhà?"

Đồ Thành không muốn gạt mẹ mình, suy nghĩ một chút liền quyết định nói thật: "Năm nay có lẽ không thể về, bọn con... Giữa bọn con bây giờ có chút vấn đề."

Bà cuống lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đồ Thành hỏi ngược lại mẹ mình: "Mẹ, chuyện của anh hai..." Hắn dừng một chút, cố gắng điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh lại: "Nếu như có một người vô tình khiến con bị Lam Hồ khai trừ, từ đó gián tiếp dẫn đến cái chết của anh, con có nên trách người đó hay không? Mẹ có thể sẽ trách người đó hay không?"

Mẹ hắn là người thông minh, nghe ra người "vô tình" này là Uông Tư Niên, càng nghe càng thấy trong lòng con trai vẫn thật sự không bỏ được.

Chuyện năm đó bà cũng biết, là chuỗi bi kịch bị ma xuôi quỷ khiến mà thành, không thể đổ lỗi lên bất kỳ cá nhân nào được. Bà nói với con trai, "Con cũng nói là vô tình, nên biết trước đáp án rồi, còn hỏi mẹ có trách người đó không... Mẹ biết trách cái gì đây? Lẽ nào lại trách cậu ta gián tiếp cứu tính mạng một đứa con trai khác của mẹ sao?"

Đồ Thành không ngờ mẹ mình sẽ nói như vậy, nhất thời choáng váng.

Cùng con trai trầm mặc một lúc lâu, bà rốt cục mở miệng: "Kỳ thực con cũng không trách người khác, người con trách là chính mình."

Bị nói trúng tim đen, Đồ Thành rũ mắt, khẽ gọi một tiếng: "Mẹ..."

"Tình cảm giữa con và anh con gắn bó thế nào mẹ đều biết. Anh con xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không ngờ tới, kẻ thực sự tạo ra tấn bi kịch này không phải người khác mà chính là những phần tử tội phạm cùng hung cực ác kia. Chẳng lẽ đổi thành con hy sinh, trong lòng mẹ sẽ khá hơn một chút sao? Con nên lên tinh thần, khiến những kẻ phạm tội kia bị công lý trừng phạt, sống bù lại những tháng ngày không thể sống của anh con!" Thấy đầu kia không nói lời nào, bà tức giận nói tiếp, "Con trai của mẹ không thể khờ khạo như vậy được, yêu là yêu, sẽ không dùng việc trừng phạt người khác để trừng phạt chính mình."

"Con hiểu." Mẹ hắn sáng suốt nhưng vậy thực sự hiếm thấy, Đồ Thành vui mừng, rồi lại nhớ đến Uông Tư Niên từng nói "Nhìn về phía trước", đúng vậy, cần gì phải buồn khổ, cần gì phải tự hành hạ bản thân rồi còn liên lụy đến người khác.

Bà nghe ra con trai đã suy nghĩ lại, nở nụ cười: "Mấy bà cô đều không thích xem phim Tư Niên đóng nhưng không chịu nổi mẹ cả ngày lẩm bẩm, sau đó cũng đến xem cùng mẹ. Kết quả, mấy bà ấy vừa nhìn đã nói, trên đời này vậy mà cũng có cậu trai xinh đẹp như thế, không tin nổi, chắc chắn là lên phim có chỉnh sửa..."

Dừng một chút, bà lại cố ý kích con trai: "Mẹ đi khoe hết rồi, con nhanh chóng phá xong án rồi dẫn người về đi, cho hàng xóm được mở mang tầm mắt, để mấy bà ấy không cười mẹ khoác lác nữa."

Mẹ con hiểu ý nhau, biết rằng mẹ đang làm phép khích tướng, Đồ Thành càng thấy tâm tình thoải mái trước đây chưa từng có. Trước mắt lại xuất hiện gương mặt mỉm cười rực rỡ của Uông Tư Niên, kim loại cũng hóa thành da mềm, hắn rũ mắt cười, nói: "Người thật lại càng đẹp."

- --

Hal: (*) Lần cuối Uông thiên tài login (vì sắp hết truyện rồi), để xem meo meo lại ra cái chủ ý mạo hiểm nào nữa =))))))

(**) Thề, ông này cứ như M. Không phải không biết đại ca đánh nhau trâu bò như thế nào, nhưng mà vẫn phải chọc ngoáy bằng được, kiểu đến khi bị đánh mới thỏa mãn ấy lmao