Thời điểm sau bữa ăn là khoảnh khắc tâm tình của động vật thư thái và thoải mái nhất, vì thế nhân viên công tác thường sẽ chọn thời gian này để bắt đầu và điều này không có gì ngạc nhiên cả.

Lúc Otis nhắm mắt nghỉ ngơi thì thuốc đang dần ngấm vào cơ thể, nhưng trong chốc lát thuốc vẫn chưa phát huy hết tác dụng. Hắn gục trên mặt đất, đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía Kiều Thất Tịch.

Có lẽ hắn đang định làm gì đó nhưng vì thân thể dần mất đi sức lực, hắn chỉ có thể cố gắng mở nửa con mắt lên.

Kiều Thất Tịch dùng miệng của mình ủi ủi khuôn mặt hắn, từ cổ họng phát ra một âm thanh trầm thấp giống tiếng khóc của một chú gấu con. Cậu không có ý gì khác cả chỉ muốn bày tỏ cảm xúc ly biệt mà thôi.

Otis, cái tên luôn lạnh nhạt với Kiều Thất Tịch rốt cuộc cũng nhận ra điều gì đó. Hình như, tóm lại hắn cực kỳ muốn rướn cổ chạm vào Kiều Thất Tịch.

Nhưng hắn không thể thành công.

Lúc nhân viên công tác bước đến định mang Otis đi, họ thấy Alexander đang cuộn tròn bên cạnh Otis. Chính cảnh tượng này khiến bọn họ cảm thấy chịu không nổi.

Có lẽ khoảng thời gian ở bên nhau đã giúp hai chú gấu Bắc Cực này thiết lập một tình bạn sâu sắc.

Sẽ thật tàn nhẫn nếu tách bọn họ ra.

Tuy nhiên trạm cứu trợ tự khắc có sự cân nhắc của họ, bọn họ sẽ không thả hai con gấu này quá xa nhau. Nếu như cả hai quyết tâm tìm đến nhau thì mọi thứ không khó đến vậy.

Kiều Thất Tịch đi thẳng tới cánh cửa của chiếc lồng nhốt Otis, trong lòng khẽ nói lời tạm biệt.

Thực ra cậu biết chứ, Bắc Cực rộng lớn như vậy, cơ hội gặp lại hắn là rất bé.

*

Thả gấu Bắc Cực là một công trình vĩ đại.

Để nhóm cứu trợ có thể theo dõi cuộc sống của gấu trắng được cứu sau khi thả đi thì việc đầu tiên các nhân viên phải làm đó là cấy ghép thiết bị định vị GPS trên cơ thể chúng, sau đó mới vận chuyển chúng đến một nơi đủ xa, chỉ là quá trình này có thể mất từ hai đến ba giờ.

Trong quá trình vận chuyển, Otis thỉnh thoảng sẽ tỉnh lại. Dù sao tác dụng của thuốc mê rất ngắn, không thì sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn.

Hoàn cảnh xa lạ chắc chắn sẽ khiến hắn bất an, thậm chí xuất hiện trạng thái cuồng bạo, những điều này hoàn toàn có thể xảy ra.

Cho nên chiếc lồng nhất định phải đủ rắn chắc mới chịu được những lần giãy dụa của gấu Bắc Cực nặng 800kg.

Cũng may trên đường Otis rất yên tĩnh, nhờ vậy mà nhân viên không phải gánh vác thêm nhiều công việc khác.

Khu vực phóng sinh được trạm cứu hộ lựa chọn cho Otis là một hòn đảo nhỏ phủ đầy băng tuyết quanh Bắc Băng Dương. Mặc dù hòn đảo nhỏ này có tên nhưng thực tế những hòn đảo xung quanh quá nhiều, mọi người không có cách nào để ghi nhớ từng cái.

Tóm lại khu vực này không có quá nhiều gấu Bắc Cực, nếu không đi quá xa chúng vốn khó mà gặp nhau.

Nếu như phóng sinh ở cự ly gần, trạm chỉ cần dùng một cái lưới thật chắc để nhốt con gấu Bắc Cực đã được gây mê rồi để máy bay trực thăng gắp nó lên là đủ.

Mà quãng đường tới khu vực phóng sinh lần này tương đối dài nên Otis đã ở trong cabin cho đến khi hắn đến địa điểm thả cách đó hơn 800km.

Sau khi đậu trực thăng trên một bãi biển, các nhân viên bắt tay vào công việc ngay. Đầu tiên họ cho Otis một phát súng gây mê.

“Thằng nhóc này nặng phết, nếu không có trực thăng chúng ta còn lâu mới mang nó đi được.”

Chiếc lồng lắp bánh xe được thả xuống đất. Mọi người trước hết từ trên cao mở lồng ra, sau đó buộc chiếc lưới thật chặt vào máy bay, tiếp theo dùng trực thăng nhấc gấu lên để nó thoát khỏi lồng rồi đưa nó xuống mặt đất.

“Nhanh nhanh tháo lưới ra, hình như nó sắp tỉnh rồi.”

Các nhân viên công tác trên bờ bận rộn chạy trốn.

Trước khi Otis trở nên hung hãn như cũ, họ phải rời khỏi chốn này.

Máy bay trực thăng vẫn lơ lửng trên không và quan sát tình huống của con gấu Bắc Cực kia trên mặt đất.

“Nó tỉnh rồi hả?” Nhân viên công tác liên lạc qua bộ đàm.

“Xem ra cũng không tệ lắm.” Người trên mặt đất trả lời.

“Ha ha, quả nhiên là một thằng nhóc mạnh mẽ!” Nhìn thấy Otis tỉnh dậy và loạng choạng bước về phía trước, mọi người rất vui mừng: “Haha, chúc nó may mắn!”

“Bái bai Otis nha, hy vọng mày không bao giờ gặp phải thợ săn nữa!”

Sau khi chắc chắn rằng Otis đang trong trạng thái tốt, chiếc máy bay trực thăng chỉ ở trên không quan sát một lát rồi biến mất khỏi bầu trời phía trên hòn đảo.

Hơn một tháng trôi qua, rốt cuộc Otis đã về lại nơi hoang dã quen thuộc nhưng đối với hắn nơi đây vẫn chỉ là một địa phương xa lạ.

Otis cẩn thận đánh hơi xem môi trường mới có mùi của các loài gấu khác không.

Ít nhất trong bán kính 60km, hắn không hề ngửi thấy mùi của loài gấu Bắc Cực xa lạ, chứng tỏ chỗ này là một hòn đảo chưa có chủ.

Nếu trong phạm vi không gian này có đầy đủ thức ăn, thông thường hắn sẽ không bỏ đi và tìm kiếm khu vực mới.

Đương nhiên đây chỉ là lý thuyết suông mà thôi.

Tháng ba tháng bốn chính là thời điểm sinh sản của gấu Bắc Cực, gấu trên năm tuổi mà chưa có con sẽ bước vào thời kỳ động dục. Chúng sẽ đi ra ngoài tìm kiếm mục tiêu giao phối thích hợp, vì thế chúng có thể đi đường xa và thậm chí di chuyển mỗi ngày. Ngắn thì vài cây số, dài thì tận hai mươi cây.

Bây giờ vẫn đang trong nửa sau của mùa sinh sản nhưng Otis năm nay chưa đến năm tuổi, vẫn còn hơn một năm nữa, ít nhất phải tới mùa xuân năm sau hắn mới có thể động dục.

Một con gấu Bắc Cực cường tráng sẽ tìm được bạn tình thích hợp vào lần động dục đầu tiên.

Nhưng nếu không thuận lợi thì nó có thể bị trì hoãn một hai năm hoặc thậm chí là tìm không thấy.

Hiện tượng độc thân không còn quá mới mẻ trong giới động vật, có thể nói đây là một hiện tượng rất phổ biến.

Gấu Bắc Cực có độ tuổi từ năm đến sáu tuổi sẽ tương đương với con người mười bảy mười tám. Nói chung là Otis là một con gấu vị thành niên.

Trở về tự nhiên vào nửa cuối xuân, tất cả những gì hắn phải làm là đảm bảo đủ thức ăn, không còn gì hơn.

Mặt khác, Kiều Thất Tịch đang ở trạm cứu hộ tận hưởng cuộc sống sinh hoạt một mình. Sau đó cậu biết, thời gian mình được thả về nhà không còn bao lâu.

“Mùa hè sắp tới rồi, liệu Alexander có thể sống sót trong môi trường tự nhiên không?”

Quá rõ ràng, để một bé gấu Bắc Cực hơn một tuổi chưa trải sự đời trải qua mùa hè một mình, mùa hè này sẽ đặc biết khó khăn đối với nó.

Nếu mà họ thả nó vào lúc này…

“Tôi cảm thấy chúng ta cần phải lý trí vào. Nghĩ thử đi, bây giờ nó đang vào độ tuổi rèn luyện kỹ năng sinh tồn, nếu giữ nó lại trong trạm cứu hộ thì không có ích đối với nó.”

Bởi vì thời gian nuôi nhốt quá lâu sẽ khiến Alexander quên hết cách sinh tồn nơi hoang dã. Chuyện như vậy càng hỏng bét hơn.

Nếu không thể nuôi nó suốt đời thì cách tốt nhân vẫn nên thả nó sớm.

“Quả nhiên không thể chịu nổi thằng nhóc dễ thương này mà, vừa ngây thơ lại vừa thân thiện…”

“Đúng thế.”

Tính tình ngoan ngoãn của Alexander đã ăn sâu vào lòng người, không ai nỡ lòng để cậu đi.

Tất cả do thực tế bắt buộc họ phải làm vậy.

Một thế giới tự do mới là nơi gấu Bắc Cực thuộc về. Tuy cuối cùng chúng sẽ gặp nguy hiểm gian nan, tuy là thế nhưng mọi người cũng không thể lấy danh nghĩa yêu thương và bảo vệ mà nuôi nhốt chúng được.

Đây không phải là cốt lõi chân chính của việc bảo hộ động vật.

Kiều Thất Tịch tính toán thời gian, ước chừng ba bữa cơm, tức là một ngày nữa, cuối cùng cậu cũng bắt đầu cuộc hành trình trở về với thiên nhiên.

Trạm cứu hộ đã chọn địa điểm thả cậu là nơi cách xa Otis hơn 100 km, đây cũng chính là khoảng cách an toàn giữa những con gấu Bắc Cực.

Ở khoảng cách xa như vậy, họ không còn ngửi thấy mùi của nhau.

Sau khi Kiều Thất Tịch tỉnh dậy, cả thân gấu khá bàng hoàng và choáng váng, bởi vì… với tư cách là một con gấu rời nhà giữa chừng, cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm sinh tồn ở tự nhiên dù chỉ là một ngày.

Hừ, mọi thứ xung quanh đều lạ lùng khiến cậu không có chút manh mối nào.

Cho nên! Ngày đầu tiên về nhà phải làm gì giờ?!

Xung quanh vòng Bắc Cực đều là những mảng trắng xóa, tới mấy tảng băng trôi cũng cùng một dạng.

Ít ra cậu có thể miễn cưỡng phân biệt đông tây nam bắc nhưng cậu thấy không có tác dụng gì hết.

Kiều Thất Tịch ghé vào trên mặt băng ngây ngẩn một hồi. Cậu cảm thấy việc cấp bách cần làm lúc này là đi săn mồi.

Cậu là người mới vào nghề, thứ này nhất định phải luyện tập, nếu không sẽ có nguy cơ chết đói.

Người ta nói rằng trung bình gấu Bắc Cực đi săn hai mươi lần mới thành công được một lần, xác suất này vừa nghe thôi đã thấy đau đầu.

Kiều Thất Tịch liếc mắt nhìn đống mỡ mà cậu nuôi được ở trạm cứu hộ, tự nhủ rằng liệu có thể giúp cậu chèo chống mấy ngày không ăn uống đây?

20 lần á?

Kiều Thất Tịch cảm thấy 40 lần cũng dư sức.

Ngoài tự nhiên lạnh hơn trạm cứu hộ rất nhiều, mỗi việc đi bộ trên băng thôi đòi hỏi khá nhiều thể lực.

Bởi vì mới có trực thăng đến thăm nên động vật xung quanh có lẽ đã trốn mất tiêu, do đó cảm giác yên tĩnh hẳn.

Nhưng đây chỉ là cảm giác về mặt tâm lý. Thực tế trên mặt băng gió rất lớn, xa xa có thể nghe thấy tiếng biển, có lẽ đây là âm thanh mà các loài động vật đã quen thuộc.

Song Kiều Thất Tịch vốn là người, cậu cầm lòng không đậu cảm thấy cô đơn và chơi vơi trong hoàn cảnh này. Ở đây ngoại trừ băng với tuyết thì cũng chỉ có tuyết với băng, sao mà hiu quạnh quá đi.

Cậu không tài nào tưởng tượng nổi mấy con gấu khác sinh sống như thế nào?

Ủa khoan, những con gác khấu khác còn lâu mới nghĩ ngợi lung tung như vậy, chỉ có con người mới nghĩ nhiều mà thôi.

Mà cũng hết cách rồi.

Kiều Thất Tịch một mình một gấu chậm chạp đi đến gần bờ biển, vừa đi vừa thầm cầu nguyện trên đường may mắn gặp được một bé báo biển đang nằm phơi nắng.

Nhưng rõ ràng điều này cần vận khí siêu may mắn mới được.

Trên đường đi Kiều Thất Tịch chẳng đụng phải con báo biển nào cả. Có lẽ do cậu không biết cách che giấu hơi thở nên những con báo biển kia đã ngửi thấy mùi gấu Bắc Cực và chạy trốn mất dép.

Lùi một vạn bước nói, nếu lỡ gặp báo biển thì sao?

Báo biển đáng yêu như vậy, là một con gấu mang tư tưởng nhân loại, Kiều Thất Tịch cảm thấy mình khó có thể nhào lên tới cắn nó ngay lập tức.

Thật là tàn nhẫn mà…

Sau khi phân tích đầy đủ ưu nhược điểm, Kiều Thất Tịch cho rằng việc đến gần bờ biển không phải là một lựa chọn sáng suốt. Dù báo biển có nằm yên một chỗ thì đuổi không kịp vẫn là đuổi không kịp.

Chó cỏ* cũng phải dũng cảm thừa nhận mình là chó cỏ, đối diện với gấu sinh tăm tối thì mới có thể làm lại từ đầu*.

*Chó cỏ (菜狗): chỉ người chơi game quá tệ, hoặc cũng có thể chỉ người ngu ngốc đồng đội không gánh nổi.

*Phá nhi hậu lập (破而后立): phá bỏ hết tất cả làm lại từ đầu.

Kiều Thất Tịch tận dụng khứu giác nhạy bén của mình để tìm miệng hố băng do sinh vật vùng cực tạo ra.

Trên những lớp băng lục địa, cách đó không xa sẽ có một cái hố băng. Đây là nơi để động vật sống dưới băng dùng để thở. Thỉnh thoảng chúng sẽ ngoi lên để hô hấp, đồng thời tránh tình trạng mặt nước kết thành băng.

Nếu Kiều Thất Tịch đủ kiên nhẫn ôm cây đợi thỏ ở đây thì sẽ không thiếu cơ hội săn mồi.

Khó một chỗ là động vật biển đều vô cùng cảnh giác, bọn chúng chỉ chọn những hố băng nào tương đối an toàn để ngoi lên thở.

Kiều Thất Tịch nằm kế hố băng và chờ khoảng mười phút thì một con vật cũng xuất hiện, đó là một con cá voi beluga(*).

* là mấy con cá voi trắng hay xuất hiện ở thủy cung ấy.

Kiều Thất Tịch choáng vàng, cá voi trắng đầu tròn tròn nhìn thấy cậu cũng sững sờ một chút. Săn mồi gì tầm này nữa, cậu cơ bản hoàn toàn mờ mịt.

Vẻ ngoài của cá voi beluga trông rất đáng yêu. Chắc hẳn mọi người không còn xa lạ gì bởi vì mỗi cái thủy cung đều có mặt chúng và hầu hết động vật biểu diễn ở đó chính là cá voi beluga.

Nhóc con này và báo biển đều thuộc một giuộc, Kiều Thất Tịch không đành lòng nổi sát tâm với chúng, ừm, chính xác là không thể.

Cậu nhìn con cá voi beluga bơi ngược một vòng rồi lại lao xuống, đuôi văng trên mặt nước một lúc rồi biến mất không tăm tích.

Có một điều Kiều Thất Tịch không biết đó là cá voi trắng cũng chính là một trong những con mồi của gấu Bắc Cực. Bọn chúng không quan tâm đối tượng săn bắt của mình có phải là cá voi hay không, miễn chúng đói thì cũng phải ráng ăn.

Kiều Thất Tịch không biết mình đã nằm chờ ở cái miệng hố này bao lâu rồi, chỉ khi cơn buồn ngủ ập tới cậu rốt cuộc cũng đợi được một đàn cá biển ngoi lên thở.

Và còn là loại cậu hay ăn nữa.

Trước đó Kiều Thất Tịch đối với việc nhảy xuống vẫn hơi do dự, nếu là mình không leo lên được thì biết sao giờ? Liệu có bị ngủm ở dưới luôn không?

Tuy gấu Bắc Cực được xưng là một trong những kiện tướng bơi lội và có thể bơi tận 90km một lận nhưng đó là gấu nhà người ta.

Song cơ hội đâu chờ đợi một ai. Dù trong lòng Kiều Thất Tịch đầy khúc mắc nhưng cậu vẫn nhào xuống dưới, vừa mở mồm ra là cắn con mồi ngay lập tức. Đôi mắt cậu không tài nào mở nổi, bây giờ cậu hoàn toàn dựa vào trực giác nhạy bén và tốc độ.

Sau khi cảm giác mình cắn được con mồi, Kiều Thất Tịch mới thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên xuống nước cậu ba chân bốn cẳng bơi lên, tiếp đó tốn rất nhiều sức để trèo lên mặt băng lại rồi thưởng thức con cá mình vừa bắt được.

Nhưng một con cá biển chỉ nặng tầm một hai ký, đối với lượng ăn của gấu Bắc Cực thì không đủ nhét kẽ răng.

Hơn nữa miệng hố băng này có mùi máu tươi nên trong thời gian ngắn sẽ không có con vật nào xuất hiện nữa.

Kiều Thất Tịch liếm liếm môi và móng vuốt, sau đó lạc lõng đi về phía đất liền để tìm những miệng hố băng khác và nằm chờ.

Mùa hè sắp đến, băng tuyết trên bờ bắt đầu tan. Dần dần hầu hết các loài động vật biển không cần phải dựa vào hố băng để lấy oxy nữa bởi vì chúng sẽ đi vào bờ.

Nhưng bởi vì bên bờ vô cùng nguy hiểm nên rất nhiều động vật thích đợi ở dưới mặt băng hơn. Vì vậy Kiều Thất Tịch vẫn còn cơ hội để lấp đầy cái bụng của mình thông qua những lỗ thở.

Nhưng nếu cậu không quyết tâm vượt qua được tư tưởng loài người để đi săn báo biển và cá voi beluga thì việc sống dựa vào cá là hoàn toàn không thực tế.

Sau khi loay hoay với những cái lỗ trên băng, bụng cậu rốt cuộc đã no một nửa. Kế tiếp cậu bắt đầu buồn ngủ và bắt đầu trải nghiệm những khó khăn của cuộc sống tự nhiên.

Kiều Thất Tịch tìm một chỗ thích hợp chợp mắt xong, cậu chợt nghĩ tới Otis, không biết Otis hiện tại thế nào?

Hắn đã quen với cuộc sống ở tự nhiên chưa?

Chắc là rồi, bởi vì hắn vốn là một con gấu Bắc Cực hoang dã sinh ra và lớn lên trong tự nhiên.