Hướng Vãn Vãn tổng cộng có tám ông anh, cô là con gái duy nhất ở Hướng gia, từ nhỏ ở trong nhà bị các anh với người lớn trong nhà nuôi như công chúa, nhưng không nuôi thành tính cách ngang ngược, ngược lại là tính tình mềm mại như bông,

Anh cả nhìn cô một cái, trong lòng âm thầm thở dài.

Tuy nói bọn họ từ nhỏ đối với Hướng Vãn Vãn yêu thương gấp đôi, nhưng là, lại cũng không được bổ khuyết chỗ trống của cha mẹ. Ở Hướng Vãn Vãn năm tuổi, cha mẹ cô xảy ra tai nạn xe, cả hai đều qua đời, bỏ lại một mình cô. Hướng gia tuy rằng gia đại nghiệp to, con nối dõi cũng nhiều, nhưng là gia phong lại rất chính, một chút đều không có những chướng khí mù mịt như các gia tộc khác. Mà Hướng Vãn Vãn, làm đóa hoa duy nhất, càng là bị mọi người ôm trong lòng bàn tay che chở.

Chính là,Hướng Vãn Vãn không có cha mẹ, coi như những người khác yêu thương như thế nào, trong lòng cũng không có cảm giác an toàn.Trưởng bối Hướng gia để trong mắt, cũng không có biện pháp, sau chờ cô trưởng thành, đem 13% cổ phần mà cha mẹ cô để lại để dưới danh nghĩa của cô, cũng để cho người ngoài cảm thấy bọn họ đối với Vãn Vãn là chỗ dựa vững chắc.

Mỗi năm ăn tiền lãi, Hướng Vãn Vãn liền có không ít tiền, cô cũng không phải là loại tiêu phung phí, hoàn toàn có thể nói cô hiện tại xứng danh tiểu thổ hào.

Anh cả ngồi ở ghế trên đem bánh ngọt mở ra, động tác ưu nhã đem bánh kem lên ăn, tuy rằng anh không thích ăn ngọt, nhưng tiểu công chúa nhà mình mua, anh ăn đều cảm thấy mỹ vị.

Hướng Vãn Vãn nhìn, biểu tình có chút miễn cưỡng. Cô còn nhắn cho Lục Tử Khiêm, nói mua cho anh ít bánh ngọt, hiện giờ bánh ngọt đã bị anh trai nhà mình ăn mất rồi.

“…… Vãn Vãn, hôm nay buổi tối muốn cùng anh về nhà ăn cơm không?” Anh cả hỏi.

Hướng Vãn Vãn vội vàng cự tuyệt: “…… Không, không được, hôm khác đi. Hai ngày này, em vội vàng sửa bản thảo, có chút vội."

Anh cũng không miễn cưỡng cô, cười nói: “ Vậy được, em hôm nào đó trở về, gọi điện thoại cho anh, anh sẽ về sớm một chút.”

Hướng Vãn Vãn lập tức như gà con mổ thóc gật đầu, chờ đem người tiễn đi, cô lập tức nhẹ nhàng thở ra, thành hình chữ đại (大) nằm liệt trên sô pha, cũng không biết anh cả phát hiện cái gì không.

A, thật là phiền!

Anh cả ngồi vào trong xe, trực tiếp cầm di động, ở trong chát nhóm nhắn tin.

“ Chuyện có chút không đúng, Vãn Vãn khả năng có bạn trai.” Sắc mặt nghiêm túc trầm trọng nói ra những lời này tới, anh cả tỏ vẻ rất đau lòng, cái loại này đau lòng thật giống như thấy cải trắng như nước trong veo nhà mình bị heo ăn vậy.

Bảy vị thiếu gia Hướng gia: “Anh nói cái gì?!”

Đây chính là một vấn đề rất đáng giá thảo luận.

Anh cả nói mình ở trong phòng Hướng Vãn Vãn phát hiện: “…… Đồ trong phòng nó, rất nhiều đều kiểu tình nhân, có vẻ trước khi anh đến đã dọn qua. Chủ yếu chính là, ban công nuôi rất nhiều hoa, những chậu hoa sức sống bừng bừng ấy.”

Cái này lý do, mạnh mẽ làm cho không người nào có thể phản bác.

“Là cái thằng nhãi ranh nào, cũng dám chạm vào Vãn Vãn?” Anh tư sắp tức chết rồi.

Anh ba nói: “Được rồi, Vãn Vãn đã là người trưởng thành rồi, có bạn trai rất bình thường các ngươi cần thiết tức giận như vậy?”

Một bên trợ lý trong lòng run sợ nhìn anh, làm ơn, tam thiếu gia, ngài nói lời này vào lúc này, không cần dùng sức bóp bánh quy trong tay đâu, nát thành bụi rồi.

“ Trước hết để cho người điều tra một chút, nhìn xem Vãn Vãn rốt cuộc cùng tên nào ở bên nhau. Vãn Vãn trời sinh tính đơn thuần, đừng bị người lừa mới tốt.”Anh cả nói, lập tức được những người khác đồng ý.

Tuy rằng biết Hướng Vãn Vãn sớm hay muộn phải gả, nhưng thật tới ngày này rồi, thật đúng không cam lòng a. Liền tính Vãn Vãn không kết hôn, bọn họ cũng không ngại, bọn họ nguyện ý dưỡng nàng cả đời.

*

Buổi tối Lục Tử Khiêm trở về, liếc mắt một cái liền phát hiện trong nhà không đúng, trên bàn bày rất nhiều đồ, hơn nữa là chỉ có ở nước Đức mới có bán nhãn hiệu xa hoa này, anh một bên đổi giày, một bên hỏi: “Trong nhà có người tới?”

Hướng Vãn Vãn nằm liệt, nghe vậy lười biếng nói: “Đừng nói nữa, buổi chiều anh của em tới, nhưng làm em sợ muốn chết, nếu anh ấy biết em với một người đàn ông lạ ở chung một chỗ……”

“Hả?”

“Anh ấy tuyệt đối sẽ xé rách da anh!”

Lục Tử Khiêm bật cười, nói: “Anh nhà em đáng sợ như vậy sao?”

Hướng Vãn Vãn nói: “Với em mà nói, anh ấy đương nhiên không đáng sợ, trong nhà anh ấy hiểu em nhất. Chính là, đối với anh mà nói, liền không giống nhau…… Anh chính là người cướp đi em gái anh ấy yêu nhất, anh ấy còn lâu dễ dàng tha cho anh.”

Lục Tử Khiêm đi tới, đem cô ôm vào trong ngực, cười nói: “Ý của em là, anh đã đem em gái yêu dấu đoạt mất rồi sao? Nếu là như thế này, anh ấy làm khó anh, anh sẽ vui vẻ chịu đựng.”

Nghe vậy, Hướng Vãn Vãn sửng sốt, cô ngốc ngốc nhìn Lục Tử Khiêm, chờ phản ứng lại lời anh nói, trên mặt nóng lên, duỗi tay chống ở trên ngực anh, nói: “Anh nói bậy gì đó?”

Lục Tử Khiêm ánh mắt nghiêm túc mà lại thâm tình nhìn anh, nói: “Anh không có nói bậy, Vãn Vãn, anh thật tâm thích en, muốn cùng em kết hôn. Anh muốn, muốn vĩnh viễn cùng em ở bên nhau.”

Hướng Vãn Vãn mấp máy môi: “Em....Em....”

Trong lòng cô tâm loạn như ma, trăm triệu không nghĩ tới Lục Tử Khiêm sẽ nói ra những lời như vậy.

Chính là, bọn họ không phải giao dịch sao? Không phải cô bỏ tiền, anh bán sắc, đây chỉ là một đổi chác.

“Tuy rằng là giao dịch, chính em cũng không có cấm anh động tâm ……” Lục Tử Khiêm lẩm bẩm, anh nghiêng đầu hôn môi Hướng Vãn Vãn, một bên hôn môi, một bên cười nói: “Em là công chúa điện hạ của anh, cho nên, em nguyện ý tiến vào lâu đài anh tạo ra không?"

Hướng Vãn Vãn: “…… Tuy rằng khả năng có chút sát phong cảnh, so với công chúa, em càng muốn làm nữ vương a.”

Lục Tử Khiêm bật cười, nói: “Anh đây khiến cho em làm nữ vương của anh.”

Hướng Vãn Vãn nhìn anh, đột nhiên cười cười, cô đưa tay khoác lên trên vai anh, đầu ngón tay trắng như tuyết chọc chọc bả vai anh, nói: “Anh định lấy cái gì nuôi em? Đừng quên, hiện tại đều do em nuôi anh, xem sắc mặt em mà sống. Anh nói, nếu em đáp ứng cùng anh ở bên nhau, anh giẫm lên mặt mũi, trở mặt vô tình, em đây không phải khóc chết à?”

Cô nói như vui đùa, nhưng Lục Tử Khiêm lại có thể nhìn ra đáy mắt nghiêm túc của cô.

Tiểu cô nương trước mắt, cô giống như ốc sên, đối với thế giới xung quanh, cô đều phải trước dò từng chút từng chút, rốt cuộc có nguy hiểm không. Bởi vì cô sợ hãi sợ bị tổn thương, cho nên, vì phòng ngừa bị tổn thương, cô tình nguyện cự tuyệt tất cả bên ngoài

Mà hiện tại, Lục Tử Khiêm xác định, chính mình đã chạm vào chỗ đáy lòng mềm mại nhất.

“ Coi như ở bên nhau, cùng bây giờ có cái gì khác biệt sao? Anh vẫn phải nhìn ánh mắt em sống qua ngày phải không?” Lục Tử Khiêm hỏi lại.

Hướng Vãn Vãn tưởng tượng, giống như cũng đúng vậy, cô duỗi tay kéo kéo mặt anh, nói: “Em cảm thấy, có chỗ nào không đúng rồi…… Nói đi, anh mưu tài hay mưu sắc?”

“Anh mưu em, anh cái gì cũng không thiếu, liền thiếu một người vợ!” Lục Tử Khiêm bưng mặt cô, cúi đầu hôn.

Hướng Vãn Vãn khóe miệng ý cười bị anh hôn lấy, không hề nghi ngờ, tuy rằng trong lòng tuy thấp thỏm, nhưng cô thật cao hứng, Lục Tử Khiêm là người duy nhất, trừ bỏ người nhà ở ngoài, người cùng cô thân mật như vậy, có thể nói, thậm chí so người nhà, còn muốn thân mật hơn một ít

Lục Tử Khiêm dựa vào cô, duỗi tay bắt lấy tay cô, cùng ngón tay cô nắm lấy nhau, quấn quít nhau.

Anh hôn phía sau cổ trắng nõn mềm mại của cô, cười nói: “Về sau chúng ta sinh hai đứa nhỏ, một trai một gái. Chúng ta sẽ có gia đình của chúng ta, một mái ấm thuộc về hai người chúng ta.”

Nhà…

Hướng Vãn Vãn trong mắt hiện lên một tia hi vọng, không ai biết, cô đối với từ nhà này, có bao nhiêu hâm mộ. Coi như người trong Hướng gia có đối tốt với cô ra sao, nhưng từ đầu đến cuối cô cảm thấy có ngăn cách, bởi vì đó không phải nhà cô.

Nếu thật sự có một mái ấm thuộc về mình, thật tốt biết bao!

Hướng Vãn Vãn trong lòng nhịn không được nghĩ như vậy.

*

Sau đó cuộc sống giữa hai người không có gì thay đổi, Lục Tử Khiêm vẫn là mỗi ngày làm bữa sáng, sau đó đi đến ổ chăn đem tiểu cô nương nhà mình đào ra, đút cô ăn, lại đem người nhét vào trong ổ chăn ngủ nướng. Vào buổi tối, cô viết tiểu thuyết hoặc vẽ tranh quên thời gian, đem cô từ thư phòng kéo ra ngoài.

Đương nhiên, kỳ thật vẫn có điểm khác, đó chính là giữa hai người bầu không khí càng thêm ngọt, Hướng Vãn Vãn khả năng cũng chưa phát hiện, cô đối Lục Tử Khiêm, càng nhiều phần ỷ lại.

“Anh hiện tại làm công việc gì? Có muốn em tìm giúp anh công việc tốt hơn?” Hướng Vãn Vãn ngồi xếp bằng trên mặt đất, cả người ghé vào trên bàn trà cầm bấm móng tay cắt móng tay, một bên thuận miệng nói.

Lục Tử Khiêm duỗi tay vén tóc cô lên, cầm lược chậm rãi chải cho cô, một bên cười nói: “Công việc hiện tại khá tốt, không cần……”

Anh nhìn Hướng Vãn Vãn ánh mắt có chút rối rắm, sau một lúc lâu hỏi: “Vãn Vãn, nếu ngày nào đó em phát hiện anh lừa em? Em sẽ làm thế nào?”

Hướng Vãn Vãn sửng sốt, trên tay bấm móng tay một cái không chú ý, cắt phải một miếng thịt, cô lập tức kêu đau một tiếng, trên tay máu tươi lập tức tràn ra.

Lục Tử Khiêm nhíu mày, cúi đầu nhìn lại, trực tiếp duỗi tay đem tay nàng bắt lên, nhìn máu tươi trên ngón tay, nói: “Sớm biết vậy, nên để anh cắt cho.”

Hướng Vãn Vãn: “…… Em lại không phải người tàn tật, cắt móng tay, tự mình làm được.”

Lục Tử Khiêm vội vàng đi trong ngăn tủ đem hòm thuốc tới, cầm băng gạc đem bên trên nhẹ nhàng lau khô máu, bởi vì sợ đem người làm đau, động tác anh đều thật cẩn thận, nhẹ lại nhẹ, mày nhăn chặt muốn chết.

Hướng Vãn Vãn ngơ ngác nhìn anh, thẳng đến khi Lục Tử Khiêm nói một tiếng: “Được rồi, trong khoảng thời gian này ngón tay đừng đụng nước "

Cô mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

“Lục Tử Khiêm, em phát hiện, hoá ra em vẫn rất thích anh." Cô duỗi tay ôm lấy người, cười tủm tỉm nói.

Lục Tử Khiêm sửng sốt, không biết cô vì cái gì đột nhiên nói như vậy, cái này cũng không ảnh hưởng tâm tình của anh, mím môi, bất đắc dĩ nói: “Em đó……”