Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi kinh ngạc đến nỗi quên cả nhấc máy. Trong nhà thường không có tiếng điện thoại, có việc gì đều dùng di động, trừ chuyện công việc ra, không ai liên lạc với chúng tôi.

Anh nghe điện thoại, vẻ mặt lạ lùng. Không đợi tôi hỏi, buông ống nghe xuống nói: “Chị hai nói con gái lớn của chị ấy cuối tuần kết hôn, đã gửi thiệp mời cho chúng ta, hỏi chúng ta đã nhận được chưa.”

Tôi sửng sốt vài giây, bỗng mở to hai mắt giật thẳng người đứng trên sô-pha.

“Trời ơi, em còn tưởng là đùa!”

Anh cũng sửng sốt theo, vội che ống nghe lại, nhỏ giọng nói với tôi: “Không phải em ném đi rồi đó chứ?”

Tôi nhanh chóng mở cửa chạy ra hòm thư tìm, không thấy, lại quay trở về, rốt cuộc cũng tìm được thiệp mời trong đống bừa bộn trên tủ giày.

Tôi rút thư mời tinh xảo màu đỏ từ phong bì ra. Phía trên là tên của cô dâu và chú rể cùng với hàng chữ “Trăm năm hạnh phúc” thật lớn.

“Này, cho anh.”

Anh cầm lấy, nhìn thoáng qua rồi để sang một bên, nói với chị hai là đã nhận được, sau đó liền gác máy. Tôi loáng thoáng nghe chị hai hỏi chúng tôi có đến dự hay không, nhưng anh không trả lời.

Chúng tôi còn chưa từng đến dự họp mặt gia đình, đừng nói đến lễ cưới.

Tôi đã từng tham dự hôn lễ. Khi còn bé, dì tôi kết hôn, cha mẹ đưa chị và tôi theo, ngồi xe đến thành phố khác hơn mấy trăm km. Hôm đó trời rất lạnh, gió từ khe cửa thổi vào khiến ai ai cũng run cầm cập răng va vào nhau. Tôi thấy dì chỉ mặc áo cưới mỏng manh, nhưng cười thật rạng rỡ.

Tôi hỏi cha mẹ: “Dì không lạnh sao ạ?”

Cha liếc mắt nhìn tôi một cái, chỉ nói hai chữ: “Câm miệng.”

Chị tôi giật giật áo, ý bảo tôi đừng nói nữa.

Chờ cha đi mất, mẹ mới xoa xoa đầu tôi, trả lời câu hỏi ban nãy: “Con xem dì con cười vui như vậy làm sao có thể lạnh.”

Từ đó về sau tôi đều ghi nhớ, lúc kết hôn, dù mặc ít quần áo cũng không cảm thấy lạnh được.

Sau khi chuyện của tôi và anh được công khai, cũng đã có người mời tôi tham dự đám cưới. Đó là bạn học của anh, nhưng không hiểu sao chỉ mời mỗi tôi.

Thời điểm đó anh rất bận rộn, tôi lại không có việc gì để làm, dù sao tôi cũng xem hắn là một trong số những người bạn ít ỏi của mình.

Hôn lễ thật náo nhiệt, người thân và bạn bè thay phiên nhau nâng rượu chúc phúc cho cô dâu chú rể. Đến lượt tôi, hắn đã ngà ngà say.

“Cảm ơn cậu đã đến.”

Hắn nói, trên mặt đỏ bừng vì ngấm cồn, ánh mắt đục ngầu mơ màng.

“Cậu không nói cho cậu ta biết sao? Cậu ấy biết được sẽ rất giận.”

Tôi có chút khó hiểu, nhưng không thể nói rõ với một người đang say, chỉ có thể trả lời hắn là anh bận rất nhiều việc, không thu xếp được để đến đây.

Hắn lại cười.

“Cậu ta không đến đâu, cậu ta nói tôi là đồ nhát gan.”

Tôi lại càng không hiểu gì. Cô dâu đứng cạnh bên cũng không hiểu, giật giật tay hắn, áy náy nói rằng hắn đã say.

Hắn bỗng tách ra khỏi cô dâu, nhìn tôi chằm chằm nói: “Tôi thật ngưỡng mộ hai người.” rồi loạng choạng bỏ đi, để cô dâu sắc mặt tái nhợt lại đằng sau.

Lúc sau về nhà, tôi kể lại cho anh nghe những gì hắn nói, anh im lặng một lúc sau mới nói cho tôi biết: “Hắn cũng là đồng tính, bị cha mẹ ép phải kết hôn.”

Tôi kinh ngạc.

Đến chừng bảy tám năm sau, trên mạng xuất hiện rất nhiều hội “đồng thê”[1], trong đó có tên một người đứng đầu làm tôi cảm thấy rất quen mắt, tôi nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra đó là cái tên tôi nhìn thấy trên tấm thiệp mời màu đỏ kia.

Qua thêm một năm nữa, hắn liên lạc lại với tôi. Hắn nói hắn ra nước ngoài, định cư ở Mỹ, sống cũng không tồi. Tôi hỏi hắn có định trở về không, hắn thao thao bất tuyệt mọi thứ, rồi nói, không về.

“Ở Mỹ không thừa nhận hôn nhân cùng giới”, hắn nói, “nếu chỉ chơi chơi cho vui thì được, còn nếu nghiêm túc thì…” Hắn cười khổ nói: “Có mấy ai xuống giường mà còn nghiêm túc đâu.”

Tôi chợt cảm thấy may mắn.

Lúc anh tắm xong bị tôi kéo đè xuống giường, nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Em thật may mắn vì đã gặp được anh chứ không phải là người chỉ ở trên giường mới nghiêm túc.”

“Em đó…”

Anh lắc đầu cười, cốc lên đầu tôi một cái.

“Nếu em không nghiêm túc, làm sao anh nghiêm túc với em được?”

“Thật không?”

Tôi lưỡng lự hỏi,  mơ hồ không rõ lúc đó đã nghiêm túc với anh như thế nào. Tôi chỉ nhớ sau khi chúng tôi thổ lộ xong đã không khống chế được cảm xúc mà gặm nhắm môi nhau. Lúc đầu chúng tôi còn lo sợ bị phát hiện, một tuần chỉ gặp nhau hai ba lần, có tình cờ đụng phải nhau ở đâu đó cũng làm bộ không biết. Sau đó tôi không nhịn được nữa, nói vói anh là: “Em không muốn tiếp tục thế này nữa, lén la lén lút như vậy, chi bằng chia tay.”

Thật ra tôi rất sợ anh sẽ thật sự gật đầu rồi nói, vậy thì chia tay đi.

Nhưng anh lại nhìn tôi với biểu cảm ngạc nhiên sung sướng, ôm lấy tôi vui vẻ nói: “Anh đã muốn nói với em câu này từ lâu rồi.”

Tôi bất mãn đẩy anh ra, cảm thấy bản thân lo lắng đầy bụng mấy phút trước dường như đã thành trò hề.

“Vậy anh vì sao không nói?”

Tôi gào vào mặt anh.

Anh nghiêm mặt ưỡn ngực nói: “Anh còn không phải là lo cho em sao… Em với gia đình quan hệ không tốt, nếu lại có chuyện gì, giải quyết không được phải hối hận cả đời.”

Tôi nghĩ thầm là nếu tôi vì vậy mà chia tay với anh tôi mới hối hận cả đời.

Chúng tôi bắt đầu đi chung với nhau. Tuy rằng ở nơi công cộng không có hành vi nào khác người, nhưng vẫn rất nhanh được chú ý, bắt đầu có người chỉ trỏ sau lưng, không lâu sau bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra nói chuyện riêng. Chúng tôi thừa nhận chuyện chúng tôi qua lại là thật, tin đồn đã trở thành sự thật, cô giáo dường như muốn lòi cả con mắt ra.

Sau khi công khai với cha mẹ, anh cũng từng hỏi tôi là có muốn ra nước ngoài định cư hay không. Câu trả lời của tôi là không.

Anh mỉm cười gật gật đầu.

Tuy rằng không có người nhà, không có bạn bè, nhưng mảnh đất này vẫn làm cho chúng tôi quyến luyến.

Anh nói: “Không ra nước ngoài chúng ta sẽ không thể kết hôn.”

Tôi vẫn trả lời anh như vậy.

Đầu năm nay có rất nhiều vụ ly hôn, kết hôn hay không thì có làm sao, được ở cạnh bên nhau là tốt rồi.

Cứ như vậy, chúng tôi ở bên nhau, đến tận hai muoi bảy năm sau.

Anh cầm lấy thiệp cưới nhìn qua nhìn lại mấy lần, rồi buông ra, ngẩng đầu hỏi tôi: “Có đi không?”

“Em không muốn đi.” Tôi mệt mỏi nhìn anh.

“Nhưng chúng ta phải đi.” Anh bất đắc dĩ nói, thở dài.

Đúng vậy, lần này không đi không được.

Chị hai từ nhỏ đã đối xử với anh vô cùng tốt, lúc trước còn thay anh đi thăm dò cha về chuyện đó, mấy năm nay trừ chị tôi mỗi năm đến thăm một lần, thỉnh thoảng được dì gọi điện, thì cũng chỉ còn liên lạc với chị hai anh.

Hiện giờ, đèn treo trên trần nhà trong phòng khách, chính là do chị chọn khi đó.

Chị không phản đối đồng tính luyến ái, người như chị lúc bấy giờ rất ít. Quan trọng hơn, em trai của chị ấy là đồng tính luyến ái. Tuy không phải ruột thịt nhưng còn thân thiết hơn.

Chị ấy vẫn cố gắng đưa anh trở lại với gia đình, tết âm lịch nào cũng gọi điện tới, hỏi anh có muốn về nhà mừng năm mới hay không. Anh cũng về được vài lần, lúc chỉ có chị ấy cùng cha nuôi thì vẫn hòa hợp được, nhưng khi có họ hàng tới liền trở nên gượng gạo. Có nhiều đêm giao thừa, tôi quấn chăn bông ra mở cửa cho anh, nhìn thấy mặt anh mệt mỏi làm cho tôi nhịn không được muốn nói anh đừng đi, sau này cũng không đi nữa. Nhưng lời nói đã đến cửa miệng, làm sao cũng không thể nói thành câu. Đó là nhà của anh, nhà của tôi đã không thể quay về, tôi chỉ hi vọng là anh có thể.

Nhưng tất cả mọi hy vọng lại biến thành thất vọng.

Có một năm, nửa đêm anh mới trở về, dù không uống rượu anh cũng say mèm, ôm tôi không nói lời nào mà chảy nước mắt. Tôi vuốt ve lưng anh an ủi không ngừng, dỗ dành anh như dỗ dành một đứa trẻ, anh cuối cùng cũng khóc to lên, trong tiếng khóc tê tâm liệt phế có tiếng nỉ non mơ hồ.

Tôi nghe cẩn thận từng chữ, không kìm lòng được cũng đỏ hoe khóe mắt.

Anh chỉ nói: “Con thật sự xin lỗi cha… Thật xin lỗi cha…”

Anh tựa như đứa trẻ nhỏ đang tập nói, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia. Tôi ôm anh, nhớ tới cha tôi, mẹ tôi và chị tôi, trong lòng chua xót không thôi.

Dỗ dành cho anh ngủ xong, tôi sang phòng tắm lấy khăn mặt để lau người cho anh, trong lúc vô tình nhìn vào trong gương một cái mới phát hiện ra bản thân mình lệ rơi đã đầy mặt.

Lúc này tôi mới nhận ra trong lòng tôi cũng có rất nhiều lời xin lỗi, với cha mẹ cũng có, với chị tôi cũng có, còn với anh, với cả nhà anh. Tôi hận mình lúc ấy chỉ ích kỷ lo giữ anh lại, giữ anh thật chặt không để anh buông tay, càng hận bản thân mình bây giờ chỉ biết bất lực. Tôi không có cách nào nói rõ ràng với anh là, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, cho nên dù cảm nhận được là anh sẽ mãi mãi không thể quay về nhà của mình, tôi cũng vẫn ích kỉ, toàn sức toàn lực níu giữ anh.

Là tôi muốn anh công khai quan hệ của chúng tôi.

Là tôi kéo anh đến trước mặt gia đình nói rõ mọi chuyện để rồi phải đoạn tuyệt.

Tôi sống hơn hai mươi năm, gặp được anh mới thực sự nếm được hương vị cuộc sống, thế nào lại có thể buông tay anh. Tôi lôi kéo anh đã đành, đằng này còn làm hại anh.

Tôi không kìm lòng được nghĩ, nếu khi đó tôi buông tay anh thì anh bây giờ có khó chịu như thế này hay không?

Anh bỗng nhiên kêu to tên tôi ở trên giường, tôi chạy đến, anh lập tức ôm lấy tôi, ôm thật chặt, cọ cọ từng chút từng chút trên ngực tôi.

Tôi nghe thấy anh nói.

“Anh yêu em… anh yêu em…”

“Đừng rời xa anh…”

Tôi gượng cười, từng giọt lại từng giọt nước mắt rơi xuống trên cổ anh.

~~~~~~~

Hôm đó đám cưới rất đông vui. Chị hai đặt cả tầng lầu của một nhà hàng rất sang trọng, mời đến hơn bốn trăm khách. Tôi liếc nhìn về phía đám đông, chú rể mặc âu phục trắng trên mặt ngập trần hạnh phúc, cô dâu khoác tay chú rể, hai má đỏ ửng như hai đóa hoa thẹn thùng.

Họ đi đến bàn chúng tôi, chú rể nâng lên chén rượu, nói với anh: “Cậu, cảm ơn cậu đã đến tham dự đám cưới của cháu.”

Đôi mắt của cậu bé rất trong sáng, nhìn anh cười cười, rồi chuyển sang tôi.

“Cháu có thể gọi chú là chú không?”

Tôi ngạc nhiên gật gật đầu.

Cậu bé nâng chén rượu về phía chúng tôi, nhìn nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Chúc hai người đầu bạc răng long.”

Mặt của anh lập tức đỏ ửng, cố ý làm bộ đoan chính, lớn tiếng nói: “Nhóc con này, ăn nói linh tinh.”

Chú rể đưa mắt nhìn cô dâu, vui vẻ uống hết ly rượu, rồi lại lẫn vào đám đông.

Tôi khều tay anh, cười một cái rồi lấy đi chén rượu trên tay anh.

“Anh không biết uống rượu, uống ít thôi.”

Anh trừng mắt nhìn tôi.

“Hôm nay anh rất vui vẻ, không được sao?”

Tôi lắc đầu, cười.

“Không được.”

Chớp mắt, anh đưa tay giật lấy chén rượu của tôi.

“Vậy em cũng không được uống.”

Tôi nghiến răng.

“Tại sao? Em không say để anh phải dỗ đâu mà.”

Anh lại lộ ra bản mặt cười như không, nói rằng: “Em phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ.”

Hôm đó lúc về nhà, chúng tôi đi rất chậm. Anh ngà ngà say, cũng đặc biệt nói nhiều. Nói đến nhà anh một chút, rồi kéo qua nói đến chuyện bệnh viện đang ngày một phát triển. Cuối cùng, tôi giúp anh một tay mở cửa, anh bỗng nhiên nói: “Hôm nay giống như hôn lễ của chúng ta vậy.”

Tôi lạch cạch mở khóa cửa. Anh nói tiếp: “Chính là hôn lễ đã đến muộn ba mươi năm.”

Tôi cười với anh: “Không biết ba mươi năm trước nhóc con kia đang ở nơi nào.”

Anh cũng cười cười, lại nói: “Cũng phải.”


(1) Hội “đồng thê”: chỉ hội những bà vợ có chồng là người đồng tính.