Nắng cuối ngày không còn gay gắt, màu đỏ cũng ấm áp nhẹ nhàng.

Dọc bên đường những hàng cây xanh biếc vươn cành lá đan cài vào nhau căng tràn sức sống. 

Ninh Trăn đeo cặp bước thật nhanh cách Lục Chấp năm sáu bước chân.

Trên đường lác đác người qua lại, gia đình Ninh Trăn mua căn hộ này nằm trong khu vực mới khai phá được quy hoạch theo đô thị sinh thái nên trong thiết kế dành ra rất nhiều diện tích trồng cây xanh, phần lớn những ngôi nhà hiện giờ đang được sửa sang lắp đặt thiết bị chưa có người vào ở.

Lục Chấp vốn dĩ có bao nhiêu lời muốn nói với cô, nào ngờ Ninh Trăn nghiêm túc như vậy, suốt cả quãng đường chẳng ừ hử ngó ngàng gì tới anh.

“Ninh Trăn.” Anh không nhịn được: “Em đi cách xa anh như vậy làm gì?”

“Nóng…”

“Không sao, anh không sợ nóng.” Lục Chấp bước tới bên cạnh cô.

“Lục Chấp, sao anh cứ đi theo em hoài vậy?” Ninh Trăn nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng bùng nổ.

“Đây là giả ngốc với anh hả, không phải lúc trước đã nói với em rồi sao, anh thích em.”

“Nhưng em không thích anh, anh có thể đừng đi theo nữa không.”

Nụ cười trên môi Lục Chấp phai lạt đôi phần: “Thật sự không thích anh?”

“Không thích.”

“Em lặp lại lần nữa!”

“Không thích!”

“Mới trước đây em còn nói anh đẹp trai kia mà.”

“Đó là do bị anh uy hiếp!”

Lục Chấp sải một bước dài, xoay người đứng đối diện cô, hai tay đặt trên vai cô. Cô cao một mét sáu mươi hai, vóc dáng thấp bé hơn anh rất nhiều. Đôi bờ vai dưới bàn tay anh mềm mại yếu ớt, anh cũng không dám dùng sức.

Ninh Trăn gạt tay anh ra: “Lục Chấp, anh muốn nói gì thì nói mau đi.”

“Có phải em ghét anh không?”

“Không phải.”

“Em ghét điều gì ở anh? Thành tích học tập không tốt, quá hung dữ, hay là hút thuốc? Em nói cho anh nghe đi, anh sẽ sửa hết được không, em đừng bắt nạt anh.”

Ninh Trăn không vác nổi cái nồi này: “Rõ ràng là anh bắt nạt em.”  

Lục Chấp cười: “Ừ, là anh bắt nạt em.” Muốn hung hăng bắt nạt em. Anh dùng ngữ khí thương lượng: “Ninh Trăn, em thích anh một chút thôi được không?”

“Không được, Lục Chấp, anh đừng có suốt ngày nghĩ tới chuyện yêu đương nữa. Anh vẫn còn là học sinh cấp ba, những chuyện này đợi đến khi nào lên đại học rồi hãy tính.”

“Vừa nhìn thấy em là anh không cách nào kìm nén được, anh phải làm sao chứ.”

Mặt Ninh Trăn thoắt cái ửng lên, đối lập với tròng mắt đen láy sáng lấp lánh đang làm mặt tỉnh giấu nụ cười tinh quái vô lại của anh.

“Em… em không muốn nói chuyện với anh nữa!” Anh nói chuyện quá xá không biết xấu hổ, cô căn bản đấu không lại, Ninh Trăn cũng không biết mắng chửi người, chỉ có thể ấp a ấp úng chịu thiệt.

Anh cười tủm tỉm, trêu cô: “Không muốn nói chuyện với anh, muốn trực tiếp phát triển bước tiếp theo hả?”

Anh dùng từ khá là hàm súc, nhưng Ninh Trăn không ngốc, đương nhiên hiểu mấy lời này chẳng tốt lành gì.

“Lục Chấp!” Ninh Trăn đưa tay ngắt anh: “Anh lưu manh.”

“Uiiii… ra tay nhẹ một chút bạn nhỏ đáng yêu, em đây là tính mưu sát chồng hả.” Nụ cười trên môi anh vẫn y vẹn, cũng không né tránh, chỉ lảm nhảm ngoài miệng: “Hung dữ thế này cơ à?”

Ninh Trăn vòng qua anh đi về phía trước, không muốn để ý tới anh nữa, càng để ý càng chịu thiệt.

Anh bật cười, phối hợp với tốc độ của cô.

Quãng đường từ Tam Trung về nhà Ninh Trăn vốn không xa, cô sợ bị mọi người nhìn thấy cô và Lục Chấp đi cùng nhau, đến lúc đó có giải thích cách gì cũng không xong. Ninh Trăn đứng lại: “Lục Chấp, anh mau về đi, gần đến nhà em rồi.”

Lục Chấp biết cô nhát gan, cũng không định làm khó cô.

Anh chỉ muốn nói với cô những tình cảm đang cồn trong lòng mình: “Ninh Trăn, anh thật lòng thích em, cho anh một cơ hội được không?”

Cuộc đời này của anh chưa từng lấy lòng ai như thế.

Thích là thứ gì đó quá đỗi kì diệu, tựa một chiếc lông vũ treo trong tim, chỉ cần nhìn thấy nụ cười dáng đi cái nheo mắt hồn nhiên của cô nó sẽ điên loạn khảy cào không thôi.

Ninh Trăn không nói gì, giương mắt nhìn anh. Anh nhíu mày, như thể không biết phải làm sao.

Có lúc tính cách Ninh Trăn rất mềm mại yếu lòng nhưng thật ra cô là một người khá cố chấp, một khi đã nhận thức điều gì rồi rất khó lay chuyển, nhưng khi đối diện với anh cô luôn vô thức chiều theo anh.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau chốc lát, Lục Chấp nhượng bộ: “Anh sợ em rồi.”

Cái gì cũng muốn trao cho em, cái gì cũng muốn chiều theo em.

“Em về đi, anh đứng đây nhìn em về, được chưa.”

Ninh Trăn thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ Lục Chấp chơi xấu. Cô tạm biệt anh rồi xoay người đi về hướng tiểu khu nhà mình.

Bỗng bên tai truyền tới tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng gió khe khẽ.

Ninh Trăn quay đầu lại, Lục Chấp chạy đuổi theo, đôi mắt anh thăm thẳm, hơi thở đứt quãng nặng nề. Ánh mắt kia tĩnh mịch như đáy giếng cổ đã nằm yên lặng trăm ngàn năm, đen mịt sâu hun hút.

“Ninh Trăn, cho anh ôm một cái được không? Anh kìm nén rất lâu rồi.”

Cái loại khao khát mong mỏi khôn nguôi, mùi vị của nó quả thật khiến người ta không cách nào chịu đựng nổi, so với nó nghiện thuốc lá há có là gì.

Cô còn chưa kịp hé miệng từ chối.

Lục Chấp đã tiến lên một bước, ôm cô vào lòng.

Cằm anh tì trên vai cô, hai cánh tay vòng quanh nhốt cô lại, hơi khom người, quẩn quanh nơi chóp mũi đều là mùi hương dịu dàng trên cổ trên gáy cô, ru mềm cả trái tim anh.

Ninh Trăn bất ngờ bị anh ôm chầm, vừa xấu hổ vừa giận, đang định lên tiếng bảo anh buông ra, nơi cổ bỗng truyền đến cảm giác ẩm ướt, nhẹ nhàng như làn nước lướt qua mơn man.

Tựa ngàn pháo hoa bùng nổ trong đầu, không rõ là rung động hay sợ hãi. Màu đỏ lựng từ đôi gò má thoắt cái lan đến vành tai.

Lần đầu tiên trong đời cô vô sự tự thông, không cần ai hướng dẫn cũng biết mắng người: “Lục Chấp, anh biến thái!”

~

Ninh Trăn tắm rửa xong, ngồi vào bàn làm bài tập sau đó xem lại các công thức hóa học.

Qua lâu như vậy rồi mà cảm giác nơi cổ như vẫn còn quanh quẩn, Ninh Trăn khép sách lại, bổ nhào lên giường. Lấy chăn bọc mình cuộn tròn thành cái kén.

Học kỳ này cô sẽ không nói chuyện với Lục Chấp!

Sao anh lại háo sắc như thế!

Bất luận là kiếp trước hay đời này, chẳng có một mảy thay đổi.

Điều kiện nhà Ninh Trăn khá giả, trong phòng mở điều hòa, nên dù trùm chăn kín mít cũng không thấy nóng.

Di động dưới gối rung lên, tâm trí cô đang lang thang lơ lửng, đến lần thứ hai mới nghe thấy.

Ninh Trăn lấy điện thoại dưới gối ra, một dãy số lạ.

Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cô án binh bất động không bắt máy.

Một lát sau, điện thoại lại rung lên.

Ninh Trăn ôm con gấu bông trên giường, nhíu nhíu mày, vẫn không bắt máy.

Cuối cùng cũng thôi không reo nữa.

Màn hình đen xuống, mấy giây sau, lại đánh rung một cái, di động lóe lên, Ninh Trăn ngó sang, lần này là tin nhắn.

‘Ninh Trăn? Anh không cố ý.’

Dự cảm chẳng lành đã trở thành sự thật… Sao anh biết số điện thoại của cô.

Ninh Trăn ngây người một thoáng mới sực nhớ lần trước Lục Chấp dùng điện thoại của Đồng Giai gọi cho cô, hẳn là anh đã lưu lại.

Cô không định trả lời bèn tắt màn hình, nhét điện thoại xuống gối.

Nhưng cách này không hiệu quả, cho dù cách lớp bông gối rất dày, tiếng rung vẫn vang lên hết sức đều đặn nhịp nhàng.

Brưm… brưm… brưm…

Tiết tấu này gõ vào tai khiến người ta rối mù.

Trước giờ Ninh Trăn không có thói quen tắt điện thoại, vì mục đích ban đầu khi mua điện thoại là dùng để liên lạc với ông bà ngoại. Hai người tuổi đã cao, sau khi mẹ cô qua đời, họ chỉ còn lại một người thân duy nhất là cô, Ninh Trăn sợ họ gặp chuyện khẩn cấp mà không liên lạc được với mình.

Cô lại lấy điện thoại ra.

Vừa đưa mắt nhìn đã thấy trên màn hình hiển thị bảy tin nhắn chưa đọc.

‘Ninh Trăn?’

‘Bạn nhỏ đáng yêu’

‘Anh thật sự không cố ý’

‘Kìm chế không được’

‘Đừng giận được không’

‘Em thế này lão tử rất sợ đó’ – quả thật cô đang rất sợ đây, đến ‘lão tử’ cũng đã nhắn qua rồi.

‘Kỳ thật anh còn chưa cảm nhận kỹ nữa’ Ninh Trăn đúng là bị tên xấu xa này chọc tức phát khóc! Còn muốn cảm nhận kỹ thế nào chứ?

Di động lại rung.

‘Mùi sữa’

‘Ngòn ngọt’

Ninh Trăn quả thật hết đỡ nổi, mặt mày nóng ran, điều hòa chạy ri ri phả hơi mát lạnh cũng không xua tan được cảm giác tức giận cùng thẹn thùng, trực tiếp cho anh vào danh sách đen. Cuối cùng cũng thanh tịnh, cô bọc chăn trùm kín đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa.

Từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngón tay Lục Chấp lướt trên màn hình, nghiêm túc đánh ba chữ cuối cùng ‘Anh xin lỗi’.

Bên kia từ đầu đến cuối không lời hồi đáp.

~

Thứ tư, khi Ninh Trăn đến lớp, trong phòng cũng chỉ có lác đác mấy người như thường lệ.

Cô che miệng, cúi đầu ho khẽ mấy tiếng. Tối qua bị anh chọc giận đến hồ đồ, trước khi ngủ quên tắt điều hòa, mấy ngày nay đêm nào trời cũng mưa, nhiệt độ về khuya thường giảm xuống. Buổi sáng lúc thức dậy thấy nhức đầu mệt mỏi, cổ họng đau rát, đã bị cảm.

Ninh Trăn vội vàng lấy một gói thuốc cảm uống vào, sợ Từ Thiến và Ninh Hải Viễn lo lắng, cô xuống lầu mua đồ ăn sáng cho mọi người rồi đi đến trường trước.

Mùa hè mặt trời mọc sớm, không khí trong lớp yên tĩnh, chiếc quạt trần trên đầu vẫn cọt cọt rù rì quay.

Ninh Trăn không thoải mái, cảm giác toàn thân mỏi nhừ không còn sức lực.

Cô nằm úp mặt xuống bàn chốc lát, nhớ tới bản kiểm điểm vẫn chưa viết xong, gắng gượng ngồi dậy, nhủ thầm tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi này viết một ít.

Cô lấy giấy ra, đang viết phần tiêu ngữ mở đầu thì Ngụy Nghị Kiệt cầm sách bài tập toán đi lại: “Ninh Trăn, cậu rảnh không, có thể hướng dẫn giúp tớ bài này được không.”

Tháo khẩu trang ra rồi Ninh Trăn thật xinh đẹp, Ngụy Nghị Kiệt hỏi xong hai vành tai ửng đỏ, cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn không có vẻ gì khác thường.

Ninh Trăn ngẩn người một thoáng, Ngụy Nghị Kiệt vội vàng giải thích: “Tớ thấy thành tích môn toán của cậu rất tốt, là người có số điểm cao nhất trong lớp mình.”

Đầu óc cô ù ù mơ màng, giọng nghèn nghẹt âm mũi: “À, bài nào vậy? Tớ cũng không chắc mình có làm được không nữa.”

Ngụy Nghị Kiệt đặt quyển sách lên bàn cô, giơ ngón tay chỉ vào chỗ hắn dùng bút chì viết nháp mấy công thức: “Câu số ba, bài mười ba.”

Ninh Trăn cố gắng tập trung xem, đây là một dạng câu hỏi nâng cao.

Trước đây cô đã làm qua mấy bài tương tự, lúc này cổ họng đang đau rát, Ninh Trăn trộm lười, lấy quyển bài tập ‘rèn luyện giải nhanh các đề thi’ mình tự làm thêm bên ngoài.

Bìa màu đen, bên trên đề mấy chữ ‘Tài liệu ôn thi đại học’ màu đỏ thật to, cô vừa lật ra, một trang giấy xuất hiện trước mặt.

Ngụy Nghị Kiệt ‘ơ’ một tiếng: “Đây là…”

Ninh Trăn hấp tấp nhét tờ giấy kia vào hộc bàn, Ngụy Nghị Kiệt kinh ngạc nhìn cô, hắn căn bản không thấy rõ bên trên viết gì…

Ninh Trăn định thần lại, tiếp tục lật ra sau, dừng ở trang có bài tập tương tự, dùng bút đỏ khoanh tròn một vòng: “Lớp trưởng, bài tập trong sách tham khảo này tương tự với bài cậu hỏi, cậu có muốn xem thử không?”

Ngụy Nghị Kiệt gật đầu: “Được, vậy cho tớ mượn, lát nữa sẽ trả lại cho cậu.”

Ninh Trăn đưa quyển sách cho hắn, thấy Ngụy Nghị Kiệt đi xa rồi, lúc này mới lấy tờ giấy dưới hộc bàn ra.

Chữ viết ‘rồng bay phượng múa’, chạy ngoằn ngoèo lua nhua như cua bò, phải căng mắt mới đọc được. Ba chữ ‘Bản kiểm điểm’ to đùng nằm trên cùng.

Bên dưới chỉ có một dòng cụt lủn ——

‘Tất cả đều là lỗi của Lục Chấp, Ninh Trăn vĩnh viễn không có lỗi.’

Mười lăm chữ, chỉ có hai chữ ‘Ninh Trăn’ là ngay hàng thẳng lối. Cô thậm chí có thể tưởng tượng lúc anh viết những từ này, nhất định khóe môi mang theo nụ cười.

Cô thở dài, kẹp tờ giấy vào một quyển sách khác.

Quả nhiên, không thể trông chờ vào anh, vẫn phải tự mình viết. Ninh Trăn xoa xoa huyệt thái dương, vắt hết óc ra viết kiểm điểm.

Cô hàm hàm hồ hồ trình bày lại chuyện phát sinh trong phòng thi hôm đó, trầy trật mãi mới nặn được hai trăm chữ.

Mọi người dần lục tục đi vào, Ninh Trăn ghé mắt nhìn đồng hồ đeo tay, quả nhiên đã bảy giờ năm mươi.

Cô kẹp bản kiểm điểm còn chưa viết xong vào hộc bàn, lấy sách tiếng Anh ra xem trước.

Huyệt thái dương nảy lên đau nhói, hơi thở nóng hầm hập, mặt đỏ bừng, Ninh Trăn đưa tay sờ trán, ấm. Người bị sốt, nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên, tự bản thân rất khó cảm nhận được.

Ngụy Nghị Kiệt cầm quyển sách lúc nãy đi tới, bộ dạng phấn khởi vô cùng.

“Ninh Trăn, quyển sách này hay quá, có khá nhiều câu hỏi tương tự với đề thi lần này.” Sau khi giải xong bài tập đã hỏi Ninh Trăn, hắn tiện tay lật giở ra xem, phát hiện tài liệu tham khảo này thật sự rất hữu ích.

Ninh Trăn gật đầu: “Tớ cũng thấy rất hay.”

Ngụy Nghị Kiệt là một học sinh giỏi rất ham thích tìm tòi nghiên cứu. Hắn lật đến trang năm mươi tám, đẩy gọng kính trên sống mũi: “Bài này, tớ thấy cậu viết cách giải khác ở bên cạnh, tớ xem không hiểu bước thứ ba ngược từ dưới lên vì sao lại như vậy, cậu có thể giải thích cho tớ một chút không?”

Hạ Tiểu Thi đang ngồi nhẩn nha gặm táo, vừa vặn chứng kiến hai học bá phía trước thảo luận bài tập, cô nàng gấp quyển truyện tranh trên bàn lại, định nhắc nhở bọn họ sắp đến giờ vào học.

Hơn nữa… Sao lớp trưởng lại ngốc như vậy á… Đứng ở chỗ của Lục Chấp.

Cô nàng vừa mở miệng thòi ra được một chữ: “Sắp…”

Khóe mắt đã nhìn thấy một nam sinh mặc áo khoác màu đen nét mặt lạnh lùng đi tới. Anh đi rất nhanh, mấy lọn tóc của Hạ Tiểu Thi bị trận gió này thổi lay lay.

Mấy chữ còn lại bị cô nàng nuốt ngược xuống, biến thành cầu nguyện trong thinh lặng.

Đối với dấu hiệu cơn thịnh nộ sắp đổ bộ của Lục Chấp, Trần Đông Thụ nhạy cảm khác thường, vừa nhìn đã biết sắp có biến.

Hắn không dám tự mình xông pha trận mạc, thời điểm này tránh xa Lục Chấp một chút vẫn tốt hơn, Trần Đông Thụ huých huých Lâm Tử Xuyên bên cạnh: “Xuyên Tử, mau lôi người đi đi, Chấp ca tức giận.”

Bọn họ vừa bước vào cửa sau đã nhìn thấy lớp trưởng ‘cười cười nói nói’ với Ninh Trăn.

Lục Chấp vốn nét mặt đang tươi cười, trong nháy mắt sa sầm xuống.

Không nói một lời bước thẳng tới trước.

Cái vẻ mặt đó, ai cũng có thể nhìn ra, chính là ý tứ đi đời nhà ma.

Lâm Tử Xuyên lật đật đuổi theo, Lục Chấp đã đi tới bàn của mình.

Anh không nói không rằng, giơ chân đá một phát vào chân bàn, cái bàn lắc mạnh đụng vào đùi Ngụy Nghị Kiệt, cảm giác kinh hãi đến còn lẹ hơn cả đau đớn, Ngụy Nghị Kiệt mặt tái nhợt đứng như trời trồng, định tránh ra đằng sau.

Đằng sau… là Ninh Trăn.

Lục Chấp giơ tay túm cổ áo cậu chàng, lôi ngược ra ngoài.

Lâm Tử Xuyên ôm lấy cánh tay Lục Chấp: “A Chấp, cậu bình tĩnh một chút.” Hắn cũng phát run, mỗi lần nhìn thấy Lục Chấp thế này, da đầu hắn đều căng ra.

“Cậu đừng gây chuyện, nếu không bên thành phố B…”

Lục Chấp ra vẻ không nghe thấy, gương mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh.

Ninh Trăn bất ngờ đứng bật dậy: “Lục Chấp.” Sắc mặt cô tái nhợt, giọng nhỏ nhẹ yếu ớt: “Đến giờ học rồi.”

Chuyện lớn như thế, mấy chục cặp mắt đều đổ dồn về phía này.

Lục Chấp từ từ buông cổ áo Ngụy Nghị Kiệt ra.

Thanh âm lành lạnh: “Lăn đi.”

Ngụy Nghị Kiệt bị dọa thất kinh hồn vía, không cần Lục Chấp nói cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất bắn về chỗ của mình.

Lâm Tử Xuyên thở phào, cũng may A Chấp không nổi điên đánh người trong lớp. Hắn buông cánh tay Lục Chấp ra, đi về chỗ ngồi.

Giáo viên tiếng Anh bước vào lớp.

Bầu không khí yên ắng đến kỳ lạ, cô giáo kinh ngạc nhíu mày: “Thời gian ôn bài đầu giờ, các em tranh thủ đọc lại bài, học thuộc lòng bài cũ đi.”

Lời vừa dứt, trong phòng lập tức dậy tiếng rầm rì đọc từ vựng.

Giáo viên tiếng Anh thở đánh thượt, ôi, cái lớp 11B7 này đã sắp lên lớp mười hai rồi mà không làm cho người ta bớt lo chút nào.

Lục Chấp đã ngồi vào chỗ của mình.

Hạ Tiểu Thi cảm thấy thật là khủng khiếp, lia mắt một cái sau đó không dám ngó nghiêng nữa.

Mượn cớ học từ vựng, mấy cái miệng bắt đầu xầm xì bàn tán chuyện bát quái, lúc trước còn chưa mấy chắc chắn, nhưng giờ thì trong lòng mọi người đã rõ như ban ngày. Đổi chỗ ngồi, suýt chút nữa đánh người… Trời ạ a a a, bọn họ phát hiện ra chuyện gì thế này! Không thể tin được, Lục Chấp thật sự kết Ninh Trăn rồi!

Đầu óc Ninh Trăn mơ mơ màng màng, vừa rồi Lục Chấp đột nhiên phát giận, cô theo phản xạ định đứng lên xoa dịu anh, nhưng thình lình đứng bật dậy khiến cho cơn chóng mặt ập tới, cả căn phòng như đang quay mòng. Ninh Trăn nhíu chặt hai hàng chân mày, nhắm mắt lại thở thật sâu cố làm giảm bớt cảm giác choáng váng, nhưng cổ họng đau rát, cả người lơ mơ.

Lục Chấp nghiêng đầu nhìn cô, trong khoảnh khắc ban nãy, anh suýt nữa đánh mất lý trí. Cô lúc nào cũng xa lánh giữ khoảng cách với anh, nhưng đối với người khác lại dịu dàng kiên nhẫn như thế.

Tình cảm thuở thiếu thời nồng nàn như cơn gió, hít thở cũng có thể chạm đến dịu dàng, nhưng cũng tựa ngọn lửa, có thể thiêu đốt chính mình thành tro bụi.

Ninh Trăn đột nhiên cảm thấy lành lạnh trên trán, thoải mái vô cùng, như chiếc lá đang chao đảo tìm được phiến đá mát lạnh đáp mình nằm xuống, đầu óc có phần tỉnh táo lại.

Làn da dưới lòng bàn tay Lục Chấp nóng hầm hập, tất cả buồn bực hờn dỗi trong loáng mắt tan biến không còn dấu vết.

“Ninh Trăn, em bị sốt rồi.” Anh nhíu mày, ngón tay lạnh ngắt chạm vào gò má cô: “Đi, đi khám bệnh.”

Ninh Trăn thều thào: “Không cần đâu. Còn đang trong giờ học mà.” Trước giờ mỗi khi bị cảm cô đều tự uống thuốc hạ sốt rồi đợi tự khỏi.

Lúc này cô không còn sức nói chuyện, hai bàn tay nóng bừng, hơi thở cũng hầm hập, nhưng toàn thân lại rét run. Hôm nay nhiệt độ hạ xuống thấp, tuy lúc sáng cô đã mặc thêm áo khoác nhưng hơi lạnh như phả ra từ trong xương, không cách nào chống cự nổi.

Cô cảm thấy ngón tay của Lục Chấp thật dễ chịu, lúc lành lạnh lúc ấm áp, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cô đẩy ngón tay anh ra.

Lục Chấp giữ cánh tay cô: “Ninh Trăn, nghe lời anh, đi khám bệnh.”

“Anh bỏ tay ra đi.” Ninh Trăn dứt khoát nằm sấp xuống bàn, mặt chôn trong khuỷu tay: “Em nghỉ ngơi một lát là khỏi.”

Chuyện này Lục Chấp không thể chiều cô, anh đứng dậy bước ra khỏi chỗ.

Một lát sau anh trở lại, nhẹ nhàng xoa đầu Ninh Trăn: “Ninh Trăn, anh xin phép giúp em rồi, đi khám bệnh nào.”

Ninh Trăn đang xây xẩm choáng váng, nghe thấy hai chữ ‘xin phép’, gắng gượng mở mắt nhìn anh: “Em đã nói không cần mà ~”

Giọng cô mềm mại yếu ớt, âm cuối cong cong vương nét cáu kỉnh của người đang ốm bị quấy rầy, nhưng vào tai anh tựa như làm nũng.

Nhìn gương mặt cô ỉu xìu, như đóa hoa nhỏ khô héo.

Anh cũng không biết nên dụ dỗ hay là uy hiếp.

Lần đầu tiên trong đời xin phép nghỉ học theo đúng quy định, anh biết cô là học sinh gương mẫu rất để ý mấy chuyện này, nhưng cô lại cáu kỉnh không chịu đi.

Bình thường thì ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hiếm thấy cứng đầu thế này.

Anh mềm lòng không tả sao cho xiết.

“Đi khám bệnh xong mua kẹo cho em được không?”

Ninh Trăn nằm bẹp dí, không nhúc nhích: “Không cần đâu, Lục Chấp, anh xem bài đi, đừng nói chuyện với em nữa.” Cô thật sự chỉ muốn nằm một lúc, nằm một lúc sẽ khỏi.

“Ninh Trăn. Em tự đi hay là bây giờ anh bế em đi?” Giọng anh trầm xuống: “Em cũng biết, anh không có nói đùa.”