Em Thật Là Thơm

Chương 17: 17 Lấy Nhu Trị Cương

“Biểu tỷ, Yểu Yểu chẳng thích tỷ chút nào.

Ngay từ đầu, Túc Yểu đã tỏ thái độ rõ ràng, nàng đồng ý ngồi năm người một bàn vì tránh không để ai phải mất mặt, đó là lễ nghĩa cơ bản, song dù dịu dàng đến mấy, cũng sẽ có ngày bùng nổ.

Trước mặt là nữ tử đã hại chết mình ở kiếp trước, chỉ vì tên nam tử khốn nạn.

Túc Yểu tự nhủ bản thân phải rộng lượng, r-ộ-n-g l-ư-ợ-n-g, chết một đời rồi, còn thứ gì có thể khiến nàng cáu bẳn chứ?

Song nàng không chịu được, chỉ cần thấy Trương Vận Tâm, đầu óc nàng lại tràn ngập hình ảnh Đông Thanh ôm thi thể nàng gào khóc.

Trong phủ Thừa tướng, nàng gắng hết sức không chạm mặt Trương Vận Tâm, càng đừng nói tới Tần Hạo.

Hôm nay thì hay rồi, ruồi muỗi tập hợp, bắt tay làm nàng bực bội.

Trương Vận Tâm lúng túng, mặt mày tái mét, nhìn Đông Thanh cầu cứu, mắt chớp chớp ra vẻ điềm đạm đáng yêu, mong Đông Thanh nói giúp nàng ta, dù sao Túc Yểu cũng sai trước.

Đông Thanh đặt chén trà xuống, con ngươi sâu thẳm khiến Trương Vận Tâm chết chìm, hắn cong môi, tim Trương Vận Tâm đập như trống dồn: “Đông Thanh ca ca….

Túc Yểu khó tin trừng Trương Vận Tâm, người gì đâu mà không biết nhục, bá vơ đến thế nhờ?

Còn nữa, đáng lẽ Trương Vận Tâm phải cấu kết với Tần Hạo làm chuyện xấu như kiếp trước chứ? Sao đời này cứ bám dính lấy Đông Thanh thế?

Chả nhẽ Trương Vận Tâm muốn giành giật với mình?!

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Túc Yểu muốn vất hết cái gì gọi là hiền lương thục đức đã học từ nhỏ đến lớn, giờ khắc này, nàng chỉ muốn lật bàn, hắt một xô nước chè vào mặt Trương Vận Tâm.

Mặc dù Thừa tướng là người thẳng tính, song hắn đã dạy Túc Yểu, đối đầu với địch không thể mất bình tĩnh trước, lấy nhu trị cương* luôn đúng đắn.

*Lấy nhu trị cương: lấy mềm thắng cứng, “Trên đời này không gì mềm yếu hơn nước, thế mà lại công phá được tất cả những gì cứng rắn.

Chẳng gì hơn được nước, chẳng gì thay thế được nước.

Mềm thắng cứng, nhu thắng cương, thiên hạ ai cũng biết thế, mà mấy ai làm được” – Trích lời Lão Tử.

Lúc này, Túc Yểu đang cố nhịn, có điều, mặt nàng bừng bừng lửa giận, tai đỏ muốn nhỏ máu.

Túc Yểu nhìn Đông Thanh, Đông Thanh cười với Trương Vận Tâm, nàng càng cáu, đang định cứ thế đập bàn bỏ đi, nào ngờ Đông Thanh lại cười, bảo Trương Vận Tâm: “Mặt ngươi còn dày hơn thành luỹ.

“Phì ——” Thiển Lộ vội bịt miệng, song ai cũng biết nàng vừa cười.

Túc Yểu không cười, Đông Thanh bóp má nàng: “So đo với loại này làm gì?”

Trương Vận Tâm ăn nhục, nóng nảy đập bàn đứng lên ——

Đông Thanh và Túc Yểu hờ hững,……Tần Hạo lại hóng hớt nhìn nàng.

Sao……Sao lại sai kịch bản thế này?

Vì thế nàng ta quay đầu, kéo Thiển Lộ đứng dậy, tay đưa lên, giáng cái tát xuống, “Ngươi cười cái gì mà cười!”

Song, nháy mắt khi bàn tay sắp chạm vào má Thiển Lộ, một cơn gió bỗng táp đến, bóng đen bình tĩnh chắn trước mặt Thiển Lộ, mà Trương Vận Tâm, đã bị bẻ tay đẩy ngược lại, ngã xuống đất!

Ngay sau đó, khách trên lầu hai bị doạ sợ đều bỏ chạy hết.

Lỗ mãng! Đông Thanh đang muốn quát Hùng Nâu, lại nhớ Túc Yểu vẫn ngồi bên cạnh, lời đến họng lại nuốt xuống.

Hắn không thể để Túc Yểu biết được thân phận thật của hắn.

Nàng là Túc Yểu, là người đáng được bao bọc dưới ánh dương rực rỡ, chứ không phải cùng hắn sa ngã địa ngục.

“Hùng….

” Thiển Lộ hoảng sợ, cổ tay vẫn hơi đau, song không dám làm lộ thân phận của Hùng Nâu, nói một nửa lại nuốt vào bụng như Đông Thanh.

Túc Yểu nhìn Đông Thanh, lại liếc Thiển Lộ, rồi đăm đăm bóng đen Hùng hay gấu* gì đó……Sao nàng có cảm giác mình bị lừa nhỉ?

* 熊[xióng] – Hán Việt là Hùng, vừa là họ Hùng, vừa có nghĩa là gấu

Đông Thanh sợ Túc Yểu nghĩ nhiều, mặt không đổi sắc nhìn Hùng Nâu ra hiệu.

Mặt Hùng Nâu bỗng tái nhợt, nhoáng một cái, đã biến mất trước mặt mọi người.

Quay về Các, Hùng Nâu tự kiểm điểm, sao hắn lại nóng đầu tự ý ra tay chứ?

Song, giờ không phải lúc giải đáp nỗi ngờ vực.

Túc Yểu kéo Thiển Lộ đứng cạnh mình, nhìn Trương Vận Tâm, thầm nghĩ: “Hôm nay ta không so đo với ngươi nữa, nhưng nếu ngươi còn làm càn….

.

” Mắt nàng loé vẻ tàn nhẫn, “Ngươi phải biết rằng, trong phủ Thừa tướng, ta làm chủ.

………

Mãi đến lúc ba người Túc Yểu rời quán, Tần Hạo vẫn đưa lưng về phía Trương Vận Tâm ngồi trên ghế.

Lát sau, hắn đứng dậy, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Trương Vận Tâm, chìa tay với nàng ta, “Tính chua ngoa của nàng đâu hết rồi?”

Trương Vận Tâm cắn môi, đứng dậy, song cổ tay đau như gãy, nàng ngoảnh mặt: “Khỏi cần giả tốt bụng.

Tần Hạo lau nước mắt trên mặt Trương Vận Tâm, cười hoà nhã: “Chúng ta hợp tác đi.

”.