Nghe lời này, chỉ thấy anh nghiêm túc liếc mắt nhìn đám người xung quanh, "Bọn họ muốn nhìn thì nhìn đi, trong thời gian ban nãy anh là người phỏng vấn em là ứng viên, biểu hiện của em đã phô bày thực lực, hiện tại sau khi chúng ta rời khỏi công ty, cũng chỉ là bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ."

"Hứa Tri Hằng. . . . . . Buông tay ra." Tránh ra từ trong lòng của anh, Quý Thư Nhan mở to mắt nhìn, "Em thật sự không muốn dính dáng quan hệ đến anh."

"Vậy xem như anh đơn phương là được rồi." Hứa Tri Hằng thức thời không tiếp tục động tay động chân, nhưng nụ cười sáng lạn trên mặt cho thấy giờ khắc này tâm tình của anh có bao nhiêu vui vẻ.

Từ lần đầu tiên anh gặp được Quý Thư Nhan sau khi cô trở về nước, cô nhóc này đều không nóng không lạnh, thái độ hết sức tránh né, mặc dù ngoài miệng Hứa Tri Hằng không nói, khó chịu trong lòng cũng kiềm chế không biểu hiện ra, nhưng cũng không có nghĩa là đồng ý chấp nhận loại hình thức chung đụng này.

Mà mấy ngày nay lên kế hoạch, cũng chính là cái bẫy mà anh bố trí để phá vỡ trạng thái này.

Đầu tiên là ôn hòa gặp lại, sau đó gấp rút quan tâm, cuối cùng cộng thêm buổi phỏng vấn lạnh nóng xen kẽ hôm nay, anh có tự tin có thể khiến cho cảm xúc chân thật nhất mà Quý Thư Nhan cố gắng che giấu lộ ra ngoài, mà tình huống bây giờ, chính là chứng nhận anh đã thành công tốt nhất.

Mục đích của mình đạt được, tâm tình của anh cực tốt, không nhìn Quý Thư Nhan bất mãn đầy bụng, dắt tay của cô, Hứa Tri Hằng hài hước nói: "Nhan Nhan, chúng ta tìm chỗ tán gẫu, nếu không thật sự sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người."

Liếc mắt nhìn bốn phía, quả nhiên hai người bọn họ lôi kéo đã hấp dẫn càng ngày càng nhiều ánh mắt của người khác, Quý Thư Nhan quẫn bách cau mày, lại thoát không nổi tay Hứa Tri Hằng, chỉ có thể mặc cho anh lôi kéo mình đi tới dưới bóng cây bên cạnh cao ốc.

Đi tới chỗ cây cối che thoáng mát, Quý Thư Nhan nhìn chằm chằm tay Hứa Tri Hằng, "Buông ra."

"Em bảo đảm sẽ không chạy trước." Hứa Tri Hằng không hề mập mờ, hoàn toàn không cảm thấy mình đuối lý.

"Tại sao em. . . . . . Được, em bảo đảm không chạy." Chớp mắt một cái, Quý Thư Nhan ngoan ngoãn đồng ý.

Bảo đảm không chạy, không chạy mới là lạ, dù sao thủ đoạn của Hứa Tri Hằng cũng đã không quang minh, cô không cần lời quân tử gì đó.

"Sảng khoái như vậy." Hứa Tri Hằng cười quan sát Quý Thư Nhan, "Anh tin tưởng em một lần, dù sao từ nhỏ em chạy bộ cũng chậm, huống hồ hôm nay lại đi giày cao gót, chạy cũng không thoát nổi anh, nếu như em không sợ lại bị anh bắt được làm ra trừng phạt càng khoa trương hơn, em cứ chạy thử một chút."

Nghe lời này, nhìn dáng vẻ nhất định phải có của anh, Quý Thư Nhan biết mình nói gì, làm cái gì cũng không thay đổi được tình trạng bây giờ, đành phải an phận ngồi xuống, khiến cho trên mặt mình cố gắng giữ vững bình tĩnh, "Không phải muốn nguỵ biện sao? Nói đi."

Nghe được câu nguỵ biện kia, vẻ mặt Hứa Tri Hằng co quắp, cười bất đắc dĩ buông tay ra, "Khi còn bé em cũng như vậy, mỗi lần muốn đến trước mặt ba mẹ anh tố giác tội ác của anh, anh không cho phép, em cứ nói như vậy, để cho anh nguỵ biện, mặc dù anh nói là giải thích, Nhan Nhan, điểm này em lại không thay đổi."

Nghe anh đề cập tới chuyện cũ, Quý Thư Nhan lại có khuynh hướng thẹn quá thành giận, "Không có gì muốn nói, vậy em đi đây."

"Được được được." Hứa Tri Hằng khoát khoát tay như cầu xin tha thứ, ngồi ở bên cạnh, "Anh thừa nhận, anh sớm đã biết em muốn tới công ty của anh phỏng vấn, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sau khi em trở về nước đó, là em nói ra trong lúc nói chuyện phiếm với Tống Cẩn Huyên, trước đó anh cũng không biết tin tức này. Về phần chỗ ở bây giờ của em. . . . . . Khụ khụ, trên lý lịch của em đều có, anh trở về tìm ra lý lịch của em rồi xem một chút, liền thuận tiện ghi lại."

Nghẹn họng nhìn trân trối nghe xong giải thích đơn giản này, Quý Thư Nhan có loại cảm giác toàn thân nhức mỏi, não cũng không phải là của mình, cười cũng không được, đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Tống Cẩn Huyên lúc biết cô gửi lý lịch tới Hằng Viễn, Quý Thư Nhan càng nghẹn họng im lặng hơn.

"Nói như vậy, Tiểu Huyên biết anh làm việc ở Hằng Viễn? Không trách được nét mặt của cô ấy kỳ lạ như vậy, đoán chừng còn tưởng rằng em cố ý chạy đến công ty của anh."

Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, Quý Thư Nhan hung hăng trừng Hứa Tri Hằng một cái, "Anh làm chức vị gì ở công ty Hằng Viễn?"

Nụ cười trên mặt trở nên tế nhị, Hứa Tri Hằng suy nghĩ một chút, quyết định dùng một phương thức vô cùng uyển chuyển nói cho cô biết: "Công ty này là anh và bạn cùng nhau tạo dựng, anh có cổ phần, một phần mà thôi."

Đáp án này hiển nhiên ở ngoài dự đoán của Quý Thư Nhan, cô giật mình trợn to hai mắt, "Anh là ông chủ của công ty?"

"Xem như thế đi." Hứa Tri Hằng rất khiêm tốn nói.

Nếu như nói lúc trước anh hay thay đổi làm cho cô không hiểu, thì hiện tại nghe được tin tức này coi như được sấm sét giữa trời quang rồi.

Rời khỏi đây ba năm ngắn ngủn, Hứa Tri Hằng thành ông chủ của công ty, còn là một công ty có tương lai vô cùng tốt, mặc dù lúc rời khỏi cũng biết Hứa Tri Hằng luôn tìm cách gây dựng sự nghiệp của mình, nhưng bây giờ tận mắt thấy thành tựu làm người ta giật mình, cô vẫn còn có chút không thể tin được.

Nhưng, tận mắt thấy một mặt khác của Hứa Tri Hằng ở buổi phỏng vấn, nếu như lúc đầu còn nghi ngờ sự thay đổi của Hứa Tri Hằng chỉ là làm ra vẻ bên ngoài, thì hiện tại cũng đã không còn nghi ngờ nữa, có thể mở rộng một công ty nhanh như vậy, dĩ nhiên không thể khinh thường năng lực của anh.

"Nói như vậy, anh và Tống Cẩn Huyên đều biết em muốn tới Hằng Viễn phỏng vấn, tuy nhiên đều không có nói cho em biết công ty có quan hệ với anh?"

"Nhan Nhan, có muốn tới công ty phỏng vấn hay không và chuyện giữa chúng ta có quan hệ rất lớn sao? Em dùng thực lực để tham gia phỏng vấn, điểm này không thể nghi ngờ, ai cũng sẽ không hoài nghi em." Hứa Tri Hằng cố gắng gỡ nút thắt trong lòng cô.

Quý Thư Nhan cũng sẽ không bị anh lừa gạt dễ dàng như vậy, "Vậy tại sao không nói cho em, nếu thật sự không quan trọng giống như lời anh nói."

Thất bại thở dài, Hứa Tri Hằng quyết định nói thật, nếu không cô cũng sẽ không bỏ qua cho anh: "Được rồi, anh thừa nhận anh có lòng riêng, bởi vì anh cảm thấy sau khi em biết công ty này thuộc về anh thì sẽ không tới phỏng vấn."

Tức giận hừ lạnh một tiếng, Quý Thư Nhan trừng anh, "Cảm giác của anh rất đúng."

Bày hai tay ra, Hứa Tri Hằng cười khổ, "Xem đi, đây chính là lý do anh không dám nói, mà lý do anh hi vọng em tới Hằng Viễn làm chính là anh muốn ở chung một chỗ với em."

Trong nháy mắt, Quý Thư Nhan đột nhiên cảm nhận được loại cảm giác tim đập thình thịch đó, Hứa Tri Hằng nói, anh muốn ở chung một chỗ với em.

Quý Thư Nhan rất nghi ngờ, nghi ngờ tim của mình đang suy nghĩ gì, Tống Cẩn Huyên nói cô thích Hứa Tri Hằng, mình không thấy rõ là bởi vì người trong cuộc mơ hồ, nhưng Quý Thư Nhan không nghĩ ra, tại sao mình có thể thích Hứa Tri Hằng đây?

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn đi theo phía sau Hứa Tri Hằng, là người hầu nhỏ chính cống của anh, ở trước mặt Hứa Tri Hằng, cô đã khóc, từng ầm ĩ cũng từng dây dưa thái quá, từng bị Hứa Tri Hằng chèn ép, còn tận mắt thấy bằng chứng Hứa Tri Hằng nảy sinh tình cảm trai gái rồi theo đuổi con gái lúc cao trung*, còn ép buộc cô đưa thư tình. . . . . . Tình cảm của hai người chính là như vậy, tại sao có thể kéo lên thành tình yêu đây?

*cao trung: như cấp 3 ở VN

Bởi vì không dám nghĩ, cho nên cô tự nói với mình phải chán ghét Hứa Tri Hằng, bởi vì anh bá đạo không nói đạo lý, còn ức hiếp mình.

Nhưng ở hiện tại, lúc cô nghe Hứa Tri Hằng nói ra câu "Anh muốn ở chung một chỗ với em", trái tim tĩnh lặng đột nhiên nhanh chóng nhảy lên, mang theo rung động xa lạ.

Quý Thư Nhan âm thầm tự nói với mình, bình tĩnh một chút, không có gì lớn, anh chỉ là anh Tri Hằng của cô, mặc dù như thế, tim của cô vẫn đập rất nhanh, càng đè nén càng mãnh liệt.

Gương mặt nóng hổi, Quý Thư Nhan ngẩng đầu nhìn Hứa Tri Hằng một cái, trở nên không có tự tin ở trong nụ cười của anh, nhỏ giọng mà nói: "Anh Tri Hằng, anh thật sự muốn em tới đây làm việc sao, không sợ em làm cho anh thêm phiền toái hả?"

Thời niên thiếu Hứa Tri Hằng năm lần bảy lượt mắng cô là một người hầu nhỏ không bỏ rơi được, ký ức đó vẫn còn mới mẻ với cô đấy.

"Sao lại là thêm phiền toái chứ, hôm nay biểu hiện của em vô cùng tốt, quyết định tiếp nhận em không chỉ là ý kiến của mình anh, cũng là ý kiến chung của mọi người."

"Thật sự là như vậy?" Quý Thư Nhan hoàn toàn giữ thái độ nghi ngờ đối với biểu hiện của mình, nhưng nhìn Hứa Tri Hằng chắc chắn như vậy, trong lòng cũng hơi buông lỏng.

"Đương nhiên, Nhan Nhan, tin tưởng anh, cho tới bây giờ ánh mắt của anh Tri Hằng đều rất chính xác, huống chi anh thật sự vô cùng mong đợi em tới công ty, chúng ta có thể cùng nhau phấn đấu, cố gắng làm việc, giống như trước kia, em còn làm người hầu nhỏ của anh." Nói xong một câu dõng dạc, Hứa Tri Hằng chăm chú nhìn Quý Thư Nhan, muốn có được đáp án.

Làm việc với nhau, thì ra là làm việc với nhau, Quý Thư Nhan có chút thất vọng liếc mắt nhìn Hứa Tri Hằng, nói hồi lâu đều là mình hiểu lầm, Hứa Tri Hằng nói chỉ là làm việc với nhau.

Không hiểu nổi rốt cuộc đáy lòng tràn đầy thất vọng là bởi vì sao, Quý Thư Nhan miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, "Hiện tại em cũng chỉ là người rất có năng lực, thật ra không làm người hầu nhỏ của anh thì cũng có thể tìm được công việc tốt."

"Dĩ nhiên, nhìn trên lý lịch giới thiệu của em, anh tin em có năng lực này."

Đối với Quý Thư Nhan mà nói, Hứa Tri Hằng miêu tả tương lai chính là một hấp dẫn, rõ ràng cô muốn tránh thoát, sao hiện tại biến thành muốn làm việc ở trong công ty của anh, thế nhưng mình vẫn phải suy xét thật nghiêm túc.

Quý Thư Nhan trầm mặc, đầu óc lòng dạ rối tinh rối mù.

Nhìn nét mặt của cô, trên mặt Hứa Tri Hằng treo nụ cười đã dự tính trước, dịu dàng lại trịnh trọng nói: "Nhan Nhan, anh là một thương nhân, chưa bao giờ thích trộn lẫn tình cảm cá nhân ở trong công việc, hiện tại anh nghiêm túc mời em gia nhập công ty, hoàn toàn là bởi vì năng lực của em đủ để đảm nhiệm phần công việc này, cho dù như vậy, em vẫn còn do dự sao? Hay là nói, em không thể không lẫn tình cảm cá nhân ở trong công việc?"

Anh nâng âm cuối của câu nói sau cùng lên, có chút mùi vị khiêu chiến, trên mặt mỉm cười đúng mức, "Nhan Nhan, em không làm được sao?" Âm thanh trầm thấp chậm rãi, lại hàm chứa một sự chất vấn, một cảm giác cao cao tại thượng nhìn xuống.

Quý Thư Nhan nghe lời của anh, người trước mắt giống như lại biến thành Hứa Tri Hằng đã từng không ai bì nổi, kiêu ngạo tự tin.

Anh như vậy, là người Quý Thư Nhan quen thuộc, hơn nữa dễ dàng bị khiêu khích.

Bốn mắt nhìn nhau. Cô nhìn chằm chằm ánh mắt của Hứa Tri Hằng, nghiêm túc đón lấy khiêu chiến này, "Được." Giống như hai người đánh cuộc khi còn bé, đây cũng là một lần đánh cuộc.

Đưa tay vuốt ve lọn tóc rũ xuống của cô, Hứa Tri Hằng hài lòng cười.

Nhìn nụ cười nắm chắc phần thắng đó, trong lòng Quý Thư Nhan nổi lên một ý chí chiến đấu.

Hứa Tri Hằng, ngườilàm cho cô thất bại hai mươi năm, mỗi một lần đánh cuộc trước kia luôn thua bởi anh, ra khỏi nước là bởi vì anh, cho dù sau khi về nước người tránh không kịp cũng là anh.

Quý Thư Nhan nghĩ, lúc bọn họ đi chung với nhau hình như luôn là mình thua, sau đó nhếch nhác tránh né, nhưng lần này, cô tuyệt sẽ không tránh né nữa, nếu chạy không thoát, vậy thì đánh đi.