Gió thu lành lạnh, luồn qua vạt áo mỏng rồi chui vào cổ khiến người ta rùng mình.
Thấy Vân Thâm giễu cợt như thế thì Vân Nhiêu lại càng thêm can đảm, quyết tâm đấu đến cùng.
Thà cô ôm hết trách nhiệm về mình còn hơn là phải lo sau này anh Cận Trạch bị ông anh mình tẩn cho tơi bời.
Mặc dù anh mình dữ với mình như dù gì mình cũng là con gái mà, không đến mức đánh luôn cả mình đâu nhỉ?
Vân Nhiêu vô thức siết chặt điện thoại:
– Anh, dạo này anh Cận Trạch toàn ở Thượng Hải.
– Rồi sao?
– Thì… Có lúc vã quá thì em đi nói chuyện với anh ấy, ảnh cũng ân cần với em lắm, tốt cực, như bạn thân ý.
– …
Vân Nhiêu căng thẳng đến nỗi nhắm tịt mắt lại, quyết định nói luôn:
– Em muốn cua anh Cận Trạch.
Ở đầu dây bên kia chìm vào lặng im.
Thoáng chốc, giọng nói lạnh lùng của Vân Thâm đã vang lên: “Mày đừng mơ nữa.”
– Anh cứ xem như em đang mơ đi, em muốn thử một lần.
– Mày muốn bị anh cắt chân thì cứ việc thử.
Vân Nhiêu dỗi: “Nếu không cua được thì em tự chịu thôi, em lớn bằng này rồi thì cũng tự bảo vệ bản thân được mà. Với lại anh thân với anh Cận Trạch thế còn gì, chả lẽ anh không tin nhân cách của anh ấy à?”
Bấy giờ, ở đầu dây bên kia còn im lâu hơn nữa.
Ngay khi Vân Nhiêu tưởng mình có hi vọng rồi thì Vân Thâm lại mở lời, anh không nói lạnh lùng như lúc nãy nhưng giọng lại càng đanh thép hơn:
– Anh nói với mày một lần thôi, có muốn cũng không được đâu. Dù nhà mình… Ông bà tổ tiên nhà mình đồng ý cho mày cua người ta thật thì đến lúc mày yêu người ta, mày còn quyền chủ động không? Còn sống như người bình thường được không? Bao nhiêu con mắt soi mói mày, mày nói bừa một câu, làm bừa cái gì đấy cũng bị bọn trên mạng chửi rủa, như hồi đầu năm mày vạ miệng xong bị lên hot search đấy, mày thấy mày có chịu được không?
…
Anh không nói nhân cách của Cận Trạch ra sao mà chỉ nói cho cô biết mối quan hệ này nguy hiểm với cô đến thế nào.
Vân Nhiêu giữ lại vạt áo bị gió thổi tung lên, mãi mà không nói thành lời.
– Em biết rồi.
Giọng cô rầu rĩ, nói khẽ khàng: “Nhưng anh ơi, em thích anh ấy mà.”
Cô hiểu rằng ở bên anh sẽ không được thoải mái nhưng cô cũng chẳng thể buông tay.
Vân Thâm không trả lời.
Màn sương bỗng phủ kín đôi mắt cô, cổ cô nghẹn lại, trút ra hết nỗi suy tư của mình mà chẳng màng gì hết:
– Anh, anh biết không… Từ hồi 15 đến giờ em chỉ thích mình anh ấy thôi, gần 10 năm rồi.
Tiếng nói run run nơi cô tan vào không khí tựa như bông hoa quế đơn côi, run rẩy lìa đời hòa trong làn gió.
Rất rất lâu sau, dường như đã trôi qua cả một thế kỉ thì người nào đó ở đầu dây bên kia mới thở dài:
– Mày điên lắm rồi đấy.
Vân Thâm rối bời vì cô, nhưng đến lúc này rồi mà anh vẫn kiên quyết:
– Anh biết mày muốn anh đồng ý nhưng nay anh nói luôn, anh không cho phép đâu.
…
Cuộc trò chuyện đã rơi vào ngõ cụt, đành phải kết thúc ngay bây giờ.
Vân Nhiêu vẫn đứng ở ban công, một mình hứng những cơn gió lạnh.
Mấy phút sau, cô kéo cửa ra, đi vào nhà trong sự mệt nhoài. Cô dừng bước, chạm phải ánh mắt Cận Trạch. Anh đang cầm túi thức ăn cho mèo, chắc chắn anh vừa cho Tây Kỷ ăn xong:
– Em sao thế, mặt tối hù đi thế này?
Vân Nhiêu nhún vai, cố ra vẻ bất đắc dĩ: “Tuần sau em phải làm việc với khách hàng khá là phiền phức.”
Anh để túi thức ăn cho mèo vào hộp kín rồi quay lại kéo cô ngồi xuống sofa:
– Người ta phiền phức thế nào, nói anh nghe với.
Tay trái anh cầm điều khiển bật tivi, chọn bừa một kênh để cho có tiếng còn tay khác thì vẫn đang ôm lấy cô.
Vân Nhiêu khịt mũi, rồi bỗng cúi xuống ôm eo anh, vùi mặt vào áo anh, cất tiếng nghèn nghẹn:
– Dù người ta rắc rối lắm nhưng cũng không xấu đâu… Em nhất định sẽ giải quyết được.
– Thế à, bé Vân Nhiêu nhà mình đỉnh quá ta.
Bé Vân Nhiêu.
Nhà mình.
Chỉ cần nghe anh nói hai ba câu vậy thôi mà tâm trạng của cô đã thay đổi rõ rệt.
Cô vẫn muốn ôm anh, áp mặt vào lòng anh một lúc nữa. Ai ngờ, mới ôm được chút xíu mà đã có bàn tay với những khớp xương rõ ràng bỗng xuất hiện bên cằm, ngón tay thon dài hơi khom lại, chạm vào da thịt mềm mại dưới cằm cô rồi gãi gãi nhẹ nhàng.
Vân Nhiêu ngưa ngứa, cô mỉm cười ngước lên, bàn tay đang làm càn cũng tiện thể đỡ lấy cằm cô, để cô ngẩng cao lên.
Một nụ hôn dịu dàng tựa mưa xuân đã rơi xuống.
Anh thưởng thức bờ môi cô một cách tinh tế, lan từ đầu môi xuống đến khóe môi, và từ khóe môi lại tới kẽ môi cô rồi luồn đầu lưỡi linh hoạt vào trong ấy, cạy mở môi cô khiến hơi thở cô run rẩy, ngân lên tiếng rên khẽ khàng.
Người anh ngào ngạt hương thơm.
Dạo này, anh đổi nước hoa từ hương gỗ mát sang hương gỗ tuyết tùng trầm lắng. Bây giờ đây, nụ hôn đã khiến người anh nóng rực lên, mùi thơm bện vào cổ và lưu trên quần áo anh cũng bị cái nóng ấy thiêu đốt, hóa thành những sợi gỗ đàn hương từ nơi xa xăm. Một hương trong trẻo và chững chạc thấm vào tâm can, khiến người ta chìm đắm, khiến cõi hồn mê say.
Cả hai dần đê mê trong ái tình.
Nụ hôn nóng bóng nơi anh rơi xuống cổ cô, cô vừa căng thẳng vừa đắm say ôm lấy cổ anh.
Đúng lúc ấy, một tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ khung cảnh phất phới ở nơi đây.
Nỗi muộn phiền thoáng qua ánh mắt Cận Trạch. Anh ngồi thẳng người dậy, tay phải vẫn ôm vai Vân Nhiêu còn tay trái thì mò điện thoại trên bàn trà rồi áp máy lên tai.
– Alo.
Giọng anh khàn khàn.
Vân Nhiêu đã chỉnh lại quần áo, sờ tay lên mặt để “kiểm tra” gò má thì nó nóng đến mức khiến tay cô run run.
Không biết người bên kia nói gì với Cận Trạch mà bàn tay đang khoác trên vai cô bỗng thõng xuống.
Anh đứng dậy khỏi sofa, gương mặt đong đầy sự bất lực:
– Ừ, đến ngay đây.
Đợi tới khi anh tắt máy, Vân Nhiêu ngẩng lên, hai gò má vẫn ửng đỏ như ráng chiều:
– Việc gấp hả anh?
Anh gật đầu: “Ừ.”
Nói xong, anh lại cúi xuống, hôn cô thêm lúc nữa vì chưa thỏa mãn lắm.
Mãi đến khi Cận Trạch đi ra ngoài cửa rồi mà cô cũng không hỏi anh có việc gì.
Anh thay giày, tay trái cầm kính râm trên kệ tủ rồi đeo lên, nhưng bỗng chốc lại dừng lại. Anh quay người xuống, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chằm chằm:
– Giờ anh đi gặp… Giản Nguyên Nguyên, cô ấy có việc cần anh giúp.
Vân Nhiêu ngạc nhiên nhưng ngay lúc sau cô đã gật đầu: “Anh đi đi, đừng để chị ấy sốt ruột.”
– Ừ, em ở nhà ngoan nhé, muộn muộn anh gọi video cho em.
– Ok, anh đi cẩn thận đấy.
Cửa nhà khép lại, ngoài hành lang trống trải, giờ không còn nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa.
Vân Nhiêu xoa xoa gò má đã bớt ửng hồng, đôi mắt ánh sự đăm chiêu.
Không biết có phải do ảo giác của cô không mà khi Cận Trạch gọi tên Giản Nguyên Nguyên cứ cảm giác là lạ sao đấy.
Lúc anh nói ra cái tên này thì giọng anh ngập ngừng, cảm giác như anh không quá thân thuộc, mà cũng chẳng phải người yêu.
Chả lẽ là… Kẻ thù à?
Không thể nào… Làm gì có ai lại giúp kẻ thù suốt ngày được cơ chứ.
Hay là… Chủ nợ ta?
Chẹp.
Vân Nhiêu thấy nó cũng đúng, chắc Cận Trạch nợ cô ấy gì đó.
Với gia cảnh và tiền lương một năm của anh thì chắc chắn anh không thể nợ tiền người ta được rồi.
Vân Nhiêu cố gắng phát huy trí tưởng tượng của mình với vốn kiến thức đã tích góp ra được nhờ xem phim truyền hình.
Có khi nào là ân oán từ thế hệ trước?
Phải chăng là… Nợ tình?
Đừng mà, đừng nợ tình chứ.
Tiếc sao, dù mối quan hệ ấy xích mích thế nào thì nó cũng là chuyện riêng tư, cô không thể hỏi được.
Cuối cùng thì cô vẫn tin rằng, chắc chắn mình đã nghĩ nhiều rồi, hai người ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Đã vậy rồi thì chắc hẳn sau này cô sẽ có cơ hội được gặp Giản Nguyên Nguyên.
Cô kìm lòng chẳng đặng mà phải lôi máy ra, mở app search Giản Nguyên Nguyên, ngắm nhìn gương mặt quyến rũ của chị qua vô vàn bức ảnh cùng với những mẫu thiết kế đậm tính nghệ thuật mà chị sáng tạo ra.
Vân Nhiêu mở WeChat, nhắn tin cho Cận Trạch:
Nếu lần sau chị Nguyên Nguyên lại nhờ anh đến cho mèo ăn hộ chị ấy thì anh dẫn em đi cùng được không?
Profile của Giản Nguyên Nguyên không có ngày tháng năm sinh cụ thể nhưng chị ấy tốt nghiệp sớm hơn cô rất nhiều năm nên cô tự động gọi chị là “chị Nguyên Nguyên”.
Vân Nhiêu: Em muốn qua nựng hai con mèo nhà chị ấy [đáng yêu] [đáng yêu]
Khoảng 20 phút sau thì anh mới trả lời.
Anh đáp: Được.
Lát sau, anh nhắn thêm một câu.
Chắc chắn sẽ cơ hội.
Anh đã nói như vậy.
*
Khi mặt trời đã đi qua đường xích đạo, mùa thu mát mẻ ở bắc bán cầu giăng đầy khắp nơi nơi.
Sau kì nghỉ Quốc khánh, Vân Nhiêu bận hết ngày này sang ngày khác.
Đã hơn một tháng từ cái đợt Hoàng Huy phát hiện ra tình yêu của Cận Trạch với Vân Nhiêu mà đến giờ anh vẫn chìm trong lâng lâng, như “thằng dở hơi”.
– Vân Nhiêu, em với khụ khụ, còn yêu nhau không?
Anh rất cẩn thận, ở chỗ công cộng thì chỉ khụ khụ để thay thế cho cái tên mà you know who.
Dường như ngày nào anh cũng hỏi cô câu này một lần.
Vân Nhiêu dụi dụi đôi mắt đang mờ cả đi của mình, trả lời một cách bất đắc dĩ: “Tất nhiên là còn rồi.”
Bàn làm việc của Hoàng Huy ngay sát cô nên nói chuyện giết thời gian quá tiện luôn:
– Thế sao em còn phải làm việc vất vả thế này?
Vân Nhiêu lườm anh: “Là người yêu của Cận… khụ thì không cần đi làm à?”
Hoàng Huy: “Anh không có ý đó. Anh chỉ đang nghĩ, nếu anh là bạn trai của siêu sao xinh đẹp tuyệt vời thì khéo lúc nào anh cũng phấn khích đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, ước gì được ở bên cô ấy 24/7.”
– Em phải ghi âm lại gửi cho chị Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ là bạn gái của Hoàng Huy, anh sợ quá xua tay lia lịa làm Vân Nhiêu bật cười, rồi nghiêm túc nói với anh:
– Ngày nào em cũng nhớ anh ấy, có lúc cũng ăn không ngon ngủ không yên. Chỉ là… Dù có lẽ cả đời em cũng không theo kịp bước chân của anh ấy, nhưng em vẫn sống tốt cuộc sống của em, trở thành người xuất sắc nhất trong khả năng của mình. Đây mới là con đường đúng đắn để gần anh ấy hơn một chút.”
Hoàng Huy nghe vậy thì ngẩn ra, thốt lên một câu: “Em mạnh mẽ đấy”, như thể sắp vỗ tay cho cô rồi đây.
Vân Nhiêu: “Haizzz… Em không nói chuyện với anh nữa.”
– Đừng đừng, nói tiếp nói tiếp.
Hoàng Huy dịch ghế lại gần cô, anh hạ giọng: “Khụ khụ giàu lắm đúng không?”
– Chắc vậy. Sao thế anh?
Hoàng Huy: “Em nhìn leader team mình đi, ảnh lắm việc như thế mà vẫn còn nghề tay trái nữa kìa. Ngành bọn mình lương cao chót vót nhưng lại chẳng có miếng, thể nào cũng bị trí tuệ nhân tạo thay thế hết cho xem. Dạo này anh đang lên kế hoạch khởi nghiệp, nếu sau này em thành phú bà thì nhớ quan tâm đến mối làm ăn be bé này nhá.”
– Khởi nghiệp?
Vân Nhiêu chớp mắt: “Anh nói cũng phải ha, em cũng muốn khởi nghiệp. Anh có cách gì hay không?”
Hoàng Huy: “Này là bí mật thương nghiệp.”
Vân Nhiêu: “Hừ.”
Sau ấy lại tiếp tục vùi mình vào công việc. Đến khi ánh nắng ngoài kia phai thành sắc cam ấm áp thì cô cũng đã xong việc.
Lúc check tin nhắn WeChat thì inbox của Lê Lê nhảy ra:
Công chúa! Có tiện để nghe điện thoại không?!
Vân Nhiêu chưa trả lời mà chị đại đã gọi WeChat đến rồi.
Cô đi ra phòng uống nước để nghe máy: “Sao thế?”
Lê Lê: “Mày đoán xem nay nay tao ở studio gặp được ai nào?”
– Ai thế?
– Giản Nguyên Nguyên! Nay chị ấy dẫn người mẫu với trang phục mới đến công ty tao để chụp bìa tạp chí!
Năm nay Lê Lê bị bố điều sang công ty truyền thông thuộc sở hữu của tập đoàn để làm trợ lí của CEO.
Bảo làm trợ lí của CEO vậy thôi chứ xuất thân của cô nàng thì khéo chừng sếp còn phải nghe cô sai khiến nữa là.
Đợt vừa rồi công ty đã mua hẳn một tòa nhà ở trung tâm thành phố để làm studio chuyên nghiệp, chị chủ Lê Lê rảnh quá không có việc gì làm thì sẽ đến studio để dạo chơi, tiện thể chỉ bảo “giang sơn” của mình.
Hôn may, chị chủ đang đi lượn lờ thì vội vàng gọi ngay cho bạn thân.
– Mày có muốn đến xem không? Xem người ta chụp ảnh bìa thú vị phết, tiện đường hít tí máu nghệ thuật luôn?
– Đến.
Vân Nhiêu nhìn đồng hồ rồi đáp ngay tức khắc.
– Nay tao xong việc rồi. Mày gửi địa chỉ đi, tao tới ngay đây.
– Ok!
*
Khoảng nửa tiếng sau, Vân Nhiêu đã bắt xe đến địa điểm.
Mặt trời lặn khuất sau triền núi, những rạng nắng ngập nơi chân trời, những đám mây tím hồng đong đầy trong ánh mắt.
Lê Lê chạy ra khoác tay Vân Nhiêu, đeo cho cô thẻ nhân viên.
– Đi thôi, mọi người sắp xong rồi.
Cả hai sánh bước vào studio, Lê Lê dẫn Vân Nhiêu đi thang máy xuống tầng B1, rẽ trái rồi rẽ phải xong đi tới một khu rộng thênh thang mà cũng u tối lạ thường.
– Mỗi tao mới dẫn mày vào được thôi đấy. Ở đây không cho phép chụp ảnh, không được cầm cả điện thoại vào luôn, nhân viên làm việc cẩn thận lắm.
Lê Lê nhắc nhở Vân Nhiêu, lát sau, cô nàng giơ tay lên chỉ về hướng bên phải.
– Mọi người đang thu dọn đồ chụp đấy. Mày nhìn xem, Giản Nguyên Nguyên đang ở chỗ đó kìa.
Vân Nhiêu nhìn theo hướng Lê Lê chỉ thì thấy được một dáng người cao dong dỏng.
Bấy giờ Giản Nguyên Nguyên đang nói chuyện với người mẫu. Model cao khoảng 1m75, đi giày đế bằng mà Giản Nguyên Nguyên cao 1m73, đi giày thể thao thôi nhưng khi chị đứng cạnh người mẫu thì cũng phải cao ngang cô ấy.
Dáng người nở nang cùng với khí chất quý phái kiêu sa và cả bộ trang phục bắt mắt khiến chị nổi bật hơn hẳn cô người mẫu đứng cạnh mình.
Vân Nhiêu nhìn chị từ phía xa xa mà ngẫm thấy đôi mắt mình vừa trải qua lễ rửa tội đầy nghệ thuật và sắc đẹp.
Lê Lê tự dưng chọt eo cô: “Có muốn qua chào hỏi không?”
Cô ngẩn ra: “Từ từ đã…”
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí. Với cả xuất hiện đột ngột như thế này thì rất dễ khiến cho người ta thấy dở hơi.
Đôi chân cô như được đóng đinh xuống đất, không sao nhấc lên được.
Vậy nhưng, vào khắc này đây, chỉ cách nhau khoảng một sân bóng rổ thôi nhưng ánh mắt Giản Nguyên Nguyên hệt như rada rọi vào hội Vân Nhiêu.
Căn phòng tăm tối, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo tản ra từ kệ đèn.
Đôi mắt sáng ngời ấy nhìn thẳng vào Vân Nhiêu tựa như định mệnh.
Giản Nguyên Nguyên phất tay với người mẫu, ra hiệu cho cô ấy với trợ lí đi vào phòng nghỉ thay quần áo.
Ánh đèn trắng lành lạnh hắt lên mặt chị, họa nên một bức điêu khắc hớp hồn người.
Chị bước đi trên đôi giày màu trắng để đến bên Vân Nhiêu.
Đế giày mềm chạm vào mặt đất nhưng lại tạo nên một cảm giác mạnh mẽ như thể đang đi guốc vậy.
Vân Nhiêu nhìn thẳng vào mắt chị, rồi cô cố ngẫm xem đôi mắt xinh đẹp tựa như ngọc lưu ly của chị là mắt thật hay ấy là những gam màu tuyệt đẹp quyện vào nhau.
Giản Nguyên Nguyên bước tới chỗ bọn cô chị chỉ trong thoáng chốc.
Chị đút một tay vào túi, nom vô cùng thoải mái, toát lên vẻ sang trọng và sự tự tin của một nhà thiết kế hàng đầu.
– Chào cô Lê.
Giọng chị nhẹ nhàng và thân thiện tựa như lớp lụa là.
“Còn đây là?” Chị quay sang nhìn Vân Nhiêu.
Lê Lê: “Đây là Vân Nhiêu, bạn thân của tôi.”
Giản Nguyên Nguyên gật đầu.
– Xin phép hỏi một câu hơi bất lịch sự, hai cô là người Dung Châu phải không?
Cả hai ngẩn ra: “Đúng thế.”
– Học trường cấp ba số 1 à?
Hai bạn trẻ còn ngạc nhiên hơn nữa: “Quá chuẩn rồi.”
Giản Nguyên Nguyên bật cười, đuôi mắt hiện lên những nếp nhăn nhàn nhạt.
– Tôi tốt nghiệp năm 20xx.
Đàn chị cùng trường cấp ba, hơn bọn cô sáu tuổi.
Vân Nhiêu với Lê Lê tự dưng mù mờ hẳn, lịch sự nói “Chào chị” một câu rồi lại không kìm được, phải hỏi chị sao lại biết bọn cô cùng quê với mình.
Giản Nguyên Nguyên: “Lần trước có nói chuyện với em Lê thì nghe được giọng.”
Dù chị nhắc đến Lê Lê nhìn ánh mắt chị vẫn đăm đăm nhìn vào Vân Nhiêu.
– Em xinh quá.
Chị bỗng thốt lên như thế, giọng chị khẽ khàng nên cũng chẳng cảm nhận được chị đang nói thật lòng hay chỉ buột miệng vậy thôi.
Chị nói mỗi Vân Nhiêu.
Thật ra hôm nay Vân Nhiêu mặc rất giản dị, sáng nay cô đánh kem nền nhưng giờ cũng bị trôi hết rồi nên trông y xì đúc mặt mộc luôn.
Lê Lê đứng bên cạnh trang điểm xinh xắn làm người ta rung rinh thế này cơ mà, cô chẳng hiểu sao Giản Nguyên Nguyên lại khen cô như vậy nữa.
Kì quá.
– Jora!
Ở đằng sau có người gọi Giản Nguyên Nguyên ra để chọn ảnh.
Hình như chị không nghe thấy gì hết.
Vì chiều cao chênh lệch nên khi đứng nhìn Vân Nhiêu với Lê Lê thì chị phải nhìn xuống, rồi chị bỗng nhướn mày, híp mắt, ánh mắt chị nheo lại nhưng đã mang đến một cảm giác vô cùng sâu xa. Sau ấy, bờ môi thắm đỏ mấp máy, giọng chị khàn khàn:
– Em gái, sau này bọn mình vẫn sẽ gặp lại nhau đấy.
Sau khi nói xong thì chị vuốt mái tóc dài tựa như tảo biển của mình rồi quay người rời đi hết sức tự nhiên mà chẳng đợi bọn cô trả lời gì hết.
Đến khi người ta đã đi xa rồi.
Vân Nhiêu im lặng nuốt nước bọt:
– Chị ấy nói… Là sao cơ?
Đây là người phụ nữ mà cô chẳng thể đoán được.
Xinh đẹp, tao nhã, kiêu sa, bí ẩn, nhìn thì dịu dàng gần gũi nhưng thực chất thì lúc nào cũng trịch thượng, săm soi.
Lê Lê bỗng siết tay Vân Nhiêu, giọng điệu bực tức:
– Sao chăng cái gì nữa.
– Hả?
– Chị ta sắp chiến với mày rồi đấy!
Lê Lê thì thầm, đôi mắt trong veo bỗng chốc sắc sảo hẳn lên:
– Cô chị khủng bố này chắc chắn muốn giành anh Cận Trạch với mày đấy!
*