Đối với việc đột nhiên trở nên hot, cảm giác trực quan nhất của Lương Chân là số lượng người hâm mộ trên Weibo tăng lên nhiều, từ 5 vạn lên đến 15 vạn, và số lượng bình luận cũng tăng theo tuyến tính. Ban đầu có rất nhiều người qua đường, hiếu kì tìm kiếm bài hát của cậu, sau đó từ người qua đường trở thành người hâm mộ. Hơn nữa với giá trị nhan sắc online, mặc dù người ta vẫn không ngừng tìm kiếm chiếc video trên hot search kia, nhưng sau đó cũng không ít người tiếp tục thảo luận về giọng của cậu.

Có độ hot thì khẳng định cũng có những tin đồn kèm theo, chắc chắc không ít người bên lề thích hóng chuyện. Một ít thông tin cá nhân của Lương Chân và những video biểu diễn trước đây cũng được đào lên, trong đó video của số lượng xem nhiều nhất là 《 Vượt núi băng đèo》bản đặc biệt. Bài hát đó đã giúp Lương Chân có thêm vô số fan mới. Mặc dù biết cậu đã có người yêu, nhưng làm gì có ai không muốn quay về Lan Châu cùng Lương Chân chứ?

Lương Chân trở nên nổi tiếng và cư dân mạng bắt đầu đánh giá thực lực và mức độ nhiệt huyết của cậu. Từ xưa đến nay, nổi tiếng đi kèm với thị phi, cách mà Lương Chân nổi lên quả thực là không hợp "thiên thời địa lợi". Có một rapper mà Lương Chân thậm chí không biết tên đã rap diss cậu để dựa hơi. Hắn nói Lương Chân không real, tất cả chỉ là chiêu trò lăng xê. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Lương Chân bị người ta nói mình không real, đương nhiên cậu phải ra bài hát phản bác lại. Trong lời bài hát mới ra có một câu là "Cơ hội đến như thế nào không quan trọng, cuối cùng người ta nguyện ý ở lại vì nhạc của tôi đủ tốt. Còn các người chỉ dám làm anh hùng bàn phím, nghĩ bản thân đủ trình sao?"

Bài dissback này Lương Chân viết trong hai mươi phút, và thu âm chưa mất đến một tiếng, có thể nói là màn beef nhanh nhất trong lịch sử. Trong giới rap yên tĩnh, nhưng bên ngoài vẫn có những người tranh cãi và bới móc. Mặc dù đoạn video kia không hoàn chỉnh, nhưng chỉ cần xem hết hai phút, nhất định có thể hiểu vì người bán hàng nam nói gì đó đến giới tính nên Lương Chân mới nổi giận. Huống hồ Lương Chân cũng không chửi tục, cậu có thể khiến nhân viên kia cứng miệng không trả lời được là vì cậu có bản lĩnh, đó không phải việc xấu.

Nhưng cũng có người đứng ở đỉnh cao đạo lý nào đó, cho rằng việc Lương Chân nóng nảy là không đúng, cảm thấy Lương Chân nên xin lỗi. Lương Chân có thể sẽ bỏ qua chuyện nếu như nhân viên bán hàng nam đó không nói nhảm nhiều chuyện như vậy. Công ty bất động sản này là của nhà Tống Châu, nếu có thể âm thầm giải quyết êm đẹp thì tốt nhất không nên lên mạng giải quyết. Lương Chân vẫn giữ im lặng, cũng không đăng thêm bất cứ điều gì liên quan đến video đó, tránh để những lời đồn đại ngày càng lan rộng. Chúng ta không bao giờ biết được khi nào mình khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Lily lo lắng hỏi Lương Chân có muốn thuê người khống chế bình luận không, vì đã có những lời bịa đặt nói hai năm trước Lương Chân chơi thuốc và bị bắt vào đồn công an. Lương Chân vẫn không hề hay biết về chuyện bị người tung tin đồn, cho đến ghi một bản ghi chép hồ sơ trò chuyện được tải lên tương đối mơ mồ, đi kèm thông tin rằng Lương Chân bị bắt giam ở một đồn cảnh sát địa phương. Hơn nữa, người tung tin còn ám chỉ, hai năm trước Lương Chân và K thân nhau, nói không chừng gần mực thì đen, Lương Chân cũng chạm vào thứ không nên chạm.

Nếu như ném đá về việc cậu thô lỗ và tính khí nóng nảy thất thường, Lương Chân có thể coi như không nhìn thấy, nhưng Lương Chân không thể nhẫn nhìn được trước những lời bịa đặt rằng cậu dùng ma túy. Đây không còn là việc nghi ngờ nhân phẩm của cậu, mà đây quả thực là vũ nhục tình yêu của cậu! Lương Chân lập tức đăng một Weibo, cũng không có gì gay gắt mà chỉ nói rằng bản thân cậu trong sạch, bất cứ ai tung tin đồn cần ngưng bịa đặt. Sau đó có người bình luận yêu cầu cậu giải thích việc ở đồn công an. Lương Chân trả lời với một icon mỉm cười, nói rằng cậu đến đó thu hoạch tình yêu.

Vì vậy những người ghét Lương Chân cứ tiếp tục ghét, những người yêu thích Lương Chân tiếp tục yêu thích, hơn nữa càng yêu thích hơn trước... Lily nói điện thoại di động của một số quản trị viên web của họ cũng muốn phát nổ, quá nhiều người đổ vào cùng một lúc. Họ không có cách nào quản lý diễn đàn fans. Lương Chân cũng mông lung, chỉ có thể nói mọi người đã vất vả rồi. Làm sao Lily lại nghĩ mình vất vả, cô giúp các chị em khác chuyển lời đến Lương Chân, nói rằng ngỗng nhỏ Lương Chân nổi tiếng, các mẹ đều rất vui mừng. Fan mẹ và fan cp dồn lực mua thêm vé, ủng hộ tour diễn lễ hội âm nhạc đầu tiên của Lương Chân và các homie.

Giống như việc lễ hội âm nhạc phải mở, nhà vẫn phải mua. Trước khi phê duyệt để Thiệu Minh Âm tạm nghỉ, Triệu Bảo Cương còn phê duyệt giấy tờ xin quỹ tiết kiệm của anh. Sau khi đoạn video và những việc liên quan đến nó lắng xuống, quỹ tiết kiệm của Thiệu Minh Âm cũng được chuyển vào thẻ ngân hàng. Hai người thật sự thích loại hình căn hộ đó, vì thế cậu và anh đã đến trung tâm bán hàng một lần nữa. Người bán hàng nam kia đã không còn làm việc ở đây, các nhân viên khác đều tôn trọng họ. Khi ký hơp đồng, Lương Chân thấy tổng số tiền ít hơn mấy vạn so với lần trước, cậu liền hỏi Cao Vân Ca chuyện gì xảy ra. Cao Vân Ca nói mấy ngày hắn mới biết được khu bất động sản này là của gia đình Tống Châu, hắn cảm thấy, trò cười bữa trước cũng có phần trách nhiệm của hắn, nên hắn đã liên hệ với Tống Châu để Lương Chân được giảm giá nhiều hơn.

Đầu óc Lương Chân quay vòng vòng, cậu có thể tưởng tượng ra lần đầu Tống Châu nhận được cuộc gọi của Cao Vân Ca đã vui nhường nào. Tóm lại, cuối cùng người anh em của cậu trong cái rủi có cái may. Cậu và Thiệu Minh Âm cùng đóng dấu vân tay vào những thỏa thuận hợp đồng dày cộp. Sau khi trở về nhà trọ, Lương Chân vẫn ôm khư khư tập giấy tờ, cảm giác mình hoàn thành một việc lớn. Đến khi hai người nằm trên giường, cậu vẫn còn chạm lên chữ kí của hai người, yêu thích không buông tay.

Lương Chân đếm ngày cho đến hôm bàn giao nhà, hỏi: "Anh nói xem có phải chúng ta có giấy chứng nhận tài sản rồi, đồn trưởng của anh sẽ thực sự chấp nhận em là người nhà của anh đúng không?"

"Em vẫn nghĩ mãi về việc này hả," Thiệu Minh Âm cười, nhưng nghĩ đến chuyện trong năm nay Triệu Bảo Cương sẽ nghỉ hưu, tâm trạng anh hơi chùng xuống. Sau khi biết chuyện, Lương Chân cũng có chút chán nản. Sau khi bị lộ tẩy với chị Triệu, cậu đã không còn nói chuyện trong nhóm chat "người nhà" nữa. Thêm vào đó, vì chuyện video hot search, đồng nghiệp trong sở đều đã biết về quan hệ của hai người. Lương Chân không rõ thái độ của những người khác, nhưng cậu biết ngay từ đầu Triệu Bảo Cương đã không có ý định làm khó bọn họ, mà ông còn luôn nghĩ cho Thiệu Minh Âm mọi lúc mọi nơi.

Lương Chân nói: "Nếu đồn trưởng về hưu, chắc chắn em sẽ rất nhớ ông ấy."

Thiệu Minh Âm nói: "Vậy ngày mai cùng đi ăn cơm nhé?"

"Ngày mai?"

"Ừ," Thiệu Minh Âm cũng chui vào chăn, "Ngày mai trong sở có một buổi liên hoan, tất cả mọi người đều đi."

"Ồ, nhưng có lẽ em không nên đi, sợ mọi người bất tiện." Mặc dù Lương Chân nói như vậy, nhưng quả thực là cậu rất muốn đi.

"Sao mà em không nên đi, em phải đi, đồn trưởng đã cố ý nói, ai có người nhà đều mang hết đi, có tin tức tốt phải cùng nhau nghe."

"Hả?"

"Lương Chân," Thiệu Minh Âm cười đến mức câu nệ, "Tôi được thăng chức rồi."

Mặc dù không có nhu cầu thăng tiến, nhưng Thiệu Minh Âm đã làm việc ở đây được ba năm, chính anh cũng biết năm nay sẽ được thăng chức. Mấy ngày trước, khi văn bản thăng chức thêm 1 cấp cảnh ti được phía trên gửi xuống, Triệu Bảo Cương còn kích động hơn anh. Ngay sau đó, ông đặt chỗ ở một nhà hàng. Bởi vì đang trong kì nghỉ phép, nên đến khi Thiệu Minh Âm biết chuyện thì Triệu Bảo Cương đã đặt món xong xuôi. Thiệu Minh Âm không muốn ông tốn kém trả tiền, anh cố ngăn ông lại bằng cách giả vờ tức giận nói ông phải tiết kiệm vì sắp về hưu. Trước kia ông không giúp được Thiệu Minh Âm, vất vả lắm mới được thăng chức, ông muốn mời mọi người một bữa cơm.

Vì vậy, khi Thiệu Minh Âm và Lương Chân đến nhà hàng, mọi người gần như đã đến đông đủ và chia nhau ngồi vào hai bàn. Như Triệu Bảo Cương đã nói, chuyện tốt nên cùng nhau chúc mừng, một số đồng nghiệp mang theo cả vợ và con, điều này làm cho không khí bữa ăn vui hơn nhiều. Có trẻ con chắc chắn sẽ có nhiều chủ đề để nói chuyện. Lương Chân ngồi lắng nghe bọn họ trò chuyện về cuộc sống gia đình, cậu không cảm thấy quá xấu hổ.

Nhân vật chính trong bữa cơm lần này là Thiệu Minh Âm, người vừa được thăng chức. Chưa ăn được nửa đã có người mời rượu, Thiệu Minh Âm không từ chối, có thể uống liền uống hết. Đến khi anh định mở một chai bia nữa, Lương Chân ngăn anh lại, cậu giữ chặt chai bia, chuyển nó sang chỗ mình. Cậu muốn uống thay Thiệu Minh Âm.

"Đừng," Thiệu Minh Âm kéo góc áo cậu, "Em còn phải lái xe."

"Vậy anh đừng uống lẫn với loại bia đỏ, " Lương Chân nhỏ giọng nói, "Anh rất dễ say."

Thiệu Minh Âm cười: "Tôi nào có dễ dàng say như vậy."

"Em kinh qua tửu lượng của anh rồi, anh quên chuyện ở quán bar lần đó rồi sao——" Lương Chân đột nhiên nghẹn lời, nghĩ về chuyện xảy ra ở quán gay bar hai năm trước. Hai năm trước, cậu chỉ có thể đứng ở xa nhìn Thiệu Minh Âm nâng chén nuốt rượu xuống yết hầu run run, mà bây giờ, Thiệu Minh Âm đang ngồi bên cạnh cậu, ngay trước mắt cậu.

"Tôi thật sự không dễ say đến thế." Trước mắt Thiệu Minh âm đ*o, "Hai năm trước ở quán bar đó, tôi không say."

Tôi không say. Những gì tôi làm không phải do cảm giác say chi phối não, mà chỉ đơn giản là tôi muốn làm, và tôi cũng không hối hận vì đã làm việc đó.

Thiệu Minh Âm vẫn cười, anh dựa sát vào Lương Chân nhưng không chạm vào chai bia kia nữa. Giống như lời anh nói, tửu lượng của anh thực sự không tệ, uống vào chỉ hơi chóng mặt, nhưng không phải ngà ngà say. Hành động thì thầm mờ ám của hai người đều rơi vào mặt chị Triệu ngồi đối diện. Chị Triệu bị sốc và than "Ah ôi!!!" một tiếng, chị hỏi Lương Chân tại sao gần đây không nói chuyện trong group chat của người nhà nữa.

Lương Chân nghe thấy chị hỏi, cậu cảm thấy quá ngượng ngùng. Cậu đã giả vờ là một cô gái trong nhóm chat đó hơn nửa năm. Mặc dù đã bị lộ tẩy từ lâu và ai cũng biết chuyện video hot search rồi, nhưng khi nói chuyện trực tiếp, Lương Chân vẫn cực kì xấu hổ.

"Đúng thế, Lương Chân không nói lời nào, trong nhóm chat quạnh quẽ đi nhiều nha," Người đang nói là người thân của một đồng nghiệp, "Không phải con gái cũng chẳng sao, quan trọng là thời gian qua mọi người đều vui vẻ."

Trên bàn này, ngoại trừ những đứa nhỏ, Lương Chân và Thiệu Minh Âm là hai người trẻ tuổi nhất. Tất cả mọi người đều từng trải, đều đồng ý với câu nói cuối. Hôm nay Triệu Bảo Cương vô cùng cao hứng, uống đến bây giờ đã thấy hơi nóng đầu, đến khi nói ngọng cũng không gọi thẳng tên Lương Chân.

"Tôi nói này... người nhà của Thiệu Minh Âm," Triệu Bảo Cường chỉ ngón tay, "Về nhớ đổi tên trong nhóm chat, cái tên giả kia...không phóng khoáng, về phải sửa!"

"Sửa! Sửa!" Lương Chân liên tục gật đầu. Cậu tiếp tục ăn cơm. Nhìn thấy những người trên bàn ăn, cậu thật muốn nói với Lương Sùng Vĩ đừng quá lo lắng, trên thế giới này luôn có những người tốt bụng và hiểu biết.

Khi bữa cơm sắp kết thúc, đám trẻ con ầm ĩ muốn ra ngoài phòng chơi, nghịch ngợm đến nỗi các mẹ không ngăn được. Lương Chân nói cậu sẽ giúp các chị trông chừng mấy đứa nhỏ, nên cậu cùng đi ra ngoài.

Đến lúc này Triệu Bảo Cương đã uống quá nhiều, mặt hắn đỏ bừng. Nhìn Lương Chân đi ra, thật lâu sau ánh mắt vẫn không thu lại. Thiệu Minh Âm liền hỏi có phải đồn trưởng có lời muốn nói với Lương Chân hay không. Triệu Bảo Cương xua xua tay, nói không tìm cậu, mà tìm anh. Sau đó hắn thò tay vào túi áo và lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng quân hàm cảnh sát mới và một phong bao lì xì đỏ.

Ngày diễn ra nghi thức trao quân hàm là cuối tuần tới, nhưng lúc đó Thiệu Minh Âm đã theo Lương Chân đi lưu diễn ở lễ hội âm nhạc. Triệu Bảo Cương đã giúp anh nhận quân hàm trước. Quân hàm cảnh sát Thiệu Minh Âm có thể nhận, nhưng tiền lì xì anh khẳng định không thể nhận. Đang muốn đẩy trở về, bỗng Triệu Bảo Cương có phần nóng nảy nói đây không phải là tiền, anh nhất định phải nhận.

"Tôi..." Không biết có phải do uống say hay không, Triệu Bảo Cương vừa nói chuyện vừa thở hổn hển, "Tôi chỉ muốn cho hai người các cậu một đồ vật, có chút tấm lòng vậy thôi. Tôi sắp về hưu rồi, các cậu nhận đi."

Thiệu Minh Âm sờ lên bao lì xì. Quả thực bên trong không phải tiền. Nó cứng cứng, giống như bao đựng giấy tờ.

"Tôi xuất ngũ năm 35 tuổi, sau đó làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố 12 năm, rồi chuyển đến đồn công an đường Mộc Sơn. Hai năm sau, tôi lên chức đồn trưởng và làm đến bây giờ. Cuối năm nay tôi về hưu. Tôi thật sự đã cống hiến tất cả cho đất nước. Vợ tôi cũng là một nhân viên công chức, làm ở cục dân chính, thoắt cái đã 40 năm. Hai người chúng tôi...Hai người chúng tôi công tác nhiều năm như vậy, chưa từng tham nhũng một đồng xu của đất nước." Triệu Bảo Cương vừa xua tay vừa lắc đầu, "Một phân tiền chúng tôi cũng không tham, chúng tôi..."

Triệu Bảo Cương dừng lại một chút, hít một hơi ngắn rồi lại nhìn Thiệu Minh Âm. Dáng vẻ say rượu và ánh mắt ông nhìn có phần đáng yêu.

"Cầm lấy," Triệu Bảo Cương đặt "Tiền tham ô" vào tay Thiệu Minh Âm một lần nữa, "Những chuyện khác chúng tôi không làm được, chỉ có chút tấm lòng muốn chúc phúc, cậu nhận đi."

Thiệu Minh Âm nhận lấy nó, bỏ vào túi áo cùng chiếc hộp đựng quân hàm. Sau khi cơm nước xong, trên đường về nhà anh không nói chuyện này với Lương Chân, cũng không nhiều lời nói chuyện khác. Lương Chân biết anh không say, nhưng sau khi uống rượu anh thường không thích nói chuyện, vì thế cậu cũng thức thời không líu ríu. Trên người Thiệu Minh Âm có mùi rượu, sau khi về nhà, anh đi tắm, trong khi Lương Chân sắp xếp hành lý chuẩn bị cho ngày mai lên đường. Ngay khi cậu cầm một chiếc quần dài không biết nên mang theo hay không, thì Thiệu Minh Âm mặc đồ ngủ đi ra, nhét chiếc quần kia vào trong vali. Anh nói, dự báo thời tiết nói Lan Châu sẽ hạ nhiệt độ.

Hai người bắt đầu cùng nhau chuẩn bị hành lý, vùi đầu vừa gấp vừa xếp quần áo vào trong vali. Bởi vì ngồi xổm đối diện nhau nên cổ áo ngủ của Thiệu Minh Âm ngẫu nhiên sẽ lộn xộn, không che được xương quai xanh. Lương Chân vừa nhìn thấy, trong người đã bắt đầu rục rịch, động tác trên tay chậm lại, đầu óc cũng không còn nhanh nhẹn nữa. Cậu tóm lấy thứ gì đó, trong đó có đồng phục cảnh sát của Thiệu Minh Âm.

"Em mang nó đi làm gì?" Thiệu Minh Âm giật lấy nó và chuẩn bị đặt lại, anh nhìn thấy quân hàm cảnh sát trên vai chưa đổi, liền hỏi Lương Chân có muốn đổi giúp anh không.

"Vậy anh sẽ mặc nguyên một bộ à? " Lương Chân được voi đòi tiên.

Thiệu Minh Âm nhìn bộ dạng rục rịch gấp gáp của cậu, cuối cùng vẫn mặc áo sơ mi và đồng phục cảnh sát. Nhưng anh không đi tất, cũng không đi giày hay đội mũ cảnh sát. Cảnh tượng lúc này khiến cho nghi thức càng trở nên riêng tư hơn, chỉ thuộc về Lương Chân và Thiệu Minh Âm.

Cả hai đứng lên. Thiệu Minh Âm đi vào từ phía cửa, đứng trước mặt Lương Chân làm động tác chào. Lương Chân cũng chào lại, sau đó tháo quân hàm cảnh ti cấp ba của anh xuống, thay bằng chiếc quân hàm mới có ba bông hoa và một vạch. Sau khi đeo lên cho anh, Lương Chân không giữ được quy tắc nữa, cậu há lớn miệng cười. Hai tay vuốt lên đường vân trên quân hàm, cảm thấy sờ bao nhiêu cũng không đủ.

"Quần áo không được đổi sao?" Lương Chân hỏi, "Là do ánh sáng có vấn đề à, em cảm thấy bộ này không giống với bộ mà có hai bông hoa và một thanh ngang... "

"Đó là của cảnh đốc, vải may quần áo sẽ hơi khác."

"Vậy khi nào anh mới có thể lên đến chức cảnh đốc?"

Thiệu Minh Âm suy nghĩ, không chắc chắn: "Ba năm? Năm năm?"

"Vậy cũng không lâu," Lương Chân vẫn vuốt bờ vai anh, như thể cậu đang tưởng tượng ra cảnh tượng của ba năm sau, năm năm sau.

"Đúng rồi, vừa nãy em thấy trong túi anh có một bao lì xì," Lương Chân tò mò, "Có phải đồn trưởng tặng không, bao nhiêu tiền vậy..."

"Không phải tiền."

Lương Chân nghi hoặc: "Không phải tiền thì tại sao lại dùng bao lì xì đỏ?"

"Bởi vì..." Thiệu Minh Âm gật đầu suy nghĩ, "Bởi vì có chuyện mừng."

Lương Chân không hiểu, Thiệu Minh Âm ngồi vào trên giường, anh kêu Lương Chân tới đây. Lương Chân vung người một cái, nằm ngửa trên giường, hai khuỷu tay chống lên ga giường, cậu nhìn Thiệu Minh Âm lấy ra lì xì đỏ.

Nhưng Thiệu Minh Âm không tự mình mở, mà anh đưa cho Lương Chân. Lương Chân nhận ra đó không phải tiền, thế nên cậu chăm chú ngồi nhìn Thiệu Minh Âm. Đến khi anh lấy ra hai cuốn sổ nhỏ, cúi đầu nhìn thấy dòng chữ vàng trên nền đỏ, cậu nói không nên lời.

Lương Chân ngồi ngay ngắn, tay cầm lấy hai cuốn sổ nhỏ, vẫn sửng sốt chưa mở ra xem. Cậu không thể tin được nháy mắt mấy lần, lật lại mặt trước của cuốn sổ đỏ, hỏi Thiệu Minh Âm: "Đây thực sự là giấy chứng nhật kết hôn?"

"Tôi chưa kết hôn, trước đây tôi chưa từng kết hôn," Thiệu Minh Âm cười. Nhưng anh biết đây là hàng thật, do Triệu Bảo Cương và vợ ông "tham nhũng" ở cục dân chính.

Thiệu Minh Âm chưa đọc nó, anh rút ra một cuốn từ trong tay Lương Chân. Dù sao đây cũng không phải giấy chứng nhận kết hôn làm theo thủ tục chính quy, vì vậy ở trang đầu tiên, ngày đăng kí và mã số giấy chứng nhận bị bỏ trống. Nhưng trang thứ hai in đầy đủ số chứng minh thư của hai người, còn có đóng dấu của cục dân chính, ảnh chụp hai người đính kèm đầy đủ. Thiệu Minh Âm nhìn thấy trên cuốn sổ kia tên Lương Chân được viết ở cột người giữ giấy chứng nhận, anh mở tờ giấy và đưa Lương Chân, sau đó mở cuốn còn lại ra.

Đầu óc Lương Chân đã bị trì độn bởi niềm vui sướng đến bất thình lình này, hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ, cậu hỏi Thiệu Minh Âm: "Chúng có hiệu lực về mặt pháp luật phải không, vậy chúng ta cũng được ghi lại trong hệ thống sao?"

"Em nghĩ hay quá nhỉ," Thiệu Minh Âm cười đến đau cả hai bên hông, "Hai cuốn này để chúng ta tự giữ tự xem, sao có thể là thật được."

"Biết đâu được đấy," Lương Chân vẫn mặc sức tưởng tượng, "Nói không chừng trong hồ sơ của anh đã có thêm một dòng, bạn đời — Lương Chân. "

"Em tỉnh lại mau," Thiệu Minh Âm vừa định nói Lương Chân đừng có nằm mơ, nhưng giả thiết của Lương Chân cũng khiến anh sinh ra một loại khao khát. Nếu như trong hồ sơ của anh có câu "Bạn đời của Lương Chân", vậy có nghĩa là trong hồ sơ của Lương Chân cũng sẽ có——

"Bạn đời của Thiệu Minh Âm," Lương Chân nắm tay anh và tựa trán hai người vào nhau, "Chúng ta kết hôn rồi."

"Ừ," Thiệu Minh Âm cười, "Em cũng không cần phải trông ngóng giấy chứng nhận bất động sản mỗi ngày nữa."

Thiệu Minh Âm nói: "Chúng ta buộc vào nhau rồi."

"Không được, không được rồi," Lương Chân bất ngờ đứng dậy. Cậu đi đi lại lại trước cửa sổ, kích động đến nỗi muốn khóc. Cậu cảm thấy mình cần làm gì đó để kỉ niệm buổi tối đẹp hơn cả mơ hôm nay. Khi cậu nhìn thấy cây đàn ghi ta dựng bên tường, cậu nắm lấy đầu đàn, nhưng cậu lại lưỡng lự có nên cầm nó lên hay không.

"Nếu em muốn chơi thì chơi đi," Thiệu Minh Âm nói, "Tôi cũng muốn nghe."

Thiệu Minh Âm muốn nghe, vậy đương nhiên Lương cầm nó lên. Mấy ngày hôm trước cậu vừa chơi, nên không cần phải chỉnh lại âm nữa. Sau khi đeo dây lên vai, cậu, cậu gảy thử một nhịp, nhưng sau đó lại im lặng bất động một lúc lâu.

"Làm sao vậy?" Thiệu Minh Âm hỏi.

Lương Chân hỏi anh: "Anh có biết em sắp đánh bài gì không?"

Thiệu Minh Âm chưa kịp suy nghĩ thì đã buột miệng: "Bài hát em viết cho tôi à..."

"Đúng rồi đúng rồi. Em vẫn đang viết, nhưng chưa sửa xong, không đúng——" Lương Chân đổi giọng, "Em vẫn chưa viết xong, bài hát em viết cho anh, em muốn viết cả đời."

"Vậy bây giờ em viết được bao nhiêu thì hát bấy nhiêu."

"Nhưng mà..." Lương Chân thật sự do dự, "Nhưng cảnh tượng bây giờ hoàn toàn không giống những gì em đã tưởng tượng."

Thiệu Minh Âm cũng hứng thú: "Vậy em đã tưởng tượng ra cảnh tượng thế nào?"

"Rất nhiều nha. Ví dụ như, trên sân khấu âm nhạc ở Lan Châu, em hát cho anh nghe. Ví dụ như, sau khi nhận nhà mới, anh ngồi trước cây đàn dương cầm, em hát cho anh nghe."

Lương Chân nói xong, mỗi lần thêm một "Ví dụ như" thần thái lại dào dạt thêm một phần, và cậu cũng tiến gần thêm một bước với Thiệu Minh Âm.

"Ví dụ như, em là rapper mở màn cho chuyến lưu diễn, em đứng trước sân vận động vạn người, hát cho anh nghe."

"Ví dụ như, em giành được một giải thưởng quan trọng, lúc nhận cúp em sẽ nói cảm ơn người yêu em, sau đó hát vài câu trong bài hát đó."

"Ví dụ như, chúng ta tổ chức hôn lễ. Ở trong hôn lễ, em hát cho anh nghe."

"Lại ví dụ như, chúng ta già đi, bảy tám mươi tuổi..." Nói đến đây mà, Lương Chân đã ôm đàn ghi-ta và ngồi trước mặt Thiệu Minh Âm một lần nữa.

"Ví dụ như, chúng ta già đi, bảy tám mươi tuổi, có một ngày đột nhiên em nói với anh, Thiệu Minh Âm..., em đã viết một bài thơ cho anh, viết cả đời. Bây giờ em hát cho anh nghe nhé."

Bây giờ em hát cho anh nghe nhé.

Lương Chân bắt đầu chơi ghi ta, bài hát quan trọng nhất mà cậu sẽ tiếp tục viết cả đời này. Hiện tại, cậu hát cho Thiệu Minh Âm nghe phần đầu của câu chuyện. Câu chuyện mở ra khi Thiệu Minh Âm giới thiệu tên của mình, Minh trong sáng ngời, Âm trong âm nhạc.

Đây cũng là mở đầu của Lương Chân. Êm tai như đang đọc một bài thơ, cậu đọc tên của Thiệu Minh Âm, Minh của sáng ngời, Âm của âm nhạc.

"Thiệu Minh Âm

Minh của sáng ngời, Âm của âm nhạc

Thiệu Minh Âm

Ngày đầu tiên ta gặp nhau là ở đồn công an

Cánh cửa anh đá văng chính là cánh cửa trái tim em

Và bàn tay bị anh còng, giờ phút này đang chơi đàn vì anh."

Thiệu Minh Âm lắng nghe và nở nụ cười, một nụ cười chân thực và dịu dàng vô cùng. Anh đối mặt với Lương Chân, tất cả những cảm xúc của anh đều trọn vẹn và chân thực, không che giấu bất cứ điều gì.

"Thiệu Minh Âm

Anh có biết trước đây khi anh cười, em đã đố kị thế nào không?

Em từng khủng hoảng rằng anh đối với ai cũng cười như vậy

Và đối với em cũng không ngoại lệ

Nhưng khi em thấy anh tức giận và thút thít nỉ non

Thấy tất cả hỉ nộ ái ố, thấy nụ cười chân thực nhất của anh

Cuối cùng em nghĩ rằng em không giống bọn họ

Và niềm tin anh dành cho em khiến em tự hào

Cũng khiến em không còn lo lắng anh sẽ rời đi và đẩy em ra xa."

"Đứa ngốc," Thiệu Minh Âm nói khẽ một câu. Anh vẫn cười, có thứ gì đó lóe lên trong mắt anh. Anh nghe thấy Lương Chân nói yêu anh, ba từ ấy được cậu trực tiếp nói ra, chân thành thản nhiên và không chút do dự.

"Em yêu anh

Thiệu Minh Âm, em yêu anh

Thật tuyệt đẹp khi tên anh được thêm vào trước ba từ ấy

Để cho một người trong thế giới rộng lớn không còn bé nhỏ

Cho đến giờ phút này, em vẫn muốn hát, hát cho toàn bộ thế giới nghe

Nói cho tất cả mọi người biết, anh là chỗ dựa của em

Nhưng cho dù những hứa hẹn này chỉ có em và anh biết rõ

Nhưng chúng hữu hiệu cả đời."

Lương Chân ngừng đàn, tay cũng không còn đặt trên dây đàn nữa.

"Có lúc em tự hỏi chẳng biết mình thích anh từ bao giờ

Nhưng khi đi tìm đáp án, em nhận ra

Mọi thứ đều là anh."

Cậu đặt đàn ghi ta xuống, đặt ở sau lưng, giữa bọn họ đã không có trở ngại. Tay cậu và tay Thiệu Minh Âm đan xen vào nhau.

"Em chỉ lừa anh duy nhất một việc

Lần đó không phải vì gieo vần, kho báu chính là anh."

Tay kia của cậu vuốt ve mặt Thiệu Minh Âm. Đó là kho báu của cậu, là Thiệu Minh Âm cậu yêu cả đời.

"Thiệu Minh Âm

Anh là độc nhất vô nhị, Thiệu Minh Âm tốt nhất."

Là điều không tưởng giống như quán bar Dòng sông

Là rockhometown

Là Atlanta trong sương mù dày đặc hòa cùng sóng Trường Giang."

Nụ hôn của cậu rơi trên môi Thiệu Minh Âm. Khi hai cánh môi tách ra, họ dựa gần vào nhau đến mức có thể nghe được hơi thở của đối phương. Cuối cùng Lương Chân nói ra——

"Giống như quê hương thứ hai của Lương Chân

Là nhà

Là nơi trái tim em thuộc về."

"Thiệu Minh Âm," Lương Chân hôn anh, biết bao tình cảm chân thật ẩn chứa trong ba từ ấy.

"Thiệu Minh Âm, em yêu anh."

"Làm sao vậy," Lương Chân cười, chân tay có chút luống cuống chạm vào lông mi anh. Mắt Thiệu Minh Âm ngậm đầy nước, nhưng cuối cùng nước mắt không rơi xuống.

"Anh không nói anh cũng yêu em sao?" Giống như một đứa trẻ đang đòi phần thưởng, Lương Chân nhìn Thiệu Minh Âm bằng ánh mắt đầy mong đợi. Nhưng Thiệu Minh Âm không nói, anh chỉ nắm tay Lương Chân chạm vào mặt mình, rồi trượt xuống cằm, cổ, xuống chút nữa là đến xương quai xanh. Lương Chân liếm liếm môi dưới rồi nuốt nước bọt, thèm khát đến hoảng loạn.

Nhưng Thiệu Minh Âm không giữ Lương Chân và ngăn lại, để mà tay cậu tùy ý chạy dọc theo xương quai xanh của anh. Khi tay cậu thò vào trong áo và chạm đến bờ vai mượt mà của Thiệu Minh Âm, Lương Chân vuốt ve nó, cảm nhiệt độ cơ thể thuộc về Thiệu Minh Âm. Còn Thiệu Minh Âm, anh nuông chiều và cho phép Lương Chân sát lại gần. Anh dùng cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên trước mắt. Tất cả những hành động đó xuất phát từ bản năng. Ôm và hôn, chạm vào và phó thác mà không cần lời nói. Không thể nghi ngờ, anh cũng yêu Lương Chân.

Thế nên anh dâng bản thân mình cho Lương Chân.

Hai người lại bắt đầu hôn môi. Lương Chân vừa hôn vừa cởi quần áo của mình, nhưng Thiệu Minh Âm vẫn còn đang mặc đồng phục. Lương Chân càng hôn càng hướng xuống. Cậu gặm hai miếng lên xương quai xanh của Thiệu Minh Âm rồi nắm lấy eo anh và lật người anh lại.

Đồng phục không còn chỉnh tề, phác họa ra đường cong cơ thể. Lương Chân tháo dây lưng của Thiệu Minh Âm rồi kéo quần anh xuống đến ngang đùi, tay di chuyển lên trên chạm vào phần bụng mỏng, cơ bụng không còn rõ ràng. Khi hạ thể của Thiệu Minh Âm nằm trong miệng mình, Lương Chân đưa tay sờ lên ngực anh. Thậm chí còn chưa bắt đầu chơi, chỗ đó đã nhô lên như một viên đá nhỏ.

"Cảnh sát," Lương Chân mút hai lần rồi nhả ra. Một tay chơi đùa núm vú anh, một tay nắm phía dưới tuốt lộng lên xuống, "Cảnh sát Thiệu, phía trên phía dưới đều cứng quá nha."

Thiệu Minh Âm nhìn lên trần nhà, phía dưới nóng ướt nhắc nhở anh Lương Chân đang làm gì đó. Anh há to miệng, bởi vì khoái cảm ngày càng chồng chất mà không nói nên lời, chỉ có thể hừ ra vài tiếng bằng giọng mũi. Tay anh mò đến gel bôi trơn ở tủ đầu giường, sau khi đưa nó cho Lương Chân, anh dùng cả hai cánh tay để che mắt mình.

Đây là động tác chưa từng có trong những lần làm tình trước đây, như thể anh trao toàn bộ thân mình cho Lương Chân, nhất thời anh cũng không có cách nào chấp nhận được. Chẳng mấy chốc, anh cảm thấy có một ngón tay tham lam tiến vào phía sau. Đầu ngón tay chạm đến hậu huyệt trơn tru, vừa nhẹ nhàng vừa kìm nén chuyển động.

Trong lúc đó, Lương Chân vẫn đang khẩu giao cho anh. Nhiều lần Thiệu Minh Âm không tự chủ được cong chân lên, cơ bắp hai bên đùi bị kéo căng, sau đó lại run rẩy nới lỏng. Lương Chân thăm dò đi vào hai ngón tay, không giống như đang khuếch trương, mà như mát xa, muốn cho Thiệu Minh Âm thoải mái bị lộng bắn một lần. Quả thật Thiệu Minh Âm đang rơi vào trạng thái vô cùng đặc biệt, như đang được bọc trong một lớp tơ tằm dày, không có sức lực để làm bất cứ việc gì.

Nhưng anh vẫn cố nâng một chân ôm lấy lưng Lương Chân, gót chân cọ cọ xương cột sống của cậu. Lương Chân liền ngẩng đầu, Thiệu Minh Âm ở trước mắt đang nghiêng đầu thất thần nhìn cậu.

"Lương Chân..." Thiệu Minh Âm xoa tóc cậu, "Vào đi."

Lương Chân được cho phép, rút ngón tay ra, thay vào đó là gậy th*t nóng bỏng. Thiệu Minh Âm rên một tiếng, có chút muốn xoay người chạy trốn. Lương Chân dứt khoát lật người anh lại, đặt gối đệm bên dưới, hai cánh mông thịt lộ ra trước mắt.

Thiệu Minh Âm cao gầy, nhưng trên mông vẫn có chút thịt. Lương Chân bóp hai cánh mông trắng, đầu óc không biết nghĩ thế nào mà đánh xuống một phát. Không đau, nhưng âm thanh lớn, Thiệu Minh Âm nghe thấy liền run lên, vì thế mà mông cũng nhô lên cao hơn. Lương Chân đỡ lấy háng anh để ngăn eo anh sụp xuống, đồng thời cậu dán người lên lưng Thiệu Minh Âm. Khi tay cậu mò tìm bao cao su, cậu ghé bên tai Thiệu Minh Âm nhẹ nhàng nói: "Cảnh sát, mông của anh quá lẳng lơ."

"Vậy đừng mang bao," Thiệu Minh Âm giữ tay Lương Chân, ngậm ngón tay cậu vào trong miệng, một chút nước bọt theo đó chảy ra.

"Đừng mang bao, cũng đừng bắn ra bên ngoài."

Mặt Lương Chân lập tức đỏ lên. Cậu sợ bị Thiệu Minh Âm trông thấy mình thẹn thùng sẽ nói cậu không có tiền đồ. Cậu bá đạo giữ gáy anh, không để anh quay đầu nhìn. Sau đó cậu cởi hết quần áo còn sót trên người mình, nắm lấy hạ thể từ từ thâm nhập vào bên trong Thiệu Minh Âm. Nơi đó của Thiệu Minh Âm vẫn căng chặt, Lương Chân muốn một phát đâm vào tận cùng, nhưng chú ý đến biểu cảm của anh, cậu chỉ có thể nghiến răng từ từ đâm vào. Cậu sợ Thiệu Minh Âm bị thương.

Lương Chân tiếp tục sờ hai điểm trước ngực, đầu ngón tay mơn trớn nơi đó, thỉnh thoảng sẽ ấn vào, khiến phân nửa lực chú ý của Thiệu Minh Âm đều dồn lên khoái cảm trên ngực. Khi háng Lương Chân dán chặt vào mông anh, anh không cảm thấy đau đớn nữa.

Lương Chân rút ra rồi lại dựa vào sự trơn mượt đâm toàn bộ vào, mà không quên nhắc nhở Thiệu Minh Âm: "Cảnh sát, anh ăn hết cả cây rồi này."

"Đừng gọi...như vậy..." Thiệu Minh Âm nói ngắt quãng.

"Cảnh sát, anh thật lợi hại," Lương Chân ra vẻ ngây thơ, "Cảnh sát, bên trong anh nóng quá, đều bị thao chín, còn có chỗ này..." Lương Chân véo hai đầu v* Thiệu Minh Âm, "Chỗ này cũng được chơi thật lớn."

"Lương Chân...Lương!" Thiệu Minh Âm đột nhiên im bặt, hơi thể của anh trở nên ngắn ngủi. Anh bị Lương Chân thúc nguyên cây côn th*t.

"Cảnh sát nên..." Lương Chân cố ý mỗi lần đâm vào đều hung hăng mài qua mài lại, "Nên gọi tôi là gì?"

"Lương Chân...Lương..." Thiệu Minh Âm cắn môi, rên rỉ gọi Lương Chân một tiếng "Caca", nhưng điều này chỉ khiến cho khoái cảm của Lương Chân càng thêm mãnh liệt. Thiệu Minh Âm biết những gì cậu muốn nghe, nhưng anh cảm thấy quá thẹn, không thể nói ra.

Trong sự va chạm ngày càng kịch liệt của thể xác, có thứ gì đó rơi ra từ túi áo đồng phục của Thiệu Minh Âm. Bọn họ vẫn đang giữ tư thế đâm vào từ phía sau, nên Thiệu Minh Âm không nhìn thấy đó là gì. Đến khi cổ tay anh đột nhiên thấy lạnh, anh mới kịp phản ứng.

"Lương Chân!" Thiệu Minh Âm thật sự khẩn trương, nhưng anh gần như kiệt sức, không biết từ lúc nào hai tay bị giữ chặt về phía sau. Anh nghe thấy Lương Chân nói muốn mình gọi cậu là "baba".

"Ngoan, gọi một tiếng, " Lương Chân dỗ dành anh, "Không nghe lời, baba sẽ còng tay em."

"Lương Chân..!"

"Xem ra là không ngoan nha," Lương Chân nói xong, kéo tay phải của Thiệu Minh Âm lên trên đỉnh đầu. Cậu nhìn thấy bả vai Thiệu Minh Âm run rẩy, anh đang sợ hãi.

"Em chỉ chọc anh thôi," Lương Chân không nhìn nổi anh như vậy, cậu không nỡ. Vừa định tháo còng tay, Thiệu Minh Âm đã đặt cả tay trái của mình vào.

"Em muốn chơi thế nào thì chơi...không cần bận tâm đến tôi, đừng để tôi phải dạy em..."

Thiệu Minh Âm vùi đầu vào gối, không để cho Lương Chân thấy biểu cảm của anh giờ phút này. Sau đó, anh không nghe thấy Lương Chân nói nữa. Điều này làm cho âm thanh của còng tay càng trở nên rõ ràng. Cảm giác xấu hổ và bất lực phó mặc cơ thể mình cho người khác khiến Thiệu Minh Âm nhạy cảm hơn bao giờ hết. Anh thụ động nhận lấy sự khống chế của Lương Chân đối với thân thể mình, từng đợt đâm rút liên tiếp nhau như muốn đưa anh lên đỉnh——

Nhưng Lương Chân đột nhiên ngừng lại.

Tính khí vẫn chôn bên trong, nhưng cậu dừng mọi động tác.

"Lương Chân?" Thiệu Minh Âm khó chịu gọi tên cậu. Lúc này không nên ngừng lại, anh quá khó chịu.

Đương nhiên Lương Chân vẫn ở đây. Một tay giữ vai Thiệu Minh Âm, một tay vòng qua đùi anh, ôm người đến bên tường. Nếu như Thiệu Minh Âm không bị còng tay, ít nhất anh có thể chống tay lên tường, nhưng hiện tại anh chỉ có thể dán sát bả vai mình lên tường. Lương Chân cao hơn anh, mỗi lần đâm vào đều khiến gót chân anh bị nhấc lên khỏi mặt đất.

Anh đang mặc đồng phục cảnh sát, lại giống như một tù nhân không thể phản khác, chỉ có thể bị người đứng phía sau xâm phạm, còn bị thao bắn.

"Lương Chân..." Thiệu Minh Âm không thể đứng vững được, toàn thân không còn sức lực, mặc người phía sau hung hăng làm. Thế nhưng đôi mắt mất tiêu cự đột nhiên nhắm nghiền, tiếng rên rỉ và cầu cứu trộn lẫn với nhau.

"Đừng nhúc nhích... Đừng nhúc nhích..." Lương Chân dập mạnh như muốn nhét cả hai túi cầu vào trong, "Sẽ chết mất, đừng đâm vào."

Cao trào qua đi khiến thân thể quá mẫn cảm, thậm chí anh có thể cảm nhận rõ ràng kinh mạch trên côn th*t Lương Chân nảy lên. Quả thực Lương Chân cũng rút ra, nhưng Thiệu Minh Âm chưa kịp thở thì quy đầu đã lập tức đâm vào cúc huyệt trơn mượt.

"Đừng mà, van người..." Thiệu Minh Âm cảm giác tim mình muốn ngừng đập, "Baba...Baba đừng đâm vào nữa được không..."

Cuối cùng Lương Chân cũng nghe thấy những gì mình muốn nghe, nhưng cậu chỉ rút ra một nửa. Cậu cầm lấy tay Thiệu Minh Âm đang bị khóa chặt ở phía sau lưng, để anh nắm chặt lấy phần côn th*t ở bên ngoài.

"Vậy cảnh sát Thiệu dạy baba đi," Giọng Lương Chân không dao động, nghe đặc biệt lạnh lùng, "Cảnh sát Thiệu, tự mình di chuyển."

Thiệu Minh Âm cầm lấy gậy th*t nóng bỏng bằng cả hai tay. Vốn tưởng rằng rút ra sẽ dễ chịu hơn, nhưng phía trước của anh lại có phản ứng. Thiệu Minh Âm không thể giải tỏa bằng cách cọ lên tưởng, vì thế chỉ có thể tự mình nắm lấy hạ thân Lương Chân đâm vào trong huyệt của mình. Thiệu Minh Âm quá thẹn, trán anh dựa sát vào tường trong khi hai tay đang mò mẫm phía sau. Lương Chân liền túm tóc anh khiến anh ngẩng đầu lên, làm cho cái cổ căng ra tạo thành một vòng cung như thể nó là vật hiến tế.

Lương Chân vẫn tiếp tục bình thản, đứng yên không nhúc nhích, tùy ý để Thiệu Minh Âm lắc mông. Sau vài phút, Thiệu Minh Âm lại có dấu hiệu muốn bắn, Lương Chân ôm người về giường, chính diện đâm vào. Cậu cũng tháo còng tay ra, không muốn anh nằm xuống bị đau. Sau đó, cậu giữ lấy tay Thiệu Minh Âm, ghì mu bàn tay anh dọc theo ga giường, hôn ngày càng kịch liệt. Thiệu Minh Âm van cầu Lương Chân đừng đâm quá nhanh, nhưng lần này gọi "baba" nhiều hơn cũng vô ích. Cuối cùng anh bắn lên bụng khi Lương Chân đâm đến lút cán. Khoái cảm sau khi xuất tinh kéo dài vô tận, lan tràn đến toàn thân khiến Thiệu Minh Âm thoải mái run lên. Trong tiếng rên rỉ theo bản năng, anh không ngừng gọi tên Lương Chân. Sau đó bọn họ hôn môi và ôm chặt nhau. Thiệu Minh Âm có thể cảm nhận rõ ràng từng cơn run rẩy của côn th*t mỗi lần Lương Chân bắn ra một đợt tinh dịch bên trong cơ thể anh.

Sau khi kết thúc, Lương Chân ôm anh đi tẩy rửa. Lúc điều chỉnh nhiệt độ nước, Lương Chân để anh ngồi trên bồn rửa mặt. Khi ôm người xuống, cậu thấy trên đó dính một ít tinh dịch. Lương Chân nhìn thấy dấu vết đó liền đưa tay đặt lên bụng Thiệu Minh Âm, đột nhiên nói, trường học nơi bọn họ mua nhà rất tốt.

Đầu óc Thiệu Minh Âm xoay mòng mòng, vì hơi nóng trong phòng tắm mà càng thêm choáng váng, anh chỉ ừ một tiếng. Thấy bộ dạng anh như vậy, trong đầu Lương Chân nảy ra một vài suy nghĩ kì kì quái quái. Cậu hỏi anh: "Vậy anh sinh con cho em ư?"

"...Ừm. " Thiệu Minh Âm nháy mắt mấy cái, thật sự quá mệt mỏi. Có khả năng anh chẳng nghe rõ Lương Chân hỏi anh chuyện gì, anh chỉ phụ họa phát ra âm thanh.

"Sao anh đã đồng ý rồi," Lương Chân chưa từng thấy Thiệu Minh Âm đáng yêu đến thế, còn có chút ngơ ngác. Đau lòng còn không kịp, sinh con gì chứ.... Đến khi nằm lại trong chăn, quả nhiên Thiệu Minh Âm vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi. Lương Chân nhìn anh nhắm nghiền hai mắt, cậu hôn anh và thì thầm với anh: "Em chỉ cần anh là đủ rồi."

Sau một đêm phóng túng hả hê, hai người ngủ quên đến chiều ngày hôm sau và suýt chút nữa lỡ chuyến tàu đến Hàng Châu. Cũng may lịch trình của lễ hội âm nhạc không chặt chẽ như đi lưu diễn, thế nên hai người không quá bối rối. Thời hạn nghỉ phép của Thiệu Minh Âm không thể dài như toàn bộ lịch trình của Lương Chân nên Triệu Bảo Cương đã giúp anh kéo dài thêm vài ngày, ít nhất là đến khi anh xem xong buổi biểu diễn của lễ hội ở Lan Châu.

Vì vậy, sau hai năm, Lương Chân đã mang người cậu yêu thương về tới Lan Châu, về tới quê hương, nơi cậu sinh ra và lớn lên. Đây là lần đầu tiên Thiệu Minh Âm bước chân vào thành phố ở phía Tây Bắc này. Sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp mây mù, đập vào mắt họ là đất vàng sườn núi mênh mông và dòng sông mẹ*. Bọn họ đã đến Lan Châu.

Cuối cùng bọn họ đã đến Lan Châu.

- ----------

*dòng sông mẹ: chỉ sông Hoàng Hà.