Em Và Ác Quỷ

Chương 8-1: Những dấu hiệu đen - Part 1 Bassist bị ốm]

Sáng hôm sau, khi Naoki giật mình tỉnh dậy, cậu thấy mình nằm yên vị trên giường. Cậu lắc đầu cho tỉnh cơn say ke buổi sáng và gãi đầu tự hỏi xem làm thế quái nào cậu có thể lên giường được?!Naoki chui ra khỏi phòng, tiến tới cái phòng tắm chung, cậu vô cùng ngạc nhiên khi thấy Kaname bước ra từ đó. Anh ta chào cậu, vẫy tay và đi về phòng của Ren. Cậu thở dài nhìn theo cái bóng của Kaname rồi bước vào…rút cuộc cậu đã nhớ ra tất cả mọi chuyện ngày hôm qua. Tại căn nhà này tối qua đã có 1 bữa tiệc thâu đêm, Ren và Kaname lên phòng trước, làm gì thì chắc ai cũng nghĩ ra. Cậu đã uống rượu, xỉn và Akira đưa cậu về phòng. Cậu cúi đầu, lại thở dài, hất nước lên mặt để cố che đi những cảm xúc cứ chờ dịp trực trào.

Dưới lầu là một bãi chiến trường.

Nó không phải là cái phòng nữa mà là chiến tích của thế chiến thứ 3.

Naoki trố mắt nhìn những “cái đống” vẫn đang nằm phè trên cái thảm sàn phòng cách. Cái phòng cũng bé nên cậu chẳng biết phải đặt chân vào chỗ nào để đi mà không đạp trúng họ. Cạnh đó, những chai xịt tuyết, chai xịt dây vất lăn lóc. Tiếp tới là mớ lon bia khui sạch rồi chai rượu lổn ngổn. Naoki giật mình khi cậu đếm được gần một chục chai rượu chứ chẳng chơi!Cậu đã hiểu vì sao mình xỉn quắc cần câu và những người kia cũng thế. Đồ ăn thì đã được dọn lại, túm thành một cái bao rác lớn để gần cửa. Có tiếng nói ì xèo trong phòng ăn, chắc ai đó cũng dậy rồi. Cậu nhón chân bước qua mấy cái thân người nằm la liệt tiến tới cái phòng ăn, đang đi thì nghe có tiếng bước chân lạch cạch xuống lầu.

Kaname bước xuống, sau đó tới Ren…cuối cùng còn lòi thêm một gương mặt khác, là Guitarist của Dark Angels. Họ phớt lờ sự có mặt của cậu, chỉ có Ren là nhìn cậu một cái, anh ta bước thẳng cẳng ngang qua mặt Naoki đi vào phòng ăn.

“Dậy, dậy!”

Tooya lên tiếng khi lay lay ba con người vẫn còn ngủ dưới sàn. Họ cựa quậy, mè nheo.

“Để yên, ngủ!”

Tooya đưa một ánh nhìn bất lực về phía Kaname.

“Để đó tôi kêu cho”

Kaname bước tới, giơ chân đạp rõ kêu vào mông từng người.

“Raphael, Shingo, Yuito!Nếu các cậu không dậy tôi sẽ ĐÁ vào mông đấy”

Chẳng cần anh phải cảnh cáo, anh đã làm rồi, bằng chứng là họ đau quá lồm cồm bò dậy, miệng vẫn lầm bầm nguyền rủa “thằng nào kêu ông mày dậy mà bạo lực quá”. Naoki nhìn mà nín cười, cậu thấy cái band ấy cũng vui quá chừng. Kaname đã thành công trông việc gọi cả lũ đó dậy, tóc tai bờm xờm, nhìn họ khác xa lúc ở trên sân khấu!Mọi việc buổi sáng kết thúc khi Akira ló mặt ra gọi cả đám vào ăn sáng, vì sáng nay quá chộn rộn nên phải chạy ra ngoài mua đồ ăn.

“Thank you!”

Leader của DA (viết tắt của Dark Angels) cám ơn Akira khi nhận từ tay anh cái hộp thức ăn.

“Em cũng ăn đi chứ!”

Akira ngồi cạnh Naoki, anh nhắc cậu ăn đi. Cậu quay sang nhìn anh bằng con mắt biết ơn và nhận được một nụ cười buổi sáng cùng giọng nói trầm ấm của anh nói rằng đừng khách sáo. Leader của The Satan là người đàn ông có trách nhiệm nhất mà cậu từng thấy, sáng nay anh đã dậy sớm nhất để chạy đi mua đồ ăn cho tất cả. Chưa kể một mình anh phải dọn lại một túi to rác, ngày hôm qua khi thấy Valet vật vờ, anh đã xui cậu ta đi ngủ. Tất nhiên anh không thể một mình dọn hết cái phòng khách nhưng anh đã chăm sóc mọi người rất tốt. Naoki cầm đũa, cậu thấy xấu hổ vì đã để anh phải tự làm tất cả trong khi thân làm Manager.

Trong 2 bữa tiệc cùng The Satan mà cậu được tham gia, lần nào cậu cũng xỉn là lăn ra ngủ. Kết thúc ngày của cậu khi đó là Akira đưa cậu lên phòng và đắp chăn cho cậu. Vì cảm thấy có lỗi, cậu đã nhận dọn dẹp tất cả nhưng anh không cho. Leader bên DA cũng đã giúp họ dọn dẹp, cậu chỉ có việc đi dọn nhà bếp thôi.

“Em xin lỗi, hôm qua em hứa…”

Cậu đứng cạnh Akira trong lúc pha trà cho mọi người.

“Tôi đã bảo em hãy nói câu khác đi, sao em hay xin lỗi thế”

“Vì…”

Cậu ấp úng.

“Không có gì đâu, tôi quen thế rồi. Lần nào cũng thế thôi, toàn tôi dọn nên riết cũng quen”

Akira cười trừ khi thấy cậu khách sáo.

“Uhm…mai mốt anh phải kêu em giúp nha, đừng tự làm một mình. Anh còn nhiều việc mà”

Cậu nói, bỗng đỏ ửng mặt lên vì ngại. Akira quay sang nhìn cậu, giữa những tia nắng buổi sớm lọt qua khe cửa, anh bỗng thấy cậu bừng sáng lên một cái vẻ đó lạ kì. Akira chưa bao giờ quan sát Naoki một cách kĩ đến thế dù anh luôn quan tâm để ý cậu. Anh bỗng buột miệng hỏi.

“Hôm qua sao tự dưng em uống dữ vậy?”

“À…”

Naoki giật mình, nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, cậu không trả lời. Akira nhìn thái độ của cậu, anh đoán chắc có chuyện gì xảy ra. Cậu vốn không phải kẻ hay nuốt lời, Naoki đã hứa rành rành cậu sẽ không say mà cuối cùng lại nốc rượu như hũ chìm. Đến bây giờ đứng kế cậu anh còn nghe mùi rượu, nó vẫn chưa tan hết. Anh suy nghĩ đến những lý do khiến cậu thất hứa và cuối cùng anh nghĩ đến Ren. Chắc nó làm gì cậu rồi, Akira cũng nghe Valet kể lại cậu có hỏi chuyện của Ren và Kaname, nhưng…chuyện gì mới được? Anh ngó Naoki bằng con mắt đầy quan tâm và lo lắng của mình, từ lúc cậu đến đây đến giờ, anh chưa bao giờ hết lo về cậu. Càng lúc lại càng lo khi thấy Ren cứ sáp gần Naoki.

“Àh anh này, khi nào mình có việc, band mình được nghỉ bao lâu?”

Naoki lái câu chuyện sang một chiều hướng khác khi nhác thấy ánh nhìn của Akira.

“Tôi cũng không biết nữa nhưng có lẽ qua đầu năm sau mình mới bận”

“Oh…vậy sướng quá rồi, mình sẽ được nghỉ”

Cậu reo lên một cách phấn khích, pha đường vào mấy ly cà phê.

“Không sướng như em tưởng đâu. DMP vừa mới gửi cho tôi một cái bản đề nghị, yêu cầu Manager hãy xem xét để sắp hành tour sang Hong Kong, Seoul và xuống Đông Nam Á!”

Leader thở dài, nhắc đến đi tour là trông anh cứ mệt phờ râu.

“Tour à? Mình đi nhiều vậy sao?”

Naoki tỏ ra hơi lo lắng, vì cậu chưa đi tour cùng band bao giờ.

“Tí nữa đi phổ biến luôn, thôi bê lên”

Akira nói rồi bê cái khay đi trước.

Phòng khách tràn ngập tiếng cười, vui thật khi có thêm sự hiện diện của DA. Những member của DA tỏ ra mình là những người hài hước và vui nhộn. Công nhận rằng họ khuấy động không khí rất hay. Naoki vô cùng bội phục khi không cần những màn dao bay hay đổ bia mà The Satan vẫn vui như mở cờ. Bằng chứng là Valet cũng ôm bụng cười trước những câu chuyện của Shingo – Leader-sama, Bassist của nhóm. Đúng như lời Valet đã nói với cậu, DA đi đến đâu là mang hứng khởi đến đó chứ ai đâu như…band The Satan!Sau khi tiễn họ ra về, Akira gọi cả lũ lại và đem tới một tờ giấy A4.

“DMP đề nghị chúng ta chuẩn bị để đi tour!Nè nè, tập trung”

Akira ngồi xuống cái ghế, vỗ tay kêu gọi sự chú ý khi thấy Ren toang bỏ về phòng.

“Đi đâu?”

Valet hỏi, giơ tay che miệng ngáp, có lẽ anh vẫn còn buồn ngủ.

“Sao không đợi Arashi về rồi nói luôn”

Ren càu nhàu, anh miễn cưỡng ngồi xuống một chỗ kế Valet.

“Tôi đã nói với Arashi ngày hôm qua rồi, trước lúc đưa vợ nó về. Ngày hôm qua Arashi là đứa duy nhất tỉnh táo để có thể nghe tôi nói cái gì. Đợt đi tour này diễn ra trong tháng 2 và 3, chúng qua sẽ “hành quân” từ Seoul, Hong Kong, Singapore, cuối cùng là Malaysia”

“Cái gì?”

Ren nhảy dựng ra khỏi cái ghế khi nghe kế hoạch.

“Ở đâu ra cái tour 2 tháng 4 quốc gia? Bộ muốn giết người hả? Ra tết là ngập đầu chụp shoot rồi!”

“Cậu muốn nói gì thì lên thẳng điều hành chung, tôi chỉ phổ biến yêu cầu thôi”

Akira nói và đưa bản kế hoạch qua cho Naoki.

“Anh nghĩ làm sao vậy? Tại sao ngay từ đầu không đọc rồi phản pháo luôn, bây giờ có lên nói thì được gì. Họ đã lên sẵn kế hoạch rồi mới đưa xuống!Tôi đã nói anh rồi, khi nhận bất kì bản kế hoạch nào DMP đưa cho cũng đều phải đọc tại chỗ, đừng để họ chèn ép”

“Cậu thì hay rồi, sao cậu không đứng ra mà làm Leader đấy!”

“Tôi tin tưởng vào khả năng của anh, đồ ngu ngốc!”

Ren gân cổ lên cãi, mà không phải anh ta phản đối không có lý. Bây giờ gần cuối tháng 12, qua ngày mùng 1 tết, nghỉ được tết 3 ngày là The Satan phải tập trung lại. Rất nhiều Shoot, chụp quảng cáo, band đang nhận quảng cáo cho một hãng nước giải khát. Chạy tới chạy lui nguyên tháng 1, qua tháng 2 lại tiếp tục “hành tour”. Gọi là “hành tour” vì mỗi bận đi tour cứ như đợt hành xác. Một tháng 2 quốc gia, 2 tháng 4 quốc gia. Rõ là giết người chứ còn gì. Mỗi một Live Show cũng đã phải chuẩn bị cầu 2, 3 tháng có khi mới xong. DMP làm gì mà gấp thế không biết, chiến dịch quảng cáo cũng chạy không kịp, có vắt dò lên cổ mà chạy chưa chắc đến đích.

DMP bóc lột sức lao động quá đáng.

Naoki cầm bản kế hoạch mà cậu muốn run cả tay. Công việc của The Satan đã nặng như thế thì công việc của cậu sẽ nặng gấp đôi!Cậu thật sự muốn kiến nghị hãy giảm tour lại cho band. Đàng sau sự nổi tiếng là mồ hôi và cả nước mắt của những nghệ sĩ, con đường họ đi chẳng hào quang như khi họ đứng trên sân khấu.

“Này các anh, sao mình không đưa đơn xin giảm, chứ nặng thật đấy”

“Không được, ý kiến đó quá tồi, kéo dãn ra sẽ đụng vào đợt quay quảng cáo chính thức tháng 6. Hành xác về thì cũng phải có được 1 tháng nghỉ ngơi chứ. Kế hoạch quay này đã lên từ hè năm nay, sang năm sau là chỉ có làm thôi chứ không được bỏ!”

Ren đáp lại.

“Tôi dư sức xin miễn giảm, nhưng nếu kéo dãn thêm sẽ đụng lung tung. Một là ngừng ngay từ đầu, hai là đã đưa kế hoạch xuống chỉ có làm mà thôi. Tiếp đến tháng 7 sẽ chuẩn bị sáng tác cho một bộ phim Anime, họ đã đề nghị từ 2 năm trước. Tháng 8 đến lượt quảng bá phim, thu âm OST, tháng 9 tiếp tục quảng bá phim. Tháng 10 công chiếu và…rất nhiều chuyện linh tinh nữa sẽ phát sinh. Đồ ngu Akira, anh đã thấy anh làm gì chưa? Anh giết cả band rồi đấy!”

Ren cau mày, anh đưa tay lên vò tóc một cách bức xúc rồi ngồi phịch xuống.

“Ren này, hay mình xin bỏ mục tháng 1 đi, nếu cứ tiếp tục thế này tôi e rằng…”

Valet chen vào. Rồi một bầu không khí im lặng bao trùm lên căn phòng. Càng nổi tiếng, những đơn đặt hàng đến với họ càng dồn dập và nhiều. Những bản hợp đầu cứ lên giá đều đều, họ muốn có được The Satan làm hình ảnh cho họ. Naoki chợt nghĩ, band nhạc rất nhiều, tại sao The Satan cứ ngập đầu như sắp chết chìm trong mớ công việc!Nhưng rồi khi khẽ nhìn lướt quá gương mặt của các thành viên trong band, cậu chợt hiểu ra…chính vì họ đang ở đỉnh cao nên mới có nhiều công việc đến thế. Công việc chọn người chứ người không chọn việc. Sau cùng Ren đã chịu nhấc cái mông lên, chiều nay anh sẽ lên kiến nghị giám đốc điều hành.

Ren là người duy nhất có khả năng thuyết phục mỗi khi muốn xin cái gì đó.

Naoki tiếp tục thắc mắc vì cậu không hiểu lý do tại sao một người chuyên gây rắc rối như anh ta lại có tiếng nói khá có trọng lượng ở công ty. Anh hái ra tiền cho công ty ư? Đó là công lao của cả band, thậm chí Ren hay phá của, yêu sách chứ chẳng phải mang tiền về. Nhưng có cái gì đó đã khiến Ren có được vị trí cao hơn những người khác, cậu muốn hỏi nhưng chẳng ai hơi đâu muốn nói chuyện. Arashi vẫn chưa tới, Akira bận viết những cái stick, Valet thì ngồi xem nhạc và cậu phải phụ Akira sắp lại đống hồ sơ.

Vừa mới xong Live Show kỉ niệm lại phải lao vào làm việc!

“Rầm!”

Ren xô cửa đi vào làm cái cửa bật tung muốn gãy cả bản lề.

“Sao thế, có bỏ được kế hoạch tháng 1 không?”

“Bỏ thì bỏ, nhưng hắn ta cứ lải nhải về việc sẽ phải bồi thường khoản phá hợp đồng. Tôi đã bảo với hắn cả nghìn lần là hoãn lại, PR đâu, người đại diện để làm cái gì mà không thuyết phục được họ sát nhập vào kế hoạch tháng 6 luôn. Chụp shoot không mà cần đến 1 tháng à!”

Có vẻ như Ren giận thật!Lần đầu tiên Naoki mới thấy Ren nổi cơn lôi đình.

“Thì thôi chứ sao, có gì thì ngày mai tụi này nói dùm cho. Cậu lại gây sự với giám đốc nữa chứ gì?”

Akira nói với qua từ phía cái tủ hồ sơ.

“Câm ngay cái miệng anh”

Ren gắt. Mặc dù ngôn từ xấc láo nhưng bây giờ im lặng là vàng.

Không ai dám động vào Ren lúc này, anh đẩy cái ghế khác ra để trước mặt rồi gác thẳng chân lên đó. Anh tự rót cho mình một miếng trà rồi nhổ toẹt nó xuống sàn làm cậu phải lật đật đi lau. Ren đứng lên, xô mạnh cái ghế, anh ta đã tức điên đến mức sẵn sàng xài nắm đấm với bất cứ ai “chọc” vào anh ta. Ren bước đến bên cái tủ lạnh, thò tay lấy một lon bia. Bầu không khí nặng nề chìm xuống cứ theo những tiếng thở đều của Ren, tưởng như sẽ không có gì xảy ra nếu tất cả tiếp tục để yên nhưng…

“Chào mấy anh, em muốn xin lại cái bản kế hoạch tháng 1 của các anh!”

Một người lạ hoắc, ăn mặc màu mè tự dưng đi vào mà không gõ cửa. 4 cặp mắt trong phòng đồng loạt ngó ra. Ai cũng chưng hửng không biết nói gì. Ở trong một cái công ty nghệ sĩ thì chuyện thấy người ăn mặc cầu kì có trang điểm là bình thường, nhưng ăn mặc kiểu này thì…

“Ơ…em xin lỗi, hình như em vào nhầm phòng”

Cái cậu mới bước vào vóc người mảnh như que củi. Cậu ta mặc quần yếm trắng ngắn đến nửa đùi, mang một cặp vớ đủ màu bảy sắc cầu vồng tới gối. Chỉ nhiêu đó thôi là đủ để thành một cây màu di động rồi, chưa kể cậu ta còn đội một cái mũi len “xinh xinh”, lòa xòa trước mặt những dải tóc tím. Cậu ta cao cỡ Naoki nhưng cậu cứ tưởng là mình phải cao hơn con người đó cả tấc. Cái “cây màu di động” đó đã chọc tức con mắt của Ren!Anh ta lườm lườm chứ không nói gì rồi bỏ về chỗ ngồi. Thấy thái độ lạnh lùng xa cách của những con người trong phòng này, cậu ta lúng túng tính đi ra thì Akira đứng lên kêu lại.

“Em muốn lấy gì?”

Cậu ta quay lại, mừng như bắt được vàng khi nghe câu hỏi nhẹ nhàng của Akira.

“Em muốn lấy bản kế hoạch tháng 1 năm sau của The Satan, nhân tiện đây giám đốc điều hành bảo em xuống thông báo cho mấy anh là hợp đồng quảng cáo của The Satan được rút lại để có cơ hội cho các anh nghỉ ngơi sau Tour”

Ren liếc mắt lên khi nghe điều này, Akira chưa kịp trả lời, anh hỏi ngược lại làm cậu bé sợ rúm người.

“Nói cái gì? Rút lại kế hoạch quảng cáo của bọn này, rồi chuyển qua ai”

“Dạ, …chuyển qua tụi em, Eternal”

Naoki gần như rơi khỏi ghế vì bị shock. Eternal là band nhạc mà lẽ ra trước đây cậu đã có thể tham gia với vị trí Guitarist. Lần đó DMP tuyển người cho band này, yêu cầu không cao quá 1m75 và không lùn quá 1m65 nên cậu hoàn toàn đạt chuẩn. Nhưng…Eternal ăn mặc theo phong cách này sao? Naoki trố mắt ra nhìn. Trời ơi…cậu không thể tưởng tượng được nếu tham gia mình sẽ mặc kiểu gì nữa. Naoki nhìn cái con gấu treo lủng lẳng ở cái túi bên hông của cậu ta và nghĩ thầm “hi vọng nó là móc treo điện thoại chứ không phải là vật trang trí cho cái bộ quần áo này”. Nhìn thì rất dễ thương nhưng nó màu mè quá.

“Eternal? Band mới lập ấy hả?”

Akira tròn mắt lên nhìn cái con người bé xíu trước mặt anh.

“Ơ vâng…giám đốc điều hành nói hi vọng có thể đẩy tụi em đi nhanh hơn sau đợt quảng cáo. Manager cũng bảo tụi em phải cố gắng với cơ hội này vì Album cũng khá lâu nữa mới ra mắt. Bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn quảng bá tên tuổi”

Cậu bé ngại ngùng trước đàn anh nổi tiếng của mình. Akira gần như quên sạch, anh thậm chí còn nhìn không ra đây là người của vị trí nào. Chính anh đã tuyển vào mà anh còn không thể nhận ra. Đoán biết được ánh nhìn của Akira, cậu ta tự xưng là Vocalist của Eternal, kiêm luôn trưởng nhóm. Ren nãy giờ vẫn ngồi yên trên cái ghế, bỗng nhiên anh ta đứng lên tiến đến gần sát Vocalist của Eternal làm cậu bé trợn tròn mắt ngó vì sợ. Sợ là đúng, anh cau mày quan sát cậu ta từ đầu đến chân rồi lấy tay vịn cằm đẩy mặt cậu ta lên.

“Ê ê…!!”

Akira kêu lên, anh sợ Ren sẽ làm gì đó đại loại như dọng vỡ mặt người ta. Trong tâm trạng bực bội, Ren liều lĩnh và thẳng tay. Đó là cái tính của Ren, ác mộng của DMP từ hồi mới lập The Satan đến giờ chưa dứt. Ren cười nhếch, xua tay về phía Akira, tay kia vẫn giữ nguyên vị trí rồi bỗng nói một câu:

“Anh yêu bé, bé học mẫu giáo năm thứ mấy rồi”

Con người ấy bây giờ há hốc luôn cái miệng xinh đẹp. Đẹp thật mà, có đánh son bóng đàng hoàng.

“Thôi Ren, đừng có chọc người ta!”

Valet và Akira cố nín cười, đằng hắng tỏ vẻ nghiêm túc, còn Naoki chết đứng luôn. Để cho thêm phần kịch tính, Ren mỉm cười rồi bất ngờ cúi xuống áp môi mình lên cặp môi mỏng manh của người ấy. Vocalist của Eternal làm rơi cái bịch cặp hồ sơ cầm trên tay, hai tay cậu ta buông thõng vì không chống cự được khi Ren vòng luôn cái tay còn lại kéo sát cậu ta vào người mình.

Nụ hôn kéo dài khá lâu, giữa những tiếng “hmp hmp…” nho nhỏ cố gắng chống cự từ miệng của cậu bé. Sau cùng Ren buông ra, Vocalist của Eternal quăng lại luôn cái cặp hồ sơ rồi bỏ chạy.

“Hix hix…”

Hình như cậu ta khóc. Naoki nghe rõ tiếng nấc lên từ phía đó khi cậu ta tông cửa ra ngoài.

“Ha ha…lại thêm mấy em yếu tim!Các bé đi mẫu giáo ngoan ngoãn đáng yêu ạ”

Ren ôm bụng ngồi xuống cười ngặt nghẽo, mặc cho có 3 cặp mắt đang lồi ra ngó mình. Thật quá đáng, Ren biến người ta thành trò vui của mình!Ren gọi Eternal là các “bé đi mẫu giáo”, đúng thôi, trên người lúc nào chả có gấu bông và ăn mặc màu mè xanh đỏ tím vàng. Vậy là DMP sẽ có tổng cộng là 4…”em bé”, xinh quá xinh quá. Ren đã gần như xẹp cơn khùng lúc nãy khi kiếm được “đồ chơi”. Chẳng ai tham gia vào cùng với Ren, anh ta cứ ngồi lảm nhảm lập luận 1 mình. Akira chép miệng, anh nhặt cái cặp hồ sơ lên tính qua phòng Eternal trả thì Arashi mở cửa bước vào. Anh ta dắt theo cái cậu khi nãy, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.

Ôi giời ơi.

“Chuyện gì thế hả?”

Arashi đưa cậu ta vào, Ren nháy mắt một phát làm người ta sợ quá trốn luôn sau lưng Arashi. Trời ơi…Naoki thật sự không biết cậu ta bao nhiêu tuổi nhưng sự thật là…quá mong manh đến mức vừa thương vừa buồn cười. Arashi ngó quanh quất, thấy Valet vẫn chúi mũi vào những bản nhạc, Akira và Naoki im lặng nhìn Ren cái nhìn vô đối. Còn Haruki, cái cậu bé sau lưng anh thì cứ níu áo anh, Arashi chợt à lên khi anh hiểu tất cả.

“Ren!Cậu lại chọc người ta phải không? Haruki, em đừng có sợ nó, cứ ra đây mà nói chuyện!”

Arashi gần như là người duy nhất còn nhớ được tên những người trong cái New band đó.

“Của em nè, tôi bỏ luôn bản kế hoạch tháng 1 và 6 vào luôn rồi đó”

“Dạ…em cám ơn!”

Haruki nhận lấy cái cặp hồ sơ trên tay Akira rồi xin phép về. Cậu ta lầm lũi bước ra trông rất khổ sở!

“Tôi có chọc gì đâu, chỉ “chào buổi sáng” thôi mà”

Ren nói như giải thích khi Arashi nhìn anh.

“Chào buổi sáng mà kiss người ta, giờ này trưa rồi chứ không phải sáng nữa”

Arashi đưa một cái nhìn hiện chữ “bó tay” về phía Ren.

“Này, sao biết là tôi kiss cậu ta chứ”

“Hừ, với kẻ gặp ai cũng hôn như cậu thì chuyện đó dễ hiểu mà!”

Valet tham gia vào cuộc nói chuyện của 2 người.

“Làm gì mà ghê thế, tôi chỉ đùa một chút cho khuây khỏa thôi mà, bực từ sáng tới giờ rồi!”

“Ừa, khuây khỏa cho cậu mà ám ảnh người khác, cậu quá đáng. Người ta dễ thương thế kia mà chọc cho khóc, còn bảo người ta là “bé đi mẫu giáo” coi có điên không”

Akira chen vào và nhận được cái nhìn thách thức của Ren.

“Chứ anh nhìn thấy nó không giống đi mẫu giáo hả?”

Ren xì một tiếng rõ to, lại sắp có cãi nhau nữa đây.

“Thôi thôi!Eternal toàn tụi trẻ, vóc người lại bé hạt tiêu, gầy như que củi, không ăn mặc như thế thì ai mà nhìn. Manager bên đó thật sự quá sáng suốt khi cho tụi nó ăn mặc kiểu đó, tụi nó không có thiên hướng “kiều nữ” nên không mặc những bộ đầm xòe hay váy được. Chỉ được cái nhìn dễ thương thì phải đánh bật lợi thế chứ!Đâu phải ai cũng đủ tiêu chuẩn để ăn mặc như chúng ta!Mỗi band có một điểm mạnh riêng mà, cậu chê cái gì. Cứ thử tưởng tượng Kaname mà mặc thì cũng giống thế thôi”

Arashi lên tiếng bênh vực cho Eternal, lần đầu tiên Naoki mới thấy anh ta “người lớn” đến vậy. Nói có sách mách có chứng, bằng cớ hùng hồn đến độ Ren đơ mặt ra không cãi được. Sau cùng cả bọn cũng yên vị để bàn kế hoạch chuẩn bị “hành xác”. Phải có những quyết định mang tính chiến lược từ bây giờ để có thể quảng cáo về những cái Live Show sắp tới. Phải vạch ra kế hoạch để còn tập luyện, đến lúc chẳng có nhiều thời gian, thậm chí không có khẽ hở nào để band diễn thử nữa.

Thời gian thấm thoắt qua đi, cuối cùng những ngày cuối tháng 12 cũng trôi qua.

Mùng 1 tết hết 3 người trong band đi về gia đình của họ, chỉ còn mỗi mình Ren ở lại căn nhà The Satan và năm nay thì có thêm Naoki ở chung với Ren. Cậu đã rất lo sợ về việc Ren sẽ làm gì mình nhưng anh ta không làm gì cả, mỗi người ở một phòng và hầu như không gặp nhau. Ren nhốt mình trong căn phòng có dụng cụ tập để tập trung sáng tác một số bài hát cho Anime họ được đề nghị hát OST. Một bài mở, một bài kết, chưa kể là phải có những bài sơ cua để họ chọn lựa nữa.

“Cộc cộc”

“Vào đi!”

Cậu gõ cửa, mang lên cho Ren một tô mì nóng để ăn tối. Bước vào đến nơi cậu thấy giấy bị vò nằm đầy trên sàn nhà. Naoki ngán ngẩm nhìn “chiến tích” của Ren, cậu sắp phải đi dọn chúng. Ren đang ngồi sau dàn trống của Valet, gõ gõ vài cái rồi mím môi ngẫm nghĩ, thấy cậu bê đồ ăn vào, anh bước ra khỏi dàn trống tới nhận tô mì. Anh không ăn vội, để nó lên một cái bàn nhỏ rồi lại xoay qua với cây Bass.

“Anh sáng tác nhạc cho Anime à, công việc đến đâu rồi?”

Naoki chợt mở miệng phá tan không gian im lặng, Ren quay sang nhìn cậu rồi anh nhún vai.

“Chưa đến đâu cả, tôi cần một ai đó phụ, tôi không thể tự ngồi chơi 1 lúc tất cả cái đống này”

Ren chỉ tay vào nhạc cụ, từ trống qua Guitar qua Bass thậm chí có luôn Keyboard!

“Tại sao anh phải làm thế, bình thường công việc sáng tác của anh rất ổn định mà”

Cậu nói nghe có vẻ hơi mỉa mai Ren một chút vì anh ta sáng tác chính. Ren khẽ đưa qua cậu một cái nhìn sắc lẻm, cậu chợt nhận ra mình hớ miệng. Naoki không hề có ý bôi bác tài năng của Ren, anh ta có thực lực chứ không phải chỉ hư danh. Bình thường Ren sẽ sáng tác nhạc, còn lại nhiệm vụ của những người khác là Lyric. Ren không kiêm cái đó, anh ta chỉ đưa ra yêu cầu và chọn lời thôi.

“Cậu nói rất hay Naoki. Nhưng đây là một bản nhạc hòa hợp giữa các nhạc cụ, The Satan rất đoàn kết, tôi chưa bao giờ phải làm việc này một mình. Tôi cần ai đó hỗ trợ để đến khi ráp vào thì sẽ khớp như in. Tôi viết riêng cho mỗi nhạc cụ cũng được, nhưng lỡ nó lệch tông thì sao. Mà hình như cậu biết chơi Guitar thì phải?”

Naoki nghe câu hỏi của Ren mà cậu sôi máu lên được. Chính anh đã phá hỏng sự nghiệp mới nhen nhúm của cậu, bóp nghẹt nó để mang cậu về đây làm Manager. Vậy mà bây giờ còn mở miệng hỏi câu đó. Tội lỗi của anh lớn lắm Ren, lớn đến mức nhắc đến là cậu chỉ muốn đập banh thứ gì đó cho hả tức. Hình như ở lâu nhiễm tính của Ren rồi…Naoki giật mình vì ý nghĩa của mình. Cậu nhìn anh ta, không trả lời, có giỏi thì anh tự đi mà làm hết!Cho mà chết!

Cậu tính để cho Ren phải tự một mình, nhưng nhìn anh ta lay hoay với đống nhạc cụ, cậu lại động lòng. Naoki bước đến cây Guitar của Akira. Cậu nhìn nó một lúc, …không thể tưởng tượng được một ngày nào đó cậu được cầm và chơi cây đàn của Akira. Ren quan sát cậu từ nãy giờ và trên mặt anh vẽ một nụ cười nhỏ. Về phía Naoki, sau một lúc bần thần, cậu nhấc cây đàn, ôm nó và ngồi trước mặt Ren.

“Tôi biết chơi Guitar, nhưng tôi đề nghị anh không đập cái gì nếu tôi đàn không thực quá hay”

“Haha…Ok!Chúng ta bắt đầu với phần của Guitar và Bass”

Ren vỗ tay hoan nghênh cậu, anh ta ngồi xuống cái ghế gần đó, nhấc cây Bass của Arashi lên và bắt đầu đàn. Thật là khó khi chỉ có mỗi Bass và Guitar, sau cùng Ren phải đứng lên mở nhạc cho nó thêm phần của Drum. Đây là một đoạn đã thu thử trước đó rồi, giờ lấy làm tư liệu thôi. Ren quả là một nghệ sĩ đa tài, anh chơi tốt ở bất kì vị trí nào. Ngồi từ cái ghế của mình, Naoki ngắm Ren chìm trong cảm giác sáng tác của anh…Hình ảnh rất đẹp, êm đềm và rất tài năng. Ren nhắm mắt mà gảy đàn, anh chỉ đàn bằng xúc cảm chứ không bằng lý trí. Ren cũng hay buông phen gảy, với Bass anh cũng làm y như thế.

Đứng trước tượng đài to lớn là Ren.

Naoki thấy lòng mình đốt lên ngọn lửa rạo rực kinh khủng.

Không thể nào ghét con người này thêm một chút nào, mặc cho những điều tồi tệ anh ta đã làm!

---

3 ngày sau, The Satan tụ họp, họ phải thất kinh vì những gì Ren đã làm được khi ở nhà một mình. Ren thật kì lạ, anh không ngại nói lời khen dành cho công lao đàn Guitar hỗ trợ của Naoki. Lần đầu tiên Naoki mới cảm giác được những thành công đang trực chờ chào đón cậu. Bước vào tháng 1, cậu phải đi nước ngoài một mình để xem trước địa điểm tổ chức Live!Tuy đi một mình nhưng cậu không cảm thấy lo sợ vì Akira luôn gọi điện cho cậu mỗi tối.

“Về nhanh nhé, bọn anh mong em lắm quản lý ạ!”

Câu nói đó đã động viên cậu tự tin với vai trò của mình.

Kết thúc tháng 1, Naoki về nước. Việc đầu tiên cậu làm là chạy ù vào căn phòng của The Satan.

“Chào mọi người, em về rồi đây!”

“Chào em!”

Tất cả quay lại mỉm cười đón cậu, Naoki sướng điên lên được. Thậm chí Ren cũng mỉm cười với cậu.

“Em làm tốt lắm Naoki, tối nay anh sẽ đãi em!”

Akira kéo Naoki qua một góc để nói nhỏ với cậu. Ban đầu cậu không hiểu vì sao lại phải nói nhỏ nhưng Akira không muốn có thêm lũ kia tham gia. Anh than rằng bọn nó sẽ làm thủng hầu bao của anh mất nếu biết chuyện này. Tối nay cậu và anh sẽ ở lại công ty thật trễ để có cớ chuồn đi. Dù gì cũng còn 2 ngày nữa là lên đường đi Tour rồi. Tour kì này mang tên “We Love You”, để lôi kéo và tỏ lòng yêu quí Fan ở các nước khác. Chiến dịch này đường lối đúng đắn, giữ Fan tốt nhưng…hành xác mọi người.

“Này Akira, anh phải ăn với bộ vó này thật hả?”

Naoki cười to khi ngắm Akira trong bộ đồ dày cui che giấu hành tung.

“Em cũng phải đeo kính vào đi, mặt em đã chườn lên báo cả tuần này rồi. Họ đưa tin về Tour đấy!”

Akira nhăn mặt khi anh buộc phải đội cái mũ nồi lên đầu để che tóc. Naoki cứ cười suốt trước sự chuẩn bị này, họ đã phải ăn trong bộ dạng không thật sự thoải mái nhưng vui.

“Naoki này, ở chung với The Satan, em thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Akira bất chợt hỏi, câu hỏi này của anh làm cậu chưng hửng một lúc. Và khi hiểu được ý đồ của câu nói, cậu buông cái nĩa xuống ngồi lặng im một lúc.

“Sao vậy, có chuyện gì thì em phải nói với tôi để còn giải quyết”

“Akira, anh nói gì lạ vậy, em vẫn sống tốt cùng các anh mà. Anh phải biết là em là Fan ruột của band mình đó, em thật sự hạnh phúc khi được ở cùng các anh dưới một mái nhà”

Naoki cố mỉm cười thật tươi nhưng vẫn không qua mặt được Akira.

“Nếu em nói thế thì được…chứ tôi vẫn cứ lo. Chẳng có quản lý nào mà không bất đồng với Ren!Có thật là hoàn toàn ổn hay không. 3 ngày ở nhà mà không có bọn này, Ren không làm gì em chứ. Tôi thấy em cứ buồn buồn mà không có lý do!”

Người đàn ông tốt bụng ạ!Cậu ngước nhìn anh và cảm kích những gì anh đã dành cho cậu. Naoki không thể nói cho anh biết rằng cậu đã lỡ có tình cảm với Ren mất rồi. Cậu thậm chí cũng đã ngủ với anh ta nhưng không bao giờ có vị trí xứng đáng trong lòng Ren. Cậu thật sự không thích Kaname, dù cậu biết rằng cái ghét của cậu rất ích kỉ cá nhân. Kaname và DA là bạn thân của The Satan, nên chuyện họ gặp nhau là không tránh khỏi. 3 ngày mà không có các anh…vẫn có những đụng chạm mà Ren cho là bình thường. Với anh ta thì bình thường thật nhưng với cậu, nó cào nát lòng cậu mỗi ngày.

“Em không sao mà!”

Naoki cố gắng để Akira thấy rằng sự thật không có gì. Akira ậm ờ và họ đổi chủ đề khác.

Bất giác, Naoki cảm thấy người đàn ông này đối với cậu…đã quá lo lắng rồi.

---

“Arashi bị làm sao? Nó không sao chứ?”

Akira hét toáng lên khi cả bọn ngồi trong phòng khách, mới ăn tối xong.

Đầu dây bên kia, giọng của vợ Arashi nói mà cô ấy khóc lóc thảm thiết. Arashi mới phải nhập viện vì lên cơn suy hô hấp, và còn động kinh nữa. Đây là tin tồi nhất mà The Satan có được ngày hôm nay. Trời ơi, còn có ngày mai là họ phải lên đường rồi. Chính xác là tối mai, chuyến bay sang Seoul sẽ khởi hành đưa họ sang Hàn Quốc. Akira cắn móng tay trong lúc anh nghe tình hình của em trai. Anh thật sự lo lắng cho Arashi. Ở ngoài này, Valet nhìn Naoki, Naoki nhìn Ren, Ren lại nhìn Akira. Ai cũng mong là cái tin này không phải là sự thật!Nếu phải hoãn tour, họ sẽ gặp rắc rối lớn, rắc rối thật sự đó chứ chẳng đùa.

“Rồi rồi, anh sẽ vào đó ngay, em đừng có khóc nữa!”

Akira trấn an cô em dâu rồi buông cái điện thoại. Anh bỏ chạy lên phòng, lấy gấp cái áo khoác.

“Tôi sẽ phải vào chỗ Arashi đêm nay coi tình hình làm sao đã. Mai các cậu vào thăm nó nhé!”

Anh chỉ kịp nhắn lại một câu rồi chạy vụt ra ngoài phóng xe đi.

“Đi ngủ, mai vào viện thăm Arashi, cái thằng quỉ sứ, ai lại bệnh lúc này!”

Ren đứng lên vươn vai bỏ về phòng, đó là một câu nói vô trách nhiệm nhưng giọng Ren đã đổi khác so với khi nãy. Anh ta không thể hiện ra nhưng Ren đã rất lo lắng cho Arashi và cả toàn band luôn. Arashi là bạn thân của Ren trong band, anh ta bệnh tất nhiên Ren cũng không vui vẻ gì. Đó là chưa kể tour sắp tới nữa. Bầu không khí u ám đồ ập xuống căn nhà này, Valet cũng không nói gì, anh ta lặng lẽ về phòng. Chỉ còn lại mình Naoki, cậu kiểm tra cửa nẻo rồi cũng đi ngủ, lòng lo lắng không yên.